VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 23

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Vệ sĩ đứng ngoài cửa hoang mang nhìn tôi, không hiểu nguyên cớ gì, mãi cho đến khi bác sĩ Lý chạy đến tôi mới đứng dậy đưa ông vào phòng, lúc ấy Trịnh Diệu Dương đã rơi vào mê man, tôi chỉ có thể đứng một bên lẳng lặng nhìn cậu ấy.

Bác sĩ Lý mát-xa cho cậu ấy rồi cùng tôi ra ngoài ban công, mặt đầy căng thẳng đưa báo cáo xét nghiệm cho tôi: “Rất may, mức độ nhiễm độc không quá cao. Chỉ có điều, các cậu thực sự quyết định cưỡng chế cai nghiện sao? Việc này rất khó khăn.”

“Nếu như có thể, tôi không muốn dùng thuốc.”

Ông ấy tổng kết lại, từ ngữ khá dứt khoát: “Trong quá trình cai khả năng sẽ dẫn đến những đau đớn khó chịu đựng nổi, khi ấy có thể dùng những loại thuốc giảm đau không có tác dụng gây mê, nếu mất ngủ trầm trọng cũng có thể dùng thuốc ngủ, cộng thêm thuốc an thần giúp giảm thiểu đan đớn. Còn nếu kiên quyết không dùng bất cứ loại thuốc nào, bệnh nhân có thể xuất hiện những triệu chứng lên cơn rất rõ rệt, ví dụ như rùng mình, bứt rứt, sốt cao, tinh thần hoảng loạn hoặc mê sảng, ngoài ra còn một số triệu chứng khác nữa, cần có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, cả quá trình điều trị có thể kéo dài ba tháng.”

Tôi dõi mắt qua lớp cửa sổ sát sàn, nhìn người đàn ông đang đau đớn chịu đựng trên giường: “Chúng tôi đã chuẩn bị rồi.” Tôi nói là “chúng tôi”.

“Đây là cuộc chiến lâu dài, không ai có thể nói trước kết quả, cốt lõi là dựa vào ý chí của con người, đáng sợ nhất vẫn là tâm lý, còn trên sinh lý vẫn có thể cai được.” Ông ấy vỗ vai tôi: “Có người bạn như cậu bên cạnh, Trịnh tiên sinh thật may mắn. Cậu chắc là không cần mời nhân viên điều dưỡng chứ?”

“Không, cảm ơn ông, ngày mai tôi sẽ báo cho ông địa chỉ nơi ở mới.”

“Tốt, làm vậy rất tiện cho việc dưỡng bệnh, cũng phiền cậu ghi chép kỹ một chút, tôi sẽ liên lạc lại bất cứ lúc nào.” Ông ấy để lại cho tôi một lọ thuốc đặc trị: “Cái này khi cần thiết cậu hãy dùng.”

Suốt một tuần sau, tôi, Trịnh Diệu Dương, A Đỉnh gần như giãy giụa trong địa ngục, cả ba đều cạn kiệt sức lực, uể oải tinh thần, trông còn thê thảm hơn ma. Diệu Dương đập phá tan tành cả phòng ngủ, những lúc xông vào ghìm cậu ấy, tôi cũng khó tránh bị chút bầm dập.

Cậu ấy thường xuyên bị co thắt dạ dày, mất ngủ trầm trọng, buồn nôn, choáng váng kéo dài, tinh thần cực kỳ nóng nảy, nhưng tôi kiên trì không cho cậu ấy dùng thuốc, kể cả thuốc an thần hay thuốc phiện, thậm chí methadone[1]cũng chỉ thử vài ngày rồi ngừng lại. Tôi biết cậu ấy hoàn toàn dựa vào nghị lực mà chống chọi, thực sự đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, nhưng tôi không dám mềm lòng, không dám lơi lỏng. Nếu như cậu ấy ngã gục, đối với tôi mà nói cũng chẳng khác nào đòn trí mạng, khi ấy tôi sẽ tự trách mình cả đời.

Ngày thứ bảy, cậu ấy bắt đầu sốt cao không hạ, người nóng bừng bừng, ruột gan tôi cũng rối như tơ vò, đến bác sĩ Lý qua xem cũng hết cách, cậu ấy cứ thế mê man đến quá nửa đêm.

Sau đó, cậu ấy bắt đầu mê sảng, chuyển sang trạng thái sốt rét, lúc nóng lúc lạnh vô cùng đáng sợ, tôi đè cậu ấy trên giường, siết chặt lấy cậu ấy, chỉ mong cậu ấy có thể bình tĩnh lại.

“Diệu Dương, cậu nhìn tôi, không được hôn mê, nhìn tôi đi!” Tôi biết cậu ấy đã bắt đầu tỉnh.

“Ừ.” Cậu ấy kiệt sức chống chọi với chính mình, cổ họng bật ra tiếng đáp rất khẽ.

“Cậu lạnh thì dựa vào tôi, đừng buông tay.” Tôi cúi đầu hôn lên cánh môi khẽ run rẩy của cậu ấy: “Diệu Dương, nói tôi nghe, cậu kiên trì được, nói tôi nghe đi!”

Cậu ấy đột nhiên mở mắt, vẫn là ánh nhìn quen thuộc, trong lòng tôi bình tĩnh lại rất nhiều, biết rằng cậu ấy vẫn giữ được sự tỉnh táo nhất định. Cậu ấy khẽ nói vào tai tôi: “Chắc tôi sắp… toi rồi…”

“Mẹ kiếp, nói lung tung gì đấy?” Tôi vừa nói vừa luồn bàn tay ấm áp của mình vào trong áo cậu ấy, muốn sưởi ấm cơ thể cậu ấy một chút. Lòng tôi thật sự đã rối loạn rồi, chỉ sợ cậu ấy vứt bỏ chính mình, sợ lời nói kia trở thành điềm báo.

Cậu ấy nắm lấy bàn tay đang lần mò trên người: “Chẳng mấy khi anh… chủ động như vậy, thật không cam lòng mà…”

Còn nói đùa được tức là vẫn còn sức, tôi khẽ thả lỏng.

Tôi cúi đầu xuống cắn vành tai cậu ấy: “Tôi cho cậu làm, bao nhiêu lần cũng được.”

“Anh đang khiêu khích tôi sao?” Cậu ấy giãn môi, đang định cười thì cơn đau khiến cậu ấy cau chặt mày lại, mãi đến khi từ từ dịu bớt thì toàn thân lại bắt đầu run rẩy.

Tôi dùng chăn đơn đắp cho cậu ấy nhưng không có tác dụng gì, trong khi nhiệt độ trong phòng cũng không hề thấp, tôi vội vã quát A Đỉnh ngoài cửa: “Mang máy sưởi vào đây!”

A Đỉnh nhăn nhó chạy vào: “Anh Trần, không có thứ này.”

Tôi lập tức cởi quần áo, xé luôn cả chiếc sơ mi mỏng của Trịnh Diệu Dương, để hai người lõa thể dính lấy nhau, dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho cậu ấy, đem cơ thể vẫn khẽ run rẩy của cậu ấy hòa tan vào chính mình, miệng vẫn không ngừng vỗ về: “Diệu Dương, cậu có thể, cậu làm được.”

Tiếng gầm gừ của cậu ấy tựa như nức nở, lại giống như quyết liệt vẫy vùng, cậu ấy vùi đầu vào vai tôi, rút lấy nhiệt lượng từ tôi. Mấy ngày nay, cậu ấy đã gầy đi rất nhiều, nhưng từng tế bào trên da thịt vẫn vẫn đẹp như cũ. Tôi không cho phép cậu ấy nản lòng buông xuôi, tôi phải giúp cậu ấy khỏe mạnh bước ra khỏi căn phòng này, đây là lời hứa của tôi với cậu ấy.

Tôi gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, cũng quên cả A Đỉnh đang đứng ngoài cửa, đến lúc ngoảnh đầu định bảo cậu ta đi ra thì đã thấy cậu ta đang ngẩn người nhìn chúng tôi. Chắc cũng ý thức được mình thất lễ, cậu ấy hốt hoảng ra ngoài. Tôi thì mặc kệ, đến lúc này, tôi thật sự mặc kệ tất cả, chỉ cần Diệu Dương lấy lại được khí khái ngày nào mà thôi.

Qua được một vòng ác chiến không có nghĩa là kết thúc mọi chuyện, hai ngày sau sẽ lại là một chu kỳ mới, cơn thèm thuốc bị ép đến đỉnh điểm sẽ bật lại dữ dội, mỗi lần vật lộn sẽ càng đau đớn quyết liệt hơn.

Cậu ấy phát điên, gào thét, xé khăn trải giường, đập tủ quần áo, như thể sức lực một lần nữa trở về với cơ thể. Tôi mới ra phòng khách ngủ lịm được ba tiếng đồng hồ thì đã bị đánh thức bởi tiếng hét thất thanh của A Đỉnh, lập tức choàng tỉnh ngay.

Tôi lao vào phòng ngăn cậu ấy làm tổn thương chính mình, cửa sổ sát sàn ngoài ban công đã bị đập bể, thủy tinh vương vãi khắp nơi, tôi nhào tới ôm lấy cậu ấy, nghe cậu ấy khàn giọng thều thào: “A… buông tôi ra.”

Tôi quay lại quát A Đỉnh: “Dọn hết mảnh vỡ đi, mau!”

Cậu ấy đột nhiên khỏe kinh khủng, tôigần như không giữ nổi nữa. Mồ hôi nóng chảy nhễ nhại khắp người, máu tươi trên cánh tay hòa cùng ánh mắt đau đớn củacậu ấy khiến cho con ngươi tôi cũng đỏ rực lên, không thể nào kiềm chế được tâm tình mình nữa.

“Trịnh Diệu Dương, cậu tỉnh táo lại! Tỉnh táo lại!” Tôi ôm cổ cậu ấy như bị phát điên: “Cậu làm được, cậu sẽ chịu đựng được, Diệu Dương, Diệu Dương!”

Cho dù là những lần vật vã khốn khổ trước đây, cậu ấy cũng chưa từng xin tôi một mẩu thuốc hay bất cứ dược phẩm thay thế nào, chưa bao giờ, tôi không biết cậu ấy đã chống chọi bằng cách nào, nhưng ý chí đó thực sự khiến tôi tin tưởng một cách chắc chắn rằng: Những thứ tồi tệ nhất sẽ qua đi. Cậu ấy chưa từng cầu xin, cũng chưa từng bị bất cứ thứ gì hủy hoại.

“A… A!” Cậu ấy gào thét không ngừng, dốc sạch sức lực toàn thân đến kiệt quệ thê thảm, làm cho thần kinh tôi cũng muốn đứt tung. Cậu ấy gồng mình chịu đựng sự dằn vặt giữa tinh thần và thể xác, ngoài nhẫn nhịn ra không còn cách nào khác, chỉ một giây mềm yếu cũng đủ quật cho cậu ấy ngã gục.

Cậu ấy muốn đẩy tôi ra, thấy không thoát được bèn vung tay lên, tôi ăn ngay một đấm, khóe miệng bỏng rát tê dại nhưng vẫn quyết ôm chặt cậu ấy không buông, tiếp tục dùng ánh mắt cố chấp khóa chặt sự cuồng bạo của cậu ấy. Trước mắt chướng ngại vật lớn nhất sắp bị phá vỡ, chuỗi ngày đày đọa khốn cùng sắp kết thúc rồi, tôi không thể để cậu ấy sa chân vào bất cứ vũng bùn nào, không thể để cậu ấy lại rơi vào địa ngục, không bao giờ nữa.

A Đỉnh vừa quét dọn mảnh kính vỡ trên sàn vừa nhịn không nổi nói lớn: “Đưa anh Trịnh vào bệnh viện đi, tiếp tục thế này không được đâu, anh ấy không chịu nổi nữa rồi!” Một người rắn rỏi đến thế mà giờ khắc này nhìn chúng tôi cũng không khỏi hai mắt rưng rưng.

Buộc phải vật lộn, buộc phải thương tổn, buộc phải đối mặt sự thật khốc liệt này.

“Không.”Tôi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy người đang dần dần yên tĩnh trong lòng mình, tôi biết cậu ấy sắp đến cực hạn: “Cậu ấy sẽ vượt qua được, sẽ không khiến tôi thất vọng.”

“Anh Trần, đây chỉ là suy nghĩ một phía của anh thôi.” A Đỉnh không buồn kiềm chế nữa, bộc phát cơn tức nghẹn nhiều ngày tích tụ trong lòng: “Nếu còn tiếp tục thế này, cả hai người đều đổ gục mất.”

“Tôi tin tưởng cậu ấy!” Tôi quả quyết ngắt lời cậu ta: “Cậu ấy sẽ phấn chấn lại, không còn mấy ngày nữa, tôi biết cậu ấy có thể kiên trì được, nhất định cậu ấy cũng hi vọng chúng ta cho cậu ấy cơ hội kiên trì. Nếu bây giờ rời khỏi căn phòng này thì toàn bộ công sức những ngày qua đều công cốc hết.”

“Được, nếu đây là quyết định của anh…” Cậu ta nghiến răng, lẳng lặng dọn sạch đống kính vỡ rồi bỏ ra ngoài.

Không phải, đây là quyết định của tôi và cậu ấy.

Tôi có thể thuyết phục được A Đỉnh, khiến cậu ta tin tưởng vào một Trịnh Diệu Dương đang đứng trước vực thẳm, nhưng tôi không thể thuyết phục tất cả mọi người. Nếu như cậu ấy không thể nhanh chóng trở lại đứng trước người đời thì những suy đoán, những đồn đại sẽ ùn ùn kéo tới, khiến cậu ấy mãi mãi không còn cơ hội đứng dậy, nhục nhã cả đời.

Cho dù tôi không thể khiến lũ khốn nạn hãm hại cậu ấy phải chịu sự trừng phạt tương tự thì ít nhất cũng sẽ không để chúng đạt được thứ chúng muốn. Tôi không dám chắc sau khi Diệu Dương chống chọi kịch liệt với ma túy đến mức này liệu còn có thể chịu đựng nếu thất bại trên thương trường hay không. Tôi muốn cậu ấy thắng.

“Diệu Dương, nói cho tôi biết, cậu có thể thắng.” Cuối cùng tôi dùng sức xốc cậu ấy nằm yên trên giường, một lần nữa dùng dây lưng trói tay cậu ấy lại, cổ tay cậu ấy đã trầy xước, hằn đầy những vết đỏ nhục nhã. Cậu ấy đau đớn bật ra tiếng rên như thú dữ bị thương, từng tiếng từng tiếng, tôi dùng chính cơ thể mình mà vỗ về cậu ấy, để cậu ấy có thể cảm nhận được thân nhiệt và nhịp tim của tôi bất cứ lúc nào.

Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi nhìn thấy cậu ấy dứt cơn cuối cùng, thân thể rã rời, tôi mới mệt mỏi cười khẽ: “Mau lên, tôi đang đợi cậu chiến thắng, không có cậu, có những việc tôi không tự làm được, cậu hiểu chứ?”

Ánh mắt cậu ấy đã có thần hơn, nhịp thở cũng đều trở lại, đầu mày bắt đầu thả lỏng. Tôi nghe được cậu ấy thều thào khẽ hỏi: “Lại sống qua một ngày rồi?”

“Ừ, cậu lại thắng rồi.”

“Hà…” Cậu ấy nhắm mắt lại, không còn dư sức nói nữa, dạ dày vẫn còn quặn thắt.

Cánh tay bị kính vỡ cứa đứt vẫn đang rỉ máu, nhuộm đẫm khăn trải giường, loang ra một vùng đỏ tươi.Tôi đưa lưỡi liếm miệng vết thương không quá sâu ấy, vị tanh của máu tươi mang theo nỗi đau gay gắt ngay lập tức phủ kín lấy tôi. Tôi hít sâu một hơi, cứng nhắc lật mình, nằm xụi lơ bên cạnh cậu ấy, quay đầu nhìn gương mặt đã lấy lại vẻ sáng sủa yên bình của Trịnh Diệu Dương, không kìm nén nổi mà nhích sát lại, cảm nhận hơi thở của cậu ấy gần thêm chút nữa. Trịnh Diệu Dương, đừng bao giờ dập tắt hi vọng của tôi, tôi vẫn đang kiên trì cùng cậu, tôi còn chưa tuyên bố bỏ cuộc thì cậu không được phép chịu thua.

Sau đó, lại giãy giụa như thế thêm năm ngày.

Bác sĩ Lý gửi cho chúng tôi thực đơn đặc biệt để nhà hàng gần đó nấu ngày ba bữa mang đến cho chúng tôi, nhưng với những gã đàn ông không buồn ăn uống như chúng tôi mà nói, đồ ăn chẳng còn tác dụng bồi bổ sức khỏe nào.

Có điều rất nhanh sau đó, Diệu Dương đã có thể ăn uống như bình thường, mặc dù cậu ấy vẫn gặp tình trạng sốt rét buồn nôn, ban đêm thường lăn lộn vật vã, nhưng những chuyện này với chúng tôi mà nói đã là dấu hiệu đáng mừng lắm rồi, ít nhất tình hình cũng đang đi theo hướng khả quan.

 

Chú thích:

[1] Methadone là chất đồng vận với chất dạng thuốc phiện, có tác dụng tương tự như morphine, hay heroin nhưng không gây khoái cảm hoặc khoái cảm yếu. Methadone có tác dụng làm mất các biểu hiện của hội chứng cai, giảm đáng kể thèm nhớ, cạnh tranh và khóa tác động của heroin.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp