VA CHẠM - CUỐN TỤC

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 2)

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác giả: Hiểu Xuân

Người dịch: Tàng Thư Quán

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 2)

Ngồi bàn hội nghị hết hai ngày, sau nhiều vòng thương thảo, hai bên đã thống nhất xong quy trình cơ bản. Diệu Dương bù đầu trong công việc cũng không có thời gian nào hở ra để đến họp cùng Trần Thạc được, lại còn bị mấy ông trùm khách sạn người Úc lôi kéo không buông, thành ra cả hai đều chưa lúc nào chạm mặt nhau ở nhà cả.

Trong giai đoạn chỉnh sửa hợp đồng, hai bên vẫn còn phải tiếp xúc với nhau rất nhiều, nhưng cũng chưa đến mức bị tước sạch thời gian nghỉ ngơi.

Dưới bãi đỗ xe tầng hầm Trụ Phong, Trần Thạc vừa đi vào trong thì một chiếc Audi chen lên, đỗ ngay bên cạnh anh.

Kính xe vừa hạ xuống, một khuôn mặt sáng sủa và một nụ cười tươi tắn hiện ra, người phụ nữ trong xe vươn cánh tay trắng trẻo vẫy anh: “Mau lên xe!”

Trần Thạc đút hai tay vào túi quần, bộ dạng cực kỳ ung dung, anh đứng tại chỗ ngẫm nghĩ giây lát rồi mở cửa xe ngồi vào.

“Em không về khách sạn với bọn Tiểu Lương à?”

“Khách sạn? Làm việc đã mệt chết rồi, em muốn nghỉ ngơi cho thoải mái.” Lúc này cô chẳng khác nào một thiếu nữ mới lớn vậy, cô vỗ tay lái: “Xe thuê đó, đẹp chứ? Tay lái bị đổi qua bên này, mới lái vẫn chưa quen lắm.”

“Thế để anh lái cho.”

“Không không, anh đừng xem thường tay lái phụ nữ.”

“Em vẫn vậy, muốn làm gì thì sẽ chủ động làm luôn nhỉ?”

“Chỉ có vẻ vậy thôi, không phải việc gì cũng làm được.” Cô lắc đầu, như thể chẳng hiểu vì sao Trần Thạc lại đánh giá mình cao đến vậy: “Trước kia em vẫn cho rằng làm việc chỉ cần biết kết quả, sao phải quan tâm quá trình? Giờ thì lại nghĩ khác rồi, muốn giành được cơ hội thì không thể tỏ ra ngông nghênh kiêu ngạo, bằng không chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.”

“Đó cũng là thái độ của em với Trụ Phong, cho nên giờ đã được như ý nguyện.”

“Chỉ là tạm hài lòng thôi. Em vẫn đang nghiên cứu đấy, như anh được như bây giờ liệu đã thấy thỏa mãn chưa?”

Mấy chuyện này vốn không nên nói với phụ nữ, nhưng dẫu sao anh cũng là đàn ông, có nhiều việc không tiệndốc lòng với bạn bè; hơn nữa dù không chống đỡ nổi sự quyến rũ, ngày càng gần gũi với Giang Hải Lam, thì cũng là chuyện Trần Thạc lường trước được, lỡ rồi làm liều luôn thì chưa chắc đã sai.

Anh quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, thong thả đáp: “Anh không biết.”

Cô cười tiếp lời: “Tồn tại giữa một tập đoàn lớn thế này, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến mấy cũng bị ép cho không thở nổi, anh không phải ngoại lệ chứ?”

Trần Thạc hơi bĩu môi, cử chỉ rất nhỏ này khiến Giang Hải Lam yêu chết đi được: “À, anh cũng không đến mức dặt dẹo.”

“Nếu là năm năm trước, em đi nói chuyện này với anh sếp nào đó thì nhất định sẽ bị ăn mắng: ‘Giang Hải Lam, cô láo quá’, thế mà bây giờ em lại chỉ muốn gào thét với cấp dưới vậy thôi.”

Trần Thạc nhếch môi: “Sông có khúc người có lúc mà.”

“Em biết chúng ta là cùng một loại người.”

Trần Thạc chỉ cười không đáp, anh không muốn làm đôi điều không phù hợp, tránh rước lấy những mạo hiểm không cần thiết, thế nhưng cứ như có thứ gì đó đang dẫn dắt anh bước vào một lãnh địa riêng tư mà bí ẩn.

Xe chạy được vài cây số, rốt cuộc Trần Thạc cũng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Anh không ngại em đưa anh đến Disneyland chứ?” Cô nháy mắt bí hiểm: “Thực ra thì… đúng là vậy đó.”

Trần Thạc nói lời từ tận đáy lòng: “Hi vọng em quay xe về.”

Có người cười phá lên: “Không kịp nữa rồi.”

Chạng vạng tối, Trịnh Diệu Dương về đến công ty, sang phòng làm việc của Trần Thạc thì thư ký nói anh đi vắng cả chiều, cũng không nhắn lại gì. Diệu Dương bấm di động gọi Trần Thạc.

“Tối nay anh có hẹn à?”

“Ờ.” Trần Thạc có vẻ không muốn nói, nhưng vẫn dặn lại: “Chín giờ tôi về.”

Trịnh Diệu Dương vốn định hẹn anh cùng ăn tối, gần đây hai người hiếm có dịp ngồi ăn chung, nếu coi đó là hi sinh vì công việc thì cái giá phải trả cũng đắt quá rồi.

“Vậy… về nhà nói sau.”

“Được.”

Cuộc điện thoại kết thúc.

Đáy lòng Diệu Dương dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ, chính xác là thái độ bí hiểm của Trần Thạc khiến lòng Diệu Dương rục rịch bất an. Khi hai bên đã quá hiểu nhau, ngược lại sẽ càng khao khát muốn kiểm soát cuộc sống củangười kia.

Tuy rằng từ khi gặp gỡ đến giờ, hai người chưa từng bộc bạch hết thảy lòng mình mà luôn cố ý giữ lại một chút riêng mình nào đó vì lòng tự ái của đàn ông, thì những suy đoán hay tác động bên ngoài cũng không còn lay chuyển nổi sự gắn bó khăng khít giữa hai người nữa.

Cả ngày hôm nay Trần Thạc đúng là vui hết cỡ, anh không ngờ đến tuổi này rồi còn có thể đi ăn bánh ngọt nhân vật hoạt hình, ngồi tàu lượn siêu tốc, anh còn định mua một bộ đồ hình chuột Mickey cho con gái Trần Dương, nhưng sợ Trịnh Diệu Dương đoán được điều gì đó, cuối cùng lại không mua nữa.

Lúc anh về đến nhà thì đã chín rưỡi tối, quản gia hỏi anh có muốn ăn khuya không, anh lắc đầu.

“Diệu Dương về chưa?”Anh nhìn xuống phòng khách dưới lầu.

“Vẫn chưa, ngài lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”

Người kia còn về muộn hơn cả anh, có phải anh đã nghĩ quá nhiều rồi? Diệu Dương luôn bận bịu hơn mình nhiều, không cần thiết phải lo lắng cậu ấy đi những đâu.

Trần Thạc thở dài, lẳng lặng về phòng ngủ rồi vào nhà tắm xả vòi sen.

Anh đang tắm dở thì thấy tấm cửa kính bị kéo ra, Trịnh Diệu Dương cười hờ hững nhìn anh chằm chằm. Trần Thạc thoáng ngẩn người, nhưng lập tức lại tắm tiếp, bọt xà bông theo dòng nước uốn lượn dọc những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể anh, toàn thân anh trần trụi ướt đẫm, gợi cảm đến mê người.

Diệu Dương cởi áo khoác, tiến lên mấy bước, áp mình vào lưng Trần Thạc, chẳng buồn quan tâm chiếc áo sơ mi cao cấp và chiếc quần tây đặt riêng bị thấm nước dính chặt vào da. Trịnh Diệu Dương dụi mặt vào sau tai Trần Thạc, bàn tay trái nhẹ nhàng men theo đường vai anh mà chạy xuống, sau đó dừng lại vuốt ve chỗ khuỷu tay.

Nước ấm không ngừng bốc hơi, mà hơi thở của Diệu Dương liên tục phả vào cần cổ Trần Thạc khiến cho anh dần không nhịn nổi, vào lúc này khiêu khích như vậy không khác gì sự dò xét mập mờ, sau những cơn run rẩy là sự tê dại nhấn chìm toàn thân, sự cảnh giác bản năng gần như bị phá vỡ, khát khao hiện ra trần trụi theo những động tác vuốt ve khêu gợi của Trịnh Diệu Dương.

Lồng ngực Trần Thạc bắt đầu phập phồng, dục vọng bị kiềm nén suốt thời gian dài xa cách đang không ngừng lan rộng khắp nơi, chỉ chực bùng nổ, khoái cảm ẩn sâu giữa bầu không khí mờ ảo, mài ra những tia lửa xốn xang. Hai thân thể đã bao lần chinh phục lẫn nhau, giờ phút này lại hòa hợp một cách kỳ lạ.

Ái tình mãnh liệt cuộn lên theo cảm giác hoang dại mơ hồ, sôi sục giữa thân thể rồi cháy tràn tứ chi.

Trần Thạc không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, sợ sẽ tìm thấy hình ảnh chính mình trong đó, quen thuộc đến mức luôn bức anh đánh mất chính mình. Nếu phải chối bỏ tất thảy những gì tồn tại với Diệu Dương, thì chẳng khác nào chối bỏ chính bản thân anh vậy. Anh tự hỏi, liệu có phải mình đã không còn cách nào rời khỏi Trịnh Diệu Dương để sống một mình nữa?

Không muốn truy đến tận cùng cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ này, tiếp tục chống đỡ cơn thèm khát cháy bỏng, cuối cùng anh buộc phải ngăn cả thân thể lẫn tâm tình đang vượt tầm kiểm soát: “Này, cậu quậy đủ chưa?”

Trịnh Diệu Dương xấu xa đẩy anh vào bức tường bằng sứ của phòng tắm vòi sen, ngực anh dán vào gạch men lạnh lẽo, lửa cháy trong cơ thể lại mỗi lúc một hừng hực.

Mặc cho nửa người bị vòi sen dội cho ướt sũng, Diệu Dương cố chấp đè lên lưng Trần Thạc, hôn vành tai anh, thấp giọng ra lệnh: “Tháng này không được phép rời Hồng Kông nữa, nghe rõ chưa?!”

Trần Thạc cười ha ha, ngạc nhiên vì tính hờn mát trẻ con của người kia: “Lẽ nào cậu tính đuổi việc tôi?”

“Tôi tính nhốt anh thật chặt, nhưng thực tế thì…” Nghe Diệu Dương nói đến đây, ngực Trần Thạc đột nhiên nhói lên, nhưng ngay sau đó lại là một tiếng than khẽ: “Chung quy anh vẫn không thể ở lại lâu hơn vì tôi.”

“Sao không dưng đi nói những lời này? Tôi… sẽ không đi đâu hết.”

“Anh nhắc lại lần nữa đi.” Giọng Diệu Dương càng lúc càng thấp, dần dần chỉ còn khẽ thì thào: “Nói lần nữa, nói anh không đi đâu hết.”

“Tôi sẽ không đi.”

Diệu Dương lật người anh, mạnh đến nỗi anh thở hổn hển, bọt nước đọng mờ mi mắt, nhưng không thể ngăn họ nhìn nhau: “Nói lại lần nữa đi!”

Gần như ngay tức khắc, Trần Thạc nâng đầu Trịnh Diệu Dương, cho người kia một nụ hôn sâu đến ngạt thở, đầu lưỡi như rút cạn hết thảy sinh lực, lý trí rơi rạc điên cuồng. Trần Thạc giật phăng chiếc áo sơ mi đã ướt sũng trên người Trịnh Diệu Dương xuống, không còn khống chế nổi sóng tình cuồn cuộn.

Như bao đêm mê mẩn, bọn họ lại quấn chặt lấy nhau, chiếm cứ lẫn nhau, không phải không có hoài nghi, nhưng dù có bỏ qua tất thảy, cũng chẳng còn gì để tiếc nữa rồi.

Từ ánh mắt của Trần Thạc, Trịnh Diệu Dương nhận ra mình là người không một ai có thể thay thế, nhưng chính Trịnh Diệu Dương lại không tự tin như những gì hằng tưởng tượng, quả thực điểm yếu của Diệu Dương là Trần Thạc, một điểm yếu không thể vượt qua.

Bọt nước không rửa được vị nam tính thuần chất trong miệng, cảm giác da thịt trơn láng hòa cùng mồ hôi dính dấp, thân thể quen thuộc lại vẫn vẹn nguyên sức hấp dẫn lâu dài. Khi hai người đan mười ngón tay vào nhau, từng ánh mắt, biểu cảm và động tác quen thuộc của người kia đều trở thành chất kích thích mãnh liệt. Mọi lý do khước từ đều trở nên khiên cưỡng, chỉ có cơ thể là chân thật, chân thật trong từng ngóc ngách với khát vọng ôm ấp, khát vọng cháy bùng cùng niềm thiết tha bị chiếm hữu.

Ngay từ khi mới bắt đầu, Trần Thạc đã chuẩn bị đánh đổi tất cả vì Trịnh Diệu Dương, thời gian dần trôi qua chỉ càng khiến cho lòng anh thêm kiên định, thế nhưng, bản năng săn mồi của một người đàn ông khiến anh thi thoảng vẫn cảm thấy có những tạp niệm lượn lờ ngay trước mắt. Những khi ý thức được mình đang bị một người khác phái đặc biệt hấp dẫn, anh sẽ nảy sinh ý nghĩ kháng cự với Trịnh Diệu Dương, bởi người ấy gần như đã trở thành tất cả của anh, khiến anh cảm thấy quá đáng sợ, cũng quá nguy hiểm.

Bọn họ thực sự sẽ cùng nhau đi đến tận cùng thế giới? Một ước vọng phi lý đến vậy, vì sao anh lại luôn gửi gắm trên người Trịnh Diệu Dương? Mỗi một lần truyền thông xôn xao về một cô gái nào đó bên cạnh Trịnh Diệu Dương, không cần biết là bạn gái bí ẩn hay kẻ qua đường, thì đều là một lần thử thách tinh thần anh.

Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra với mình, liệu Diệu Dương có để ý như vậy không? Giống như mình vẫn luôn để ý cậu ấy? Thì ra, anhchỉ muốn thử nghiệm và giải đáp, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, thì anh lại lùi bước trước tiên.

Trần Thạc hiểu rõ, khiêu chiến với Trịnh Diệu Dương chính là khiêu chiến với giới hạn của chính mình. Bọn họ không phải thánh nhân, một túp lều tranh hai trái tim vàng hay những gã choai choai yêu đương sến súa, Trần Thạc tin vào Trịnh Diệu Dương, chứ không phải tình yêu.

Tình cảm của Trần Thạc luôn chôn giấu rất sâu, chỉ thỉnh thoảng bất thần bị Trịnh Diệu Dương lôi ra khiến anh đau đớn, giống như hai thân thể không cách nào tách ra, từng hơi thở, nhịp đập, nhiệt độ, huyết tương đều hòa tan vào nhau, và bất cứ thứ gì rời ra cũng khiến cho toàn thân sụp đổ.

Trịnh Diệu Dương hung hăng ghìm chặt thắt lưng Trần Thạc, trong khoảnh khắc va chạm, ánh mắt Trịnh Diệu Dương lóe lên vẻ vội vàng bức thiết, lập tức nắm bàn tay Trần Thạc đặt lên thân thể mình.

Lúc này, Trần Thạc đột nhiên quỳ xuống, hôn dọc trên người Diệu Dương rồi ngừng lại bên thắt lưng rắn chắc, sau đó một tay anh giật mạnh tầng che đậy cuối cùng ở thân dưới người kia.

Chỉ có Trần Thạc mới luôn khiến Diệu Dương đón nhận được khoái cảm cực lạc. Diệu Dương bật ra tiếng thở dài tựa như gầm gừ, đáy mắt hiện lên nỗi mê luyến mờ đục, đầu lưỡi bướng bỉnh không ngừng thỏa mãn mọi khát vọng lẫn hoang tưởng cho người kia.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp