VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 43

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi lên bờ, Minh Siêu rất ra dáng người lớn mà đưa khăn mặt lên lau tóc cho tôi, Chương Tuệ đưa đồ uống tới: “Chà chà, kiện tướng thể thao siêu cấp! Hai người hợp sức lại, chắc chắn đứng đầu thế giới luôn, không uổng công tôi đặc biệt chạy đến đây cổ vũ.” Chị ta dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo chúng tôi để ý xung quanh, thì ra đã có một đám thanh niên vây quanh bể bơi mà trầm trồ bàn tán rồi.

Tôi vừa đi về phía khu nghỉ ngơi thì đã bị Trịnh Diệu Dương kéo lại, cậu ấy khẽ nhếch khóe môi, mắt sáng như đuốc hất cằm về phía sau: “Trần Thạc, xem ra có người tìm đó.”

Tôi xoay người một cái, lập tức nhìn thấy bốn người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước nhanh về phía chúng tôi.

“Tôi đã quen với mấy chuyện thế này rồi.” Tôi giữ nguyên tư thế, thản nhiên đứng tại chỗ chờ đám người đó đến gây rối.

Đột nhiên, kẻ cầm đầu phất tay ý bảo đám tay chân dừng lại cách đó cả trăm mét, chỉ một mình gã đi tiếp đến chỗ chúng tôi, xem mặt mũi người này thì có vẻ là người Anh. Gã dừng lại hơi gật đầu: “Ngài Trần, tôi đại diện nhà Feist mời ngài đến đó chơi.”

Những lời này có vẻ là màn dạo đầu truyền thống của nhà họ Feist, có điều giờ họ đã biết cử đi một kẻ văn minh, ăn nói lịch sự hơn đám người lần trước nhiều. “Anh xác định tính chất cuộc thăm hỏi lần này không phải là bắt cóc chứ?” Tôi cười hỏi.

Sắc mặt gã rất lạnh lùng, nhưng vẫn duy trì được vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh đáp: “Chúng tôi hoàn toàn không có ý như vậy, lần này ngài Feist đích thân mời ngài qua, có thể biểu thị thành ý rõ ràng.”

Người Anh thật thẳng thắn. Tôi gật đầu, đã biết ý đồ đến đây của bọn họ, tôi cũng gằn rõ từng chữ một như gã: “Người bạn của tôi đây có thể đi cùng không?”

“Ngài Feist chỉ mời một mình ngài.”

Lúc này Trịnh Diệu Dương mới tiến lên, vỗ vai tôi, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đến sau, anh đến đó thì gọi điện cho tôi, chỉ cần ba ngày thôi, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa.”

“Được, cậu đừng để rớt lại phía sau đấy.” Tôi cười ha ha.

“Sao anh có thể nói ra câu này chứ? Cứ như ngày đầu tiên biết tôi không bằng.” Cậu ấy xoay người vừa đi vừa nói bằng tiếng Trung, “Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Tôi sẽ bỏ tiền bỏ người bỏ sức vì anh.”

“Quả là giúp người không tiếc cả cái mạng luôn ha.”

Người đàn ông nước ngoài kia nhìn chúng tôi thong thả nói chuyện thì ngạc nhiên vô cùng.

“Tôi đi mặc quần áo cái đã, lát nữa sẽ đi cùng với các anh luôn, vấn đề cần giải quyết thì phải giải quyết cho xong, các anh ra chờ tôi ở cổng bể bơi chờ tôi, yên tâm, tôi không chạy nổi đâu.”

Gã nhìn tôi đầy nghi hoặc, nhưng cũng không ngăn cản tôi, cho nên tôi thong thả đi cùng Trịnh Diệu Dương về phòng thay đồ.

Khi tôi đang thay áo, Trịnh Diệu Dương đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, gác đầu lên vai tôi gọi nhỏ: “Trần Thạc?”

“Muốn nói cái gì?” Tôi cũng giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích.

“Muốn ở cùng với anh không bị người phá rối sao lại khó đến vậy? Anh nói xem, có phải chúng ta thật sự quá kích động rồi không?”

“Cảm thấy thất vọng hả?” Tôi cười nhẹ, thật ra tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này.

Cậu ấy đáp: “Anh biết ý tôi là gì mà.”

Tôi đưa tay lên xoa mái tóc ướt sũng của cậu ấy: “Ê, câu ngạn ngữ kia nói thế nào nhỉ? Gió hiu hiu thổi[1]…”

“Mẹ kiếp anh đừng có trêu tôi, trình độ tiếng Trung gà mờ như thế mà cứ khoe khoang chả biết ngại tí nào!” Cậu ấy cười mắng: “Đám ôn con ngoài cổng đang mài dao ken két chờ lôi cổ anh về lập công đấy.”

“Cậu sợ bọn họ gây khó dễ cho tôi sao?”

Cậu ấy hạ giọng: “Không sợ, chỉ sợ từ nay anh nhận anh em họ hàng vui đến quên cả đường đi lối về mà thôi.”

“Này, Trần Thạc tôi trong mắt cậu lại tệ đến thế hả? Chờ mà xem, tôi sẽ không để cậu phải ném bóng mặt nước đâu, ráng mà tìm luật sư tốt cho tôi đấy.” Tôi thật sự hiểu rõ ý cậu ấy, tôi và cậu ấy đều không muốn mất đi thứ quý báu từng đánh đổi bằng cả chặng đường gian nan, không muốn mối quan hệ của chúng tôi lại trở về vạch xuất phát, cả hai chúng tôi đều đã bắt đầu thử tin tưởng tuyệt đối vào người kia rồi.

Đến lúc này, cậu ấy buông tôi ra, nhìn thẳng vào tôi đầy dữ tợn: “Nếu như anh nuốt lời thì đừng trách tôi xông vào tổ chim của bọn chúng tìm người đấy!”

“Tôi mà còn trêu ngươi cậu nữa thì chả phải tự thêu sống mình rồi sao.”

“Tự thiêu càng tốt, thiêu đến đen thui rồi thì tôi khỏi sợ anh lại chạy nữa.” Cậu ấy cười giỡn đẩy mạnh tôi vào chiếc tủ thay đồ, “Trần Thạc, anh nói anh yêu tôi đi, nói lại lần nữa tôi nghe nào.” Lại là chiêu này!

Cánh tay tôi bị giữ chặt, ngực dán chặt vào tấm cửa sắt lạnh lẽo, tôi quay đầu lại cười nhạt: “Cậu lại thần kinh cái mẹ gì đấy hả?”

“Trần Thạc, gặp phải anh, không bệnh cũng thành có bệnh.”

“Làm hại tôi có phải thích lắm hay không?”

Cậu ấy bật cười, vùi đầu vào cổ tôi, nhẹ nhàng gặm cắn, hai tay ôm lấy cơ thể tôi càng lúc càng siết chặt, bờ môi cậu ấy quanh quẩn dọc theo sau tai tôi, khơi dậy một đợt sóng không hề nhẹ.

Để đề phòng tâm trí rối loạn ngay tại bể bơi, tôi vội vã lên tiếng ngăn cậu ấy: “Chỗ này là bể bơi công cộng, cậu đừng có quá đáng.”

“Quá đáng? Có sao?” Cậu ấy nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, khí nóng phả ra xung quanh lọt vào màng tai tôi, gợi cảm mà tràn đầy khiêu khích: “Trần Thạc, tôi cảnh cáo anh, không cần biết anh đi đến đâu, cũng đừng mơ chạy thoát khỏi tầm mắt của Trịnh Diệu Dương tôi, vẫn là câu nói cũ: Tôi vẫn nhìn anh chằm chằm đấy.”

Tôi hơi nhếch môi: “Cậu đừng có ra vẻ già đời trước mặt tôi, tôi không chịu nhịn đâu.”

“Trần Thạc, xem ra phải dùng xích trói anh lại mới được.”

Tôi vung khuỷu tay huých mạnh vào cậu ấy, cậu ấy hít sâu một hơi, lùi ra sau một bước, tôi xoay người lại chỉ vào mặt cậu ấy: “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi, chỉ cần cậu không nuốt lời, tôi sẽ chờ xem cậu sẽ dùng cách gì mà xông vào nhà họ Feist cứu người.”

“Anh là người đầu tiên tôi chịu hao tổn tâm tư để đối phó đấy.” Cậu ấy che bụng nhìn tôi: “Còn nữa, anh mà còn ra tay ác thế thì đừng trách tôi trở mặt.”

“Tôi thấy cậu có lúc nào điềm đạm với tôi đâu.” Tôi ngênh ngang đi thẳng qua người cậu ấy, không ngờ lại bị tóm lại.

“Tôi thấy anh là kẻ chuyên gây phiền phức cho tôi.”

“Cho nên những lúc cậu ở gần tôi thì phải suy nghĩ cho kỹ càng biết chưa?” Lần đầu tiên tôi chặn miệng cậu ấy một cách ngang ngược như vậy, cậu ấy cũng lập tức quấn đầu lưỡi theo, hai bên quấn quýt qua lại không biết đã tiêu hao bao nhiêu sức lực, cuối cùng tôi thở gấp đẩy cậu ấy ra: “Ê, còn phải chừa lại chút thể lực mà đối phó với đám người bên ngoài đấy.”

“Thời gian gần đây anh vô dụng vậy hả?”

“Cậu đừng có nói móc.” Tôi cười tặng cho hắn một đấm ngay vào ngực.

“Ban đầu cứ tưởng ba tuần là đủ để dạy dỗ anh, giờ thì xem ra kéo dài vô thời hạn rồi. Đám ranh con đó lúc nào cũng nhảy vào ngáng chân.”

“Cái gì, ba tuần mà muốn dạy dỗ tôi? Con mẹ nó cậu cũng quá ngông cuồng rồi.” Tôi đi ra ngoài.

“Trần Thạc, đến chỗ bọn nhà Feist đừng có quá nóng nảy, tránh rước phải mấy trò không hay.”

Cái kẻ nóng nảy nhất thế giới không ngờ lại ở đây mà dạy bảo người khác đừng có nóng nảy, tôi hất tay, bước ra khỏi phòng thay đồ.

Đám người Anh đó mời tôi lên một chiếc xe Ford đời 88, tài xế đưa chúng tôi thẳng đến một căn biệt thự xa hoa trong thành phố, tôi đoán tòa nhà này cũng thuộc sản nghiệp nhà họ Feist, ngoại trừ ngành sản xuất ô tô, nhà họ Feist còn rất có con mắt thiết kế, đã đầu tư vào bất động sản trên khắp thế giới, giờ thì người hưởng lợi trực tiếp chính là Landy Mo Feist, giờ anh ta lựa chọn tiếp tôi trong phòng tập boxing, không biết tôi có nên cảm thấy vinh hạnh vì điều này hay không nhỉ?

Tay phải anh ta ra quyền đấm mạnh vào bao cát, tôi để ý thấy Landy Mo không đeo bao tay, bộ dạng bừng bừng sát khí, có vẻ lơ đãng mà liếc mắt nhìn tôi một cái: “Không ngờ vẫn còn phải dùng dằng không dứt phải nhà họ Feist đúng không?” Anh ta vừa mở miệng đã không khách khí chút nào.

Tôi cũng chỉ cười nhạt: “Tôi nghĩ hiện tại không nên dùng từ “dùng dằng” để nói về mối quan hệ này, tôi cho rằng có những từ khác thích hợp hơn để hình dung, chẳng hạn như – “số mệnh”. Anh không vừa ý với tôi, tôi cũng chẳng thích nhà họ Feist, thế nhưng có vẻ như tôi luôn được anh mời tới, hết lần này đến lần khác.”

“Đến tận hôm nay mà cậu vẫn cho rằng tôi không có quyền can dự vào chuyện giữa cậu và Lydia sao? Cậu sai rồi, Ben ạ!” Anh ta đẩy mạnh bao cát đi, chậm rãi đi về phía tôi, cái trán mướt mồ hôi khiến người ta thấy sợ, “Cậu đã vô tình rơi vào vòng tranh chấp của nhà họ Feist, cậu, còn cả đứa bé chưa ra đời, đều không phải là người được hoan nghênh tại gia tộc này, thế nhưng Lydia… Nó là em gái duy nhất của tôi, tôi nhất định dốc hết sức lực để bảo vệ nó, tôi cần phải làm như vậy.”

“Nếu như tôi đã đánh giá thấp tình hình hiện tại, thì xin hãy giải thích ngay giùm đi, tôi nghĩ bây giờ tôi vẫn còn có quyền được biết.” Chính bản thân tôi cũng ý thức được chuyện này không đơn giản nữa rồi.

“Cậu tôi, Damo Feist, muốn em gái tôi kết hôn với trùm tàu thủy Sang Fei, vì gia tộc này có thể thịnh vượng nhiều đời, những mối quan hệ thông gia thế này thậm chí chính là sứ mệnh cùng trách nhiệm của mỗi thành viên trong gia tộc, đáng buồn lắm phải không? Không hề, đây là một sự thắng lợi. Nhưng hiện tại, Lydia một mực muốn giữ lại đứa con của cậu, cậu biết chuyện này biểu hiện điều gì không?” Ánh mắt giận dữ của anh ta gần như thiêu trụi tôi.

“Hỏng bét.” Tôi phun ra hai chữ.

Landy Mo cười nhạt một tiếng: “Cậu rất thông minh, cậu vẫn luôn là chàng trai vô cùng thông minh, mắt đen tóc đen, thần bí khó lường, quật cường cứng cỏi, ngạo mạn kiêu căng, chà, những điều này khiến cho Lydia mê mẩn vì cậu, thế nhưng nghĩ xem, nó đổi được cái gì chứ? Sự bài xích, giết chóc có thể thấy trước, vật hi sinh cho những âm mưu! Tôi không muốn nó gặp nguy hiểm, đặc biệt không muốn nó vì cái loại người như cậu mà rơi vào nguy hiểm, cậu hiểu rõ ý của tôi chứ?”

“Vậy anh muốn thế nào?” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, không tính quanh co gì nữa.

“Tôi biết không thể nào thuyết phục Lydia phá bỏ đứa trẻ, nhưng chắc vẫn còn phương pháp khác.”

 

Chú thích:

[1] Trích trong Dịch Thủy Ca (Bài ca sông Dịch), gồm hai câu thơ, tạm dịch là “Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê; Tráng sĩ một đi không trở về”. Đây là hai câu Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly để lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch. Sau này, điển tích về Kinh Kha và sông Dịch được sử dụng khá nhiều trong văn chương để thể hiện tinh thần bất khuất, một đi không trở về của những anh hùng ra đi vì nghĩa lớn.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp