VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 32

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Ha ha, anh thật biết xuyên tạc ý tốt của Phì Thi. Nó khỏe khoắn xinh đẹp, vốn là bá chủ đầu đường, vô địch thiên hạ đó, là vua mèo chính thống!” Marlee vừa thấy cậu ấy đanh mặt nhìn mình thì vội vàng giũ sạch trách nhiệm: “Ê, đừng có nhìn em như vậy, em chỉ được cục cưng nhờ cậy, Dương Dương cứ đòi nhận nuôi cái con… thú dữ này, con bé cứ nói phải thế mới tài giỏi. Hai ngày nữa là nó về nghỉ xuân rồi, không chăm con mèo tử tế thì biết ăn nói sao với con bé chứ. Này!” Cô nàng chỉ tay vào tôi, dễ dàng kéo tôi xuống nước: “Trần Thạc cũng đồng ý rồi, Phì Thi hay vào phòng anh ấy chơi lắm đấy, còn thích nằm trên giường anh ấy nữa…”

Đúng là mỗi lần tôi mở cửa là nó lại chạy tót vào ngay, như thể luôn chầu chực bên ngoài chờ thời cơ lẻn vào vậy.

“Các anh ở chung phải hòa thuận nha.” Marlee quay sang con mèo béo dặn dò như thật: “Nếu mày tán được Diệu Dương thì mày có thể tiếp tục ở đây làm đại ca, OK?”

Tôi tốt bụng chen miệng vào: “Marlee, Diệu Dương dị ứng với chó mèo đấy.”

“Không sao không sao, mùa này chỉ cần uống ít thuốc dị ứng là ổn ngay, không thành vấn đề.” Cô ấy cười ha ha, đi đến bên cạnh Trịnh Diệu Dương nhõng nhẽo: “Dương Dương về nhà mà không thấy con mèo sẽ buồn lắm, hơn nữa, anh cũng không nhẫn tâm để một sinh linh vô tội lưu lạc đầu đường xó chợ, quấy rối xóm giềng phải không? Như vậy thật vô nhân đạo mà.”

“Có ba quy tắc.” Cậu ấy đành phải thỏa hiệp: “Không cho nó tới gần phòng ngủ của anh, không cho nó phá hư đồ đạc, không cho nó vào phòng Trần Thạc.”

“Xong luôn.” Marlee nhanh nhảu đập tay với cậu ấy: “Ngoài điều cuối cùng hơi bất công ra, còn lại đều ổn, mặc dù việc thực hiện có vẻ khá khó nhưng em sẽ dốc hết sức.”

Marlee nói như vậy nghĩa là không hề đáng tin rồi, tôi cười lắc đầu.

Lúc này Phì Thi đã chậm chạp đi xuống chân cầu thang, lắc lư đi cạnh chân tôi rồi nhảy phốc lên ghế sô pha, ngồi dựa vào tôi, hai mắt mở tròn xoe nhìn “thằng cha mới tới”.

“Xem kìa, trông hợp nhau biết bao.” Marleecảm thán. Mất hai giây tôi mới hiểu ra, cô ấy đang nói tôi và… Phì Thi. Chà, cái này cũng hay đấy.

Cả một buổi chiều, từ lúc Diệu Dương ra khỏi phòng tắm trở đi, cậu ấy kiên quyết tránh xa Phì Thi, bảo đảm cách nhau ít nhất mười mét, thái độ thận trọng cực kỳ. Tối đến cậu ấy sang phòng tôi mà vẫn phải dáo dác ngó quanh.

“Sao thế?” Tôi dựa lưng vào cánh cửa, có chút buồn cười nhìn cậu ấy.

“Con mèo đâu rồi?”

“Vừa bị tôi mời ra ngoài rồi.”

“Dép lê của tôi ở trong phòng anh.”

“Sao lại thế.” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Chắc chắn luôn, tôi thấy rõ con mèo tha sang đây.”

“Hở?”

“Trần Thạc, chẳng lẽ anh không biết cái thứ ấy có thói tha giày dép hả?” Cậu ấy làm bộ nổi cáu: “Mới một phút trước Marlee còn hùng hồn bảo đảm không để nó bén mảng đến phòng chúng ta, thế mà…”

“Trịnh Diệu Dương không sợ trời không sợ đất lại trốn một con mèo à?” Tôi quay về bàn máy tính, lật xem báo cáo doanh số công ty, quay đầu nhìn cậu ấy đang dè dặt đi vào phòng, vẻ mặt đầy suy tư.

“Cái mũi đã bắt đầu khó chịu rồi.” Cậu ấy sờ chóp mũi, nổi tính hờn mát trẻ con.

“Thần hồn nát thần tính.”

Cậu ấy vẫn chưa chịu thôi: “Chắc chắn mà. Không phải anh cho con quỷ ấy vào đây chứ?” Cậu ấy nhặt đôi dép của mình ở chân tủ đầu giường, giơ lên.

“Không dám.” Tôi tiếp tục cúi đầu tập trung xem số liệu.

“Này!” Cậu ấy ngồi xuống mép giường, bắt đầu lười nhác nói linh tinh.

Tôi lờ đi.

“Trần Thạc!”

Tôi quay lại, vắt tay qua thành ghế, nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Chủ tịch Trịnh, nếu anh không muốn tôi làm Trụ Phong rối tung lên thì phiền anh giữ yên lặng, tạo điều kiện cho tôi làm việc. Còn nếu anh rảnh rỗi quá thì phiền anh ra ngoài, Phì Thi rất thích chơi với anh.”

Cậu ấy bật cười, có vẻ không biết phải làm sao.

“Hừ.” Lòng tôi mềm nhũn, cuối cùng cũng đứng lên đi tới ôm cổ cậu ấy: “Không cho nhân viên làm việc kiếm sống, cậu là sếp kiểu gì vậy?”

Cậu ấy thuận tay ôm ngang thắt lưng tôi, kéo tôi lại đầy ngả ngớn: “Sao nào? Anh tưởng anh còn từ chức được à?”

“Nghĩa là tôi bị ăn là cái chắc rồi.”

“Muốn tôi ra ngoài cũng được, nhưng phải thưởng cái đã.” Cậu ấy đắc ý ngẩng đầu lên.

“Ừ.” Tôi lơ đãng đáp, nhanh chóng cúi xuống tặng cậu ấy một nụ hôn.

“Hừ, anh qua loa quá đấy.”

Cậu ấy có vẻ không vừa lòng, kéo mạnh tôi xuống giường, xoay một trăm tám mươi độ , cúi đầu phủ lên môi tôi một nụ hôn sâu đến ngạt thở. Ngay trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, tôi dùng hết sức đẩy cậu ấy ra, ngã xuống giường thở dốc.

Dưới ánh đèn mờ tỏ, cậu ấy nhanh chóng tiếp cận tôi, những ngón tay thon dài lướt qua hàng khuy áo, vuốt ve ngực tôi rồi từ từ trượt xuống cơ bụng, tự do chạy khắp thân thể. Nhịp thở của cả hai lại một lần nữa trở nên dồn dập, thân thể dâng lên niềm kích động quen thuộc như những cơn cuồng hoan trong quá khứ. Tôi không chống nổi cám dỗ mà vòng tay ôm lấy cậu ấy, mặc cho đầu gối cậu ấy kẹp chặt hai bên thắt lưng mình.

Trong thoáng chốc, ánh mắt cậu ấy lộ ra tia khát khao hoang dã, quen thuộc đến nỗi gần như khiến tôi không thể kiểm soát nổi. Một Trịnh Diệu Dương như vậy, có lẽ chính là điểm mềm yếu duy nhất trong tôi. Mùi vị ái tình tràn đầy cổ họng, cảm xúc dâng lên khi da thịt cọ sát, mười ngón tay đan vào nhau rạo rực xung động, chỉ một thoáng do dự là tâm trí sẽ lập tức đắm chìm theo dáng vẻ mê hoặc của đối phương.

Cậu ấy gục đầu vào cổ tôi hồi lâu không nhúc nhích, cho đến khi ngẩng lên đối diện với tôi, ánh mắt khát khao mờ đục đã lóe lên tia sâu thẳm như vừa được gột rửa, tôi có thể đọc được rõ từng nhịp thở của cậu ấy, nghe thấy tiếng trống ngực đập dồn. Đã bao nhiêu lần, tôi gần như mất đi Diệu Dương, lại có bao nhiêu lần cậu trở về bên tôi.

“Giờ mới biết… thì ra anh cũng không vững vàng cho lắm.” Giọng điệu cậu ấy nghe đầy ngả ngớn, chen giữa những nhịp thở dồn dập.

“Cảm ơn lời khen, cậu có thể cút đi rồi đấy.” Tôi thừa dịp cậu ấy đang ngạc nhiên, nhẹ nhàng cười xoay người đè cậu ấy xuống: “Tình thế thay đổi, cậu phải đề phòng mới được.”

“Anh tính bao giờ chuyển qua phòng tôi đây? Mình thế này mãi… cứ như vụng trộm ấy.”

“Miễn bàn.” Tôi nhếch khóe môi, chặn đứng ánh mắt thoáng bông đùa của cậu ấy.

Thực sự lâu nay tôi và Trịnh Diệu Dương vẫn luôn giữ lấy khoảng không gian riêng cho mình. Xét cho cùng, chúng tôi đều là những kẻ quen sống tự do, ghét bị ràng buộc, nhìn chằm chằm nhau hai mươi tư tiếng một ngày chẳng phải mong muốn của bất cứ gã đàn ông nào. Hơn nữa nhu cầu tinh thần quan trọng hơn nhiều so với vấn đề hình thức, chúng tôi hiểu rõ phải làm thế nào để sống hòa thuận với nhau, đồng thời cũng rất nghiêm túc giữ vững tính cách của mình, cho dù hòa hợp với người kia, thì vẫn không hoàn toàn thay đổi lối sống vốn có, chỉ cần không ngừng thấu hiểu và ăn ý với nhau là được.

Cảm thấy đầu ngón tay cậu ấy có thứ gì lành lạnh,tôi nhìn xuống, thấy cậu ấy đong đưa tay trước mặt tôi: “Là cái nhẫn, của anh đâu?”

“Ai lại đeo thứ này chứ.”

“Hôm qua tôi đeo lại rồi, cảm giác tuyệt lắm.”

“Cảm giác gì?” Tay tôi lần xuống dưới: “Cậu muốn cảm giác gì?”

“Anh cho tôi thứ gì thì tôi cảm giác được thứ ấy.”

“Mẹ cậu, dẻo miệng ghê.”

“Ha ha, Trịnh Diệu Dương tôi chưa được nghe lời khen nào kiểu vậy đâu.” Cậu ấy bắt đầu tấn công.

Căn phòng đã chìm trong bóng tối, tứ chi mê mẩn quấn lấy nhau, trong thời khắc bùng cháy, cả hai cơ thể nóng bừng, điên cuồng mà lặng lẽ, sự rung động lắng lại trong đáy mắt đối phương đã xóa tan mọi khoảng cách, tôi và cậu ấy chưa bao giờ thân mật đến thế này.

Tiếp tục kích thích lẫn nhau, lòng bàn tay tôi lướt trên bờ ngực rộng rãi rắn chắc của cậu ấy, chuyển đến phần bụng với những múi cơ rõ ràng cho tới đường mông cong hoàn hảo, thân dưới dán sát vào nhau mẫn cảm. Tôi nhịn không được cười khẽ một tiếng, chỉ có cùng với cậu ấy, tôi mới nhanh chóng đạt tới khoái cảm như vậy.

Cơ thể thon dài, vóc dáng tráng kiện, thân hình cân đối, làn da sáng bóng, gương mặt điển trai, nếu như chỉ đơn giản là sự hấp dẫn bề ngoài thì không đủ khiến chúng tôi gắn bó lâu như vậy. Chỉ là qua bao nhiêu năm có rất nhiều điều đã thay đổi, đến mức ngay chúng tôi cũng khó mà tin được, giống như lúc này: Cậu ấy đang kề vào tai tôi thì thầm những lời mê hoặc, bàn tay không ngừng vuốt ve mơn trớn, kiếm tìm khoái cảm thể xác lẫn hòa hợp linh hồn, chúng tôi thấy rõ từng góc cạnh, từng biểu cảm của người kia, cảm thụ từng đợt sóng tình rất nhỏ tràn ra trong linh hồn lẫn xác thịt.

“Ưm… anh có thể… nhanh lên một chút không?” Gương mặt cậu ấy đã ửng đỏ khiến tôi đột nhiên cảm thấy tên đàn ông thích giày vò người khác này lại có lúc thuần khiết đến vậy.

“Cậu muốn tôi nhanh thế nào, hửm?” Tôi thành thật hỏi lại.

“Trần Thạc… đừng có chọc tôi!” Cậu ấy nói một câu đứt quãng, ghìm mạnh thắt lưng tôi xuống, tôi lập tức cảm nhận được nhiệt độ từ bụng dưới xộc lên dữ dội.

“A!” Chúng tôi hét lên gần như cùng một lúc.

Tôi chạm phải ánh mắt cậu ấy, hít sâu một hơi. Cổ tay cậu ấy đã bị tôi tóm lấy, đôi mắt kia toát ra vẻ bối rối đến mê người: “Hôm nay muốn đè tôi sao?”

“Cậu có đề nghị nào khác không?”

Tôi lẳng lặng vuốt ve cậu ấy, để cơ thể nam tính đầy quyến rũ bị động mơ hồ tỏa ra hương vị cùng tư thế phóng đãng ngay trước mắt mình. Cơ thể tôi càng lúc càng hưng phấn, khát khao chiếm hữu dấy lên theo từng động tác thăm dò cuồng dại, tôi đặt môi lên từng mảnh da thịt cậu ấy, tạo ra những dấu hôn dài nhuốm màu tình sắc ướt át.

“Trần Thạc…” Cánh tay cậu ấy quấn lấy cổ tôi, buộc tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chăm chú của cậu ấy: “Anh đã từng nói… yêu tôi chưa?”

Ngực tôi ma sát với bờ ngực cậu ấy: “Cậu muốn nghe à?”

“Nói đi.”

“Tôi yêu cậu… Trịnh Diệu Dương.” Thật ra gạt đi vẻ ngoài sến súa buồn nôn, ba chữ này cũng không đến mức khó nói thành lời.

Cậu ấy mạnh tay đẩy tôi ra rồi vùng dậy, tranh thủ lúc tôi còn đang trố mắt ngạc nhiên, cậu ấy đã đè lại tôi, ánh mắt như thể muốn thiêu đốt tôi thành tro vậy. Cậu ấy cúi đầu cắn bả vai tôi, thấp giọng thều thào: “Anh làm tôi kích động rồi.”

Cậu ấy đột nhiên rướn thẳng sống lưng.

“Ư!” Tôi bật ra một tiếng rên khẽ: “Cậu…” Tôi cắn răng chịu đựng, thật không thể tin cái kích động của cậu ấy lại thô lỗ đến vậy. Toàn thân tôi căng cứng, muốn lùi lại một chút, kết quả lại để cậu ấy nhấn vào sâu hơn. Sau một mồ hôi đã thành dòng, toàn thân đều ẩm ướt, tôi bắt đầu cảm nhận được luồng khí nóng điên cuồng đang từ từ dâng trào trong cơ thể.

Vẫn có chút khó khăn, tôi hít sâu một hơi, muốn thả lỏng đôi chút, theo bản năng mà cựa mình dậy, ai ngờ tư thế ấy lại giống như ám chỉ đang đòi hỏi được hưởng thụ thỏa mãn hơn, mồ hôi cậu ấy nhỏ xuống mặt tôi, chúng tôi ôm siết lấy nhau mà hôn điên cuồng.

Việc chinh phục cậu ấy có thể khiến tôi cảm nhận được sức mạnh của bản thân, mà sự tiếp hợp chặt chẽ hai thân thể lại mang đến khoái cảm chân thực. Thắt lưng tôi bị ghìm cứng đến không thể khống chế nổi, từng đợt tiến công lấp kín linh hồn, kỹ xảo cao siêu của cậu ấy cùng sự đáp lại kịch liệt của tôi, lần nào cũng chạm đến điểm mẫn cảm của cả hai thân thể. Toàn thân chúng tôi đều rơi vào mê loạn, dần dần mất đi sự tỉnh táo, thay vào đó là cảm giác đau đớn và tê dại không chân thực. Khi cả hai bên cùng thả lỏng, chìm sâu trong khoái cảm không thể nói bằng lời, thả mình theo những đợt tiến công mạnh mẽ cùng những tiếng rên rỉ không ngừng. Lửa tình đã bị đốt lên thì ngay cả sự chống chọi của bản năng cũng không thể đánh thức nổi lý trí đã mê muội. Cả bàn tay lẫn đôi môi cậu ấy đều làm tôi như muốn ngất xỉu, từng đợt từng đợt khuấy trào nhiệt tình trong tôi, đưa tôi lên đỉnh…

Dùng ngôn ngữ của thân thể để thỏa mãn khát vọng chinh phục lớn lao cùng sự giao hòa của cảm xúc. Giữa những mịt mờ, tôi còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã một lần nữa bị cuốn vào đợt sóng trào tiếp theo, tôi muốn chiếm hữu cậu ấy, hòa cùng dư vị cao trào chưa tan, khoái cảm ngấm vào xương cốt nhấp nhô như thủy triều.

“A…”

“Lần nữa nào…” Chạm đến đỉnh điểm, chúng tôi nhịn không được thấp giọng rít lên, không gian nhuộm đẫm vị ái tình chân thật, từng ngóc ngách trong cơ thể một lần nữa bị cơn khát khao vùi lấp, hoàn toàn không còn khống chế nổi.

Giữa không gian rối loạn, hai cơ thể chìm đắm, môi lưỡi nóng rực, ngón tay đan nhau, đủ để khơi dậy toàn bộ kích tình ẩn giấu bấy lâu. Tất cả đều không còn là giấc mơ xa vời nữa, mà đã trở thành một thứ hữu hình có thể chạm tới và cảm nhận một cách chân thực nhất. Luôn luôn như vậy, vào những giây phút quyết định, chúng tôi chọn nhau chứ không phải bất kỳ ai khác.

Mệt mỏi hoàn toàn đổi lấy nghỉ ngơi trọn vẹn, sau khi chúng tôi tỉnh dậy nhìn thấy giường chiếu lộn xộn và quần áo vứt la liệt dưới sàn, cả hai đều không khỏi bật cười.

Tôi ngồi dậy trước, vơ một cái gối kê dưới cánh tay, nghiêng người nhìn cậu ấy, nhớ lại khuôn mặt hoàn mỹ này đã từng bộc lộ đủ loại cảm xúc: Thỏa mãn, lạnh lùng, đắc ý, động tình, rồi cả đau đớn, mất mát, giãy giụa, khiếp sợ. Tôi thực sự kinh ngạc khi có thể ở bên một người đàn ông như vậy, mà càng sửng sốt hơn chính là ngọn lửa nhiệt tình chưa bao giờ tắt đang tồn tại trong cơ thể tôi, nếu trên đời có thứ gì còn kích thích được tôi, thì không nghi ngờ gì nữa, đó chỉ có thể là Trịnh Diệu Dương, mà sự nỗ lực của cậu ấy cũng không hề ít hơn tôi chút nào.

Lúc này, cậu ấy cười với tôi vô cùng mờ ám: “Cảm giác vẫn tuyệt vậy.”

“Muốn làm lần nữa không?” Tôi ngoắc ngoắc ngón trỏ.

“Đùa gì thế!”

Tôi với tay kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một vật từ bên trong: “Nếu tôi cũng đeo cái này, e rằng sẽ khiến một số người bất an. Tôi không tính tự chuốc phiền phức đâu.” Cùng một kiểu nhẫn, đeo trên tay hai gã đàn ông đầy tai tiếng, chắc chắn sẽ dẫn đến những lùm xùm bàn tán.

Cậu ấy nhìn tôi, đột nhiên im lặng rồi ôm tôi thật nhẹ: “Muốn làm lần nữa quá.”

Giờ thì đến phiên tôi đáp lại: “Đùa gì thế!”

Vừa lúc ấy, đột nhiên có tiếng gõ cửa vọng vào, tôi đứng dậy, quấn tạm một cái khăn rồi rời phòng ngủ đi qua phòng khách, mở nửa cánh cửa ra cau mày nhìn vị khách không mời mà đến – Marlee.

Cô nàng cười khúc khích nói rõ ý đồ: “Oa, Trần Thạc, dáng anh vẫn chuẩn như vậy! Ôi, thật ngại quá, quấy rầy hai anh rồi, Diệu Dương ở trong đúng không? Tối qua anh ấy không về phòng, thành ra Phì Thi tự ý vào ngủ trên giường anh ấy, em đang muốn hỏi anh ấy… có muốn đổi ga trải giường không?”

“Anh khuyên em tốt nhất đừng nhắc chuyện này trước mặt cậu ấy.” Tôi mỉm cười đóng cửa lại, giữ ở bên ngoài mọi sinh vật có thể khiến Trịnh Diệu Dương dị ứng.

Hết chính văn VA CHẠM – CUỐN TỤC


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp