LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 29

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Triển Hành!”.

“Anh Hổ!”. Triển Hành kích động nhào tới ôm chặt eo Hoắc Hổ, vùi mặt vào ngực ông anh cọ cọ.

Khi Hoắc Hổ đuổi ra tới đây thì lạc mất Vương Song, nhưng không ngờ lại chạm mặt Triển Hành và Tóc Đỏ, bèn đẩy Triển Hành ra sau lưng, tự mình đối mặt với Tóc Đỏ, nhíu mày quan sát người đàn ông không biết đâu ra này.

Tóc Đỏ hơi gật đầu, ánh mắt lại dán vào thanh đao sau lưng Hoắc Hổ.

Triển Hành nói: “Đây là ông anh thân thiết…”.

Hoắc Hổ dùng tay ra hiệu, ý bảo Triển Hành ngậm miệng.

Hoắc Hổ và Tóc Đỏ đều nhìn ra người kia chẳng phải hạng tầm thường, sau một lúc, Tóc Đỏ mở miệng trước: “Giải quyết thế nào?”.

Hoắc Hổ nói: “Theo tôi”.

Hoắc Hổ dẫn Triển Hành và Tóc Đỏ đi lên một mạch, xuyên qua mê cung, vừa đi vừa giải thích: “Nơi này nhốt một người”.

“Một cái xác”. Tóc Đỏ tiếp lời.

Hoắc Hổ gật nhẹ đầu: “Một ngàn năm trước, ở bên kia núi tuyết có một vị Phật sống nào đó, Triển Hành, đừng nhéo mông anh, Phật hiệu và lai lịch của vị Phật sống này không rõ ràng. Trong lòng ông ta chôn giấu một con ác quỷ”.

Tóc Đỏ thờ ơ hỏi: “Thế là cậu giết ông ta?”.

Hoắc Hổ dừng bước khom lưng, để Triển Hành đu lên, nói: “Không phải tôi, người giết ông ta là Lãng Đạt Mã”.

Tóc Đỏ nói: “Người tu thành Phật đều có Phật hiệu, trong giáo phái Đại Thừa bảo “giác hành viên mãn” mới có thể thành Phật, nếu có ác quỷ trong người, thì làm sao thành Phật?”.

Hoắc Hổ lắc đầu: “Tín đồ của vị Phật này ít ỏi, pháp lực không cao, có tám mươi mốt người theo tới Ali, lấy gốc rễ là điển tịch Mật Tông, hút hồn người sống, tu thành thân Phật. Sau người theo ngày càng đông, mê hoặc tăng nhân của Phật giáo Tạng truyền, làm méo mó giáo lý, thờ ông ta làm tôn”.

Tóc Đỏ xem thường: “Giáo lý Mật Tông, trước giờ tôi không nghía tới”.

Hoắc Hổ nói: “Chính nghĩa mà vị Phật vô danh này truyền tụng không đơn giản dừng ở việc hợp thể song tu thôi đâu. Ông ta dùng hồn người làm thức ăn, tăng nhân chỉ cần lắng nghe giáo lý Hoằng Dương của ông ta đều sẽ bị ông ta hút hồn đoạt vía. Năm đó, Tang Gia Thất Giác Sĩ giảng Phật cùng ông ta, sau khi Phật vô danh đi khỏi, Thất Giác Sĩ viên tịch ngay trong đêm, chùa Tồn Tưởng[1] bị phá hủy, Phật vô danh có được thần thông của Tang Gia lập tức bỏ núi đi thẳng. Từ đó, chùa Tam Bảo Tồn Tưởng bị bỏ hoang hàng trăm năm”.

Tóc Đỏ lặng thinh không nói, Triển Hành rùng mình: “Tang Gia Thất gì đó, là ai đấy?”.

Hoắc Hổ giải thích: “Là miếu thờ do Xích Tùng Đức Tán cho xây, còn gọi là chùa Tang Gia, hay chùa Tồn Tưởng, trong chùa có bảy vị đại thần thông, gọi là Thất Giác Sĩ”.

Tóc Đỏ dừng bước: “Ông ta hút bao nhiêu hồn người?”.

Hoắc Hổ lắc đầu: “Không đếm xuể, phàm là hồn của người giảng Phật đều bị ông ta hút hết, phép thần thông cứ lớn mạnh không ngừng. Cuối cùng, Lãng Đạt Mã mai phục ở Zanda, dùng một thanh thần đao chém bay đầu ông ta, phát hiện khi thủ cấp rơi ra, Phật vô danh lập tức hóa kim thân, thân thể mất đầu đao thương bất nhập, hỏa thiêu không cháy, cái xác còn đi lại được”.

Tóc Đỏ lặng thinh không đáp, Hoắc Hổ lại nói: “Lãng Đạt Mã tìm khắp trong chín ngôi chùa ở biên giới Tây Tạng, cho chín vị Phật sống cho vào vạc luộc lên…”.

Triển Hành hít phải một hơi khí lạnh.

Hoắc Hổ không để ý, nói tiếp: “Lại dùng máu của hàng vạn cao tăng chế thành chín cây đinh ngắn, ghim đầu lâu của ông ta vào trong kim thân của Phật Thích Ca, trấn giữ mấy chục năm. Sau đó lại bày trận phướn kinh phá thân kim cương của ông ta, đáng tiếc chuyện chưa thành thì Lãng Đạt Mã đã bị Cát Tường Kim Cương bắn chết”.

Triển Hành chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhớ tới cái đầu mình thấy khi lén nhìn vào tượng Phật ban nãy: “Vậy… cái đầu trong tượng Phật kia?”.

Hoắc Hổ gật đầu: “Phải đấy”.

Bọn họ dừng lại trước đàn tế, Triển Hành lẩm bẩm: “Sao anh biết những lời đồn đại này?”.

Tóc Đỏ rút đại kiếm sau lưng, búng ngón tay, thân kiếm kêu leng keng, hơi khom người, sau đó cả người lẫn kiếm nhảy lên đàn tế, hét lên bằng cái giọng trầm khàn:

“Ha!”.

Keng, đại kiếm bổ kim thân Thích Ca Mâu Ni làm hai nửa, vàng sắt chạm nhau, tia lửa bắn tung tóe, thanh kiếm bị kẹt ở giữa bụng Phật, không thể phập vào được nữa.

Tóc Đỏ rút đại kiếm ra, bật chốt mở trên chuôi kiếm, mũi kiếm vang lên tiếng miết chói tai, một vành răng cưa chuyển động vùn vụt, trở thành cưa điện cỡ lớn, Tóc Đỏ cầm cưa điện cắt vào tượng vàng làm tia lửa văng bốn phía.

Vẫn không thể nào cắt rời được.

Tóc Đỏ đóng chốt, kiểm tra lưỡi kiếm, thấy trên vật liệu đại phân tử đã đầy những răng cưa gãy vụn.

“Phải làm sao đây”. Tóc Đỏ nói: “Tôi có đem một kíp nổ năng lượng cao, hay là cho nổ sạch chỗ này nhỉ?”.

Triển Hành: “…”                                         

Hoắc Hổ bảo: “Triển Hành, xuống đi”.

Triển Hành trượt khỏi lưng Hoắc Hổ, Hoắc Hổ cởi trường đao giao vào tay cậu, còn mình thì đi lên đàn tế: “Cho nổ cũng không được đâu, nó không sợ nước cũng chẳng sợ lửa, trận cờ phướn kinh một ngàn năm trước vẫn còn ở đây, xác cổ Phật sống cũng được bảo tồn nguyên vẹn, chỉ có cách phá kim thân của ông ta trước mới có thể thiêu cháy ông ta hoàn toàn”.

Tóc Đỏ hỏi: “Cậu còn nhớ cách vận hành cái trận dở hơi này thế nào không?”.

Hoắc Hổ đáp: “Quên rồi”.

Tóc Đỏ: “…”

Tóc Đỏ và Hoắc Hổ sóng vai đứng trước tượng Phật, tượng vàng bị cắt một đường dọc gọn ghẽ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào lộ rõ mồn một cả sống mũi và phần trán tăng nhân.

Chỉ thấy ấn đường, không rõ hai mắt.

Triển Hành láo liên đi lên đàn tế, điều chỉnh điện thoại.

“Cười cái nào?”. Triển Hành nói.

Phật vô danh từ từ nhếch mép, Hoắc Hổ tái mặt quát: “Cẩn thận!”.

Tóc Đỏ nhanh như chớp che chắn Triển Hành ra sau lưng, tức giận quát: “Cậu không nói cho tôi biết là nó còn sống!”.

Hoắc Hổ: “Tôi cũng đâu rõ!”.

Đây là thứ gì? Phép thần thông trong Phật giáo Tạng truyền sao?

“Nó… nó… nó… nó không có phun lửa chứ?”. Triển Hành ngỡ ngàng, Tóc Đỏ và Hoắc Hổ đứng vững, Triển Hành búng ngón tay từ xa, véo, một miếng thịt bò khô bay vèo vào miệng đầu lâu.

Tóc Đỏ: “…”.

Hoắc Hổ tức anh ách: “Phí phạm!”.

Triển Hành vội khoát tay, Tóc Đỏ lại nói: “Giờ thì sao?”.

Hoắc Hổ ngẫm nghĩ, Triển Hành nói: “Hay là cho nó uống chút sữa bò nhỉ?”.

Tóc Đỏ: “Đừng có phá!”.

Hoắc Hổ: “Đừng lãng phí!”.

Hoắc Hổ suy nghĩ thật lâu, đáp: “Dưới hang vạn xác có sáu lá cờ phướn đen, chắc là Đức Nhĩ Cổn tạo nên theo di mệnh của tôi… của Lãng Đạt Mã, nói không chừng là chỗ Thức Tàng đấy”.

Tóc Đỏ: “Thức Tàng là gì?”.

Triển Hành ngạc nhiên hỏi: “Có Thức Tàng thật á? Thức Tàng là mấy thứ thần chú, pháp trận hay phép thần thông, kinh văn gì đó, sau khi người dùng phép chết, thì nó được chôn vùi vào trong hư không, chờ được mở ra lần nữa”.

Tóc Đỏ nói: “Thức Tàng chính là bí quyết khắc chế cái xác này?”.

Hoắc Hổ cũng không dám khẳng định, mãi một lúc lâu sau mới gật đầu: “Có thể thử xem, lâu quá rồi mà”.

“Đặt kinh thư cổ về vị trí cũ trước đã”. Hoắc Hổ nói.

Tóc Đỏ và Triển Hành bắt đầu tất bật chuyển kinh văn Cổ Cách bừa bãi trên mặt đất về lại vết nứt ở giữa, Triển Hành nhìn xuống đáy vực, bị hơn ngàn cái đầu người dọa hết hồn.

Hoắc Hổ đứng thẳng người, nói: “Đừng sợ”.

Tóc Đỏ trải kinh văn xong, hỏi: “Giờ làm gì nữa?”.

Tóc Đỏ nhìn kỹ chiếc hòm đồng to lớn, xung quanh chồng chéo xích sắt, Hoắc Hổ nói: “Thân thể ông ta bị nhốt trong quan tài, nhưng phần đầu chưa sống lại, còn bị hàng trăm lá bùa trấn áp, chắc không vấn đề gì đâu”.

Tóc Đỏ: “Tôi và cậu trông chừng à?”.

Hoắc Hổ: “Tôi phải xuống dưới một chuyến, lát nữa nếu cái đầu Phật này hiển lộ thần thông, có thể sẽ dẫn dắt ác quỷ hiện hình, lỡ như bên ngoài hang vạn xác có biến, xuất hiện bất cứ thứ quái gở nào thì anh phải giết ngay tại chỗ, dùng thanh đao của tôi này… Triển Hành, tốt nhất cậu nên ra ngoài đi”.

Tóc Đỏ nói: “Không sao, cậu cứ đi đi”.

Hoắc Hổ nói: “Hai người ở trên phải cẩn thận tuyệt đối, tôi xuống đây”.

Triển Hành vẫy tay: “Nhớ mang quà về nha!”.

Hoắc Hổ xua tay ra hiệu, dùng vai đỡ tượng vàng, hất nó vào vực sâu, chẳng mấy chốc có một tiếng rầm truyền tới.

Hoắc Hổ nhảy xuống vực.

Tóc Đỏ nói: “Lùi lại phía sau đi”, rồi xoay người đi xuống đàn tế cùng Triển Hành, sau đó thử chuôi kiếm nhiều lần, gõ nó xuống đất.

“Thanh kiếm này có tác dụng gì?”. Triển Hành hỏi.

Tóc Đỏ không buồn ngẩng đầu: “Chặt xác, diệt ma. Sao cháu quen cái người cao to kia? Biết nhau lâu chưa?”.

Triển Hành nói: “Cháu… cũng không rõ nữa, mới quen được ba bốn ngày thôi”.

Tóc Đỏ hỏi: “Sau cậu ta kết bạn với cháu?”.

Triển Hành bị hỏi gì cũng không biết, lúc này mới ý thức được trên người Hoắc Hổ có quá nhiều bí ẩn khó hiểu, lòng thấp thỏm không yên: “Cháu dễ tin người quá phải không? Mới quen chưa được bao lâu đã anh anh em em rồi ?”.

Từ khi bước vào mộ, Tóc Đỏ đã không nói năng cợt nhả nữa, nhưng không ngờ lúc này lại nở nụ cười hiếm thấy: “Không, cháu rất tốt, giống hệt cha cháu”.

Triển Hành nói: “Thật ra, chú Đỏ, ban đầu cháu nghĩ thế này, bởi vì lúc trước, cháu có mua một tuýp KY, chuẩn bị xài với tiểu sư phụ cháu, nhưng tiểu sư phụ đá cháu rồi, đâu thể lãng phí KY như vậy đúng không?”.

Lông Đỏ: “?”

Triển Hành: “Thế cho nên để đỡ lãng phí, cháu quyết định tìm người khác, cùng làm với anh ấy, cho anh ấy dùng hết, anh Hổ trông có vẻ rất cường tráng, lực eo tốt, lúc đi tiểu cháu nhìn rồi, nói không chừng chỉ cần một đêm là anh ấy có thể xài hết cả tuýp KY…”.

Lông Đỏ: “???”

Lông Đỏ nghe đến mụ mị đầu óc, Triển Hành lại bừng bừng khí thế, còn bảo: “Đương nhiên, nếu chú Đỏ muốn dùng, chú cháu mình cũng có thể dùng chung…”.

Lông Đỏ: “KY? Là cái gì?”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Hai người ở đây làm gì? Gã cao to kia đâu?”.

Nụ cười của Triển Hành tắt ngấm, cổ áo căng lên, bị Lâm Cảnh Phong xách sang một bên.

Triển Hành nói: “Ơ… bọn em đang nói chuyện phiếm thôi, lớn tiếng lắm hả?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cũng không lớn lắm, gel bôi trơn KY gì đó, anh không hề nghe thấy gì hết”.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong đi theo bọn họ không xa, sau khi vào mê cung vẫn luôn nghe lén, mãi đến khi Hoắc Hổ tụt xuống vực mới ló mặt, Tóc Đỏ cũng biết phía sau có người bám theo nhưng chẳng buồn để ý.

Triển Hành giải thích lại lời của Hoắc Hổ, Lâm Cảnh Phong khẽ gật đầu.

“Ông già bảo tôi và Tiểu Song đào cỗ quan tài đồng kia ra, rồi tìm cái đầu của Phật không đầu ở quanh đó, đưa qua núi, bên Ấn Độ sẽ có người phụ trách tiếp nhận”. Lâm Cảnh Phong nói: “Tiểu Song đâu, hai người có thấy nó không?”.

Triển Hành hoảng hốt: “Ấn Độ? Kẻ nào muốn chiếm bảo vật nơi này?! Đây là vận chuyển quốc bảo trái phép đấy! Bắt được sẽ xử bắn đó!”.

Lâm Cảnh Phong hờ hững: “Không phải bảo vật, bọn họ không thèm bảo vật, đồ trong này cho bọn anh mang đi hết, khách hàng bên kia chỉ cần xác và đầu”.

Triển Hành nói: “Có tích sự gì?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu, nói: “Đưa đao cho anh, anh Đỏ, lát nữa có sự cố gì, anh cứ thi triển hết sức, tôi phụ trách bảo vệ cậu ấy”.

Tóc Đỏ khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường lơ đãng, thuận miệng ừm một tiếng.

Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành sang bên kia tường, ra hiệu bảo cậu ngồi xuống, hai người sóng vai ngồi trong xó tường, Triển Hành nhỏ giọng hỏi: “Thân thể anh sao rồi, thuốc còn trên người nên không quá căng đúng không?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu.

Triển Hành kéo tay Lâm Cảnh Phong hỏi: “Sau này anh đừng về nữa. Chúng ta ở bên nhau đi”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Giờ đã thành thế này rồi, sao mà về được nữa”.

“Anh vẫn còn đeo găng tay à?”. Hai thầy trò cụng trán, dựa người vào nhau, hai bàn tay mang găng nắm chặt.

Ngón tay của Lâm Cảnh Phong đầy những vết thương, Triển Hành thấy mà lòng đau như cắt, hỏi: “Tay kia đâu, đưa em xem”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng xem”.

Triển Hành: “Cởi găng tay ra đi, kín mít vậy không tốt đâu”.

Lâm Cảnh Phong: “Không cởi xuống được, bị bỏng lúc đeo găng, giờ cởi xuống là kéo tróc cả da đấy”.

Triển Hành cay xè mắt, nói: “Lúc nào xuống núi phải đi bệnh viện…”.

Lâm Cảnh Phong: “Tính sau đi”.

Tóc Đỏ tiện tay ném một cái ống sang, Lâm Cảnh Phong đón lấy, Tóc Đỏ nói: “Đây là kíp nổ năng lượng cao mới ra, kéo dây thừng rồi ném đi, sức nổ gấp mười lần TNT cùng lượng, lúc nào gặp nguy hiểm thật sự thì hãy dùng, từ khi châm ngòi cho đến lúc phát nổ chỉ có năm giây thôi”.

Lâm Cảnh Phong đưa cho Triển Hành luôn, dặn: “Cho em phòng thân, em ngắm chuẩn, nhưng đừng dùng trong này, bằng không sẽ nổ tan tành cả hang luôn đấy”.

Triển Hành gật đầu, cất ngòi nổ đi.

Trong hang vạn xác.

Hai tiếng rầm vang lên liên tiếp, tượng Phật vàng rớt xuống trước, sau đó là thân thể cao lớn của Hoắc Hổ vững vàng đáp xuống đáy vực. Hoắc Hổ đứng thẳng người, rút cây đinh ngắn nhuốm máu ra, vung chân đá cái đầu của Phật không đầu vào giữa trận cờ phướn.

Đầu lâu đối diện với Hoắc Hổ, phần cổ cụt vừa vặn đứng ngay ngắn trên mặt đất, mở trừng hai mắt.

Hoắc Hổ chẳng hề sợ hãi, mười ngón tay đan nhau, lẩm nhẩm niệm kinh văn phái Cách Lỗ, cờ phướn kinh không gió vẫn phần phật, đồng thời tung bay.

Miệng của đầu lâu mấp máy rồi từ từ há to hết cỡ, chi chít những răng, cùng lúc đó, ót của nó cũng ngửa ra sau, cái đầu trọc lốc gần như tách làm hai nửa, chỉ còn cố định với nhau dựa vào nơi tiếp nối giữa khóe miệng và bên tai.

Hoắc Hổ lùi một bước.

Đầu lâu: “…”

Hoắc Hổ: “?”

Đầu lâu bị miếng thịt bò khô Triển Hành ném vào lúc trước chặn họng.

Hoắc Hổ: “…”

Cờ phướn kinh phần phật không ngừng, đầu lâu khó chịu hơi nhảy tưng tưng trong cơn chấn động, dường như có người đang gióng trống giữa hư không, mỗi một dùi đánh lên mặt trống là lại khiến nó run rẩy thêm một lần.

“Hồng… an… ma…”. Hoắc Hổ sực tỉnh, trầm giọng niệm lời răn sáu chữ.

Đầu lâu khạc thịt bò khô ra, kêu lên mấy tiếng xé ruột, miệng phun trào một làn khói đen lượn lờ bay lên miệng vực.

Thân thể to cao của Tóc Đỏ đứng tựa vào một góc, chống kiếm dài trước vai, giống như đang ngủ gật, ba giây sau chợt ngẩng đầu dậy, mở to hai mắt.

Lâm Cảnh Phong: “Núp ra sau anh!”.

Lâm Cảnh Phong trở tay rút trường đao, Tóc Đỏ vung đại kiếm, hai người lao lên đàn tế gần như cùng một lúc, mắt Triển Hành vừa hoa lên đã chẳng thấy bóng đồng đội đâu nữa, ngay sau đó, ở giữa đàn tế có một làn khói đen lượn lờ bay lên, tản ra.

Tóc Đỏ dừng bước: “Đây là cái gì?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu.

Khói đen tan ra mất dấu.

Triển Hành tiến lên mấy bước, lấy điện thoại ra định chụp ảnh, đột nhiên có một cánh tay khoác lên cổ cậu.

“Ối…”. Triển Hành đứng dưới đàn tế, không dám quay đầu lại, chỉ biết gào ầm lên.

Lâm Cảnh Phong và Tóc Đỏ lại nhảy xuống, Lâm Cảnh Phong vung đao chém cái xác đằng sau Triển Hành ra làm hai nửa.

Triển Hành: “Đây… đây… đây là cái gì? Người chết sống lại sao? Đội quân ma sao?”.

Tóc Đỏ nói: “Chắc là một loại phép thuật nào đó của Mật Tông, sang bên kia tường đi”.

Triển Hành dựa lưng vào tường, nơm nớm đứng một chỗ, thi thể của đám trộm mộ mà Hoắc Hổ giết lúc trước, thậm chí xác của nhóm người viện trưởng Lý đã bị kéo sang một bên đều nghiêng ngả đứng dậy.

Bọn họ đi lại không mục đích trong mê cung, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Đầu lâu lại phun ra một luồng khói đen, bay lên giữa đàn tế, ầm một tiếng rồi tản ra, khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, Tóc Đỏ ho lụ khụ.

“Muội… bát ni”. Tiếng của Hoắc Hổ vang vọng, tiếp tục tụng lời răn sáu chữ làm đầu Triển Hành ong lên.

Khói đen tràn ra khắp nơi, Lâm Cảnh Phong vung đao xua khói, phát hiện túi áo khoác của Triển Hành phát sáng.

“Lấy ra, đó là cái gì! Anh Đỏ, qua đây!”. Lâm Cảnh Phong khàn giọng kêu lên, Tóc Đỏ trở về tập trung, Triển Hành nói: “Hơ, nó đang phát sáng!”.

Triển Hành móc cục đá vuông trong túi ra, viên đá lấp lánh thứ ánh sáng vàng ấm áp, khiến khói đen xung quanh vội vàng lùi lại. Giữa làn sương mù, dường như có thứ gì đó đang đến gần.

Tóc Đỏ nói: “Cậu… hít thở không thấy đau à?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tôi bị tê liệt trung khu thần kinh, không có cảm giác đau, anh sao rồi?”.

Tóc Đỏ khoát tay, lấy một cái khẩu trang ra bịt mũi miệng lại, chỉ sang bên kia mê cung, nói: “Chia nhau ra hành động! Xem thử trong đám sương có cái gì, xử lý cho bằng hết, nếu không ắt gặp phiền phức!”.

Lâm Cảnh Phong thấy cục đá vuông trong tay Triển Hành có thể trừ tà thì không lo lắng nữa, dặn: “Em chờ ở đây”.

Triển Hành: “Về nhanh chút nhé”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, xoay người đi khỏi, Triển Hành lại nói: “Nhớ mang quà về nha”.

Lâm Cảnh Phong suýt thì ngã dập mặt.

Thanh kiếm trong tay Tóc Đỏ rung một cái, dấy lên ngọn lửa hừng hực, vung chém ngang dọc làm cho làn khói đen bị xua đi một ít, giọng Lâm Cảnh Phong truyền đến: “Thi thể đang cử động”.

Tóc Đỏ quát: “Chém hết!”.

Lâm Cảnh Phong vung đao chém vun vút, cắt rời thi thể trên mặt đất!

Người Vương Song giết lúc trước không nhiều lắm, nhưng lần thứ hai Hoắc Hổ ra tay đã lấy mạng gần hai chục tên trộm mộ, Triển Hành chỉ nghe tiếng bọn họ nói chuyện chứ không rõ trong lớp sương đang xảy ra chuyện gì, mờ mịt chẳng biết phải làm sao.

Triển Hành cầm cục đá vuông đi tới đâu thì làn khói đen tự rút đến đó, xem ra cục đá vuông này có liên quan đến Phật môn, bên trong chứa gì nhỉ? Có thể nạp điện không? Lỡ lát nữa nó hết pin, không phát sáng nữa thì tính sao?

Triển Hành suy nghĩ lung tung, cầm cục đá vuông, cởi thắt lưng, đứng bên tường bắt đầu tiểu.

Triển Hành vừa tiểu được một nửa, phát hiện sau tường có thêm một cỗ thi thể.

“Ối ối ối”. Triển Hành tiểu trúng người thi thể kia: “Giáo sư Dương, cháu không phải cố ý phá hoại di tích cổ đâu! Đừng cào cháu!”.

Trên trán Dương giáo sư vẫn còn một vết đạn, đôi ngươi đục ngầu, vấp ngã trước vách tường.

“Tiểu sư phụ!”. Triển Hành kêu lên.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, đã đi quá xa rồi.

Triển Hành thoáng thấy trên người giáo sư Dương như có thứ gì đó bay ra, từ từ di chuyển lên đàn tế.

“Ê, giáo sư, ông đã chết rồi, cháu cũng đã báo thù cho ông…”. Triển Hành nói: “Ông đừng cứng nhắc như vậy nữa”. Cậu dí cục đá vuông qua, không có hiệu quả.

“Ấy ấy, không thể động vào cái đó!”. Triển Hành gào: “Chú Đỏ! Mấy người đang ở đâu!”.

“Ầm”.

Trong quan tài đồng vang lên một âm thanh nặng nề.

Gió lạnh thổi qua, hơn trăm lá bùa bay phần phật.

Triển Hành: “…”

Quan tài đồng rung lên không ngừng.

Ầm ầm mấy tiếng liên tiếp, Triển Hành lùi ra sau một bước.

Khói đen mỗi lúc một dày, một lá bùa nhẹ nhàng rơi ra, bay xuống đàn tế.

Trong hòm đồng lại vang lên một tiếng ầm nữa, như thể có ai đó bên trong đang gắng sức đẩy nắp quan tài giam giữ mình ra.

Triển Hành quyết định thật nhanh, chọn phương pháp trực tiếp nhất, gào to: “Cứu tôi với!”.

 

Chú thích:

[1] Còn gọi là chùa Tang Gia hay chùa Vô Biên, ngôi chùa đầu tiên thờ vị tăng nhân quy y cửa Phật của Tây Tạng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp