LINH HỒN NỔI LOẠN

Phiên ngoại 1: Còn nhớ những ngày xưa thơ bé – Cảnh Phong

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Phiên ngoại 1: Còn nhớ những ngày xưa thơ bé – Cảnh Phong

Đêm thu, trong ngôi mộ cổ ở ngoại ô phía Tây thành phố Khai Phong.

Những đốm lân tinh bập bùng giữa màn đêm đen kịt, dưới lòng đất có tiếng trẻ con đang khóc gào.

Lâm Cảnh Phong mười tuổi hét đến xé cổ đứt họng, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng, lúc lùi lại đã đụng đổ một cái tháp đựng xương cốt, đầu lâu bên trong lăn ra. Trong chiếc quan tài hé nửa có một cái xác phụ nữ đang nằm, gương mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, Lâm Cảnh Phong có có thể thoáng thấy móng tay vàng vọt sắc nhọn của xác nữ kia cào vào mép quan tài, từ từ ngồi dậy.

Cuối cùng tiểu Lâm Cảnh Phong ngất xỉu.

Khi cậu tỉnh lại thì đũng quần đã ướt sũng, Lâm Cảnh Phong mở trừng mắt thở hổn hển, một tia sáng xuyên qua kẽ hở giữa các tảng đá lộn xộn trên đầu chiếu xuống.

Một ngày trôi qua.

Cậu đã ở trong mộ cả đêm cùng với cái xác nữ kia.

Nóc ngôi mộ ầm ầm mở ra, tiểu Lâm Cảnh Phong gào như điên: “Thả cháu ra ngoài!”. Vài cái bánh bao chay được ném xuống, sau đó nóc mộ khép lại, tiểu Lâm Cảnh Phong ngửa cổ lên trời la hét: “Thả cháu ra ngoài!”.

Tiểu Lâm Cảnh Phong nhặt bánh bao lên, sợ sệt trốn vào phòng ngách, nhai chậm chạp, bánh bao vừa khô vừa cứng, cậu đi loanh quanh tìm nước, cuối cùng cũng kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng mình, tiến lên đậy nắp quan tài lại, nhốt xác nữ vào trong bóng tối.

Một ngày nữa lại qua, màn đêm buông xuống.

“Thả con ra ngoài!”. Lâm Cảnh Phong gào lên bằng toàn bộ sức lực, sau đó đứng giữa mộ thở hổn hển.

Có tiếng xì xì vang lên, mấy con rắn được thả vào trong mộ, quay đầu giữa ánh lân tinh trườn về phía Lâm Cảnh Phong.

Rắn hổ mang chúa, chạm răng chết ngay.

Lâm Cảnh Phong lại thét lên một tiếng khản đặc.

Ngoài mộ:

“Chết rồi à?”. Cừu Nguyệt cười dịu dàng: “Xem ra vẫn không được”.

Ông Lam ngồi trên một chiếc ghế trúc, gõ tẩu thuốc lên tảng đá, Bạch Bân lấy thuốc lá sợi từ trong túi ra, đón lấy tẩu thuốc nhồi vào.

Ông Lam híp mắt nói: “Không sao”.

Dưới mộ lại vang lên một tiếng hét sợ hãi xé gan. Bạch Bân bình thản nói: “Đứa nhỏ sư phụ đích thân mang về, lẽ ra phải trụ được qua thử thách đầu tiên này mới đúng”.

Ông Lam cầm lấy tẩu thuốc: “Sư phụ chọn cũng chưa chắc thành công, trước đây ta từng dạy ba lứa, hơn hai chục đứa trẻ, ngoại trừ hai con biết trốn vào quan tài, thì những đứa khác cũng có qua được đâu”.

Bạch Bân nói: “Những đứa trẻ được chọn cùng con năm đó đều sống trong núi chưa từng trải sự đời, chứ trẻ con bây giờ biết nhiều lắm, cũng to gan hơn”.

Cừu Nguyệt trêu chọc: “Cậu đã hiểu ra rồi đấy à?”.

Bạch Bân quẹt diêm, cung kính đốt thuốc cho cụ Lam rồi phẩy tắt diêm: “Tôi chẳng qua mèo mù vớ chuột chết thôi”.

Trong mộ, Lâm Cảnh Phong đã sợ hãi tột độ, trái lại trở nên im ắng.

Cậu chầm chậm lùi lại, vòng qua quan tài đương đầu với đám rắn kịch độc, cuối cùng đẩy mạnh nắp quan tài, đám rắn thình lình phóng lên, Lâm Cảnh Phong ngã oạch xuống đất, dùng hết sức lực bình sinh kéo mạnh nắp quan tài lại.

Rầm một tiếng, ba con rắn bị nhốt vào trong quan tài.

Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Cảnh Phong ngồi trên nắp quan tài ngẩn người.

Cuối cùng cửa sổ áp mái cũng mở ra, thả xuống một sợi dây thừng, Bạch Bân bám dây tuột xuống, khi nhìn thấy Lâm Cảnh Phong mặt mày trắng bệch thì khá bất ngờ.

“Rắn đâu?”. Bạch Bân hỏi.

Lâm Cảnh Phong: “Trong quan tài”.

Bạch Bân cất súng, nhìn Lâm Cảnh Phong một lát rồi bảo: “Đi thôi”.

Đêm hôm sau, cậu bé Lâm Cảnh Phong ăn cơm tối xong, mặc một cái quần đùi đi ra máng nước giặt quần, giặt xong hong khô, chẳng nói chẳng rằng trở về phòng.

Lát sau, trong phòng lại truyền đến một tiếng kêu ầm ĩ.

Cừu Nguyệt vỗ tay cười ha hả, đi ra khỏi góc phòng cùng với Bạch Bân.

Lâm Cảnh Phong mềm nhũn người dựa vào tường, đóng hai mắt lại, trên giường ngủ của cậu có thêm một cỗ thi thể mặt mày biến dạng, chính là cái xác nữ trong quan tài đêm qua, trên mặt hằn đầy những vết răng rắn, làn da thủng lỗ chỗ, hai mắt trợn trừng nhìn về phía cửa phòng.

Cơn sợ cuối cùng này đã hoàn thành khóa huấn luyện lòng can đảm của cậu trước khi xuống đấu, cũng khiến cậu gần như không còn nói chuyện nữa.

Một năm sau, ban đêm ở Ninh Hạ.

Ông Lam nói: “Đi xuống theo cái hang trộm này, lấy đồ trong mộ ra, phải tìm đủ hai mươi lăm món, thứ bảy sẽ được chơi game”.

Lâm Cảnh Phong im lặng gật đầu, cầm lấy dây thừng trượt xuống mộ.

“Được rồi”. Dưới đất truyền lên giọng nói của Lâm Cảnh Phong, cậu buộc cái bao đựng đồ tùy táng lên dây thừng rồi giật dây, cái bao nặng trịch được kéo lên. Còn cậu thì vỗ đầu gối, ngồi cạnh quan tài đá, nhìn người chết nằm bên trong, dùng hai ngón tay sờ phần miệng đang há ra của cái xác nam, khẽ nhấn xuống làm nó khép lại.

Ven đường tối mịt, một chiếc xe bật đèn pha chạy tới, chó nghiệp vụ sủa inh ỏi.

Cừu Nguyệt: “Toi rồi, tụi cớm mò tới!”.

Bạch Bân nói: “Chị với sư phụ đi trước, để tôi đánh lạc hướng bọn chúng…”.

Cừu Nguyệt: “Nhanh lên!”.

Cừu Nguyệt kéo dây thừng lên, Bạch Bân nổ một phát súng vào không trung.

“Đối tượng có súng!”. Viên cảnh sát hô lên trong bóng tối.

Lâm Cảnh Phong trong mộ nghe thấy tiếng súng, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Cừu Nguyệt lấy bao vải, quấn gọn dây thừng, ông Lam đã lên xe, Bạch Bân đánh lạc hướng cảnh sát, Cừu Nguyệt nhanh chóng lên theo, nổ máy chạy thẳng.

Lâm Cảnh Phong ở trong mộ chờ rất lâu, cho đến khi trên mặt đất không còn tiếng gì nữa.

“Sư phụ?”. Lâm Cảnh Phong kêu lên.

Trong mộ chỉ có tiếng cậu vọng lại, một lúc sau Lâm Cảnh Phong mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cậu lại ngồi hơn một giờ nữa, xác nhận rằng chẳng có ai tới cứu cậu thì đành phải tìm lối ra khác, kiểu mộ này lão già từng dạy rồi, sẽ có hang ở bên cạnh, quan trọng là nó ở đâu, huyệt mộ trung tâm đã thông rồi… Lâm Cảnh Phong phát động đến mấy cái cơ quan, rốt cuộc cũng tìm được lối ra chính xác, cậu bò từ phía khác của quả núi ra.

Trời tờ mờ sáng, bốn phía lặng ngắt, Lâm Cảnh Phong không một xu dính túi tìm tới một nhà nông, móc trộm hai quả trứng gà, ngồi xổm bên ngoài đập vỡ trứng rồi húp sống.

Cuối cùng Bạch Bân cũng thành công vứt bỏ đám chó săn, chạy một mạch từ sau núi, cứ chạy mãi rồi dần dần dừng lại.

Lâm Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn, không thèm để ý tới anh mà cứ ăn tiếp.

Bạch Bân: “Sư phụ đâu?”.

Miệng Lâm Cảnh Phong dính đầy lòng đỏ trứng: “Không biết, họ không gọi tôi”.

Bạch Bân gật đầu, đứng một bên gọi điện thoại, gọi xong lại nhìn Lâm Cảnh Phong.

Bạch Bân móc túi ra một xấp tiền, đếm đưa cho Lâm Cảnh Phong: “Kiếm kế sinh nhai khác đi, đừng lăn lộn cái nghề này nữa, kiếm ăn bằng cả tính mạng, hôm nay là cậu, không biết chừng ngày mai sẽ tới lượt anh”.

Lâm Cảnh Phong không thèm liếc mắt tới mớ tiền kia: “Không đủ”.

Bạch Bân lại đưa thêm một chút, tiểu Lâm Cảnh Phong nói: “Cũng không đủ, tôi cần rất nhiều tiền, vẫn phải quay về thôi”.

Hôm đó, Bạch Bân dẫn Lâm Cảnh Phong xuống xe, về tới khách sạn, ông Lam ngồi trên ghế, ngoắc tay với Lâm Cảnh Phong, hiền từ nói: “Con làm sao ra được, nói cho sư phụ nghe nào?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Trên sách có ghi, trong thông huyệt có hang phụ”.

Trên gương mặt đầy những nếp nhăn của cụ Lam vẽ ra nụ cười mỉm, khen ngợi: “Quả là tre già măng mọc, con có bị thương không?”.

Lâm Cảnh Phong té bầm dập cả mặt mũi trong cơ quan, nhưng vẫn đáp: “Không”.

Ông Lam cười nói: “Để sư phụ xem nào”.

Ông Lam kéo tay Lâm Cảnh Phong, nắn từ cổ tay lên trên, khi nắn đến bả vai, lại kêu cậu xoay người, sờ từ trên lưng xuống, móc một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc đã bị gãy làm hai nửa từ trong túi quần cậu ra. Cừu Nguyệt đang quỳ trước bàn pha trà, nói: “Bảo sao không thấy trâm cài tóc, làm gì có phi tần nào mang chôn mà không cài trâm đâu?”.

Ông Lam khụt khịt: “Thế này thì hỏng bét, thằng ba này, con nói xem sư phụ phải phạt con thế nào?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn góc tường, không lên tiếng.

Lâm Cảnh Phong mười một tuổi đứng, ông Lam ngồi, Lâm Cảnh Phong còn cao hơn ông Lam một chút.

Ông Lam tát Lâm Cảnh Phong một cái như trời giáng, mạnh đến độ nửa mặt cậu đỏ gay.

Ông Lam điềm đạm nói: “Há miệng ra”.

Lâm Cảnh Phong há miệng, ông Lam nắm chặt cằm, nhét tẩu thuốc vào miệng cậu.

“Sư phụ đánh con, là để con nhớ kỹ”. Ông Lam nói, ra sức vặn tẩu thuốc trong khoang miệng Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong kêu lên đau đớn, cơn đau khiến mắt mũi cậu vặn vẹo biến dạng.

Ông Lam lại vặn một cái: “Giờ nhớ kỹ chưa?”.

Lâm Cảnh Phong chảy đầy máu miệng, gãy luôn một chiếc răng, kêu hu hu, chẳng biết là đang khóc hay đang cầu xin.

Ông Lam vặn lần thứ ba, Lâm Cảnh Phong đau đến độ quỳ sụp xuống đất, ngã nhào.

Ông Lam nói: “Biết sai mà sửa thì không gì bằng, con vẫn là đồ đệ nhỏ của sư phụ, trong mấy năm nay, rốt cuộc đã giấu diếm bao nhiêu, sư phụ không bắt con nôn ra nữa, cái thẻ này…”.

Cừu Nguyệt cười dài, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra để lên bàn.

Lâm Cảnh Phong mở to mắt nhìn tấm thẻ kia, đó là do cậu mượn thẻ căn cước của Bạch Bân đi làm, mỗi lần vào mộ cậu sẽ giữ lại ít nhiều, khi ra ngoài lén đổi thành tiền gửi vào trong thẻ.

Ông Lam nói: “Sư phụ sẽ giữ tạm giùm con, chờ sau khi con thành nghề, sư phụ sẽ trả lại cho con, đảm bảo không thiếu của con một đồng nào, con thấy vậy được không? Nếu được, chúng ta không tính toán chuyện này nữa, con dập đầu một cái với sư phụ, thì sau này khỏi cần nhắc lại”.

Lâm Cảnh Phong lau máu trong miệng, bò dậy, cung kính dập đầu với ông Lam.

Ông Lam cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, tới Phan Gia Viên đi, đem món này đi bán, sao ta cảm thấy cái trâm gãy này có thể bán được hai ba chục ngàn nhỉ?”.

Bạch Bân xin hộ: “Sư phụ”.

Ông Lam phất tay: “Đi đi, ăn nói đàng hoàng, không thiếu phần con đâu”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ tuổi cầm trâm ngọc đã gãy làm đôi đi vào Phan Gia Viên.

Trước cửa tiệm đồ cổ đầy những vệ sĩ mặc đồ đen, bên trong có tiếng trẻ con gào la.

“Con muốn cái này con muốn cái này… con cứ muốn cái này… cậu không mua cho con con sẽ không về nhà!”.

“Con tha cho cậu hai đi mà! Món đồ chơi đó ông chủ có bán đâu, Tiểu Tiện! Con muốn quấy chết cậu hai đấy hả”.

“Con không cần biết… con cứ muốn… hu hu…”.

Lâm Cảnh Phong vào tiệm, đặt cây trâm ngọc gãy lên bàn quầy, nói: “Ông chủ, ra giá”.

Người đàn ông kia sắp phát điên đến nơi rồi: “Ông chủ ông ra giá đi, cháu tôi cứ ăn vạ ở đây không chịu đi, mấy người cũng chẳng làm ăn gì được đúng không? Ra giá, ra giá đi nào… thứ này thì có gì hay ho, chỉ là cái bình sứt thôi mà. Con đi đâu mua chẳng được?”.

“Con… cứ… muốn…”.

Ông chủ nói: “Cái huyên[1] gốm kia là vật trấn tiệm đấy…”.

Tôn Lượng: “Ông ra giá đi!”.

Đứa trẻ: “Không, con không thèm cái đó nữa, con muốn cái này cơ!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Đứa trẻ nhìn chằm chằm chiếc trâm ngọc: “Con muốn cái này!”.

Tôn Lượng như trút được gánh nặng, chẳng quan tâm giá tiền thế nào nữa, bảo Lâm Cảnh Phong mau ra giá.

Lâm Cảnh Phong báo giá, Tôn Lượng lập tức quẹt thẻ trả tiền, Lâm Cảnh Phong nhìn đứa bé sáu tuổi kia, đứa nhỏ im bặt không la hét nữa, cầm lấy trâm ngọc ôm vào lòng. Trâm ngọc này là một món trang sức dân tộc cực kỳ hiếm có, có thể cài lên đầu như cây trâm thông thường, cũng có thể thổi vào ống hoa ra âm thanh như chim hót, Tôn Lượng cuối cùng cũng tìm được đường sống, bế thằng cháu đi thẳng. Nhưng mấy ngày liên tiếp sau đó, tiếng còi chói tai cứ rít khắp nhà hành hạ ông cậu này muốn sụp đổ luôn.

Một năm sau, Lâm Cảnh Phong mười hai tuổi.

Lâm Cảnh Phong đứng trong sân cởi trần luyện quyền, trông đã ra dáng một chàng thanh niên, cậu vung một tay đấm trúng cọc gỗ, nghiêng đầu nghe thấy tiếng ông Lam.

“Sư phụ già rồi, không muốn nhận thêm đồ đệ nữa, thằng nhóc này cho con đi”.

Bạch Bân khom người nói: “Cảm ơn sư phụ”.

Cửa mở, Bạch Bân dắt một đứa trẻ đi ra, đứa trẻ cười hì hì: “Sư phụ, con có thể gọi người là sư phụ rồi đúng không?”.

Bạch Bân nhăn mày, nói: “Vẫn chưa được”.

Lâm Cảnh Phong thu quyền, đứng thẳng người, nhìn theo Bạch Bân dẫn đứa trẻ đi vào sân chính.

Bạch Bân nói: “Cậu ba trông nó giúp anh một lát, anh phải ra ngoài một chuyến”.

Thằng bé khá nhanh nhạy, chủ động chào hỏi, giọng nói còn ngây thơ, nhưng ngữ điệu lại hết sức chín chắn: “Nè, anh bạn, chào nhé!”.

Bạch Bân đứng trước sân nói: “Cậu ấy là sư thúc con”.

Lâm Cảnh Phong liếc thằng nhỏ, nhặt áo lên, đi qua hoa viên tới chỗ vòi nước.

“Anh đi đâu đấy?”. Thằng bé đuổi theo: “Chúng ta làm bạn nhé? Em giúp anh?”.

“Tiểu sư thúc đang làm gì vậy?”.

“Tiểu sư thúc đang luyện quyền à?”.

Lâm Cảnh Phong mười hai tuổi mặt lạnh tanh, ngồi gội đầu dưới vòi nước, đưa tay phải lần mò, thằng nhỏ nhanh tay cầm dầu gội, bóp một chút lên đầu Lâm Cảnh Phong, rồi chủ động gội đầu giúp người kia, ngón tay thằng bé vân vê đầu rất thoải mái, Lâm Cảnh Phong lắc khô mái tóc ngắn, lại thấy cậu nhóc đưa khăn lông tới trước mặt.

“Mẹ em làm trong tiệm cắt tóc, anh thấy sao, tay nghề được chứ, em xoa bóp giúp anh nhé? Tiểu sư thúc?”.

Tiểu Lâm Cảnh Phong ngậm điếu thuốc châm lửa, lạnh nhạt: “Ừm”.

“Em tên Vương Song”. Vương Song mười tuổi cười nói: “Tiểu sư thúc, anh tên gì vậy?”.

“Nể tay nghề của cậu, tôi nói cho cậu biết một chuyện”. Lâm Cảnh Phong trẻ tuổi phun khói thuốc, từ tốn nói: “Lúc có rắn, nhớ phải trốn vào trong quan tài”.

“Cái… cái gì?!”. Cậu bé Vương Song sợ đến méo giọng: “Anh nói cái gì cơ? Tiểu sư thúc?”.

Lâm Cảnh Phong: “Xoa bóp tiếp đi”.

Dưới ánh mặt trời mùa thu, một đứa trẻ mười tuổi bóp lưng giúp đứa trẻ mười hai tuổi khác, Lâm Cảnh Phong được xoa bóp hết sức thoải mái, kể từ ngày cậu vào sư môn, thì thứ tiếp xúc da thịt với cậu, ngoại trừ tay của Vương Song, chỉ có người chết.

Cứ xoa bóp mãi, năm này sang năm khác, sáu năm trôi qua, trong sân nhà ông Lam, cọc gỗ đã mục nát, cỏ dại lan đến vòi nước rồi.

Vương Song vẫn không ngừng tay: “Thứ mà hôm kia thái sư phụ mua bán với người nước ngoài ước chừng được hơn hai mươi triệu đấy”.

Lâm Cảnh Phong ném điếu thuốc, mỉa mai: “Đần độn, cái gì mà cứ “hôm kia”, “hôm qua” đặc sệt giọng Bắc Kinh như thế, bị méo miệng à?”.

Vương Song chắp hay tay thành hình chữ thập, bàn tay xòe ra vỗ bành bạch lên lưng Lâm Cảnh Phong, sau đó lại kéo ngón tay giúp anh một lát, nói: “Ấy, tiểu sư thúc, hôm qua em nghe sư phụ với sư nương nói chuyện, bảo lo nghĩ mệt nhọc quá, không muốn làm nữa. Anh hút cái này đi, cái này được lắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Hả, thuốc ở đâu ra đấy?”.

Vương Song: “Của thái sư phụ đấy, em thấy ông ấy bỏ ra mà không hút, nên đem cho anh một gói”.

Lâm Cảnh Phong: “Cẩn thận no đòn roi da”.

Vương Song cười: “Thái sư phụ trước giờ chưa từng đánh em đâu…”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi biết cậu giỏi nịnh hót rồi, mấy chuyện chắp vá lão già nói với cậu, đừng có mà đi rêu rao khắp nơi, bằng không…”.

Vương Song nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đểu giả: “Biết rồi, nếu sư phụ đi thật, vậy tiểu sư thúc, anh sẽ trở thành nhà cái, nhớ chiếu cố Tiểu Song nhiều chút nha”.

Lúc trước Lâm Cảnh Phong chỉ cho rằng Bạch Bân càu nhàu thế thôi, giờ mới ý thức được không đúng, cau mày hỏi: “Ai nói với cậu là anh ấy không muốn làm nữa, đừng nói năng xằng bậy”.

Một người đi vào hoa viên: “Cụ ông cho mời cậu ba, có chuyện cần bàn bạc”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, ngồi dậy, Vương Song ngạc nhiên hỏi: “Sao không kêu em nữa?”.

Vương Song kéo tay Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu là đồ đệ, góp vui làm cái gì, cứ ở đây, tôi sẽ về ngay thôi”, nói xong thì đi luôn.

Trong phòng, ông Lam ngồi, Bạch Bân và Lâm Cảnh Phong khoanh tay đứng, Cừu Nguyệt đấm lưng cho ông Lam, Trần Lạc Lạc dựa vào bệ cửa, nhìn ra vườn hoa ngập tràn ánh nắng bên ngoài.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, coi như chào hỏi.

Vẻ mặt Bạch Bân hết sức nghiêm túc, dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Ông Lam hút một hơi thuốc, nhả khói trắng lượn lờ, thong thả nói: “Mấy năm nay, sư phụ đã sai rồi”.

Trong lòng Lâm Cảnh Phong đầy nghi hoặc, nhíu mày liếc Bạch Bân.

Bạch Bân cúi thấp đầu xuống.

Ông Lam lại nói: “Khoản mua bán cả chục triệu, sao có thể nợ tiền chi tiêu của đệ tử được?”.

Bạch Bân trầm giọng: “Là con đã sai”.

Bạch Bân khom lưng quỳ trên tấm thảm, Trần Lạc Lạc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Bân khẽ quát: “Vợ, qua đây!”.

Ông Lam vội đứng lên: “Không không, nhà họ Bạch sao lại quỳ được chứ”.

Lâm Cảnh Phong rùng mình, ông Lam lại nói: “Nghe đồn mấy năm nay, tiền ăn uống chi tiêu trong biệt thự họ Lam đều do người họ Bạch kiếm về…”.

Lâm Cảnh Phong nhớ ngay đến lời của Vương Song, hô hấp muốn nghẹn lại.

Ai nói cho ông ta biết? Vương Song nghe trộm xong liền chạy đi báo cho lão già sao?!

Bạch Bân quỳ trên mặt đất, hành đại lễ, cắt ngang: “Năm ấy dưới trời tuyết rơi đầy ở Hắc Long Giang, đồ nhi được sư phụ nhặt về nuôi, mới chớp mắt đã mấy chục năm rồi”.

Ông Lam lại nhả khói thuốc, từ tốn nói: “Sư phụ còn nhớ cái ngày con được nhặt về mới khoảng mười hai tuổi, đang run rẩy lạnh cóng cạnh một bức tường đổ nát, ngay đó còn có một ổ heo con…”.

Bạch Bân nói: “Suốt bao nhiêu năm nay chưa thời khắc nào con dám quên ơn dưỡng dục của sư phụ, đêm qua con mơ thấy người cha đã mất tích trong núi của mình, nói với con rằng con đã tới tuổi trưởng thành, nhà chúng ta không người hương hỏa, sư phụ là người thân duy nhất của con, sớm ngày ôm đứa đồ tôn chẳng phải chuyện tốt sao?”.

Ông Lam gõ tẩu thuốc, cười nói trong làn khói trắng: “Ta chỉ có một đứa đồ tôn là Vương Song thôi, không biết còn có đứa đồ tôn nào khác”.

Lâm Cảnh Phong thầm thở dài trong lòng.

Bạch Bân vẫn quỳ đó không đứng dậy, mãi một lúc lâu sau, Lâm Cảnh Phong mới bảo: “Sư phụ, để anh ấy đi đi”.

Ông Lam thở dài không đáp, Lâm Cảnh Phong nhìn theo tầm mắt của Trần Lạc Lạc, thấy trong vườn hoa, Vương Song cười rực rỡ như ánh mặt trời, dựa vào hàng rào trước sân trêu chọc các nữ sinh trung học tan trường đi ngang qua trên đường.

Ông Lam chậm rãi nói: “Tình cảm thầy trò bao năm, sư phụ cũng không tiện nói gì thêm nữa, sư phụ vốn định để con thừa kế dinh thự họ Lam, nhưng mỗi người có chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu, con đi đi! Sớm ngày bế đứa nhỏ mập mạp về đây cho sư phụ bế ẵm”.

Bạch Bân như trút được gánh nặng, lại dập đầu, Trần Lạc Lạc đầm đìa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn sư phụ cho phép”, nói xong đi tới bên cạnh Bạch Bân quỳ xuống.

Ông Lam nhìn sang Lâm Cảnh Phong: “Lâm tam, con…”.

Lâm Cảnh Phong: “Người cũng để con đi đi, sư phụ”.

Ông Lam ngây người.

Lâm Cảnh Phong không quỳ, cũng không cúi người, chỉ đứng chắp tay, hờ hững nói: “Mỗi người có chí hướng riêng, đêm qua con cũng nằm mơ, thấy mộ của mẹ con bị bão cát vùi lấp, bà ngoại con đào bới đến chảy đầy máu tay, mắng con bất hiếu”.

Ông Lam cười buồn bã, khoát tay, nặng nề dựa lưng vào ghế, im lặng rất lâu.

Cừu Nguyệt cười nói: “Lão tam, tấm thẻ của cậu vẫn ở chỗ tôi đây này, trong thẻ có hơn hai triệu, không cần nữa à?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tấm thẻ đó tặng cho sư phụ, coi như chút tâm ý của đệ tử”.

Hoàng hôn hôm đó.

“Tiểu sư thúc, anh đi đâu vậy?”. Vương Song hoàn toàn không ngờ Lâm Cảnh Phong cũng bỏ đi.

Vương Song đuổi một mạch theo Lâm Cảnh Phong vào phòng, Lâm Cảnh Phong vác ba lô lên lưng: “Tại sao cậu lại nói cho ông già biết chuyện nhị sư ca muốn đi”.

Vương Song ngạc nhiên hỏi: “Em có nói đâu! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Vương Song một lát thì tin lời nó, Vương Song lại hỏi: “Các anh đều đi hết sao? Đi đâu vậy?”.

Lâm Cảnh Phong im lặng một lúc: “Chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, cậu đi không? Anh bạn, chúng ta làm bạn nhé?”.

Vương Song: “Em còn phải theo sư…”. Chợt ý thức được gì đó, nó bật cười nói: “Em theo anh, tiểu sư thúc, anh đi đâu, em theo đó”.

Lâm Cảnh Phong nhướng mày: “Thật à?”.

Vương Song đáp: “Thật”.

Lâm Cảnh Phong: “Qua đây”.

Lâm Cảnh Phong nhận Vương Song, nhìn nó thu dọn đồ đạc: “Tôi đi nói với ông già”.

Vương Song: “Không cần, em cũng tính đi lâu rồi, em muốn theo sư phụ, bản lĩnh còn chưa học được bao nhiêu”.

Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm: “Vậy cũng được, mọi người tạm thời đi cùng nhau, chuyện sau này thì cứ để sau này hãy tính”.

Lâm Cảnh Phong cảm thấy, nếu Vương Song đã chịu từ bỏ tiền tài và địa vị trong sư môn, bằng lòng đi theo bọn họ, thì quá nửa không phải là người hám lợi mà đi báo tin đâu.

Lời của Bạch Bân chắc là bị kẻ khác nghe thấy, bằng không Bạch Bân vừa đi, trong dòng chính của lão già sẽ chỉ còn lại Tiểu Song là đàn ông, tại sao không ở lại làm nhà cái chứ? Lâm Cảnh Phong đã hết nghi ngờ, Tiểu Song không chú trọng lớn nhỏ, nhưng lại biết chừng mực, chắc hẳn không phải là người báo tin kia.

Chuyện này Lâm Cảnh Phong vẫn luôn giữ ở trong lòng, không nhắc tới với bất kỳ ai. Trần Lạc Lạc ý thức được gì đó, nhưng cũng giữ trong lòng, không có nói với Bạch Bân, dù sao Bạch Bân đi rồi, người hưởng lợi đầu tiên là Lâm Cảnh Phong, nếu Lâm Cảnh Phong cũng rời sư môn theo, thì Vương Song càng không cần phải nói, không có lý do gì nghi ngờ hai người họ được.

Xế chiều, vợ chồng Bạch Bân, Lâm Cảnh Phong và Vương Song đều rời khỏi dinh thự họ Lam.

Vợ chồng Bạch Bân mở một cửa tiệm ở Thượng Hải, đặt tên là Tranh Vanh Tuế Nguyệt, Lâm Cảnh Phong một mình nghe ngóng tin tức, vẫn làm nghề trộm mộ, rồi chuyển cho Bạch Bân bán lại. Một năm sau, Bạch Bân có được một tấm bản đồ không rõ nguồn gốc, sau căn cứ vào phỏng đoán của Vương Song, thì nó khá giống với tấm bản đồ từng thấy trên giá sách của ông Lam.

Thế là Bạch Bân đích thân ra mặt, dẫn theo Lâm Cảnh Phong và Vương Song vào Lệ Sơn dò đường.

Trong lần dò đường đó, bản đồ cứ đúng đúng sai sai, Vương Song dựa vào trí nhớ của mình, dẫn hai người mấy lần may mắn tránh khỏi cơ quan. Cuối cùng, Bạch Bân vứt bản đồ đi, để Vương Song dẫn đường ra ngoài, sau khi mở cơ quan cuối cùng thì bóng đen ập xuống. Bạch Bân bảo Lâm Cảnh Phong và Vương Song ở bên ngoài, còn mình thì cầm ống đèn vào trong thăm dò, không có cơ quan.

Chốc lát sau, nghe thấy tiếng thân người ngã uỵch xuống đất, Lâm Cảnh Phong mới ý thức được một chuyện, bọn họ đã tiến vào khu vực trung tâm của lăng Tần Thủy Hoàng, chính là biển thủy ngân rộng cả hơn ngàn héc-ta.

Biển thủy ngân là một màn độc khổng lồ, tất cả cơ quan đều nằm trong thủy ngân, quan tài của Doanh Chính thì chìm sâu dưới lòng đất.

Lâm Cảnh Phong dẫn Vương Song và Bạch Bân chạy ra, Vương Song mấy lần đụng nhầm cơ quan, bị rơi vào trong phòng nước cường thủy. Bạch Bân trúng độc quá nặng, để lại lời trăn trối, cánh cửa phòng nước cường thủy khép lại, Lâm Cảnh Phong rời khỏi lăng Tần Thủy Hoàng, phiêu bạt bốn bể nay đây mai đó.

Năm đó, chuyện về chiếc trâm cài ngọc gãy đôi.

Lâm Cảnh Phong không có hét giá trên trời, dựa theo giá hàng thứ phẩm mà bán cho Tôn Lượng bảy ngàn, mười ba ngàn còn lại, là do Bạch Bân móc tiền túi bù vào cho Lâm Cảnh Phong.

Dù vậy, Lâm Cảnh Phong bán được ngọc trở về, vẫn bị ăn một trận roi.

Năm đó, chuyện về chiếc hoa cài ngọc gãy.

Tôn Lượng đương nhiên không có nói giá tiền với Lục Thiếu Dung, bằng không lại hại cháu ngoại ăn roi. Triển Hành mê mẩn cầm nó không rời tay mang về nhà, thổi liên tục mấy ngày, bị Triển Dương mắng một trận, qua một thời gian thì thấy chán, thế là ném thẳng thùng giấy. Lúc Lục Diêu tìm đồ chơi có lấy nó ra thổi thử, thổi không ra giai điệu, càng thổi không ra ý vị “hồ già thập bát phách”[2] xưa kia của Thái Văn Cơ, thế là quẳng luôn sang một bên, bị chú chó trong nhà tha đi mất.

Lại qua mười ngày nửa tháng, Tiểu Mao lấy nó ra mài răng, cắn thành mấy khúc, người giúp việc quét ra lúc dọn ổ chó bèn ném đi.

Mới chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua, chuyện xưa trôi đi theo gió.

Lâm Cảnh Phong còn nhớ rõ chuyện mình bị cái tẩu thuốc chọc vào miệng, anh đứng trước sân ga, chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ đến chiếc trâm ngọc bị gãy làm hai đoạn, nhớ về Tiểu Song chưa từng chịu một trận đòn roi nào, nhớ lại từng chuyện đã xảy ra thời còn nhỏ.

Nhớ lại khí khái cao ngất, dần dần bị năm tháng bào mòn[3].

Thình lình bên cạnh có một tiếng gọi nhiệt tình:

“Nè, anh bạn, chào anh!”.

Lâm Cảnh Phong chỉ nghĩ đó là ảo giác nên không trả lời, thậm chí không muốn quay đầu nhìn.

“Anh đi đâu? Chúng ta làm bạn nhé?”. Triển Hành cười nói.

 

Chú thích:

[1] Nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ.

[2] Hồ già thập bát phách (mười tám điệu phách của kèn Hồ Già) là một thiên trong kiệt tác Thơ Bi Phẫn của Thái Văn Cơ thời Kiến An. Thơ Bi Phẫn được sáng tác theo thể Tao, tức Li Tao do Khuất Nguyên sáng tạo. Cuối thời Hán, nàng Văn Cơ bị quân của Đổng Trác bắt đến đất Hung Nô kết hôn với vua Tả Hiền. Bà sống ở đó hai mươi năm và sinh được hai con, sau nhờ Tào Tháo, vốn là bạn thân của Thái Ung cha bà, thương xót nên cho sứ giả đem vàng ngọc tới chuộc bà về, nhưng hai con bà bị giữ lại. Trong sự mâu thuẫn giữa niềm vui hồi hương và bị nỗi đau chia lìa cốt nhục, bà đã sáng tác tập thơ nói trên.

[3] Ở đây tác giả đang chơi chữ, Tranh Vanh là chót vót, cao ngất; Tuế Nguyệt là năm tháng; Tranh Vanh Tuế Nguyệt cũng chính là năm tháng xa vời.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp