VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 44

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi vô cùng kiên quyết: “Nếu như các người không muốn nhìn thấy đứa trẻ, tôi có thể mang nó đi.”

“Cậu mang đi? Tôi tin cậu thế nào được chứ?” Anh ta túm lấy ngực áo tôi, “Cậu là một mớ phiền toái, tôi tin cậu thế nào được đây?! Cậu có tư cách gì bảo tôi tin cậu – sau khi đã làm tổn thương Lydia?” Nhưng anh ta cũng biết, Lydia sẽ không giao đứa bé cho bất cứ ai khác.

“Tôi đang hết sức cố gắng để bù đắp lại khuyết điểm trước đây! Tôi không mong thấy Lydia bị uy hiếp. Là anh quá xem thường tôi, Landy Mo.” Tôi gằn mạnh từng chữ.

“Bọn họ sẽ không cho cậu mang đứa bé đi đâu.”

“Bọn họ? À, có lẽ.” Tôi chỉ có thể dùng cùng một cách thức để nói chuyện với Landy Mo: “Tôi không có hứng thú phá hỏng cái gọi là danh dự của gia tộc Feist, tôi chỉ muốn đưa đứa bé đi một cách an toàn, nếu như Lydia đồng ý.”

“Cậu bằng lòng kết hôn với nó?” Landy Mo lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.

“Chuyện đó đã qua rồi, tôi thừa nhận đã nợ cô ấy rất nhiều.”

“Hừ, cậu vẫn là một thằng nhãi ích kỷ. Có điều…” Anh ta dừng lại chốc lát, “Cậu cũng là một kẻ may mắn, Lydia mong muốn… cậu có thể mang đứa bé ra nước ngoài.”

“Vậy vừa rồi, anh chỉ thử tôi sao?”

“Tôi nói rồi, tôi không tin tưởng bất cứ kẻ nào đã từng phản bội một lần, chưa bao giờ tin.” Anh ta nhìn tôi hơi ngẫm nghĩ: “Trịnh Diệu Dương kia là gì của cậu? Lần trước cậu ta dùng thế lực của Thành Nghiệp, lần này lại càng không tiếc đối đầu với cả gia tộc Feist, tôi thật có lòng bội phục cậu ta chịu lội vào vũng bầy nhầy này. Nhưng tốt nhất là cậu hãy nhắc nhở cậu ta, đừng tưởng rằng cái gì mình cũng làm được, cậu ta còn quá non nớt trước Damo Feist. Tên họ Trịnh này chung quy muốn sắm cái vai gì ở đây chứ?”

“Cậu ấy là ai quan trọng lắm sao? Không phải các người vẫn luôn tự xưng có mạng lưới điều tra chặt chẽ nhất thế giới sao? Cần gì tôi phải nói ra chứ.” Tôi trả lời đầy trào phúng.

“Giỏi, rồi sẽ có người đi điều tra thôi, đây là vấn đề sớm muộn.” Anh ta cười nhạt, “Cậu hết lần này đến lần khác kéo cậu ta xuống nước, thế mà cậu ta cũng hết mình đi theo, tôi chỉ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ mà thôi.”

Tôi nhíu mày: “Người ngoài không cần phải hiểu rõ, tôi cũng không tính giải thích.”

“Có phải cậu đã quyến rũ cậu ta hay không, giống như đã từng quyến rũ Lydia vậy đó?” Anh ta đột nhiên đi tới gần tôi, lấy tay giữ chặt cằm tôi, tôi vô cùng kinh ngạc, khinh bỉ đẩy anh ta ra.

Tôi gào khẽ: “Anh có ý gì?”

Phản ứng của anh ta lúc này lại khá bình tĩnh: “Cậu nổi giận rồi, cậu không muốn có người đâm thủng tầng võng này, nhưng chẳng lẽ không ai nói với cậu, Benjamin Trần có bộ mặt quyến rũ người khác hay sao? Tôi có thể tiết lộ với cậu một điều, Damo thích chuyện này lắm đấy, hay là cậu đi thử xem sao.”

Tôi vung quyền, dùng lực rất mạnh, đánh thẳng vào Landy Mo khiến anh ta không ngừng lùi về phía sau ngã vào tường, tôi lạnh lùng nhìn anh ta, Landy Mo đưa tay chậm rãi lau máu trên khóe miệng, cười nhẹ: “Chỉ là một kiến nghị nhỏ mà thôi, có cần phải nổi cáu như vậy không chứ?”

“Nếu như anh muốn ăn thêm một đấm nữa, tôi sẽ cho anh ngậm mõm lại ngay!”

“Tôi thấy cậu đã quên hẳn mình đang ở địa bàn của ai rồi, đương nhiên, tôi cũng sẽ nhắc nhở cậu đúng lúc.” Anh ta lại đi về phía tôi: “Thứ cậu cần hiện tại chính là hợp tác với tôi, chứ không phải là tấn công như vừa rồi. Còn nữa, nếu như muốn đấu tay đôi, tôi có thể tiếp cậu vài hiệp ngay trên sân đấu.” Anh ta lại sờ khóe miệng: “Ra tay đúng là ác thật.”

Mọi chuyện đã rối tung lên rồi, không ngờ Trần Thạc tôi cũng có một ngày phải hợp tác với Landy Mo! Đương nhiên, cả hai bên đều miễn cưỡng cả, ai cũng hiểu rõ sự nặng nhẹ trong việc này, có điều đúng theo yêu cầu – Landy Mo muốn tôi ngăn cản quan hệ thông gia có thể phá hoại cơ nghiệp của anh ta, tôi thì muốn thực hiện trách nhiệm của tôi.

Trở lại gian phòng do bọn họ thu xếp cho, tôi lập tức liên lạc với Trịnh Diệu Dương, mong rằng cậu ấy có thể chạy qua thương lượng đối sách với tôi đầu tiên, cho dù Landy Mo độc mồm độc miệng, nhưng làm việc lại rất có lý trí, anh ta sẽ bật đèn xanh cho Trịnh Diệu Dương, tôi chắc chắn chuyện này, dù sao hiện tại chúng tôi cũng đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền rồi.

Có thể gặp phải “trắc trở trên đường”, ba ngày sau Trịnh Diệu Dương mới đến tìm tôi, cậu ấy được vị quản gia nhã nhặn đưa vào phòng khách gặp tôi, vẻ mặt có vẻ không thoải mái, nhưng bầu không khí cũng không căng thẳng như tôi vẫn nghĩ.

Cậu ấy cười với tôi, một nụ cười rất nhẹ, nhưng chung quy vẫn không nói gì.

“Cậu tới trễ rồi.” Tôi tiến lên vài bước, cậu ấy nắm lấy mu bàn tay phải của tôi mấy giây, tay cậu ấy rất nóng.

“Tôi đã mời luật sư cấp cao nhất từ văn phòng GT cho anh rồi, đám người kia luôn nhạy cảm với mấy vụ “ăn mặn” này, không bỏ công thuyết phục vài ngày thì bọn họ sẽ không ra mặt cho mình đâu.” Lời nói của cậu ấy có chút bí ẩn, nhưng tôi hiểu ý tứ trong đó.

“GT?” Nơi chỉ điều động luật sư đại diện cho những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thành viên hoàng tộc đó sao? Tôi không biết Trịnh Diệu Dương còn có thể lực như vậy, không khỏi bất ngờ: “Bản lĩnh của cậu thật không nhỏ.”

Cậu ấy không phải loại người có thể nói mấy câu kiểu như “tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm”, cũng rất ít khi đưa ra lời hứa hẹn, cho nên một khi Trịnh Diệu Dương đã hứa hẹn, chuyện đó nhất định làm được.

“Bọn họ tính sắp xếp cho tôi thế nào nhỉ?” Cậu ấy thong thả đi xung quanh một vòng, nhìn vị quản gia cao cấp bên cạnh, dùng tiếng Trung nói chuyện với tôi: “Không ngờ Landy Mo không có ra tay ngăn cản tôi.”

“Kỳ quái lắm sao?” Tôi cười nhẹ, “Việc này không đơn giản chút nào, khả năng tôi sẽ rơi vào một âm mưu lớn, tốt nhất là cậu thấy tình hình chuyển biến tốt rồi thì dừng lại, đến lúc đó vượt quá thời hạn ba tuần mà cậu còn chưa trở về Hồng Kông, đám người Trụ Phong còn không xông qua hỏi tội tôi mới lạ đó.”

“Anh khỏi cần bận tâm đến tôi, có hỏi tội anh thì cũng không đến lượt bọn họ đâu.” Cậu ấy cười mắng một tiếng, đi theo vị quản gia kia lên lầu, đột nhiên quay lại hỏi: “Trần Thạc, anh ở phòng nào?”

Tôi lắc đầu, đi theo sau.

Trịnh Diệu Dương cố ý dọn sang phòng của tôi, lý do là “tôi thấy phòng này cũng đủ rộng rãi rồi”. Quản gia vô cùng nghiêm túc: “Nếu như Trần tiên sinh không ngại, mời ngài cứ tự nhiên.”

“Vậy Trần tiên sinh, anh có ngại không?” Trịnh Diệu Dương nhìn tôi cười như có như không.

“Cứ tự nhiên.” Tôi xoay người đến tủ lạnh lấy nước khoáng uống.

Lúc này, quản gia quay qua nói với tôi: “Trần tiên sinh, bộ âu phục lần trước sẽ được đưa đến cho cậu ngay, xin cậu chờ trong phòng một lát.”

 Tôi không đáp, chỉ gật đầu hờ hững.

“Bọn họ lại chuẩn bị bức hôn hả?” Trịnh Diệu Dương dựa vào sô pha cười trêu chọc: “Chu đáo như vậy, người vừa đến đã lập tức may đồ rồi.”

“Hừ, chu đáo! Tiếp tôi trong phòng boxing còn chu đáo hả? Cuối cùng còn chọc tôi đấm cho hắn ta một cú.”

“Anh đấm Landy Mo? Thật ghê gớm, anh ta không phát điên chứ? Anh ta đã nói gì khiến cho anh không kiềm chế được thế? Không phải tôi đã bảo anh đến đây đừng có quá nóng nảy hay sao?”

“Đừng có dài dòng lắm thế! Đến địa bàn của người ta, tôi đã tuân theo quy tắc của người ta rồi, từ bộ lễ phục đặt may đó có thể thấy được tôi đã hợp tác với nhà họ Feist đến mức nào rồi đấy.” Tôi bật nắm chai, nốc một hơi hết sạch chai nước.

“Anh biết tuân theo quy tắc từ lúc nào vậy? Lại còn con mẹ nó tuân theo quy tắc nhà người ta?” Trông cái mặt của hắn có vẻ rất hứng thú, “Còn nữa, nói đi, anh biến thành khát nước như vậy từ lúc nào vậy, uống như con trâu luôn? Gần đây sao lại rơi vào tình trạng đói khát thế này?”

Tôi đi về phía cậu ấy, hai người gần như dính sát vào nhau: “Chỉ dựa vào việc tôi uống nhiều hơn mấy ngụm nước hả?”

Cậu ấy đứng lên túm áo tôi qua, cười giàn tà, không lên tiếng.

“Tôi thấy người đói khát là cậu mới phải.” Tôi sít sao chặn môi cậu ấy, hai chiếc lưỡi quấn quýt kịch liệt, giữa hô hấp dồn dập và không khí nóng bức, tôi dần dần trở nên bứt rứt, mãi cho đến khi tôi đẩy mạnh cậu ấy ra, rõ ràng, cậu ấy cũng bắt đầu kích động rồi.

“Lại làm sao vậy?” Cậu ấy thở hổn hển.

“Cậu đừng bảo không nghe thấy tiếng người gõ cửa, không đến mức quên mất tôi đang rơi vào hoàn cảnh nào đi?” Tôi trêu tức cậu ấy, tuy rằng tim cũng không tránh khỏi đập loạn xạ, ngoài mặt lại vẫn làm như không có chuyện gì mà đi ra mở cửa.

Một cô gái trẻ tuổi tóc vàng ở ngoài cửa cười với tôi: “Trần tiên sinh, đây là lễ phục của ngài, mời ngài mặc thử.”

Ngay trong phòng một nam một nữ, tôi thay bộ lễ phục màu tro vô cùng tinh xảo, cô gái kia bất ngờ cảm thán: “Thực sự rất vừa, quá hoàn mỹ… Ngài là người đàn ông phương Đông đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

“Quá khen.” Tôi cố gắng không nhìn tới Trịnh Diệu Dương đang ở phía sau chừng mười mét, tôi biết cậu ấy nhất định ngắm tôi thử lễ phục như nhìn khỉ biểu diễn.

Tôi cởi bộ lễ phục vừa mặc trên người xuống trả lại cho cô ấy, tiếp tục nhẫn nại: “Rất tốt, tôi rất hài lòng, ngày mai tôi sẽ mặc nó, cảm ơn.”

Rốt cuộc Trịnh Diệu Dương cũng xen miệng vào: “Xem ra ngày mai tôi cũng cần ăn mặc chỉnh tề tham gia mới được.”

Tôi xoay người nói: “Không cần.”

“Tôi đã điều tra rồi, chỗ này là biệt thự của Damo Feist, thì ra Landy Mo đến đây chuyến này là để tham gia vào tiệc sinh nhật của Damo Feist, nhưng ông anh Damo này cả tuần nay không thấy xuất hiện ở đây rồi, xem ra phải đến bữa tiệc ấy hắn mới chịu xuất hiện, chuyện này có nghĩa là gì anh tự hiểu.” Cậu ấy hững hờ phân tích.

“Đến hôm qua tôi cũng mới biết đây là sản nghiệp của Damo, thấy bảo chiều nay hắn mới tới.” Tôi tiếp lời.

“Anh xem, ở khu vực này, chúng ta còn có sức đối đầu sao?”

“Không phải cậu vừa mời được GT đó sao? Còn có vấn đề gì chứ?” Tôi vui đùa đáp.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng ù ù của động cơ ô tô, trải đều từ xa đến gần, xem ra là một đoàn xe rồi. Nhân vật quan trọng nhất đã xuất hiện.

“Tới rồi.” Trịnh Diệu Dương đi đến cửa sổ, dựa vào bệ cửa mà quan sát một lúc, sau đó đột nhiên quay đầu lại nói: “Trần Thạc, lần này sau khi kế hoạch thành công, anh có đi cùng tôi không?”

“Đi đâu?”

Câu ấy quay đi, tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài cửa sổ, giọng nói lại thấp hẳn: “Con mẹ nó anh đừng có giả ngu, cũng đừng có lúc nào cũng chi phối tôi, tôi nghĩ tôi cũng có quyền lợi chi phối thời gian của anh.”

“Hồng Kông?” Tôi cũng đi lên phía trước, “Chúng ta có thể xem xét những nơi khác nữa, nhưng, cậu nhàn rỗi thế sao? Những chuyện tạm thời chưa làm được thì đừng có phát biểu quá sớm.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp