VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 28

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Lấy lý do còn phải lái xe, tôi thoát được tuyên bố phạt rượu của Tú Phương.

Cô ấy thấy tôi thật sự đã trải qua cả chặng đường xa xôi, tinh thần mệt mỏi, cho nên đành bỏ qua, cười hỏi tôi: “Giờ anh ở đâu?”

“Một căn phòng ở cung Lệ Nguyệt.” Tôi không nói đó là căn phòng mà Trịnh Diệu Dương vẫn ở.

“Hay là dọn về biệt thự Hải Cảnh như trước đi?” Tú Phương đề nghị.

“Tạm thời cứ thế này là tốt rồi, ở chỗ nào cũng như nhau thôi.”

“Sao lại như nhau? Sao mà như nhau được chứ! Giờ tôi đang ở Hải Cảnh, anh không muốn chạm mặt tôi hay là thế nào?” Xem ra Tú Phương đã chính thức dọn đến đó ở, trở thành bà chủ rồi.

Tôi cười gượng: “Để tôi suy nghĩ chút.”

“Nói thế còn nghe được.” Cô ấy ngồi xuống, đột nhiên nháy mắt với tôi: “Diệu Dương vừa trở về, anh lại mất tích luôn, không có liên quan gì đấy chứ?”

Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy: “Không có.”

“Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng anh và Diệu Dương mâu thuẫn gì với nhau cơ. Thấy hai người các anh gây gổ, tôi ngộp thở lắm.”

“Tôi và cậu ấy… chỉ là thỉnh thoảng bất đồng ý kiến, chứ có mâu thuẫn gì được chứ?”

“Cho nên anh mới đồng ý quay về Trụ Phong! Tôi chỉ biết người như anh cứng miệng muốn chết, nhưng lòng dạ thì mềm nhũn à.”

Tôi cười với cô ấy: “Cô bắt đầu trở nên hiểu tôi từ lúc nào vậy?”

Cô ấy trả lời tôi bằng giọng điệu đậm chất đàn bà: “Có trời mới hiểu nổi mấy tên đàn ông các anh! Tên nào cũng phiền phức cả!”

Lúc tôi quay lại nhìn thì Trịnh Diệu Dương đã đi đâu mất rồi. Vào cửa không thèm chào hỏi, lúc đi cũng chẳng tạm biệt. Tranh thủ ánh trăng nhô cao, tôi cũng quyết định trở về ngủ bù.

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại thì đã không còn sớm nữa, giờ giấc lệch qua lệch lại hành tôi chết mất. Đúng chín giờ thì có người gõ cửa, không ngờ là một người phục vụ, tôi ngạc nhiên: “Tôi có gọi phục vụ phòng đâu nhỉ?”

“À, là bữa sáng mà Trịnh tiên sinh đặt giúp anh.” Đằng sau người phục vụ còn có mâm đồ ăn.

Tôi cứ vậy mà thưởng thức bữa sáng với khẩu phần hợp lý, uống xong một tách cà phê, tôi khoan khoái đi đến Trụ Phong trình diện, đầu tiên là gặp Trịnh Diệu Dương.

Cậu ấy đứng bên cạnh khung cửa sổ kiểu Pháp, toàn thân màu xám lộ vẻ nghiêm nghị, Trịnh Diệu Dương quay đầu thấy tôi, cười mệt nhọc, rất rõ ràng, đêm qua cậu ấy ngủ không ngon.

Cậu ấy lên tiếng như một đồng nghiệp thực thụ: “Phòng làm việc của anh đã dọn xong rồi, Trương Ký Vân đã qua đó, anh xem còn cần cái gì nữa không, có thì bảo thư ký đi làm là được.”

“Joanna hả?” Thật lòng mà nói, tôi có ấn tượng sâu sắc với sự nhiệt tình cháy bỏng của cô ấy, nhưng hiện giờ tôi lại cố ý hỏi như thể chẳng nhớ gì, tôi cũng không rõ vì sao phải làm vậy, có lẽ không muốn để Trịnh Diệu Dương nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn phục tùng.

Trịnh Diệu Dương cười nhạt: “Như anh mong muốn, chiều nay tôi sẽ điều cô ấy qua chỗ anh.”

“Cảm ơn.” Tôi xoay người đi mở cửa, đột nhiên lại quay đầu hỏi: “Tôi vẫn là thành viên hội đồng quản trị chứ?”

“Vậy còn phải xem cống hiến của anh với Trụ Phong thế nào rồi mới quyết định.”

“Được, tôi đã biết.”

“Trần Thạc.” Cậu ấy gọi giật lại: “Trưa nay cùng tôi đi gặp Phùng Bằng Phi của Ngân Thuẫn.”

Kế hoạch Ngân Thuẫn đã chính thức bắt đầu, Phùng Bằng Phi là chủ tịch hội đồng quản trị của Ngân Thuẫn, trong quá trình hợp tác, đầu tàu hai bên cũng phải có vài lần gặp gỡ, thảo luận kỹ càng một số vấn đề, nhưng một nhân viên chưa ngồi ấm chỗ như tôi mà đã được tham gia ngay vào chuyến làm ăn quan trọng thế này, không khỏi khiến người ta ngờ vực. Cậu ấy giải thích ngay: “Anh hiểu khá rõ vụ này, lúc đó có thể cho tôi vài ý kiến.”

Tôi lặng lẽ gật đầu một cái, rời khỏi phòng làm việc của cậu ấy. Tôi vừa xuống lầu đã thấy Trương Ký Vân đang bận bịu chỉ trỏ, tôi tựa vào cánh cửa cười giỡn: “Tôi vừa đến anh đã phải dọn lên dọn xuống, thật sự xin lỗi.”

“Biết vậy là tốt rối.” Cậu ta bê một hộp đựng hồ sơ chuyển vào tay tôi, khoác tay lên vai tôi đong đưa: “Ông anh à, anh đến không hình đi không bóng, tôi cứ xoay mòng mòng sau mông anh, thê thảm thế nào anh có biết không? Anh làm anh em khổ không nói nổi.”

“Lại được về tầng VIP rồi, còn oán thán vậy làm gì nữa! Có phải là đi đày biên cương đâu cơ chứ!’

“Đừng chọc quê tôi nữa, tôi đâu có được chờ đón khắc khoải như ai, dù sao chủ tịch cũng đã nhượng bộ cất tiếng mấy lần, để cho Trương Ký Vân tôi có cơ hội xông pha lần nữa, chút đạo lý “tự mình biết mình” này tôi đây vẫn nằm lòng.

“Giọng điệu chua xót dữ vậy.” Tôi cười.

“Trần Thạc, tôi sớm đã nói chúng ta không phải kẻ thù.”

 “Cậu không chỉ có khả năng “tự mình biết mình”, mà còn thêm cái tài “tính trước tương lai” đó, cậu chính xác là một nhân tài nha, ngồi ở tầng dưới thật thiệt thòi cho cậu quá.”

“Cắt! Lại lôi tôi ra làm trò cười đấy hử!” Cậu ta ôm lại cái hộp rồi lắc lư đi ra ngoài.

Buổi trưa vừa đến giờ hẹn, tôi và Trịnh Diệu Dương một trước một sau lái xe đến địa điểm gặp mặt. Tới cửa nhà hàng, cậu ấy mới hỏi tôi: “Anh quen ăn đồ Nhật không?”

“Cũng được.”

Một lúc sau Cậu ấy lại thêm một câu: “Buổi tối tôi qua.”

“Làm gì?”

Cậu ấy liếc mắt một cái, nói: “Chẳng làm gì cả!”

Đồ ăn được bày ra trước mặt chúng tôi: lát cá hồng nóng sốt béo ngậy, cá hồi hun khói thơm ngon đầy màu sắc, cả đĩa Sashimi[1] tinh xảo đến mê người, rượu Sake[2] dịu ngọt vừa miệng, ngoài ra, nhà hàng Nhật Bản này còn đưa lên một số loại Sushi[3] hảo hạng. Trịnh Diệu Dương nói không sai, tôi không thích thứ này chút nào, nhưng Phùng Bằng Phi thì thích, anh ta có nửa dòng máu là người Nhật Bản.

Trịnh Diệu Dương không mấy khi chiều ý người khác trong quá trình kinh doanh, nhưng ăn uống chỉ là chuyện nhỏ, Cậu ấy sẽ không tị nạnh với người ta, cần đến đâu thì đến đó, kể cả ăn đồ Mexico cũng chẳng sao.

Phùng Bằng Phi đến trước chúng tôi, anh ta là một thương nhân chuẩn mực, nhưng vì sinh ra trong nhà có truyền thống hội họa, cho nên cũng có ít nhiều chất nghệ sĩ trong người, không thích gặp gỡ ở những chỗ quá trang trọng nghiêm túc, trên người anh ta không toát ra nhiều vẻ con buôn như những thương nhân bình thường, lại thêm tuổi trẻ tài cao, thẳng thắn giữ lời, cho nên Trịnh Diệu Dương không quá ghét anh ta. Phùng Bằng Phi tiến lên chào đón chúng tôi, vừa trông thấy tôi, ánh mắt anh ta đã lộ rõ bất ngờ: “Vị này là…”

“Một trong những người phác thảo kế hoạch, trợ lý của tôi, Trần Thạc.”

Tôi và anh ta bắt tay nhau, mọi người ngồi xuống nệm tatami[4] bắt đầu thảo luận hợp đồng chính thức, phân tích từng điều khoản, tôi cũng chỉ đưa ra một vài thắc mắc nhỏ, hai người họ đều không phải là người chủ quan, khả năng phân tích rất tốt. Ba giờ chiều, Trịnh Diệu Dương nhận được điện thoại phải về Trụ Phong trước, cuộc đàm phán kết thúc.

Tôi một mình đi đến bãi đỗ xe, đúng lúc một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại ngay bên cạnh tôi, cửa sổ xe hạ xuống, chính là Phùng Bằng Phi. Cái mặt vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị của anh ta đột nhiên vẽ ra nét cười nhè nhẹ: “Tôi thấy cậu không thích đồ Nhật cho lắm, tối nay có thể mời cậu ăn đồ Pháp bồi thường hay không?”

Tôi không đáp, lái xe ngược ra ngoài, sau đó ló ra cửa sổ xe nói với Phùng Bằng Phi: “Tôi không thích đồ Pháp, hôm nào tôi mời anh ăn cơm bốc kiểu Ấn[5] được rồi.”

Anh ta cũng nghe ra sự mỉa mai của tôi, cười gượng, có lẽ ít khi bị người khác từ chối, hơn nữa lại từ chối bằng những lời lẽ như vậy, mặt anh ta không nén được tức giận, nhưng Trần Thạc tôi là một người đàn ông, không thừa hơi đi đong đưa với ông anh đó. Ánh mắt mà thằng cha này nhìn tôi ban nãy, ngay từ đầu tôi đã thấy khác thường, chỉ là Trịnh Diệu Dương tương đối chậm hiểu về khía cạnh này, cậu ấy vẫn cho rằng chỉ có mình là có xu hướng giới tính khác thường mà thôi.

Anh ta xuống xe, đưa danh thiếp ra trước mặt tôi, người cao ngạo như vậy lại có thể làm chuyện thế này, tôi cũng biết chừng mực mà không khiêu khích anh ta nữa, thật không hiểu Trần Thạc tôi đã liếc mắt đưa đẩy với anh ta lúc nào, mà họ Phùng đó lại dám đi tới bắt chuyện như vậy, có điều ngoài miệng tôi vẫn phải khách khí, dù sao cũng là đối tác làm ăn mà: “Phùng tiên sinh, bữa cơm này tôi xin nợ trước, có thời gian sẽ trả anh sau.”

“Nếu cuối tuần cậu tiện, chúng ta cùng đi chơi golf được không?” Anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, giọng điệu vẫn mềm mỏng như trước, khả năng chịu đựng của thương nhân trong người anh ta quả đã luyện đến mức tài tình: “Hay là… cậu thích tennis hơn?”

“Cuối tuần tính sau đi.” Tôi nhấn ga đi thẳng, những kẻ nắm quyền thế trong tay đều không đơn giản, luôn tự cảm thấy chuyện gì cũng dễ dàng, cho nên nếu không cần dài dòng thì đừng có dài dòng với họ.

Tú Phương đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói muốn tôi đi đón cô ấy. Thật ra cô ấy có cả một đám người lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh, nhưng cô ấy lại khăng khăng muốn tôi đến đón, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bẻ bánh lái đi đến một hiệu chụp ảnh nổi tiếng trong thành phố.

Cô ấy đang thử áo cưới, bắt đầu lôi lôi kéo kéo tôi, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, quay trái quay phải để tôi ngắm thử: “Áo cưới mới ra của JPG đó, đẹp không?”

 Câu này cô ấy nên giữ lại nói với Trịnh Diệu Dương mới phải, có điều nói thật, đúng là xinh đẹp tuyệt trần. Tôi gật đầu khen nhiệt tình: “Nhìn đẹp đấy.”

“Khiếu thưởng thức của anh tốt lắm mà, sao dùng từ lại nghèo nàn như thế chứ?” Tú Phương giận rỗi.

“Được được, quả thực… như hổ thêm cánh.”

“Ê!” Cô ấy dở khóc dở cười đi tới cảnh cáo tôi: “Anh biết dùng thành ngữ không đó? Không biết dùng thì đừng có dùng linh tinh được không? Ngay cả khen ngợi cũng không biết, cố tình chọc tức tôi đấy hả?”

Tôi cười đáp: “Đẹp là một loại cảm giác, sao mà nói ra lời được chứ.”

“Câu này ít ra còn khá khẩm chút, mà dẹp đi, tha lỗi cho tôi vừa rồi lỡ lời.” Tú Phương mang bộ dạng “kẻ lớn không chấp chuyện vặt” vỗ vỗ vai tôi, các cô gái lại tiến lên giúp cô ấy chỉnh lại áo cưới: “Anh xem, bên này có phải nên bóp vào một chút không?”

Đến khi việc này xong xuôi thì cũng đã hơn sáu giờ, Tú Phương hơi day dứt: “Khiến anh mất bao nhiêu thời gian với tôi như vậy, thật ngại quá.”

“Không sao, bảo Trụ Phong tính vào tiền làm thêm giờ cho tôi là được.”

Cô ấy cười nắc nẻ, sau đó mới nói: “Anh cũng biết mà, kiểu dáng áo cưới phải giữ bí mật thì mới khiến mọi người ngạc nhiên, nếu để cho đám chị em kia biết, không phải tin tức sẽ loan ra khắp thành phố luôn sao? Cho nên tôi mới không gọi ai khác đến cùng tôi thử váy cưới. Đúng rồi, ấn bản thời trang bên tạp chí của tôi ấy, phụ bản tháng trước thiếu hụt nghiêm trọng các gương mặt đẹp trai mới mẻ với đất cảng này, rất mong anh giúp đỡ.”

“Cô nói tôi? Tôi ấy hả?”

“Không anh thì ai vào đây nữa?” Cô ấy cố ý nhìn ngang ngó dọc, “Năm trăm dặm[6] quanh đây còn có anh chàng đẹp trai nào đủ tư cách nhảy lên ấn bản thời trang của bản tiểu thư hả? Anh tìm ra cho tôi, tôi lập tức tha anh.”

 

Chú thích:

[1] Tên gọi chung cho những món ăn sống mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống. Đây là món ăn rất phổ biến trong thực đơn của người Nhật, bởi lẽ họ cho rằng các món ăn từ hải sản nói chung và đặc biệt là từ loài thông minh như cá thì rất có lợi cho người thưởng thức.

[2] Một thứ rượu nhẹ truyền thống nấu từ gạo qua nhiều công đoạn lên men của người Nhật Bản.

[3] Một món ăn truyền thống của Nhật Bản được làm từ cơm kết hợp với hải sản tươi sống hoặc chín, rau và một số gia vị.

[4] Một loại nệm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản, phần lõi thường được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau.

[5] Người Ấn Độ có thói quen dùng tay bốc trực tiếp thay vì dùng dao, thìa, dĩa, đũa… khi ăn. Đồ ăn của họ được chế biến khá đa dạng nhưng chủ yếu ở dạng đặc sệt và thiếu nước (để tiện cho việc ăn bốc) và cũng được đánh giá là khó ăn nhất thế giới.

[6] Đơn vị đo chiều dài, 1 dặm = ½ km.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp