VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 30

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi hỏi đùa: “Bao lâu rồi cậu không làm thế?”

“Tôi ngược lại đang muốn hỏi anh đây.”

Cứ nằm như vậy, đôi bên cũng không mở miệng trở lại nữa. Trước khi đi vào giấc ngủ, tôi nói: “Cậu có trách tôi phá vỡ trật tự của cậu không? Phá vỡ trật tự của cậu?”

“Đời người vốn chẳng có trật tự gì hết, đừng có tự dưng bưng bộ mặt tội lỗi ra đây, tôi không quen với kiểu khiêm tốn của anh đâu.”

“Cậu đúng là không biết điều.” Tôi lắc đầu cười khẽ: “Cậu biết tôi sẽ không cùng cậu như vậy cả đời, chúng ta chỉ là nhất thời phá vỡ quy tắc trò chơi mà thôi, chung quy cũng phải có một ngày trở về lối cũ.”

“Nếu như tôi cứ muốn tiếp tục như vậy thì sao?” Cậu ấy ngồi dậy, chăm chú nhìn thẳng vào tôi.

“Ý cậu là gì?”

Năm giây sau, cậu ấy đáp: “Tôi không muốn kết hôn nữa.”

“Chuyện này có xung đột gì với mối quan hệ giữa tôi và cậu à?”

“Không hả? Anh nghĩ không hả?” Thấy tôi không đáp lại, cậu ấy hừ lạnh: “Chính miệng anh nói đấy, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Sự châm biếm của cậu ấy đột nhiên khiến tôi cảm thấy khó chịu bực bội, tôi gào lên với cậu ấy: “Lẽ nào cậu định ngả bài ngay lúc này với Tú Phương? Cậu tính cho cô ấy lý do gì? Hôm nay cô ấy còn đi thử áo cưới, ngay trước mặt tôi. Mẹ kiếp! Loạn con mẹ nó rồi.”

Tôi tiếp tục ngồi lên nhìn thẳng vào cậu ấy: “Cậu biết cậu đang nói cái gì không? Hôn nhân vốn không phải trò đùa, nói hợp thì hợp mà tan thì tan, nếu như không phải biết rõ cậu, tôi còn thật sự hoài nghi cậu không muốn kết hôn nên mới lôi tôi ra làm lá chắn. Nói thật lòng, tôi vốn chẳng ôm tư tưởng huyễn hoặc gì với Trịnh Diệu Dương cậu, điều này cậu biết mà.”

“Không cần nhắc nhở tôi về lập trường kiên định của anh nữa đâu, anh… cho rằng tôi đang giỡn à?” Giọng điệu của cậu ấy đột nhiên cao lên, cơn giận lại trào ra: “Tôi muốn chơi, con mẹ nó chẳng lẽ lại không biết tìm đàn bà hay mấy đứa trẻ đường phố mà chơi à? Hết lần này đến lần khác đến chọc Trần Thạc anh để bị coi thường chẳng ra cái mẹ gì!”

“Cậu cho rằng chúng ta có thể thế này thật lâu dài, thật vui vẻ sao? Đây là đâu hả? Là Hồng Kông! Cậu biết Hồng Kông biểu thị cái gì không? Cho dù có là San Francisco hay Toronto, chúng ta vẫn cứ không thể công khai quan hệ.” Tôi cũng nói toẹt ra: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải loại người rụt đầu rụt đuôi, cũng không thích giả thanh cao giả đạo đức! Trần Thạc tôi bây giờ có bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà chửi thì cũng mặc kệ, tôi sớm đã chẳng thèm quan tâm rồi, nhưng cậu thì khác, Trịnh Diệu Dương cậu là nhân vật thế nào chứ? Tinh anh của giới thương mại Hồng Kông, thiếu gì kẻ chỉ trực trông xem cậu rơi vào cạm bẫy làm trò cho thiên hạ, cậu cho rằng mình qua được cửa này à? Tôi ở bên cạnh Trịnh Diệu Dương cậu, hết sức rồi… Lần này, tôi đã vét cạn con mẹ nó toàn bộ nhiệt tình của tôi rồi! Cậu còn muốn tôi phải làm sao?”

“Nếu như không phải tôi tự mình đa tình, thì những lời vừa rồi của anh có thể hiểu là…” Đôi mắt đen láy sâu thẳm của cậu ấy đột nhiên dịu dàng nhìn thẳng vào tôi, nói rõ từng câu từng chữ: “Anh đang lo lắng cho tôi, suy nghĩ vì tôi?”

“Đừng có nghĩ người khác đều là kẻ ngu si, không phải chỉ một mình cậu có tình cảm đâu.” Giọng điệu của tôi cứng ngắc, nhưng tôi vẫn cứ nói rồi, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Cậu ấy nở nụ cười thật nhẹ: “Có câu này của anh, tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá.”

“Tôi nói trước cho cậu hay, đừng có làm căng mọi chuyện nữa, có đôi khi, con người phải biết nhún nhường.”

“Hai chữ “nhún nhường” từ trong miệng anh phát ra thật khiến người ta giật mình đấy.”

“Trên thế giới này chẳng có chuyện gì tuyệt đối cả…” Tôi đột nhiên không kìm lòng được mà tiến qua hôn cậu ấy, sau đó khẽ cắn vào tai, mắt, mũi của cậu ấy, càng ngày càng mãnh liệt, tay cậu ấy vuốt ve bên hông tôi, hơi thở hổn hển khiến cho không khí tràn ngập sự mờ ám lẫn say mê khác thường.

Có lẽ là xuất phát từ bản năng đáp trả lẫn bồi thường, tôi nhất thời cũng không có cách nào từ chối lời mời thành tâm của Tú Phương, một ngày sau tôi đã bị cô ấy kéo đến studio chụp hình cho phụ bản tạp chí của cô ấy, với lý do muốn ủng hộ sức mình cho sự nghiệp lớn lao của Tú Phương.

Sau đó Tú Phương lại bị người gọi đi mất, cho nên phần lớn thời gian đều là tôi ở trước mắt một đám người lạ mà biểu diễn trò uốn éo, có lẽ mặt mũi cứng đơ, tôi bị nhiếp ảnh gia kiêu “dừng” liên tục. Trong lúc nghỉ ngơi, tôi chịu không nổi buồn bực mà gọi điện cho cô ấy tính sổ.

“Xem ra tôi lên nhầm tàu cướp biển rồi.”

“Yên tâm, không đến nỗi hận thiên cổ được đâu, cướp biển bây giờ văn minh lắm.” Tú Phương không hề có ý hối lỗi.

“Văn minh? Sao không thấy nhỉ, bọn họ chuẩn bị lột da nuốt sống tôi rồi đây.”

“Ha ha…” Cô ấy cười to, “Có bao nhiêu người nhìn chòng chọc vào anh vậy? Amy hay là John? Bọn họ luôn rất biết tự kiềm chế, anh đừng có nói xấu nhân viên của tôi nha.”

“Nhưng cô cũng chưa từng nói muốn tôi ở trước mặt bao nhiêu người, cởi sạch áo ngoài với quần dài, lại phết đầy dầu ô liu lên người, biến thành dã nhân ở rừng mưa nhiệt đới Hawaii.” Tôi nhăn nhó cúi đầu nhìn chính mình: “Thiếu mỗi nước diễn trò leo cây thôi.”

Cô ấy cười càng vang: “Nghệ thuật gia luôn nhìn nhận từ góc độ nghệ thuật mà đánh giá người mẫu, mong anh thông cảm giùm.”

“Nghệ thuật thời nay thật sự không dám khen tặng.” Tôi cười tắt điện thoại.

Hai ngày liên tiếp, ảnh chụp trải qua vô số công đoạn tráng rửa, bốn ngày sau mới được in thành hàng vạn cuốn tạp chí, tung đến tay người dân khắp nơi, hai chữ “người dân” này bao gồm cả Trương Ký Vân, cậu ta luôn luôn là độc giả trung thành đọc tạp chí của Tú Phương.

Cậu ta hạ cố từ tầng VIP xuống văn phòng nho nhỏ của tôi, quăng một quyển tạp chí an nhàn đáp ngay lên tấm bìa kẹp hồ sơ trên bàn tôi, con ngươi tôi thiếu chút rớt ra luôn.

Tôi day huyệt thái dương, xúc động nghẹn ngào: “Quả là vô cùng thê thảm.”

“Chị Phương bán đứt anh rồi.”

“Cậu nói vậy vẫn còn khách khí chán.” Tôi nhìn người đàn ông cởi trần trên trang bìa, oải đến không muốn nói thêm câu nào nữa.

“Đến giờ thì tôi gần như có thể nhận định Trần Thạc anh văn võ song toàn, mười phân vẹn mười rồi đó.” Trương Ký Vân cười nhăn nhở trên nỗi đau của người khác, cười đến miệng cũng méo luôn, “Ây, tôi đây đặc biệt đến nói cho anh một tiếng, công ty chúng ta không cho phép nhân viên lén lút làm nghề tay trái đâu đấy.”

“Joanna.” Tôi nói vào bộ đàm, “Đem đến cho Trương tiên sinh một tách cà phê, đừng thêm đường, cậu ta cần khép miệng nghỉ ngơi một lát.”

Trương Ký Vân vẫn ở lỳ chỗ cũ lải nhải tiếp: “Có muốn tôi thu mua toàn bộ tạp chí ở Hồng Kông này cho anh không? Tránh để một người quần manh áo rách mà ảnh hưởng xấu đến hình tượng đứng đắn của Trụ Phong.”

Joanna đi vào cười thật ngọt, bưng tách cà phê túi lọc đến trước mặt Trương Ký Vân, hiểu rõ ý của tôi. Nhưng chưa đến ba giây cô ấy cũng lập tức trở mặt, cô nàng ngạc nhiên kêu ầm lên: “A! Trời ạ! Tôi có thể cầm nó đi không?” Joanna chỉ vào thứ ở trên bàn tôi.

Trương Ký Vân vẫn còn pha trò: “Cầm đi cầm đi, trên kệ báo phòng làm việc của tôi nhiều lắm, có thể cung cấp cho nam nữ toàn công ty đọc kỹ mà học tập, quản lý Trần của các cô sắp sửa trở thành đại diện hình tượng và người phát ngôn của Trụ Phong rồi.”

Tôi lên tiếng đuổi khách: “Cút ra ngoài đi, tôi còn có việc phải làm, không như ai đó chỉ biết lê la chọc ngoáy đâu.”

“Được.” Cậu ta thẳng thắn đứng dậy đi ra ngoài, “Tối nay có cần tôi chuẩn bị tiệc chúc mừng cho anh không, anh còn nhớ tiêu đề trang bìa chứ? “Quyến rũ ngày hè”, khà khà, thật sự ép người phạm tội mà, đáng ra nên thêm vào một câu: “Cấm thanh thiếu niên dưới 18 tuổi” mới phải.”

“Cậu nói xong chưa hả?!”

“Xong rồi.” Nói xong cậu ta lập tức biến luôn. Haizz, tên Trương Ký Vân này, lúc lên cơn thật không khác nào thằng dở hơi.

Nhưng buổi chiều, cậu ta dùng điện thoại nội bộ gọi cho tôi, khiến cho cơ mặt tôi cứng đờ lần nữa.

“Cái gì? Trịnh Diệu Dương bị thương!”

“Bị côn đánh vào chân, dẫn đến gãy xương cẳng chân, phải ở lại bệnh viện để theo dõi, có điều không đến nỗi quá nghiêm trọng.”

“Kẻ nào làm?!”

“Một đám lưu manh cướp giật ở bãi đỗ xe, vì bảo vệ chị Phương cũng ở đó, đại ca sơ suất dính đòn của chúng.”

“Nói vậy mà cũng được hả?” Nguyên nhân nực cười này khiến tôi tức điên.

“Tôi cũng không hiểu lắm.” Trương Ký Vân cũng hiểu rõ Trịnh Diệu Dương không thể vì “sơ suất” mà bị người ta đập gẫy chân được, “Nhưng đại ca và chị Phương đều nói vậy, không thể không tin.”

Bị một cái gậy chó chết đánh cho tàn phế, hay cho cậu một Trịnh Diệu Dương, tính chơi trò chết mẹ gì đây?!

Tôi đi qua đi lại trong phòng làm việc, rất bất an, trực giác cho tôi biết mọi chuyện không đơn giản. Tú Phương cũng ở hiện trường sao? Bọn họ đều là những người gai góc không đễ trêu vào, sao lại cùng nhau khoanh tay chịu trói? Điều này rõ ràng không hợp lý chút nào, chắc chắn còn có nguyên nhân nào khác, nhất định vậy, bằng không cái thể loại “sơ suất cơ bản” này không thể nào xảy đến với Trịnh Diệu Dương.

Đến lúc chạng vạng, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, lái xe đến bệnh viện xem tình hình ra sao, tìm đúng phòng rồi tôi cũng chẳng thèm gõ cửa mà cứ thế xông vào, thật kỳ lạ, trong phòng bệnh điều dưỡng đặc biệt rộng như vậy lại chỉ có một mình Trịnh Diệu Dương, cậu ấy đang nằm trên giường lật giở tờ tạp chí chết tiệt, ngoài ra không còn ai khác.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, vài giây trôi qua vẫn không có biểu cảm gì, sau đó lại cúi đầu xem tờ tạp chí trong tay, ánh mắt cậu ấy chẳng khác nào đang nhìn một con đười ươi vậy, cuối cùng cậu ta mới phán một câu: “Trang bìa thật là hấp dẫn.”

Cẳng chân sắp giã ra rồi, tôi xụ mặt, không tài nào chịu nổi mà cướp lấy tờ tạp chí trên tay cậu ta: “Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không gây chuyện thì ngứa ngáy à? Tôi nghi đầu óc cậu cũng sắp bị nện hỏng rồi.”

Trịnh Diệu Dương không để ý tới bộ dạng nghiêm trọng của tôi, thản nhiên nói: “Anh không biết nói tiếng người hả? Hùng hùng hổ hổ hỏi tội người bệnh thật thiếu đạo đức, anh có biết quy trình thăm hỏi không đấy?”

“Cũng chỉ là gẫy mất cái chân thôi, có cần phải vào tận khu điều dưỡng đặc biệt không hả?” Tôi châm chọc cậu ta: “Còn nữa, bọn chúng đâu rồi?”

 “Anh muốn hỏi người nên có mặt trong phòng bệnh, hay là đám du côn hạng bét ở bãi đậu xe?”

“Tôi không tin rằng cái đám ranh con đấy là mấu chốt vấn đề, mấu chốt chính là ở cậu ấy.” Tôi chỉ vào mặt Trịnh Diệu Dương, rất không hài lòng với thái độ của cậu ta: “Trương Ký Vân đâu?”

“Không chỉ có Trương Ký Vân, toàn bộ người Trụ Phong đều bị tôi đuổi cổ đi rồi.”

“Bao gồm cả Tú Phương hả?” Lúc tôi hỏi câu này, tôi tin rằng cậu ta cũng đã nhìn ra sự căng thẳng trong đôi mắt tôi.

“Nào, ngồi xuống đây.” Trịnh Diệu Dương nhẹ nhàng vỗ vào vạc giường bên trái, ý bảo tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, có ý thúc giục cùng trấn an: “Qua đây đi.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp