VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 29

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Thì ra đây là mục đích thật sự cô ấy gọi tôi đến, dù có lòng vòng cả buổi tối thì cũng biết tôi sẽ không đồng ý ngay đâu mà. Mấy tháng trước tôi còn gặp phải hai, ba trường hợp ngay trên đường cái, lúc nào cũng đầy rẫy những tên điên chạy đến đưa danh thiếp cho tôi, nói là người tìm kiếm tài năng cho các công ty giải trí gì gì đó, còn bám theo tôi cả chục con phố, tôi lần lượt xua đi hết, nhưng thật không sao ngờ tới, bên cạnh còn lù lù một quả bom nổ chậm thế này.

Thấy tôi lặng thinh, Tú Phương tính toán thay đổi phương pháp, không bám riết đến cùng nữa.

“OK, OK, tôi không ép buộc, anh cứ cân nhắc đi, hợp tác với người lạ không bằng với người quen, trước sau gì anh cũng bị người ta quấy rầy thôi, không bằng giúp đỡ Từ Tú Phương tôi, làm người mẫu độc quyền, kiếm thêm thu nhập, có gì không tốt chứ, anh nói có đúng không?” Miệng lưỡi cô ấy không khác gì con buôn.

“Tôi chỉ đồng ý suy nghĩ thôi đấy.” Nói xong, tôi xoay người đi lấy xe.

Tôi đã đánh lạc hướng chú ý của Tú Phương thành công, cô ấy trừng mắt nhìn chằm chằm vào thân xe: “Diệu Dương đưa xe cho anh hả?”

“Thì sao?” Tôi hơi lo Tú Phương sẽ nghĩ ngợi.

“Thì ra Diệu Dương cũng hiểu được câu này: Không nỡ bỏ con sao bắt được sói[1].”

Tôi mở cửa xe cho Tú Phương, giờ đến phiên tôi cười khổ: “Không biết dùng ngạn ngữ thì đừng có dùng bừa.”

“Wow, anh còn biết ngạn ngữ nữa sao, gốc rễ quốc văn cũng không tệ nhỉ. Anh không phải là con sói hoang dã ngang ngược sao? Không phải à? Không thừa nhận cũng không sao, tôi thấy giống là được.” Cô ấy cười ha ha trêu ghẹo tôi: “Có điều anh là một chú sói đẳng cấp hoàng tử.”

“Cô thật sự cho rằng một chiếc xe thể thao là có thể mua chuộc được một con sói sao?”

“Không, đương nhiên là không.”

Cuộc đối thoại của tôi và Tú Phương hơi kỳ quặc, dù sao Tú Phương cũng không phải người phụ nữ bình thường.

Buổi tối, tôi bị Trương Ký Vân kéo đi mấy chỗ ồn ào suốt mấy tiếng đồng hồ, khi trở lại tầng mười cung Lệ Nguyệt thì đã không còn sớm nữa rồi, khi tôi tắm rửa xong trở lại phòng thì mới phát hiện Trịnh Diệu Dương đã đứng ở ban công, Cậu ấy cũng giống như vừa mới nhận ra sự có mặt của tôi vậy, quay đầu hỏi một câu: “Sao chơi về muộn vậy?”

Tôi đi qua giật lấy điếu thuốc của cậu ấy rồi hút, sau đó mới phun ra một câu: “Giờ chỗ nào cũng cấm thuốc cả.”

“Nhưng chỗ nào cũng không cấm dục phải không?” Cậu ấy vừa nói vừa ghé đầu qua, khẽ cắn một cái trên vai tôi, tay đã lần lên lưng tôi.

Tôi tóm lấy tay cậu ấy, ngăn cậu ấy tiếp tục: “Trịnh Diệu Dương, không phải chúng ta cần giữ khoảng cách sao? Hôm qua đã nói rõ…”

“Anh muốn tôi đóng kịch thế nào mới hài lòng hả? Anh không thích vậy à?” Cậu ấy dừng tay: “Tôi cùng lắm chỉ muốn anh thôi, chuyện không chạm vào anh, tôi không làm được.”

Tôi nhíu mày tức giận: “Cậu có thể bất chấp trách nhiệm mà làm bừa vậy à?”

“Trách nhiệm? Anh muốn nhắc tôi thứ trách nhiệm chết mẹ gì?” Cậu ấy đột nhiên thở hổn hển, rất ít khi cậu ấy lên cơn nhanh như vậy, “Anh nghe cho rõ đây, ngay từ lần đầu tiên tôi lên giường cùng anh thì đã quẳng hết những thứ này sang một bên rồi! Trách nhiệm, với Trụ Phong hay là Từ Tú Phương? Những gì tôi làm vẫn chưa đủ hả? Trần Thạc, anh chớ có ở đây giả mù sa mưa ra vẻ thánh nhân. Rốt cuộc thì anh muốn tôi gánh cái gì? Tôi còn muốn gánh trách nhiệm với anh nữa kìa, nhưng gánh thế nào đây? Anh nói tôi nghe xem nào, để tôi hiểu cho cặn kẽ!”

“Cậu lên cơn với tôi làm cái rắm gì hả!” Chúng tôi đã xung đột đến thổ huyết, cậu ấy vẫn còn thách thức tôi như vậy, vừa nổi cáu là cơn tức đã xông lên tận đỉnh đầu, thoáng cái thiêu sạch lý trí: “Cậu nghĩ tôi dễ chịu chắc? Cậu cho rằng tôi thích chui rúc sau lưng cậu chờ cậu xếp đặt à? Tôi không định dây dưa vướng mắc với một thằng đàn ông đâu, con mẹ nó tôi vốn không nên trở về đây!”

“Đừng có nhổ mấy lời khốn nạn đó vào mặt tôi! Bây giờ tôi vướng chân vướng tay thế nào anh có biết không? Giống như sau lưng có sẵn lưỡi dao vậy đấy, không có ngày nào yên ổn cả! Anh thì sao, cả ngày ở một chỗ chơi trò trở mặt hành hạ tôi, tôi vẫn luôn nhịn anh, anh cho rằng tôi là thằng khổ dâm hay bị bệnh tâm thần hả? Anh nghĩ tôi không dưng đùng đùng chạy đến Mỹ giúp anh giải quyết hậu quả chỉ đơn giản là vì ăn no rửng mỡ chắc?”

“Cậu nhịn tôi? Tôi bảo cậu nhịn tôi đó hả? Trương Thủ Huy bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng tôi, cậu không đoán ra sao?” Tôi gào lên.

“Ông ấy hứa với tôi sẽ không ra tay với anh.” Ánh mắt Trịnh Diệu Dương sáng rực vây lấy tôi: “Anh không tin tôi đến thế à?”

“Tin cậu? Ha ha, đúng vậy, tôi đương nhiên tin cậu, nhưng cậu cho rằng tôi mất công bay từ Paris về Hồng Kông này là bởi vì tin cậu sao? Hay vì muốn uống với cậu ly rượu mừng trong ngày cậu cưới? Cậu cũng quá xem thường Trần Thạc tôi rồi. Không phải cậu vẫn luôn thắng sao? Hả? Thắng lợi mà điều khiển tôi như một con rối chạy qua chạy lại, thắng lợi mà lôi tôi từ New York về Hồng Kông, bây giờ còn bắt đầu bao tôi như đám tình nhân trước kia của cậu, tôi đây mà không làm rõ ràng với cậu, cậu sẽ lại trưng cái bản mặt ông chủ vênh váo đó ra, bây giờ rốt cuộc ai nhịn ai hả?”

“Được, anh tính sổ hết lên đầu tôi rồi! Anh muốn cắt đứt sao? Muốn cắt tôi cắt với anh. Anh chê tôi phiền phức hả? Trịnh Diệu Dương tôi còn chưa có con riêng, chưa có tình nhân đến cửa làm ầm ĩ đâu, anh còn chê tôi phiền phức?” Cậu ấy cũng lôi chuyện cũ ra tính với tôi, vết thương cũ bị cào nát bấy, cả hai đều đỏ ngầu con mắt.

“Cậu không phiền phức hả? Chung quy rồi sẽ có ngày cậu thấy chán tôi, chán ngấy tôi, chán ngấy mối quan hệ kỳ quặc khó hiểu này. Ngay bây giờ tôi nói cho cậu biết đây, tôi đã phiền con mẹ nó cực độ rồi!”

“Anh câm miệng cho tôi! Anh không có tư cách này đâu có biết không? Bây giờ đến lão già ở tận nước Mỹ xa tít tắp cũng rảnh rỗi chen chân vào chuyện này, anh nói xem, còn có ai không thể làm loạn ở đây nữa! Trước nay Trịnh Diệu Dương tôi đã bao giờ khiếp nhược trước bất cứ chuyện gì đâu cơ chứ? Vì sao lại kết hôn? Tôi con mẹ nó vì sao phải kết hôn?”

Tôi nhìn ra được Trịnh Diệu Dương rất muốn đấm cho tôi một cú cho hả giận, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn nén lại.

Hai người hùng hổ nhìn nhau trong chốc lát, đồng thời cũng bình tĩnh hạ hỏa dần, cậu ấy buồn bực đi một vòng, lại dựa người vào lan can, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Tháng trước, luật sư đại diện đến tìm tôi, ông ta nghe nói tôi gia nhập Thành Nghiệp, trở thành cổ đông mới rồi, cho nên rất hi vọng tôi nhanh chóng tiếp nhận tài sản của mẹ tôi, chính là 10% cổ phần Thành Nghiệp, nhưng tôi phải kết hôn thì mới có được số cổ phần này, đây là điều kiện gia tộc đưa ra, mẹ cũng biết con người tôi quen thói trăng hoa, số người tình không sao đếm hết, nói không chừng sẽ độc thân cả đời, cho nên dùng cách này ép tôi.” Thì ra việc kết hôn còn có nguyên nhân sâu xa khác.

Thời gian trôi qua khoảng ba phút, hoặc lâu hơn, đôi bên đều hạ hỏa, tôi bình tĩnh hỏi cậu ấy: “Lẽ nào cậu không thích Tú Phương?” Con mắt tôi nhìn về phía xa.

Cậu ấy trả lời tôi đầy chắc chắn: “Đó là chuyện trước khi tôi gặp anh… Còn người hiện tại tôi thích là anh.”

 Cậu ấy không hề nhìn tôi, nhưng trái tim tôi lại vì câu nói này mà đập lỗi một nhịp, tôi không ngờ có ngày cậu ấy lại nói ra câu này, hơn nữa lại nói đến hiển nhiên như vậy, thoải mái như vậy, không khác gì nói câu “trời hôm nay đẹp quá”, tôi nhào vào lan can, vùi đầu thật sâu dưới cánh tay.

“Vốn dĩ, tôi cũng không tính lấy số cổ phần đó, sau lại nghĩ, chỉ có tăng cường thế lực ở Thành Nghiệp, mới có thể suông sẻ thoát khỏi bàn tay lão già kia, cũng có thể kiềm chế hành động của ông ta, khiến ông ta không đến mức xuống tay với anh, tôi không muốn ai đó trở thành mối đe dọa của anh…” Giọng nói của cậu ấy ngày càng nhẹ đi: “Trần Thạc, tôi vẫn muốn hỏi anh, anh nghĩ gì về tôi chứ?”

Tôi ngẩng đầu, nhận ra cậu ấy đã đến ngay bên cạnh tôi, nhìn vào ánh mắt mệt mỏi mà nóng cháy của cậu ấy, tôi nói: “Cậu là một người đàn ông cứng cỏi và đáng sợ.”

Trong giọng nói của cậu ấy có pha lẫn đôi chút thất vọng: “Cảm ơn anh khen tặng, hai tính cách điển hình này đều không có cơ hội phát huy với anh.”

“Chúng ta không thể hòa bình chút sao? Cứ mở miệng là nhất định có chiến tranh, không chửi nhau thì cũng đánh nhau.” Tôi thở dài.

“Anh nghĩ tôi thích thế sao? Còn không phải bị anh dồn ép chứ, anh cứ như không chọc tôi phát điên thì không chịu nổi hay sao ấy.”

“Hừ, như nhau cả thôi.”

Tôi giơ một tay lên quàng qua cổ cậu ấy, ôm cậu ấy thật chặt, đôi môi của cậu ấy chạm vào vai tôi, nhẹ nhàng hôn mút, rồi lại chuyển qua bên tai tôi thì thào: “Trần Thạc, Trần Thạc… Tôi nên bắt anh làm thế nào bây giờ? Anh cứ mãi làm khó tôi như thế.”

“Kẻ làm khó người khác không phải cậu sao? Trần Thạc tôi vốn có thể thật sự tự do.”

“Phải, có lẽ vậy.” Môi cậu ấy chuyển đến chóp mũi tôi, hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau, “Feist, hay trong bất cứ gia tộc nào khác, anh đều có thể tự do thoải mái… chỉ ngoại trừ bên cạnh Trịnh Diệu Dương tôi.”

“Mỉa mai tôi như vậy… cậu thấy thoải mái lắm hả?” Hơi thở của tôi dần trở nên nặng nề.

“Tôi muốn anh nói, chỉ có tôi mới có thể khiến anh hưng phấn, khiến anh mất đi lý trí.” Lời nói đầy vị ái tình của cậu ấy kích thích thần kinh tôi, đột nhiên, giọng cậu ấy lại chuyển lạnh: “Tôi thấy anh chưa từng tôn trọng tôi, cũng không hề thật sự quan tâm cảm giác của tôi, có phải vậy không?”

“Khuyết điểm của cậu chính là luôn tự cho mình là đúng, cái gì cũng kết luận bừa.” Nói xong, tôi nắm tóc cậu ấy kéo mạnh lại, chụp môi lên, đầu lưỡi của cậu ấy linh hoạt trêu ghẹo tôi, tôi cũng phản ứng lại vô cùng kịch liệt, cậu ấy sung sướng rên khẽ, tôi cười nhỏ, “Cậu cũng sẽ có lúc phán đoán sai lầm, hơn nữa đã sai ngay lúc này rồi…”

Cậu ấy kéo chiếc khăn tắm quấn quanh eo tôi xuống, ngay khi bộ phận mẫn cảm nóng rực của tôi bị cậu ấy nắm lấy, khoái cảm như xung điện nhanh chóng xông lên tận não, toàn thân tôi căng thẳng, hơi thở càng gấp gáp, con mắt mờ đục nhìn chăm chú đối phương, tôi nhìn thấy tình dục lóe ra mãnh liệt trong mắt cậu ấy.

Tay của tôi bắt đầu vuốt ve theo tiết tấu nhịp nhàng, tôi cũng không nhịn nổi nữa, kéo cậu ấy đi vào trong phòng, hôn mút chằng chịt khắp người cậu ấy, đầu óc nháy mắt hoàn toàn trống rỗng. Tôi cần cậu ấy, tôi cần cậu ấy, tôi cần cậu ấy!

Nhưng ngón tay cậu ấy đã lần vào giữa khe mông tôi, liên tục ma sát quanh nơi bí mật ấy, vừa dịu dàng vừa quyết liệt, ý đồ đưa ngón tay vào. Quá lâu không làm, tôi thật sự cảm thấy không thoải mái, nhưng lối vào chật hẹp nóng ẩm của tôi không tự chủ được mà hút chặt lấy ngón tay xâm chiếm mạnh mẽ của cậu ấy, đưa nó vào tận sâu trong thân thể.

 Cả người Trịnh Diệu Dương đè lên tôi, vừa vân vê vỗ về bộ vị mềm mại, vừa cúi người ngậm lấy phần dưới của tôi, tôi thật không chịu nổi kiểu kích thích cả trước cả sau này, rướn người muốn đẩy ra, nhưng cậu ấy lại mút vào một cái đầy kỹ xảo khiến tôi rên rỉ ngã lại giường. Tôi đầy hưởng thụ mà nắm lấy tóc cậu ấy, ra hiệu cùng cổ vũ cậu ấy. Tình dục nuốt trọn lấy tia lý trí cuối cùng của tôi, chúng tôi ôm hôn, cọ sát, tạo ra dấu vết tội lỗi trên người đối phương, từ từ mở rộng phạm vi chinh phục, dò xét từng mảnh da thịt, dương vật căng lên đến muốn nứt ra, đầu mút đã chảy ra chất lỏng, tôi thấy cậu ấy cũng tới cực hạn rồi, chịu không nổi mà tách hai chân tôi ra, chuyển mạnh người một cái, vũ khí sắt thép đánh thẳng tới, chọc vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi. A!!!

Không biết là đau đớn nhiều hơn hay sung sướng nhiều hơn, tôi liên tục rên hừ hừ. Tình dục bị đè nén lâu ngày, một khi được phóng thích, khoái cảm điên cuồng lập tức xông lên tận óc, tôi theo phản xạ kẹp chặt lấy cậu ấy, cậu ấy tận lực nhẫn nại mới không đến nỗi thảm hại đi ra, có chút hối hận mà tét vào bên mông tôi cảnh cáo, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cậu ấy tiến vào, tôi vẫn cảm thấy đau đớn đột ngột không sao chịu nổi, tôi từ từ khép hai mắt lại cảm thụ sóng tình cùng đau đớn trong cơ thể ào ra dữ dội, đến khi tôi dần tỉnh táo trở lại, thì bầu không khí dâm dục lại càng nồng nặc thêm mấy phần, Trịnh Diệu Dương bắt đầu va chạm liên tục, thách thức khả năng gắng gượng của tôi.

Từ ra vào nhịp nhàng dần biến thành công kích cuồng loạn, sự nôn nóng cực độ của cậu ấy đã ảnh hưởng đến tôi. Sức lực cậu ấy thật kinh người, rút ra hoàn toàn, lại xuyên vào trọn vẹn, bộ phận kia của cậu ấy chui sâu người tôi, khiến tôi buộc phải điều chỉnh tư thế để phối hợp với cậu ấy, làm tình phải là chuyện khiến cả đôi bên cùng sung sướng, tôi luôn giữ vững nguyên tắc này. Tính tôi trời sinh đã rất cứng đầu không chịu thua thiệt, khiến cho trò chơi làm tình này càng thêm mùi chiến đấu, tiếng gào thét kiềm nén của Trịnh Diệu Dương càng dẫn dụ lửa tình trong tôi tăng vọt, khiến cho ra vào lại càng sâu.

Kích thích do sự tiếp xúc phía sau mang đến quá trực tiếp, khoái cảm không nói nên lời khiến tôi phải gắng sức kiềm chế tiếng rên rỉ sung sướng nơi cổ họng, chỗ mẫn cảm nhất trong thân thể liên tục bị xỏ xuyên, cậu ấy cũng không còn tự kiềm chế nổi nữa, tôi ngồi dậy dùng thân trên ngăn lại tư thế thay đổi của cậu ấy, hơi thở cậu ấy hỗn loạn vô cùng, cậu ấy ngửa cổ về phía sau, yết hầu khêu gợi liên tục lên xuống một cách gấp gáp, tôi vuốt ve cơ thể đẫm mồ hôi của cậu ấy. Cậu ấy nâng thắt lưng tôi lên tiếp tục động tác, từ dưới lên trên, cậu ấy liếm mút ngực tôi, lại làm như muốn cắn đứt yết hầu tôi.

Giữa lúc giao hoan điên cuồng, hai bên không có nổi cơ hội mà thở, hai mắt ẩm ướt, hơi thở hổn hển, giọng nói trầm thấp, từng động tác của đối phương đều có thể đốt lên sự nhiệt tình nóng cháy, trái tim dần sa vào trong đó, lúc này đây, chúng tôi đều chủ động một cách khác thường mà dâng hiến chính mình, thân thể càng sít chặt, mồ hôi ướt đẫm lòng.

Không biết thứ gì trong nháy mắt đã nuốt trọn hai bên, cậu ấy ôm tôi thật chặt, tôi hôn lên mắt lên trán cậu ấy, cậu ấy va chạm tôi từng đợt, không cách nào kiềm chế nổi hưng phấn, cuồng bạo mà khiến tôi không ngừng bật ra những tiếng thở dốc đứt quãng. Tôi rất muốn chơi cậu ấy, hung hăng mà chơi cậu ấy, điên cuồng thô bạo hơn những gì cậu ấy làm với tôi, tuy rằng biết bản thân đã gần như kiệt sức, nhưng tôi vẫn muốn chơi cậu ấy.

“A… Ưm…A!”

Không còn tự kiềm chế quái gì nữa, chúng tôi cùng lúc hét lên.

“Làm tiếp… A, làm tiếp…” Tôi không biết mình đang kêu cái gì, cứ liên tục cầu xin sự xâm nhập của Trịnh Diệu Dương. Thần hồn mất hết, tôi chìm đắm trong trận làm tình mãnh liệt này, từng đợt xung kích như sóng vỗ bờ, cơ thể tôi cũng chịu đựng nổi quấy phá thêm nữa, máu toàn thân sôi sục, vọt trào như thủy triều rít gào xông vọt tới chúng tôi…

“A… Trần Thạc, anh quá khỏe!” Trịnh Diệu Dương cũng hưng phấn tột độ, không thể kiềm chế nổi nữa, liên tục xông thẳng về phía tôi. Tôi tận hưởng biểu tình mê loạn gần tới cao trào của cậu ấy, gấp gáp mà uốn éo eo, miệng ra sức hô gọi đầy si dại: “Tôi không xong rồi… A… Làm đi…”

Tôi không ngừng dùng ngôn từ dâm đãng khiến cho Trịnh Diệu Dương càng thêm điên cuồng, cậu ấy chợt tăng thêm tốc độ và sức mạnh, càng điên cuồng mà xông vào vào cơ thể tôi. “A…” Cậu ấy rên nhẹ ưỡn căng thân thể, ngón tay bóp chặt lấy cánh tay tôi, cậu ấy bắn vọt ra, lên đỉnh cao trào, chất lỏng ấm nóng sền sệt không ngần ngại chọc thủng khoảng cách cuối cùng giữa tôi và cậu ấy. Tôi vẫn không dừng lại, còn như phát điên mà hôn cậu ấy, ngón tay lần vào phía sau cậu ấy, Trịnh Diệu Dương từ trong cao trào giật mình tỉnh lại, nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi không cam lòng mà lộ vẻ chấp nhận…

Gian phòng vẫn chưa yên tĩnh lại, tiếng thở dốc dồn dập lãng đãng thật lâu trong không khí, mùi vị tình ái tanh nồng mang theo dư âm còn lại không ngừng khuếch tán.

Tôi xụi lơ trên giường mà vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ, thể xác và tinh thần đều đạt được thỏa mãn cực độ, Trịnh Diệu Dương liên tục hôn tôi, trận làm tình này đã đạt đến trình độ điên cuồng đến không thể dùng từ ngữ mà biểu đạt.

 

Chú thích:

[1] Một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, chỉ việc một người không thể thành công nếu không chấp nhận hi sinh, tương tự câu “Thả con săn sắt bắt con cá rô” của Việt Nam.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp