VA CHẠM - CUỐN TỤC

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 1)

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 1)

Hai năm trước.

Tòa cao ốc mới khai trương của Trụ Phong ở Vượng Giác vừa đi vào hoạt động được vài tuần đã tăng giá liên tục. Gần cuối năm, giới truyền thông lại hăng hái tính toán tài sản các nhà nhằm tìm ra những nhân vật đủ tầm xếp vào danh sách đại gia. Trụ Phong muốn rút khỏi cuộc chiến, không ngờ vẫn bị liệt vào danh sách ấy.

Mới sáng sớm mà điện thoại của thư ký đã đổ chuông liên hồi, đúng như dự đoán, đó đều là những tòa báo bản địa nghe tin chạy đến, nhanh nhảu xin phỏng vấn những thành viên của hội đồng quản trị, nếu moi được thông tin nội bộ thì càng hay, sáng hôm sau giật một cái tít là đủ sống qua ngày đến hết tháng.

Dưới con mắt của Trịnh Diệu Dương, mấy bảng xếp hạng này thật nhảm nhí, chân trước vừa bước vào, chân sau đã đợi kẻ khác hất cẳng.

Trên thương trường có vô số cạm bẫy, muốn làm người tốt cũng phải sắm cái mặt nạ ác nhân mà đeo ra đường. Thủ đoạn thì sao? Còn hơn đầy những kẻ ngoài kia luôn ra vẻ tốt bụng mà sau lưng lại cười cợt đâm người ta một dao.

Xét cho cùng, mọi người đều muốn kiếm miếng cơm thôi, chẳng ai thanh cao hơn ai hết.

Nhưng bất luận là người tốt hay người xấu, muốn đền đáp xã hội thì vẫn phải làm từ thiện, tháng này Trần Thạc đã ký hai tấm séc lớn, đều không hỏi ý kiến Trịnh Diệu Dương, đây là đặc quyền Trịnh Diệu Dương cho anh, nên cũng không cần hỏi đến chi tiết làm gì.

Ưu điểm lớn nhất của Trần Thạc chính là biết tận dụng mọi thứ, dùng tiền phải tạo ra tiền, nhưng lúc cần chi mạnh anh cũng sẽ không chùn tay.

Gần đây thảo luận về một hạng mục kinh doanh mới, Diệu Dương và Trần Thạc có sự bất đồng ý kiến trong việc lựa chọn đối tác, đây là vụ xung đột hiếm có giữa hai người trong quá trình mở rộng kinh doanh, ít khi xảy ra nhưng cũng không tránh khỏi.

Nguyên nhân sự việc là đầu năm tới Trụ Phong chuẩn bị đầu tư xây một trung tâm thương mại tại Thâm Quyến.

Thiết kế ban đầu là một tòa nhà thương mại hai mươi ba tầng, nằm kề quận La Hồ[1]. Đây là dự án bất động sản đầu tiên của Trụ Phong đầu tư ở thị trường nội địa, Trần Thạc là tổng giám đốc dự án, đương nhiên phải hao tâm tốn sức hơn bất kỳ ai.

Sau vài vòng lựa chọn, đầu tiên Trụ Phong sử dụng một nhà thiết kế trong nước, nhưng khi dự án được mở rộng ra thì có đến hai công ty truyền thông cạnh tranh nhau.

Diệu Dương định chọn công ty có thương hiệu lâu năm ở thị trường nội địa, giám đốc của họ mang quốc tịch Đức, làm ăn cẩn thận chặt chẽ, trong khi Trần Thạc lại thích một hãng ngay tại Thâm Quyến có cái tên rất lạ là “Dao Chúc Thâm Lam”.

Xuất phát từ nhạy bén nghề nghiệp, Diệu Dương tương đối dị ứng với những nhãn hiệu quá văn vẻ, nhưng có thể nhận được sự ủng hộ của Trần Thạc, nhất định ý tưởng phát triển hạng mục mà họ đưa ra cũng có chỗ hơn người, thế là cuối cùng Trịnh Diệu Dương đànhbật đèn xanh cho hãng “Thâm Lam”.

Kể từ khi công trình trung tâm thương mại của Trụ Phong bắt đầu thi công, Trần Thạc vẫn đi đi về về giữa hai văn phòng, hãng truyền thông Thâm Lam thì lập tức nhận bản thiết kế tòa nhà, bắt tay vào giai đoạn quảng bá.

Trịnh Diệu Dương cử trợ lý riêng theo Trần Thạc sang Thâm Quyến mấy lần, họp với bộ phận thiết kế và phụ trách truyền thông.

Trong những thông tin mà trợ lý về báo cáo lại với sếp, thì có một chuyện râu ria khiến Trịnh Diệu Dương đặc biệt chú ý – giám đốc kế hoạchcủa hạng mục này là một người đẹp mảnh mai, đã từng lọt vào top mười siêu mẫu bản địa, sau này chuyển sang kinh doanh, được quý nhân nâng đỡ, tiến hành hùn vốn với tiền bối trong ngành mở công ty truyền thông, hiện giờ lại ký kết được một thương vụ với khách hàng hùng mạnh như tập đoàn Trụ Phong, xem ra vài năm tới tương lai rất xán lạn.

Ai cũng hiểu, thời buổi này, người đẹp có rất nhiều chiêu, thỉnh thoảng trong thành phố lại rộ lên vài tin tức lùm xùm cũng cũng chẳng có gì là lạ.

Có điều gần đây Trần Thạc đi công tác mấy lần, mỗi lần đều mất bốn, năm ngày mới trở về. Có lẽ đã thành thói quen, không thấy anh trong tầm mắt, Diệu Dương đôi lúc lại cảm thấy khó chịu, cuối cùng không nhịn nổi mà gọi điện giục anh về.

Nếu như ai đó rảnh rỗi gọi điện nói chuyện chơi, Trần Thạc thường chỉ bỏ lại một câu “tôi đang bận” rồi thẳng thừng tắt máy, có những lúc thái độ vùi đầu vào công việc này của anhcũng chọc cho Diệu Dương nổi điên, thế rồi ngay sau đó lại cảm thấy hối hận vì chính mình đã gây ra tình trạng xa cách thế này.

Với địa vị của Trần Thạc ở Trụ Phong hiện nay, anh vốn không cần đầu tắt mặt tối vì công việc nữa, nhưng tinh thần trách nhiệm quá lớn, nhiều việc nếu đến tay Diệu Dương chắc chắn bị gạt đi thì Trần Thạc lại chủ động nhảy vào gánh vác.

Có một đồng nghiệp như vậy quả thực rất may mắn, nhưng nếu người đó còn là người yêu nữa, thì đúng là hết sức nhức đầu.

Thành thật mà nói, Trịnh Diệu Dương cũng thường vì chuyện này mà xót xa cho Trần Thạc, nhưng sự quan tâm giữa những người đàn ông không đặt ở cửa miệng, bọn họ chẳng buồn nói với nhau mấy lời sến súa như vậy, mà thường cho rằng hai bên hiểu lòng nhau cũng chính là quan tâm nhất rồi, cũng may hai người đều hiểu cho nhau.

Nhưng Trần Thạc đôi khi vẫn khiến Diệu Dương không thể nào đoán được, ví như hiện tại, đã hai ngày nay anh không có tin gì về, điện thoại, tin nhắn, thậm chí ngay cả e-mail cũng không có.

Diệu Dương không muốn thừa nhận mình sắp nổi điên vì chuyện đó, bằng không, khó đảm bảo Trần Thạc sẽ không dùng thêm trò gì tiêu cực hơn để thử thách mình, đến tận bây giờ hai người vẫn không ngừng đấu trí và tranh giành quyền lực.

Trần Thạc là người bạn đời hoàn hảo mà Trịnh Diệu Dương mãi mãi không thể khuất phục được.

Đương nhiên, đến khi thực sự hết kiên nhẫn, Diệu Dương cũng sẽ mặc kệ hết thảy. Hôm đó, sau khi tiễn mấy giám đốc người Hoa bên Mỹ về xong, thì Trịnh Diệu Dương bấm ngay dãy số di động của Trần Thạc, lần này anh bắt máy rất nhanh.

“Tìm tôi à?”

“Lần nào mở đầu cũng phải lạnh lùng thế sao?”

Đầu dây bên kia khẽ bật cười: “Vậy cậu muốn tôi bày tỏ sự thân thiết thế nào đây?”

Có thể nói đùa chứng tỏ bên cạnh không có ai, Diệu Dương ấm ức trách: “Tuần trước anh nói tuần này về, giờ là thứ Tư rồi, rốt cuộc bao giờ mới về?”

“Không phải mới được nửa tuần sao, thế nào? Nhớ tôi nhanh vậy hả?”

Mỗi lần Trần Thạc nói năng kiểu khích bác đều khiến người kia vô cùng phiền lòng, Diệu Dương quyết định lần này không thể mắc bẫy: “Hôm nay anh đừng hòng đánh trống lảng, nói đi, thứ mấy về?”

“Ờ… thứ… Bảy.”

“Anh giỏi lắm.”

“Môi trường đầu tư trong nước tuyệt lắm, cảnh đẹp ngút ngàn mỹ nhân vô số, thật khiến người vui quên đường về, hay là lần sau qua đây cùng tôi đi?”

“Anh mà dám làm gì xằng bậy bên đó, coi chừng tôi cấm cửa anh.”

“Thật cấm được hả?”

Trần Thạc cực hiếm khi nói ra những lời tán tỉnh kiểu này, bởi anh đã quen làm một chiến hữu kề vai sát cánh bên cạnh Trịnh Diệu Dương chứ không phải dựa dẫm vào bất cứ ai hết.

Luôn phải dốc sức kiềm chế mới đè nén nổi cảm giác muốn ỷ lại ngày càng dâng cao trong lòng, ép chặt khao khát chiếm hữu như muốn nổ tung, Diệu Dương chỉ có thể buông tay để Trần Thạc thoát khỏi tầm mắt mình, cho anh được làm những chuyện anh nhất định phải làm.

Trịnh Diệu Dương nghe ra được hôm nay tâm trạng người bên kia khá tốt nên đã tháo xuống lớp vỏ bọc sắc bén chầu chực quanh mình, đó mới là Trần Thạc vô cùng quen thuộc cũng vô cùng thân thiết của một mình Trịnh Diệu Dương.

Mười giờ tối thứ Bảy, trong quán cà phê của khách sạn Văn Hoa, một người đàn ông lịch thiệp phong độ ngồi dựa vào ghế sô pha, mà đối diện với anh ta lúc này lại là một người đẹp cực kỳ cuốn hút.

Hai người đang trò chuyện hết sức sôi nổi, thi thoảng còn ra hiệu gì đó, nhìn vẻ mặt đôi bên đủ thấy cuộc đối thoại đang rất vui vẻ, mãi đến đêm khuya hai người mới đứng dậy, chia tay nhau ở cửa thang máy.

Người đàn ông phong độ kia hẳn nhiên là Trần Thạc.

Đến trưa ngày hôm sau, thư ký nhận được điện thoại của anh, nói đã thu xếp cho mấy nhân viên hãng truyền thông Thâm Lam nghỉ ở khách sạn Văn Hoa, rồi bảo tài xế qua đón anh về Trụ Phong.

Cô thư ký đã nắm rõ nguyên tắc, hễ liên quan đến tổng giám đốc Trần thì phải lập tức báo cáo chủ tịch, muốn tồn tại trong một tập đoàn lớn như vậy, tất nhiên phải nắm rõ thói quen của cấp trên, thông minh nhanh nhẹn mới có cơ hội thăng tiến được.

Trịnh Diệu Dương gọi một cú điện thoại đến Văn Hoa, dựa vào quan hệ thì có hỏi ra được Trần Thạc đã về Hồng Kông một ngày trước, còn đặt riêng ba phòng thương gia, trong lòng thấy hơi khó chịu. Đành rằng đây không phải lần đầu tiên anh trở về mà không báo trước, nhưng lại kéo dài đến ngày hôm sau mới rò rỉ ít thông tin thì thật sự quá hiếm hoi.

Dao Chúc Thâm Lam, Trần Thạc phá lệ vì cô ta sao? Diệu Dương vì chuyện này mà trong lòng càng ngứa ngáy.

Hai tiếng đồng hồ sau, vẫn là quán cà phê đó, ba chuyên viên của Thâm Lam ngồi cùng Trần Thạc, nhưng người đàn ông tiếp theo xuất hiện thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Xem ra mọi chuyện đều thuận lợi nhỉ.” Trịnh Diệu Dương phá vỡ thế hài hòa của hai nam hai nữ quanh bàn.

Trần Thạc ngẩng đầu nhìn thấy Diệu Dương, cảm thấy hơi khó xử, lập tức hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Diệu Dương thản nhiên nhướn mày: “Không phải cần người đón các vị về Trụ Phong sao?”

Người đầu tiên đứng dậy là cô gái cao dong dỏng ngồi trò chuyện với Trần Thạc đêm qua, trông cô gái này không quá hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, gương mặt nhỏ gọn, tóc cắt ngắn, trang điểm nhẹ nhàng, vận đồ công sở nhưng trông lại trẻ trung như một cô sinh viên mới ra trường. Mỗi khi cô mỉm cười thì má phải lại hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, trông không đến mức quá xinh đẹp nhưng lại toát ra vẻ đặc biệt thanh cao.

Cô chủ động đưa tay phải ra bắt tay Diệu Dương, những ngón tay thon dài rất mạnh mẽ, động tác mau lẹ không thể tìm thấy ở những người phụ nữ bình thường.

“Xin chào Trịnh tiên sinh, tôi là Giang Hải Lam, rất vinh hạnh được hợp tác cùng ngài và Trần tiên sinh.”

Thấy người ta đã nhận ra mình mà mình lại chẳng biết gì về cô ta cả, Diệu Dương không khỏi có chút cảnh giác, quan sát tỉ mỉ có thể thấy cô nàng đã được đào tạo bài bản, vẻ ngoài hết sức thoải mái tự nhiên.

Chỉ là cô nàng vừa cất tiếng chào hỏi, hai nhân viên cùng bàn đã như bị sét đánh ngang tai, cũng lập tức giật mình đứng dậy đưa danh thiếp ra, đoán chừng đã gặp phải nhân vật lớn rồi.

Đôi bên tự giới thiệu xong, còn chưa kịp ngồi xuống lần nữa thì Diệu Dương đã cáo lỗi phải gọi mấy cú điện thoại công việc mà bỏ ra hành lang trước.

Trần Thạc vốn định trò chuyện thêm với mấy người kia, nhưng mọi người ngồi trên ghế mà cứ thấp thỏm đưa mắt quan sát người đứng ngoài hành lang, anh cũng đành kết thúc công việc ở đây vậy.

“Chúng ta về phòng họp Trụ Phong rồi bàn tiếp.” Trần Thạc vừa nói vừa liếc nhìn Giang Hải Lam, cô nàng mỉm cười với anh, gật đầu đồng ý.

Mọi người lần lượt rời bàn, Trần Thạc để bọn họ xuống lầu chờ trước, còn anh đi thẳng đến bên cạnh Diệu Dương chờ xuống cùng.

“Cậu lại rảnh rỗi đến đón tôi cơ à?” Thấy Trịnh Diệu Dương vừa ngắt máy, Trần Thạc đã thấp giọng hỏi.

Hai người cùng sóng bước đi đến chỗ thang máy, Diệu Dương bật cười: “Chẳng lẽ anh muốn gặp ông tài xế Lưu hơn sao?”

“Tôi chỉ không ngờ cậu sẽ dùng cách thức gần gũi thế này, tới tận đây đón đối tác của chúng ta thôi.”

“Không phải anh vẫn chê tôi vênh váo ta đây, bảo tôi phải chịu khó đích thân đến hiện trường, cải thiện hình tượng chỉ biết đến lợi nhuận của công ty trong mắt công chúng sao?” Diệu Dương thuận miệng trêu chọc, lại làm như không có chuyện gì: “Anh về lúc nào đấy?”

Trần Thạc sờ mũi, lảng qua chuyện khác: “Tôi không mệt, hôm nay có thể bàn chi tiết hạng mục này.”

Cùng vào thang máy, Diệu Dương ấn nút xuống tầng trệt: “Tôi không thúc giục, cũng không soi mói anh, anh muốn xử lý ra sao tùy anh hết. Lần này cũng vậy.”

Lời nói có chút ẩn ý, nhưng Trần Thạc không đáp lại, mấy ngày gần đây trong lòng anh có tâm sự, nhưng không muốn để Trịnh Diệu Dương nhìn ra, bằng không chắc chắc sẽ gặp rắc rối to.

 

Chú thích:

[1] La Hồ là một trong sáu quận nội thành của thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Quận này nằm gần sông Thâm Quyến về phía nam và giáp với các quận Phúc Điền, Bảo An, Thâm Quyến, Long Cương và Diêm Điền.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp