LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 30

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Nắp quan tài đồng rơi đánh rầm, một cỗ thi thể Lạt Ma mặc pháp bào kim ô, tay trái chập thành ấn liên hoa, tay phải cầm ống xoay kinh.

Nó không có đầu.

Cảm giác tê dại chạy dọc từ sống lưng lên tới da đầu của Triển Hành, nãy giờ cậu đã hét rất nhiều lần, nhưng Lâm Cảnh Phong và Tóc Đỏ đều không đáp lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Trong quan tài tối om, Triển Hành không ngừng lùi ra sau la hét thêm mấy tiếng, cuối cùng cậu ý thức được một chuyện, Lâm Cảnh Phong và Tóc Đỏ hoặc là bị khói đen cản trở thính giác, hoặc là… cả hai đều đã chết rồi.

Triển Hành thử nổ súng đoàng đoàng vào trong quan tài đồng, bắn vào thi thể của Phật không đầu.

Không có hiệu quả, đạn rơi xuống đất, thân xác quắt queo trong chiếc pháp bào rách nát hiện ra.

Nó nhấc chân đi bước đầu tiên, Triển Hành gào um lên: “Đừng qua đây!”.

Giữa không gian tĩnh lặng như tờ, thi thể Phật không đầu đi xuống đàn tế, tiếng bước chân khẽ vang lên, kinh văn bay tán loạn đầy đất.

Triển Hành lại lùi một bước, Phật không đầu đi xuống bậc thang đầu tiên của đàn tế.

“Mày… mày… mày… mày đừng có mà qua đây!”. Triển Hành hét: “Không phải nên đi tìm đầu của mày sao?! Qua chỗ tao làm cái giề?”.

“Tránh ra!”. Triển Hành cầm cục đá vuông, bước lên một bước nhử nó.

Xác cổ thong thả đi xuống đàn tế.

Triển Hành: “?”

Triển Hành núp sang một góc, xác cổ “làm như không thấy” cậu, giống như vốn dĩ không biết cậu đang ở ngay cạnh.

Triển Hành vỗ đùi, rốt cuộc ngộ ra, đầu của nó không ở trên người thì làm sao mà nghe hay nhìn thấy gì chứ.

Triển Hành không nói chuyện nữa, lát sau lại cầm cục đá vuông đến gần hơn chút, xác cổ có vẻ chẳng ngó ngàng, cũng chẳng sợ món đồ chơi này, Triển Hành không dám tới gần quá, sợ nó thình lình tung phép thần thông gì, bị vặn chết thì oan ức lắm.

Triển Hành thăm dò mấy lần, xác định cái thứ khỉ gió này chính là một cái bánh tông biết đi, còn lại thì hoàn toàn vô hại, phỏng chừng đầu nó còn đang bị Hoắc Hổ chà đạp các kiểu, thế là không sợ nó nữa.

Tóc Đỏ ở bên kia hô: “Chuyện gì!”.

Triển Hành lớn tiếng đáp: “Lại thêm một cái xác sống! Trong quan tài chui ra! Các chú mau lại đây! Vẫn chưa xong à?”.

Lâm Cảnh Phong di chuyển đến gần hơn, khắp nơi đều là khói đen, loáng thoáng nghe được giọng nói, nhưng không rõ hai chữ “quan tài” thì lớn tiếng đáp: “Nghĩ cách cầm chân nó! Anh sẽ qua ngay!”.

Triển Hành gật đầu, xác cổ chầm chậm đi xuống bậc thang, Triển Hành lại nhìn thêm một lúc, rồi đuổi tới bên cạnh nó, duỗi một chân ra.

Phật không đầu bị Triển Hành ngáng chân, té dập người, ống xoay kinh rơi xuống đất kêu leng keng.

Triển Hành: “Há há há… không có đầu khổ thật”.

Phật không đầu đứng dậy đi tiếp.

Triển Hành: “Hơ? Nè?”.

Triển Hành lấy hộp sữa tươi hiệu Yili mà Hoắc Hổ chưa uống đặt lên trên cái cổ cụt của Phật không đầu.

Phật không đầu cảm giác được, tức giận giơ tay lên gạt, Triển Hành nhanh tay lấy hộp sữa đi.

“Tao ở bên này mà, à há!”. Triển Hành nhảy tung tăng, xác Phật không đầu vung tay chộp nhưng bắt hụt, Triển Hành nhanh nhẹn tránh đi.

Triển Hành rón rén đi tới trước mặt nó rồi lại duỗi chân ra, xác không đầu bị ngáng, lại ngã nhào lần nữa.

Triển Hành cười ha hả, Phật không đầu vượt qua muôn trùng gian khó, cuối cùng cũng gian nan đi tới cạnh tường, hai tay lần vách tường đứng dậy, không ngừng sờ soạng trên tường, giống như muốn tìm lối ra.

Chạm được vách tường tốt biết bao nhiêu, Phật không đầu thầm nghĩ.

Nhưng mấy trò láu cá của Triển Hành chưa hết.

Triển Hành bóc một miếng thịt bò khô ra, hô: “Véo”, sau đó ném miếng bò khô về phía Phật không đầu, rơi trúng ngay giữa cái cổ cụt không chệch một phân, rớt thẳng vào trong khí quản.

Phật không đầu: “…”

Triển Hành: “Thêm miếng nữa nhé, véo”.

Lại một miếng thịt bò khô bay tới.

“Tiểu sư phụ, xong chưa!”. Triển Hành gọi: “Qua đây có trò vui cho anh xem này!”.

Lâm Cảnh Phong lớn tiếng đáp: “Qua ngay đây! Mà qua cái mợ! Chỗ này thì có trò gì hay!”.

Triển Hành: “Nhanh lên đi!”.

Mấy miếng thịt bò khô đã nghẽn trong khí quản của Phật không đầu, Triển Hành lại nói: “Đại sư, cho ông uống thêm ngụm sữa tươi nhé?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, giờ mà giật kíp mìn quẳng vào khí quản của nó thì sao nhỉ? Nó có nổ không? Hay là dụ nó ra ngoài rồi hẵn nổ? Năm giây chuẩn bị, chỉ có thể chạy được hai mươi mét, quá nguy hiểm.

Triển Hành đâm ống hút vào hộp sữa bò, đang muốn bóp sữa rót vào Phật không đầu chơi thì bên tai lạnh toát, một lưỡi dao găm đặt thẳng vào động mạch chủ, cổ bị một cánh tay bóp chặt.

Giọng nói khàn đặc của Vương Song vang lên bên tai cậu: “Một mình khoa tay múa chân ở đây, vui thế cơ à?”.

Triển Hành bóp mạnh chiếc hộp, sữa tươi bắn đầy đầu Vương Song.

Vương Song: “…”

Triển Hành: “Cậu… cậu… tôi không cố ý đâu, đừng giết tôi mà!”.

Vương Song nói: “Đi theo tao, nếu không tao giết mày ngay đấy!”.

Triển Hành bị Vương Song siết cổ, lập tức tỉnh táo lại, phát hiện bên cạnh trống không, chẳng có thi thể Phật không đầu, cũng chẳng thấy xác giáo sư Dương? Chuyện gì đã xảy ra?

Quan tài đồng vẫn còn đóng chặt, bùa dán trên đó cũng không rớt mất tấm nào.

Ảo giác? Triển Hành nghĩ tới đám khói đen ban nãy.

Một tay Vương Song cầm đao gác lên cổ Triển Hành, một tay xé lá bùa trên quan tài đồng, mở nắp ra, rầm một tiếng, bên trong hiện ra xác cổ ngàn năm.

Đó là một cỗ thi thể Lạt Ma mặc pháp bào kim ô, tay trái chập thành ấn liên hoa, tay phải cầm ống xoay kinh, giống hệt ảo giác mà Triển Hành nhìn thấy.

Trong đầu Triển Hành xẹt qua đủ ý nghĩ, giờ phút này nói gì cũng vô dụng, Vương Song chưa chết, bởi vì xác sống kiểu gì cũng không biết nói chuyện đâu.

Nếu đã chưa chết, thì chắc chắn nó muốn giết mình, có vùng vẫy cỡ nào cũng vô dụng, càng chết nhanh hơn thôi, chỉ còn cách gọi bọn họ qua đây, hoặc dụ Vương Song ra ngoài mê cung, kêu Mắt Xanh bắn bể đầu nó, mình mới mong có cơ hội sống sót.

Ngẫm nghĩ giây lát, Triển Hành đã có cách: “Cậu muốn bắt tớ làm con tin phải không? Không thành vấn đề! Tớ nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp! Cậu muốn tớ làm gì? Tớ ngoan lắm nhé!”.

Vương Song: “…”

Vương Song một tay cầm dao gác lên cổ Triển Hành, tay kia ném dây thừng ra, quấn quanh hông cái xác không đầu, hỏi: “Cái đầu ở đâu, nói!”.

Triển Hành: “Đầu…đầu, ờ… đầu nó ở trong cái hố sâu ngay giữa đàn tế! Theo lý thuyết là ở chỗ đó, bởi vì nó bị anh Hổ đá vào mà!”.

Ờ, dẫn nó vào gặp Hoắc Hổ cũng không tồi, ai trong số họ cũng có thể làm thịt nó, chỉ dựa vào trí thông minh thấp tẹt của Vương Song, chẳng cần mình động tới một đầu ngón tay vẫn có thể dí chết nó.

Đáng tiếc Vương Song không mắc lừa ngay mà nửa tin nửa ngờ, đột nhiên quay phắt người, bàn tay móc súng của Lâm Cảnh Phong dừng giữa không trung.

“Tiểu sư thúc…”. Vương Song nở nụ cười đen tối: “Anh muốn làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, sương đen đã tan hết, Tóc Đỏ cũng xuất hiện.

Vương Song quát: “Bỏ vũ khí xuống đất! Bằng không tôi giết nó!”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu đã thề rồi, không nhớ à? Chỉ cần động đến một sợi tóc của cậu ấy thì xương cũng chẳng còn”.

Hay là đánh lạc hướng nó nhỉ? Triển Hành thầm nghĩ, Lâm Cảnh Phong có bắn trúng không? Anh ấy có đành lòng nổ súng không?

Vương Song lạnh lùng: “Bỏ hết vũ khí xuống! Ngay lập tức! Dám đuổi theo, tôi bắn chết nó ngay!”.

Lâm Cảnh Phong khom lưng, từ từ đặt súng xuống đất, cũng bỏ trường đao xuống luôn.

Tóc Đỏ buông tay, thanh kiếm dài rơi leng keng xuống đất.

Vương Song hung hăng: “Đi!”. Lời vừa dứt, gã tóm chặt Triển Hành, kéo xác không đầu lùi vào mê cung.

“Cậu không cần đầu của nó nữa à…”. Triển Hành hãy còn lải nhải, giọng nói xa dần.

Tóc Đỏ giơ mu bàn tay lên: “A lô con mắt xanh, trong địa cung có mục tiêu bắt giữ con tin chạy ra, phải bắn chết, hết!”.

Máy liên lạc trên tay Tóc Đỏ truyền đến giọng nói của Mắt Xanh: “Chào lông đỏ, đã nghe rõ, hết!”.

Sau khi Vương Song đi khỏi, Lâm Cảnh Phong nhặt súng lên: “Anh xuống xem thử không?”.

Tóc Đỏ chẳng nói gì, Lâm Cảnh Phong bèn lách mình đuổi vào mê cung.

Vương Song siết chặt Triển Hành, kéo cậu đến lối ra.

Mắt Xanh gác súng bắn tỉa lên giá, nhắm chuẩn vào cửa hang.

Cùng lúc đó, trong cung điện Potala:

Mười sáu vị đại Lạt Ma áo đỏ đi bộ tới điện Nhật Quang, một tay cầm cờ phướn khắc kinh Phật, một tay cầm ống xoay kinh, đứng xếp thành hai hàng.

Người ngồi ghế chủ trong điện Nhật Quang là một lão Lạt Ma mặc áo bào kim ô, ông ta trải quyển sách quý dài hai mét của phái Cách Lỗ ra, trầm giọng niệm chú: “Phả mịch oanh muội ma…”.

Các Lạt Ma cũng lẩm nhẩm tụng theo, mười sáu ống xoay kinh từ từ chuyển động.

Dưới hang vạn xác:

Đầu lâu phát ra tiếng gào thét chói tai, lòng đất chấn động từng hồi, xác cổ ở hai bên vách đá như cảm nhận được cũng rào rào cử động.

Hoắc Hổ dựng thẳng một bàn tay về phía trước, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt san hô, cũng trầm giọng tụng kinh văn phái Cách Lỗ, đôi môi mấp máy thật nhanh đầy dứt khoát, tiếng kinh ngôn lào xào và tiếng kinh vạn Phật từ hư không truyền tới cùng chấn động, những lá cờ phướn như gặp phải gió lốc, phần phật tung bay.

“Úm ma ni bát mễ hồng…”.

Đọc xong lời răn sáu chữ, kinh văn trong cung Potala và dưới đáy hang vạn xác đồng thời ngừng bặt, lá cờ đang tung bay cũng đột ngột ngừng giữa không trung.

Chỉ giây lát sau dưới đáy vực sâu truyền lên một tiếng hét dài rung trời chuyển đất!

Địa cung Himalaya chấn động không ngừng, giống như có ngàn vạn con hổ dữ cùng gầm rú, sóng âm vọt lên, chọc thủng núi non trùng điệp, trời long đất lở, đỉnh núi tuyết đóng cả vạn năm ầm ầm nứt toác.

Đầu lâu run rẩy dữ dội trong tiếng hổ gầm như sóng thần, lộ ra vẻ mặt đầy khổ sở.

Thiên địa thần thông, vạn hổ phá tà!

Uy lực của tiếng hổ gầm lại vút lên lần nữa, toàn bộ người trong địa cung đều bị rung đến tối sầm mặt mày, choáng váng đầu óc.

Ngũ quan của đầu lâu méo mó dữ tợn giữa tiếng hổ gầm mãnh liệt, ầm một tiếng, nổ tan tành.

Tiếng gào thét như thủy triều hòa vào trong trời đất, vô số tia sáng vàng chói từ dưới lòng đất vọt lên, xuyên qua đỉnh núi Himalaya, bắn về phía chân trời, tiếng hổ gầm ngừng lại.

Hoắc Hổ chắp hai tay trước ngực, khom người trước những lá phướn kinh.

Ngay sau đó, tuyết đọng mênh mông như thiên quân vạn mã ầm ầm trút xuống vang vọng đất trời.

Mắt Xanh quát: “Chuyện gì vậy? Lông Đỏ! Tuyết lở rồi!”.

Bộ đàm kêu roèn roẹt, Tóc Đỏ quát: “Không biết, cậu tự cẩn thận đi!”.

Băng tuyết cuồn cuộn như thủy triều, Mắt Xanh không để ý tới súng bắn tỉa nữa, bỏ chạy như bay trên cánh đồng tuyết, sóng tuyết cuồn cuộn đuổi theo, chôn luôn ông chú này.

Tuyết lở quá nhanh, đổ ào xuống liếm sạch cả sườn núi, Vương Song chạy ra khỏi địa cung lại được vách hang bảo vệ bình yên vô sự, lúc gã chạy ra thì tuyết đã chất cao cả chục mét, Vương Song thở dốc, kéo theo cái xác không đầu chật vật đi trên nền tuyết.

Ánh mặt trời chiếu xuống.

Vương Song hung hăng đá Triển Hành một cú, đạp cậu ngã nhào, tiếp theo giơ súng lên.

“Ấy”. Triển Hành bị đá trúng bụng dưới, đau đớn lăn lộn trên đất.

“Đoàng!”.

Một tiếng súng vang lên.

Triển Hành: “Á!”.

Trong khoảnh khắc đó, cuộc đời ngắn ngủi mười sáu năm vùn vụt chạy qua trước mắt Triển Hành.

Sắp chết rồi sắp chết rồi, vĩnh biệt hai cha và em gái, gel bôi trơn KY của mình còn chưa dùng hết GV còn giấu dưới gầm giường cuộc đời ngắn ngủi chớp mắt trăm năm kiếp sau tôi sẽ làm cha của mấy người…

Trên mặt Vương Song nở một nụ cười quái đản.

Lại thêm một tiếng đoàng nữa.

Triển Hành đau đớn cào ngực ôm bụng, lăn lộn trên nền tuyết: “A a a!”.

Vai Vương Song tóe máu tươi, ngã xuống nền tuyết.

Ba phát súng liên tiếp, Lâm Cảnh Phong từ trong hang từ từ đi ra, vừa đi vừa bóp cò, Vương Song và Triển Hành đồng thời lăn lộn trên mặt đất.

Triển Hành: “Tôi sắp chết rồi! A!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Ủa? Không sao?”.

Triển Hành bật dậy, nhìn Vương Song đang co giật giãy dụa trên nền tuyết.

Máu tràn trên mặt đất thành màu tím đen, xác Phật không đầu nằm ở một bên, không hề nhúc nhích.

Trong cung Potala:

Tiếng tụng kinh của mười sáu vị Lạt Ma ngừng lại giây lát, ở vị trí cao trong ngôi điện, lão Lạt Ma cất quyển kinh đi, nheo hai mắt lại.

Lão Lạt Ma áp tay trước ngực: “Ma thoa ngang oanh…”.

Các Lạt Ma lại xoay tròn ống kinh lần nữa, cùng lẩm nhẩm theo.

Bên ngoài địa cung Himalaya:

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Nó chết rồi”.

Triển Hành thầm nghĩ: không cả mặc áo chống đạn, làm trộm gì mà chẳng chuyên nghiệp gì cả.

Triển Hành không biết mấy phát súng của Lâm Cảnh Phong có ý vị thế nào, có lẽ ý nghĩa của chuyện này, cả cuộc đời Triển Hành cũng không sao hiểu được.

Nhưng ít nhất cậu hiểu rõ một chuyện, Vương Song đã chết, Lâm Cảnh Phong là của cậu rồi.

Triển Hành nhảy cẫng lên, Lâm Cảnh Phong dí súng vào trán cậu, lạnh lùng nói: “Lại muốn làm gì? Đừng qua đây”.

Triển Hành ăn vạ: “Muốn qua mà”.

Lâm Cảnh Phong bóp cò, Triển Hành hết cả hồn, cách một tiếng, súng đã hết đạn.

Triển Hành hét: “Khốn nạn! Chuyện này mà cũng dám đùa nữa!”.

Lâm Cảnh Phong ném khẩu Chim Ưng Sa Mạc, đạp Triển Hành một cú, cười mỉa: “Xem cái bộ dạng của em kìa”.

Triển Hành bị đá văng đi mất bước, bèn phủi ống quần tiếp tục sấn tới ôm.

Nhưng Lâm Cảnh Phong đã từ từ nghiêng người, ngã vào Triển Hành.

“Này anh sao vậy! Sư phụ!”. Triển Hành kêu: “Đừng dọa người ta mà!”.

Triển Hành sờ vai Lâm Cảnh Phong, thấy tay đầy những máu, đó là vết thương do Vương Song bắn trả ban nãy.

“Không sao đâu…”. Lâm Cảnh Phong lẩm bẩm: “Không đau, anh bị tiêm thuốc, không có cảm giác đau, băng bó chút là ổn thôi”.

Lâm Cảnh Phong vừa hết một lần thuốc đã có nguy cơ cạn kiệt thể lực, chưa kịp nghỉ ngơi lại vào mê cung lần nữa, đã vậy còn hít phải không ít khói đen, giờ đang ho khan dữ dội, cả thân thể đổ lên người Triển Hành: “Đi tới chỗ cắm trại trên sườn dốc phía Tây, trong lều… có băng gạc và thuốc cầm máu”.

Triển Hành dìu Lâm Cảnh Phong vào trong lều, tay chân luống cuống băng bó cho anh.

“Trước tiên… phải móc viên đạn ra”. Lâm Cảnh Phong thều thào, sắc mặt trắng đến đáng sợ: “Lấy dao giải phẫu đi”.

Triển Hành run rẩy không dám cầm dao rạch, Lâm Cảnh Phong nói: “Không đau chút nào, yên tâm”.

Triển Hành dò theo chỗ Lâm Cảnh Phong chỉ, khoét viên đạn trên bả vai anh ra, cả quá trình này Lâm Cảnh Phong chẳng hề rên một tiếng, Triển Hành lại nói: “Cả người đều không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào ư?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành, kéo cánh tay cậu đặt lên ngực mình, từ tốn nói: “Đôi khi, chỉ có một chỗ thấy đau”. Nói xong câu đó, anh mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Để anh nghỉ ngơi một lát, mệt quá”.

Triển Hành sờ mặt Lâm Cảnh Phong, máu đã ngừng chảy, thầm nghĩ đôi khi thấy đau một chỗ? Đau ở đâu? Chẳng lẽ đau trứng?

Nếu Lâm Cảnh Phong tỉnh lại nghe được được câu này, chắc chắn sẽ đạp cho Triển Hành thêm một cú nữa.

Nhưng anh đã mệt quá rồi, Triển Hành cũng biết cứ tiếp tục thế này không được, phải lập tức tìm người đưa Lâm Cảnh Phong về, Hoắc Hổ và Tóc Đỏ vẫn đang ở trong hang, thế còn chú Xanh đâu rồi?

Triển Hành chạy ra ngoài doanh trại, nhìn thấy hai chiếc xe gắn máy, bèn ngồi lên thử cầm lái, đang định nổ máy thì trên đồng tuyết truyền tới tiếng động cơ.

“Ê!”. Một chiếc xe đi tuyết dừng trước doanh trại, Lý Bân nhảy xuống.

Tới đúng lúc lắm! Triển Hành quay người xuống xe, kêu: “Sao lại quay về đây? Quân đội đâu?”.

Lý Bân gào: “Không tìm được đường! Đi loanh quanh từ sáng tới giờ, bọn tôi vẫn ở bên ngoài quan sát, người nơi này đều chết cả rồi! Có chuyện gì vậy! Nhìn lâu lắm rồi mới qua đây đấy!”.

Triển Hành: “Mấy cậu đúng là đám mù đường lớn mạng…”.

Đoàng, đầu Lý Bân bể rồi, óc văng tung tóe.

Triển Hành ngây người.

Vương Song ôm cánh tay bị thương đứng dậy, Triển Hành hét: “Chạy mau!”.

Triển Hành rút súng từ túi sau, bắn đoàng đoàng mấy phát, nhưng đều chỉ trúng nền tuyết, thân thể Lý Bân ngã xuống, đám học sinh la hét chạy trối chết.

May mà Vương Song muốn tiết kiệm đạn, chỉ giết một người rồi không nổ súng nữa, gã kéo cái xác không đầu leo lên chiếc xe đi tuyết, nổ máy chuyển hướng.

Máu khắp người Triển Hành như đông cứng lại, Vương Song xé tay áo gió quấn chặt vết thương trên cánh tay, làm lộ ra áo chống đạn trên người.

Vương Song tặng Triển Hành một cái hôn gió, một tay điều khiển vô lăng, xe đi tuyết lăn bánh rời khỏi chân núi ngay dưới mắt cậu.

Triển Hành hít sâu, đứng lặng ba giây, rồi cưỡi lên chiếc xe gắn máy đạp mấy cái, sau đó bánh xe hất tung hoa tuyết, từ trên sườn núi lao xuống nhanh như điện.

Cánh đồng tuyết mịt mù, gió sắc như đao, mặt trời chói chang chiếu sâu vạn trượng, một chiếc xe đi tuyết chạy với tốc độ tối đa lao về phía đồi tuyết đọng giữa hai ngọn núi. Theo sau là một chiếc xe gắn đuổi theo sát nút, vượt qua núi đá lao lên, kéo gần khoảng cách giữa hai chiếc xe.

Triển Hành một tay cầm lái, một tay móc súng ra nã đoàng đoàng mấy phát liên tiếp, Vương Song buông lỏng vô lăng, bắn trả một phát làm lớp kính xe sau trúng đạn vỡ tan tành.

Viên đạn gào thét lướt qua đỉnh đầu, tim Triển Hành đập thình thịch, thò tay vào trong túi áo gió, cầm thật chặt kíp nổ mà Tóc Đỏ tự tay đưa cho cậu khi còn ở trong địa cung.

Trong cung Potala:

“Oanh, ma muội…”.

Tiếng tụng kinh của các Lạt Ma ngừng bặt.

Lão Lạt Ma trong điện lật tay vỗ vào hư không.

Giữa cánh đồng tuyết:

Một tiếng ầm vang lên, Vương Song bẻ mạnh vô lăng!

Giữa lớp tuyết xuất hiện một cái hố khổng lồ, kéo cả trăm mét vuông tuyết lún xuống!

Triển Hành suýt nữa ngã nhào cả người lẫn xe, gào to: “Thứ gì vậy!”.

Vương Song mặc kệ nổ súng, một tay bẻ vô lăng chuyển hướng.

Trên bầu trời vang lên tiếng chim kêu quang quác, ánh mặt trời trong khoảnh khắc đó đột nhiên tối mờ.

Trong cung Potala:

“Úm, bát ni…”.

Tiếng tụng kinh của các Lạt Ma lại ngừng bặt lần nữa.

Lão Lạt Ma lại lật bàn tay.

Tựa như thuật thần thông của Đại Thế Chí Bồ Tát hiển linh, mỗi khi dẫm một bước là cả dãy Himalaya ầm ầm chấn động!

Trên cánh đồng tuyết phía xa, giữa núi non chập chùng, sau khi lớp tuyết rộng gần một dặm vuông hoàng toàn sụp đổ, đã tách ra một cái rãnh sâu cả ngàn nhẫn với tường băng vạn dặm.

Kền kền dày đặc bay tới từ khắp bốn phía, vung cánh kín trời, che khuất cả ánh nắng chỉ trong chớp mắt.

Một cái hố sâu khổng lồ hiện ra ngay cạnh Triển Hành, vắt ngang giữa nền tuyết, chiếc xe bay xa tít, Vương Song cố tránh đi, chiếc xe quặt mạnh, xác cổ của Phật không đầu bay ra khỏi cửa kính.

Ngay lập tức có hàng trăm con kền kền bổ nhào xuống, tha xác cổ lên trời, bầy kền kền tranh nhau, như đám mây đen rỉa cái xác thành bột phấn, thịt vụn bay khắp trời.

Đám kền kền mổ xác Phật không đầu xong thì rào rào bay đi.

Một bộ áo bào kim ô phấp phới trong gió lạnh, chậm rãi di chuyển xuống khe sâu.

Triển Hành nghẹn họng nhìn trời, chẳng hề hay biết đã xảy ra chuyện gì.

“Triển Hành, đừng sợ”. Giọng Hoắc Hổ văng vẳng bên tai cậu.

Triển Hành: “!!!”

Triển Hành nhìn láo liêng: “Anh Hổ?!”.

Hoắc Hổ: “Đây là thần thông “Thiên Âm Thuật” của Mật Tông, đại ca còn ở trong địa cung, tạm thời không ra được, cậu không cần sợ nó, lúc này phải là nó sợ cậu, nhớ kỹ: gặp lại kẻ thù, người mạnh ắt thắng.

Phía xa Vương Song nổ một phát súng bắn vỡ kính xe trước, vụn thủy tinh tung tóe.

Tiếng súng đó đã đánh thức Triển Hành, Vương Song bẻ lái, Triển Hành phóng xe gắn máy đuổi theo, xe chạy trên nền tuyết đã đề đến tốc độ tối đa, lao thẳng về phía sườn vực.

Xe đi tuyết bay vút qua khe sâu, lao sang vách đá đối diện cách chừng hai chục mét, bên đó có dựng một tấm bia đánh dấu ranh giới lãnh thổ.

Không thể nào, bay qua được à? Triển Hành nhìn chiếc xe đi tuyết lao vào không trung mà không sao tin nổi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Xe đi tuyết mất xung lực, từ từ rơi xuống, một cái móc câu bay ra khỏi cửa kính xe, Vương Song bò ra trước mui xe, hướng lên vách núi, nắm chặt dây thừng bật lên vách đá đối diện.

Triển Hành không do dự nữa, liên tục nổ súng đùng đoàng, nhưng khoảng cách quá xa nên không bắn trúng được Vương Song.

Vương Song bám dây trèo lên vách đá bên kia.

Hai tay Triển Hành cầm súng, đứng bên vách núi, lại bóp cò, nhưng đã hết đạn.

Vương Song ở bên kia cuốn dây thừng lại, chẳng thèm để ý tới Triển Hành nữa, cười mỉa: “Đứng yên cho mày bắn mày cũng không bắn trúng, đần độn”.

Vương Song quay lưng bước đi một bước.

Đằng sau có một vật men theo tiếng rít gió mà lao qua miệng vực rộng cả hai mươi mét, xoay tròn hướng thẳng về phía Vương Song, đập vào mũ chiếc áo khoác gã đang mặc vô cùng chuẩn xác.

Triển Hành cảm thông nói: “Khinh địch quá thể, mày mới đần ấy”.

Kíp mìn nổ tung.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp