VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 22

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra thứ kẻ địch muốn đánh cược là gì, bọn chúng muốn “hủy hoại hoàn toàn” đối thủ, thậm chí còn chặn lại mọi cơ hội phản công, trong khi vẫn đảm bảo lợi thế đứng ở phía sau mai phục đánh lén, bất cứ lúc nào cũng có thể tung đòn quyết định. Vũ khí của chúng chính là áp lực dư luận, lũ đó sẽ không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn tanh tưởi nào để ép cho Trịnh Diệu Dương không gượng dậy nổi, mất đi toàn bộ chỗ dựa, bao gồm cả Trương Thủ Huy.

Tôi thầm nghĩ, trừ khi sắp tới Trịnh Diệu Dương vẫn có thể bình tĩnh chống đỡ mọi sóng to gió lớn, bằng không, chúng tôi chẳng những thất bại thảm hại, mà còn phải khắc sâu cả dấu vết ô nhục, bị đồng nghiệp đối tác xa lánh. Mọi người đều biết, thuốc phiện là ma quỷ, bị nó đánh gục thì dễ mà muốn đánh lại nó, chiến thắng nó tận gốc thì cơ hội quá đỗi xa vời.

Vứt bỏ hết thảy những ý nghĩ rối tung trong đầu, tôi hít sâu một hơi, nói ra điều mình quan tâm nhất: “Theo tôi biết, không có một loại thuốc cai nghiện nào an toàn tuyệt đối, bác sĩ Lý, không thể hủy hoại thân thể cậu ấy được.”

“Nếu không đưa cậu ấy tới trung tâm cai nghiện thì phải tìm một nơi yên tĩnh cách biệt cho cậu ấy, khách sạn chắc chắn không được rồi. Còn nữa, phải có người chăm sóc hai mươi tư tiếng một ngày, thật ra nên nói là trông chừng thì đúng hơn, bởi cho dù nghị lực đến đâu đi chăng nữa cũng có lúc không thể chịu đựng nổi.”

Tôi nhắm chặt hai mắt: “Tự tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”

“Trần tiên sinh, việc này một mình anh không thể gánh nổi, tin tôi đi, anh cần ít nhất một bác sĩ hỗ trợ.”

“Tôi hiểu, cảm ơn ông.”

“Giờ tôi sẽ mang bệnh án đến, bàn bạc kế hoạch trị liệu với cậu, tôi cũng muốn hỏi cụ thể những gì Trịnh tiên sinh đã trải qua. Còn sau đó, mỗi ngày đều cần có người ghi chép cụ thể tình trạng từng bộ phận trong cơ thể cậu ấy, tôi sẽ thông báo định kỳ việc chụp X quang, điện não đồ và điện tâm đồ cần thiết.”

Đây chính là một cuộc chiến đằng đẵng đầy gian khổ. Tôi ngắt máy, nhìn Diệu Dương đang chìm vào mê man, sau đó đứng dậy, ra ngoài dặn mấy vệ sĩ vừa đến, bảo họ lập tức đi tìm một khu nhà thích hợp cho việc dưỡng bệnh.

Vì không muốn để lộ tin tức, tôi chỉ gọi một mình A Đỉnh đến giúp, sau đó gọi cho Trương Thủ Huy, bảo ông ta kêu ba vệ sĩ kia trở về. Nghe tôi phân tích tình hình, ông ta cũng ý thức được càng ít người biết càng an toàn, đây cũng là lúc quan trọng nhất cho ông ta thể hiện thành ý, bởi suy cho cùng cũng chỉ vì hi vọng đơn phương từ phía ông ta mà đẩy cháu ngoại vào mối nguy hiểm chưa từng có. Cuối cùng ông ta chỉ có thể dùng giọng nói mệt mỏi già nua của mình dặn đi dặn lại tôi: “Trần Thạc, không thể để Diệu Dương ngã gục, tuyệt đối không thể!”

Tôi cúi xuống cảm nhận hơi thở của người bên cạnh. Từ nhỏ đến lớn, tôi không có thói quen giãi bày lòng mình với bất cứ ai, gặp chuyện gì cũng im lặng chịu đựng, cho dù trắc trở, đau thương, thậm chí nhục nhã, thế nhưng vì người đàn ông này, tôi lại sẵn lòng bộc lộ những tình cảm vô cùng khác thường. Thời gian mấy năm qua đủ khiến tôi hiểu rõ với tôi cậu ấy quan trọng thế nào, cuộc đời tôi chưa từng nếm trải cảm giác lưu luyến và khát khaobảo vệ một ai mãnh liệt đến thế.

Tiếng rên rỉ khẽ vang lên khiến tôi giật mình, tôi vội vàng nhìn cậu ấy, nhỏ giọng xác nhận phản ứng yếu ớt kia: “Vẫn ổn chứ?”

Cậu ấy mở mắt ra, biểu cảm cực kỳ khó chịu, đầu mày khẽ nhíu lại, môi khô khốc. Tôi biết, cơn nghiện bắt đầu phát tác, sáu tiếng đồng hồ, cứ sáu tiếng đồng hồ trôi qua lại bắt đầu một trận giày vò mới.

Cậu ấy vừa mở miệng đã khiến tôi hoảng sợ: “Cứ như bị thứ gì nuốt chửng vậy, cảm thấy thật ghê tởm…”

Tôi gần như hung tợn áp sát cậu ấy: “Cậu đã cướp mất trái tim tôi rồi, Diệu Dương, cho nên bây giờ, cậu phải giao linh hồn cho tôi.”

Cậu ấy bật cười yếu ớt: “Trần Thạc, anh chưa từng nói những lời lãng mạn như vậy với tôi, bị kích thích ở đâu hả? Có phải mấy ngày nay coi nhiều phim tình cảm quá rồi? Hờ, có điều tôi cũng thích nghe anh nói lời tình tứ lắm.”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng bán linh hồn cho bất cứ kẻ nào hay bất cứ thứ gì, không gì có thể khống chế cậu.”

Con ngươi thoáng co rút, cậu ấy chống tay từ từ ngồi dậy: “Đòn này của bọn chúng độc thật.”

“Cậu trụ được không?”

“Được. Chỉ là…” Cậu ấy nhoài về phía tôi: “Anh phải hôn tôi, tiếp thêm sức mạnh cho tôi mới được.”

Tôi kéo cổ áo cậu ấy, tặng cậu ấy một nụ hôn dịu dàng tột độ. Tôi nhẹ nhàng liếm môi cậu ấy, cậu ấy hé miệng, dẫn đầu lưỡi tôi trườn vào sục sạo quấn lấy mình. Tôi ôm vai cậu ấy, đột nhiên nghe Trịnh Diệu Dương bật ra một tiếng thở khẽ.

“Sao rồi?” Thần kinh tôi cực kỳ căng thẳng.

“Toàn thân đau nhức.” Mồ hôi cậu ấy chảy dài từ trán xuống, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi: “Nào, hôn nữa đi.”

Lần này tôi không nhúc nhích: “Cậu sẽ không bị bọn chúng đánh bại đâu, tôi nhất định có thể giúp cậu thoát hiểm.”

“Tôi tin anh.” Cậu ấy khẽ gật đầu, ôm lấy tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể cậu ấy đang run rẩy, triệu chứng của việc ngưng thuốc chính là cơ thịt co giật, chảy nước mắt, toàn thân rã rời tê dại.

Đột nhiên, cậu ấy buông tôi ra, cúi đầu xuống, vùi trán vào lòng bàn tay phải, còn tay kia xô mạnh tôi đi: “Trần Thạc, giờ anh ra ngoài được rồi, ra đi.”

Tôi gấp gáp nhìn chằm chằm cậu ấy: “Nói tôi biết, cậu khó chịu chỗ nào?”

“Anh ra ngoài!”

“Tôi không thể để cậu lại một mình.”

“Anh ra mau lên!” Cậu ấy ngẩng đầu, gầm lên với tôi: “Ra ngay lập tức! Tôi không cần anh giám sát!”

“Tôi phải giúp cậu.” Tôi không chịu nhượng bộ: “Để tôi cùng cậu đối mặt.”

“Không, anh ra là giúp tôi rồi.” Cậu ấy tận lực đẩy tôi đi, ánh mắt tràn đầy đau đớn đè nén: “Quá khó coi, tôi không muốn anh trông thấy tôi thế này, anh ra ngoài đi, để tự tôi một mình chống chọi… tôi có thể mà.”

“Cậu cần tôi ở bên cạnh.”

“Không!” Cậu ấy mệt mỏi lắc đầu, mặt mày nhăn nhó, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy yếu đuối đến mức này: “Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, đóng chặt vào, đừng để tôi ra khỏi phòng, anh cũng đừng bước vào. Coi như tôi cầu xin anh đấy.”

Vành mắt cậu ấy đã đỏ hoe, nước mắt trào ra, tôi chưa từng thấy cậu ấy khóc nên nhất thời ngơ ngẩn, lòng như bị vò nát. Cậu ấy khịt mũi, quay đầu đi, bướng bỉnh không chịu nhìn tôi nữa, dù biết rằng rơi nước mắt chỉ là một trong các triệu chứng, cậu ấy vẫn không muốn để tôi thấy sự bất lực của mình. Nhưng sự thật tàn khốc giống như vết thương chưa kịp đóng vảy đã bị cào cấu cho nứt toác ra, máu tươi nhễ nhại. Tôi biết cậu ấy rất sớm chuyển sang giai đoạn trung gian, triệu chứng sẽ càng rõ rệt, tình hình sẽ tồi tệ hơn rất nhiều, tôi đã có thể thấy rõ mồn một phong ba bão táp đang lao tới rất gần.

“Tôi ở lại đây, cũng coi như tôi cầu xin cậu.” Xin cậu để tôi cùng gánh chịu, giống như tất cả những lần trước kia.

Cậu ấy vuốt mặt, khàn giọng nói khẽ: “Tôi chỉ không muốn anh nhìn thấy tôi thế này…”

“Cậu cần có tôi chứng kiến nghị lực của mình, Trịnh Diệu Dương, cậu nhất định không thua.”

“Nếu tôi thua, anh có đánh tôi không?”

“Có, nện cho cậu nhừ tử.”

“Trần Thạc, trói tôi lại đi. Tôi sợ lát nữa sẽ xông ra ngoài mất, nhanh, trói tôi lại.” Cậu ấy cũng muốn cưỡng chế cai nghiện, dẫu biết không thể nào thành công, nhưng chúng tôi đều muốn thử một lần. Cả người cậu ấy đã ướt đẫm, khuôn mặt khí thế lúc này ngập tràn vẻ cương quyết chống cự, đôi mắt lóe lên ngọn lửa vẫy vùng, khóe môi mím chặt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi tô thêm nơi cậu ấy vẻ yếu ớt con trẻ, giống một con sư tử bị nhốt trong lồng trúc, mệt mỏi rã rời mà vẫn ương ngạnh muốn phá vòng vây.

Tôi rút thắt lưng ra, bước tới…

Tôi thầm tự nhắc nhở mình không được chùn tay, cậu ấy vẫn ngồi đó, tôi xốc hai cánh tay cậu ấy trói vào đầu giường, hành động cực đoan này khiến lòng tôi thấy sợ, không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt nóng cháy ấy.

“Anh phải trói chặt một chút.”

Tôi quét mắt nhìn cậu ấy, giả vờ bình tĩnh: “Yên tâm, cậu không trốn được đâu.”

“Trần Thạc, nếu tôi đổi ý, anh cứ trói chặt tôi lại, đừng để tôi có cơ hội đổi ý.”

Lời cậu ấy nói là thật, trong cả quá trình chật vật này, không ai có thể đảm bảo được điều gì hết.

Tôi nói với cậu ấy, cũng là nói với chính mình: “Nếu cậu đổi ý, tôi sẽ không nể tình đâu.”

“Chưa bao giờ khốn khổ thế này, con mẹ nó…”

Thấy bộ dạng cậu ấy đầy thảm hại mà vẫn còn muốn chửi người, tôi cũng buột miệng hỏi: “Cậu định trả thù bọn khốn ấy thế nào đây?”

“Khỏi cần phiền phức.”

“Tại sao?” Đây đúng là một câu trả lời ý vị sâu xa.

“Tôi muốn giành lại quyền kế thừa Thành Nghiệp.” Đó mới đúng là đòn trí mạng.

“Được, tôi hỗ trợ cậu, nhưng chúng ta chỉ có một tháng thôi đấy.”

“Tôi chỉ cần hai tuần.”

Tôi vòng tay ôm cổ cậu ấy: “Đừng gượng ép quá, muốn kêu cứ kêu lên, không cần che giấu trước mặt tôi.”

“Nếu tôi kiềm chế được thì đã không cần anh trói lại.”

Mồ hôi cậu ấy túa ra mỗi lúc một nhiều, đôi môi khôn sần nứt nẻ, tôi ra khỏi phòng lấy nước, tiện thể cầm thêm một cái khăn ấm giúp cậu ấy lau người. Dần dần, cậu ấy ỉu xìu thấy rõ, nằm cuộn mình dựa sát vào tường, bắt đầu vô thức rên rỉ, đau đớn xâm chiếm toàn thân.

Tôi quay đi, một lần nữa ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tì lưng vào cánh cửa một hồi lâu, rồi từ từ trượt ngã xuống sàn, túm mạnh tóc mình, hai tay bó gối miên man nghĩ ngợi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp