VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 42

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi và Trịnh Diệu Dương tức khắc nhìn nhau, tôi nắm chặt dao dĩa trong tay, nỗ lực giữ bình tĩnh, tôi kiềm chế nói: “Ý của anh là gì?”

“Lydia thay đổi ý định trong giây phút cuối cùng.” Anh ta chống tay lên bàn của chúng tôi, áp sát tôi bằng điệu bộ nguy hiểm: “Cậu biết điều này đại diện cho cái gì chứ?”

Tôi phụ bạc cô ấy, nhưng cô ấy vẫn một lòng với tôi, cho dù cô ấy từng nói “đứa trẻ sinh ra không bởi tình yêu thì không có ý nghĩa”, nhưng cô ấy vẫn cứ tự theo ý mình.

“Các người sẽ làm gì cô ấy?” Tôi lập tức đứng bật dậy trừng mắt nhìn anh ta.

Đám vệ sĩ do nhà Feist huấn luyện lập tức xông lên, lại bị Landy Mo phất tay ngăn lại.

“Cậu cho rằng tôi sẽ đối xử tệ với em gái tôi? Đứa trẻ đó là của nó, một mình nó thôi, nó không cho phép bất cứ ai hỏi tới, bất cứ ai chê trách, nó cũng đối xử với cậu như vậy đấy!” Anh ta túm chặt cổ áo tôi, Landy Mo rất ít khi thất lễ như vậy: “Khi cậu quyết định bỏ rơi Lydia, cậu cũng đã vứt bỏ luôn tất cả của nó, bao gồm cả đứa bé.”

Đúng vậy, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, tôi đã cô độc rồi, cho tới tận bây giờ, tôi không muốn liên lụy ai, không muốn ràng buộc ai, đứa trẻ, sinh linh quý báu như vậy không phải thứ tôi có thể đón nhận nổi.

Landy Mo đẩy mạnh tôi ra, không nói thêm gì nữa, dẫn cả đám người bỏ đi.

Lúc này tôi vô cùng hoang mang và suy sụp, lặng lẳng đứng yên tại chỗ, sau đó có một cánh tay nặng trĩu đặt lên vai tôi, thả lại vào ngực tôi tâm tình còn đang phiêu đãng, tôi lại ngồi xuống.

“Anh dự định làm thế nào, Trần Thạc?” Cậu ấy hỏi rất thẳng thắn, giữa tôi và cậu ấy đã không cần phải quanh co vòng vèo nữa rồi.

“Tôi không có cách nào làm bộ như không biết được.”

“Tôi phải nhắc nhở anh, hiện tại, nhà họ Feist không thiếu bất cứ thứ gì mà anh có thể cho đâu.”

Tôi biết lời Trịnh Diệu Dương nói hoàn toàn là sự thật, nhưng tôi vẫn rất tức giận, có lẽ là kích động mới đúng: “Vậy cậu nói cho tôi biết, kẻ thừa thãi như tôi phải làm thế nào mới có thể đổi lại kết cục vui vẻ cho tất cả mọi người? Cậu đâu có phải là người trong cuộc, cậu có cái quyền chết mẹ gì mà nói ra mấy lời khốn nạn như thế?!”

“Trần Thạc, con mẹ nó anh thật không biết điều!” Cậu ấy cũng nổi giận: “Anh cho rằng tôi thích xía vào chuyện không đâu nhà người ta hả? Bây giờ, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi! Chẳng qua chuyện đó dính đến anh nên tôi mới thèm hỏi đến, nếu như anh nghĩ tôi phá anh, vậy anh cứ tự đi mà quyết định.”

Tôi hít sâu một hơi: “Tôi mong rằng có thể nhanh chóng biết mình còn có thể làm gì.”

Bình thường chúng tôi hay chiến tranh lạnh với nhau vì những quan điểm trái chiều hay ý kiến bất đồng, tôi không muốn lại như vậy nữa, tôi nghĩ không cần biết thế nào, một khi đã ở cùng với Trịnh Diệu Dương thì cần phải đổi cách khác, không thể tiếp tục cứng nhắc như vậy mà phá hư tất cả được.

“Anh sẽ biết thôi, anh luôn luôn rất rõ ràng mỗi một bước đi của mình.” Cậu ấy cũng gắng kiềm chế.

Tôi than thở, “Trên thực tế, tôi không phải quá rõ ràng, rất nhiều chuyện nếu có thể trở lại thì tôi tuyệt đối sẽ không làm.”

“Bao gồm cả quen biết tôi sao?”

“Không, chuyện này là ngoại lệ.” Quen biết cậu ấy, tôi chưa từng mong muốn thời gian trở lại, đánh mất Trịnh Diệu Dương cũng tức là đánh mất chính mình, hiện tại tôi có thể khẳng định như vậy.

Bữa cơm này thật buồn tẻ vô cùng, chúng tôi trực tiếp lái ô tô về nhà, không có lòng dạ nào la cà bên ngoài nữa.

Sau khi trở về, tôi lập tức ngã ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, nói với Trịnh Diệu Dương: “Tôi đang suy nghĩ, lúc trước có phải mình đã làm nhiều chuyện hay ho lắm không, cho nên giờ phải nhận lấy bao nhiêu thứ phiền toái thế này.”

Trịnh Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh tôi: “Tình hình đúng là rắc rối thật.”

“Lẽ nào không thể giải quyết từng cái một.”

Cậu ấy rất nghiêm túc hỏi tôi: “Ý anh nói là giải quyết những người đó, hay giải quyết vấn đề này?”

Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy: “Tôi không có máu lạnh như cậu nghĩ đâu.”

Cậu ấy đột nhiên bật cười ha ha, đưa tay ôm lấy cổ tôi: “Nếu như không có tôi, phiền toái của anh có lẽ sẽ không dồn dập như thế.”

“Cậu áy náy hả?”

“Không.”

Giờ đến phiên tôi bật cười.

Cánh tay cậu ấy đột nhiên kéo mạnh, nửa người trên của tôi nghiêng hẳn về phía cậu ấy, nằm gọn trong ngực người kia: “Trần Thạc, giai đoạn hòa bình giữa chúng ta sẽ duy trì được bao lâu?” Lúc này, cậu ấy nhìn xuống tôi, ánh mắt ngang ngược cùng hoang mang khiến tôi không thể nào trốn tránh được.

“Ba tuần phải không? Cậu…” Tôi tránh ánh mắt cậu ấy, cười đáp thật nhẹ. Tôi còn chưa dứt lời, cậu ấy đã cúi đầu phủ lấy đôi môi tôi.

Tôi biết cậu ấy không hài lòng với câu trả lời của tôi, nhưng tôi có thể làm cậu ấy thỏa mãn sao đây? Trải qua nhiều chuyện như vậy, chịu tổn thương nhiều như vậy, tấn công nhiều như vậy, nhưng trở ngại vô hình lại vẫn cứ tiềm tàng, chỉ có điều tôi và Trịnh Diệu Dương đều thuộc trường phái hành động, luôn luôn cho rằng không gì có thể cản trở chúng tôi.

Tôi vốn muốn đáp một năm, ba năm, năm năm hoặc còn lâu hơn nữa, nhưng tôi vẫn nói ra “ba tuần”, bởi vì tôi và cậu ấy là đàn ông, tôi và cậu ấy có chung cách thức ứng xử với nhau, người ngoài chắc chắn khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng sóng gió bên ngoài quá lớn, trong lòng vẫn cứ muốn yêu cầu một vài thứ xa xỉ nào đó, ví như ỷ lại, tin tưởng, ăn ý, coi trọng, trước đây tôi không quan tâm những điều này, là bởi vì không quan tâm bất cứ ai, hiện tại tôi quan tâm đến cách nghĩ của Trịnh Diệu Dương, nhưng chúng tôi cũng lại không nắm chắc liệu đối phương có thể ở bên mình suốt đời hay không, bởi vì chúng tôi đều là những dã thú không thể kiềm chế nổi.

Có lúc tôi cũng sợ sự nhiệt tình khác lạ này của mình có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, Trịnh Diệu Dương cũng sợ một ngày kia khi cháy đến tận cùng rồi thì tự mình có thể gây ra những hành động dọa người đến thế nào, chúng tôi vừa dựa vào nhau để tồn tại, vừa chống cự lại tính hủy diệt của đối phương.  

Suy tư hồi lâu, tôi vừa thở gấp vừa hỏi một câu mà sau này chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy ngu ngốc vô cùng: “Lẽ nào cậu không tính kết hôn? Cứ mãi phung phí tinh lực và tình cảm cho một thằng đàn ông như tôi?”

Cậu ấy trả lời rất thẳng thắn: “Như anh thôi.”

“Trịnh Diệu Dương, cậu không phải người bình thường.”

“Hãy nói anh sẽ không rời bỏ tôi, nói đi!” Cậu ấy không để ý đến tôi, đột nhiên trở nên bướng bỉnh.

Tôi nói cho cậu ấy nghe, cũng là nói với chính mình: “Tôi sẽ không rời bỏ cậu.”

Sự thiếu quả quyết của đối phương làm cho mỗi người chúng tôi đều thêm dè dặt, cho nên, để có thể đi đến chặng đường hiện tại này, chúng tôi đều đã trải qua quá trình nghĩ ngợi kỹ càng chứ hoàn toàn không phải chỉ là nhất thời hứng thú.

“Nhà Feist thì sao? Anh không có cách nào làm lơ bọn họ.”

Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, tôi ngồi xuống: “Tôi cần phải nghĩ cái đã.”

“Trần Thạc, anh không phải là người hợp với chữ “nghĩ” này, trước nay anh vẫn luôn hành động ngay tức khắc.”

Tôi hơi giật mình: “Ý của cậu…”

“Ý tôi rất rõ ràng, anh là cha của đứa bé, bọn họ không có quyền cướp đi quyền lợi của anh.”

“Cậu bảo tôi đi tranh quyền giám hộ?”

“Nếu như cô nàng Lydia kia đồng ý cùng anh nuôi dưỡng đứa trẻ, thì chuyện này hoàn toàn có thể.”

Tôi cười lắc đầu: “Không ngờ cậu lại nói như vậy.”

“Anh cho rằng tôi sẽ khó chịu sao? Trần Thạc, xem ra anh vẫn chưa thật sự hiểu tôi.” Cậu ấy đứng lên đi rót rượu: “Còn nữa, tôi còn có thể giúp anh tìm một luật sư ranh ma nhất thế giới.”

“Vậy thì chi phí cũng không rẻ lắm đâu.” Tôi bật cười thành tiếng: “Nhà họ Feist sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Anh đang nói đến tên Landy Mo kia hả?” Trịnh Diệu Dương ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn tôi: “Anh không nhận ra hắn ta vô cùng yêu thương em gái mình sao? Đừng có lấy cứng chọi cứng với hắn ta là được, anh không hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh bất lợi đâu.”

Tôi đi về phía Trịnh Diệu Dương, cướp đi chén rượu trong tay cậu ấy: “Cậu đang ca ngợi nhà họ Feist giải quyết xích mích khá là thân thiện văn minh sao?’

“Có thể nói như vậy, thằng cha đó có ấn tượng không tệ với anh.”

“Cậu nói ai? Ý cậu là – Landy Mo?” Tôi cười to, “Trịnh Diệu Dương, tính hài hước của cậu càng ngày càng tăng đó.”

“Không cần phải khen đểu tôi như vậy, tôi cùng lắm chỉ nói sự thật thôi.”

Tôi bắt đầu hứng thú, kéo cậu ấy lại phía mình: “Cậu nói rõ ràng xem nào, cậu nghĩ tôi có bao nhiêu phần thắng hả?”

“Bảy tám phần.”

“Bởi vì không có mấy người có thể xem nhẹ anh, Trần Thạc, tôi khẳng định đấy.”

Tôi cười gượng: “Tôi trả lại nguyên vẹn câu nói kia cho cậu: Không cần phải khen đểu tôi như vậy đâu.”

Ngày tiếp theo, chúng tôi đi đến bể bơi. Minh Siêu hợp đám bạn nhỏ thành một đội cổ vũ, lúc tôi còn thay quần bơi thì đã nhìn thấy Trịnh Diệu Dương đang khỏi động làm nóng cơ thể ngay cạnh bể, cơ thể săn chắc hoàn hảo của cậu ấy đã thu hút toàn bộ phụ nữ xung quanh, tôi bật cười đi lên.

“Anh phơi nắng đen đi không ít.” Trịnh Diệu Dương nhìn thấy tôi, cười nói: “Kỹ thuật của anh chắc đã tăng tiến kha khá rồi, nhưng hôm nay tôi nhất định phải thắng anh.”

“Đừng có đánh giá quá thấp đối thủ, giờ cậu xin tha vẫn còn kịp đấy.” Tôi trêu chọc cậu ấy.

“Vì sao ngày nào cũng đi bơi vậy?”

“Bởi vì một khi xuống nước, tôi có thể quên hết tất cả.” Hai người đứng ở bệ xuất phát.

“Lần này anh nhớ cho kỹ, là Trịnh Diệu Dương tôi cùng nhảy xuống với anh, anh đừng có quên tôi.” Cậu ấy cười, cùng lúc cong người nhảy vào bể nước với tôi, bắt đầu hiệp bơi tự do bốn trăm mét.

Tiếng nước chảy ù ù bên tai, tôi chẳng thể nghe được tiếng hò reo cổ vũ của bọn trẻ, tôi sải rộng cánh tay, bơi thật nhanh cùng tốc độ với cậu ấy, đến khi tôi vòng trở lại, máu tươi trong cơ thể tôi đã sục sôi rồi. Chúng tôi đến bờ gần như cùng một lúc, bên trên vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm.

“Ai thắng vậy?” Cậu ấy gọi lớn, bơi qua đường băng ôm lấy tôi.

“Cậu thắng, thành tích tuyệt vời.” Tôi nhẹ nhàng ôm lại cậu ấy, biểu thị sự chúc mừng.

“Có phần thưởng gì không?”

“Có, cho cậu làm tài xế lúc về.”

“Trần Thạc, bản lĩnh chơi xỏ của anh càng ngày càng cao đấy.” Cậu ấy cười hất nước đầy mặt tôi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp