VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 24

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Nhưng có một buổi chiều hết thuốc lá, tôi tính tự xuống lầu mua, áp lực mấy ngày nay khiến cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều rã rời, muốn tiện thể ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát. Thế mà khôngđến vài phút, A Đỉnh đã gọi di động tới, tôi nghe thấy tiếng Trịnh Diệu Dương khàn giọng gào thét tên mình trong ống nghe. Thật ratôi ở ngay dưới lầu, tưởng cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi không kịp chờ thang máy mà đã tức tốc chạy bộ lên trên.Vào phòng rồi mới phát hiện cậu ấy chỉ đổ mồ hôi và hơi run rẩy, vừa thấy tôi cậu ấy đã ôm chặt lấy, chẳng khác nào một đứa trẻ vừa trải qua nỗi sợ hãi lạc mất người thân.

“Diệu Dương, tôi ở đây, cậu đừng căng thẳng.” Tôi vỗ lưng cậu ấy.

“Con mẹ nó, anh ra ngoài làm cái gì? Tôi ra lệnh cho anh, không được phép rời khỏi tầm mắt tôi!” Cậu ấy đột nhiên luôn miệng chửi đổng “con mẹ nó…”, còn lại không nói gì hết. Trịnh Diệu Dương không ngừng thấp giọng chửi rủa “tam tự kinh” vào tai tôi, đây là lần đầu tiên sau những ngày chật vật này tôi nghe được tiếng mắng chửi rõ ràng đến thế, cũng lần đầu tiên cảm thấy tiếng mắng chửi lại có thể êm tai đến vậy.

Nhưng tôi vẫn không thể yên lòng được, đầu óc vẫn căng như dây đàn, bởi tôi biết giai đoạn cuối mới là nguy hiểm nhất, quá trình này không thể nào lặp lại một lần nữa, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn người mình trân trọng nhất phải hứng chịu thêm bất cứ đau khổ nào.

Tôi tin rằng, cậu ấy chỉ có một lần này, cũng là cơ hội duy nhất.

Một buổi sáng sớm hai tuần sau đó, tôi tỉnh dậy, nhớ lại cơn giày vò hai đêm trướcmà lòng còn thấy sợ. Tôi vỗ đầu quay sang bên phải, không thấy ai! Tôi bật dậy, thấy cái dây lưng vẫn dùng trói tay đã bị quăng dưới đất, nhìn mà hết hồn. Tôi xốc chăn vọt ra phòng khách như lên cơn điên, trông thấy A Đỉnh đang ngủ gật, cũng không lên tiếng đánh thức cậu ta nữa. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, vò đầu bứt tai, không ngừng nói với chính mình: Bình tĩnh, bình tĩnh…

Đột nhiên, tôi nghĩ tới cái gì đó, lại xoay người chạy vọt về phòng ngủ, nhìn thấy cánh cửa phòng tắm đóng chặt, ruột gan không khỏi rối bời, bên trong cực kỳ yên ắng, không nghe được bất cứ tiếng động nào. Mạch máu khắp người tôi sục sôi chưa từng có, tôi sợ, sợ vô cùng, chưa bao giờ sợ như hôm nay. Trịnh Diệu Dương không chịu nổi nữa sao? Nếu cậu ấy không chịu nổi nữa… Tôi không dám tưởng tượng tiếp, thật không dám tin mình lại có lúc hèn yếu đến cỡ này.

Tôi biết lúc này nên xông thẳng vào xem có chuyện gì, nhưng tôi cứ đứng như trời trồng như thế hết mười lăm giây, rồi mới chậm chạp nhích lên, vặn tay nắm cửa…

Cơ thể rắn rỏi đập vào mắt tôi, sóng tình trong cõi lòng tôi trào lên dữ dội. Nhiều ngày gian khổ khiến cậu ấy gầy đi khá nhiều, nhưng từng bắp thịt rắn chắt đều đặn vẫn toát ra hương vị đàn ông hấp dẫn chết người. Lúc này cậu ấy giống như một con thú dữ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, rũ sạch bụi đất quanh mình.

“Diệu Dương…” Tôi vô thức gọi khẽ.

Người đàn ông ngời ngời phong độ, anh tuấn hơn người bình thản quay mặt lại, khóe miệng nhếch lên một đường cong quyến rũ. Nụ cười ấy như ánh mặt trời sau cơn giông bão, xua tan nỗi sợ hãi gần như phủ kín lòng tôi. Cậu ấy cứ để thân trần như thế đứng ở trước gương, dùng chiếc khăn bông trắng lau mặt. Trong phòng tắm đầy mùi kem cạo râu thơm mát, trái tim tôi tựa như sợi lông chim từ trên trời cao múa lượn vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Ánh mắt cậu ấy quét qua tôi, dịu dàng đến kỳ lạ, chứa đựng sự cứng cỏi lắng sâu, dường như có khác trước kia một chút. Tôi mở trừng hai mắt chằm chằm nhìn cậu ấy, vốn muốn để cậu ấy thấy được biểu cảm tự nhiên hơn một chút, nhưng cuối cùng lại nhận ra mình chẳng ép nổi một nụ cười, bởi có gì đó cứ chặn ngang lồng ngực, không cho tôi biểu lộ được ra.

Chỉ một thoáng trước đầu óc tôi còn tràn đầy những ý nghĩ yếu đuối nhất, giờ phút này lại tan vào hư không. Sự buông lỏng ập đến quá nhanh khiến tôi gần như chịu không nổi, không thể kiềm chế cơn cuồng nhiệt và kích động trào dâng trong lòng. Tôi nhắm nghiền hai mắt, nặng nề thở hắt ra, tảng băng trong lòng đang lặng lẽ tan chảy, thấm vào từng ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn.

Đến khi tôi từ từ mở mắt ra lần nữa, khoanh tay tựa vào khung cửa, đứng cách cậu ấy vài mét mà nhìn nhau, thì những đau thương, mòn mỏi, chán chường đều tan thành tro bụi. Chúng tôi đã phải chờ đợi bao lâu mới có được giây phút bình thản này? E rằng đã đủ cho cả đời rồi. Một tháng ngắn ngủi này xem như nếm đủ mọi cay đắng, tôi lần đầu tiên biết thế nào là tuyệt vọng, hoảng hốt, thống khổ, còn Trịnh Diệu Dương lần lượt vật lộn qua những trận đấu ác liệt, giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, vươn dậy từ đống tro tàn.

Nét cao ngạo của sự từng trải, sự ung dung khi được giải thoát, giờ khắc này hiển hiện rõ ràng trên thân người đàn ông đang đứng trước mặt tôi. Tôi tìm thấy chiếc bóng của chính mình khắc sâu trong con ngươi cậu ấy, hai đường nhìn quấn quýt giữa không gian, tình cảm trong lòng tôi không khỏi trào dâng như sóng cuộn, kích động chiếm trọn thân thể, không cách nào kiểm soát.

Lúc này, cậu ấy thong thả dang hai tay về phía tôi.

Tôi không nhớ rõ mình đã chuyển động như thế nào, một bước, hai bước, ba bước, rồi cậu ấy ôm choàng lấy tôi, ghì chặt tôi vào lòng, một cái ôm không giống với bất cứ lần nào trong quá khứ. Tôi siết chặt vòng tay, dằn lại hơi ẩm trong mắt, lồng ngực căng đau, trí não nổ đùng một tiếng. Đến tận giờ phút này, tôi mới biết mình đã sợ mất mát đến cỡ nào, không chịu nổi đau khổ ra sao, toàn thân như không còn thuộc về mình nữa.

Khi tất cả mọi thứ trở lại lòng bàn tay, những ngày tháng tối tăm nhất dần bị hòa tan giữa cái ôm mãnh liệt, thứ cảm xúc biết ơn này khiến chính tôi không khỏi ngỡ ngàng, khát cầu đẫm lệ len vào những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong đáy lòng không muốn cho ai biết. Tôi nhận ra, thứ đáng sợ nhất cuộc đời đã kết thúc rồi, liều cả thể xác lẫn tinh thần của tôi và cậu ấy để đổi lấy sự đền đáp trọn vẹn, không hề sứt mẻ, không hề tiếc nuối.

“Trần Thạc, tôi không trốn chạy.” Giọng cậu ấy nghẹn ngào mà đầy cuốn hút.

“Tôi biết.”

“Cuối cùng tôi cũng biết ý chí của mình được đến đâu rồi, nói ra cũng phải cảm ơn lũ khốn nạn kia.”

“Cậu chắc chắn là không sao chứ?” Tôi khẽ nhíu mày: “Gọi bác sĩ Lý tới kiểm tra xem đã.”

“Tôi sẽ nghe lời bác sĩ. Có điều, người tiến hành kiểm tra toàn thân, tôi hi vọng…” Cậu ấy ngẩng đầu cho tôi một nụ cười cực kỳ đen tối: “Là anh, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

“Tôi không tính lợi dụng lúc người khác khốn đốn đâu.”

Có lẽ cậu ấy đã bị kích thích rồi, vội vàng ghì chặt đầu tôi, phủ lấy môi tôi, chiếm hữu vô cùng mãnh liệt. Tôi chỉ cảm thấy tê dại đến giật mình, nhưng cũng không chịu nhường bước, phiền muộn bao ngày gần như đều trút hết trong một cái hôn dài cuồng nhiệt này. Tôi chuyển mục tiêu xuống cần cổ mạnh mẽ tuyệt đẹp của cậu ấy, cậu ấy cũng mơ hồ đáp lại, kích thích đột ngột khiến Diệu Dương khẽ thở hồn hển, tôi khẽ cắn lên yết hầu đó, giờ phút này, thân thể cả hai đều mẫn cảm quá mức rồi.

“Cảm giác thế nào?” Tôi phả một luồng khí nóng rực vào tai cậu ấy.

“Rất tuyệt…” Cậu ấy cuồng nhiệt hôn vành tai lẫn quai hàm tôi, cảm giác tê dại khiến tôi không khỏi bật ra tiếng rên khe khẽ.

“Diệu Dương, đừng ở đây…”

“Anh phiền quá đấy!” Vừa dứt lời, cậu ấy lại phủ lên môi tôi lần nữa.

Tôi dùng đầu lưỡi rà khắp cánh môi mê hoặc của cậu ấy, ngón tay tham lam trêu đùa bờ vai rắn chắc, thắt lưng dẻo dai, xương hông khêu gợi. Tôi thực sự rất muốn dừng ngay tất cả những cử chỉ điên cuồng này, đầu óc vẫn ý thức được bây giờ không phải thời điểm thích hợp để buông thả, nhưng nhất thời không sao tìm được lý do để dừng lại, dục vọng đã cuồn cuộn dâng trào, làm sao kìm giữ cho được.

Cho đến khi đầu ngón tay đã luồng vào trong quần lót cậu ấy, cảm giác quen thuộc mới khiến tôi thoáng khựng lại: “Hả…”

Mặt cậu ấy đầy vẻ hài hước: “Anh mua kiểu quần khêu gợi này lúc nào thế?”

“Nhớ phải trả đấy.”

“Đồ gì của anh tôi cũng muốn dùng.” Giọng điệu cậu ấy đã toát ra vẻ khiêu khích quen thuộc, sau đó, chúng tôi lại tiếp tục ôm hôn say đắm.

Chúng tôi về đến phòng ngủ tiếp tục quấn riết lấy nhau, cho đến khi nghe được mấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng A Đỉnh vọng vào: “Anh Trần, anh dậy chưa?”

Tôi và Trịnh Diệu Dương buông nhau ra, đè nén cảm xúc cuộn trào trong cơ thể, sau đó tôi quay người ra mở cửa.

Kết quả không ngoài dự đoán, A Đỉnh mừng như điên, kích động mở toang cửa sổ hú hét ra bên ngoài, suýt chút nữa đã gọi cả đám bảo vệ dưới lầu chạy lên, vừa được “mãn hạn tù”, có quá khích cũng là lẽ thường tình. Tôi cho cậu ta về nhà nghỉ ngơi, không cần mất sức với chúng tôi nữa.

Vừa cho A Đỉnh đi rồi, Trịnh Diệu Dương đã mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ thường nhạt màu: “Tôi muốn đi hóng gió.”

Tôi đứng một bên ngắm nghía cậu ấy thay đồ hết sức gọn gàng nhanh nhẹn, lòng dậy lên cảm xúc khó tả, buột miệng hỏi dò: “Diệu Dương, tôi đang chờ ý kiến của cậu.”

Cậu ấy không hề dừng tay mà tiếp tục lịch lãm cài từng nút áo, chỉnh trang xong mới ung dung bước tới trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng kiên định chưa từng thấy: “Bọn chúng ép tôi thiếu chút sa chân vào địa ngục, có điều, trong khoảnh khắc đó tôi nghe được tiếng anh gọi tôi, vô cùng rõ ràng, cho nên, tôi mới không dám ngừng vùng vẫy.” Bàn tay cậu ấy áp lên mặt tôi: “Bây giờ tôi chỉ muốn lấy lại quyền thừa kế, để cho lũ đó nếm thử cảm giác mất đi năng lực chống cự là thế nào, lần này bọn chúng đã thật sự chọc giận tôi rồi.”

Tôi biết mình cười rất nhạt, nhạt đến mức gần như không nhìn thấy: “Cậu nghe thấy tôi gọi thật à?”

Cậu ấy mỉm cười không đáp, nhưng lại nhìn tôi vô cùng nghiêm túc.

Tôi né tránh ánh mắt cháy rực của cậu ấy: “Thôi đi hóng gió.”

“Tôi lái xe.”

Lên xe rồi, tôi mới hỏi cậu ấy: “Tính đi đâu?”

Cậu ấy nhấn ga: “Đi đâu cũng được.”

Qua hai chốt đèn giao thông, tôi mới kết luận: “Lần này tính tìm GT đúng không?”

“Anh hiểu tôi quá.” Cậu ấy liếc sang: “Thật không ngờ sau năm năm tôi lại phải làm ăn với bọn họ.”

“Phí mời luật sư của GT tăng lên mỗi năm đấy.”

“Chúng ta sẽ kiếm lại được mà.”

Tôi im lặng một lát mới nói: “Tôi tra ra tên đó rồi.”

“Gã tay sai hung hăng ấy hả?”

“Phải, nhưng kẻ chủ mưu sẽ trồi lên mau thôi.”

“Hẳn sẽ có một trận ra trò đây, nhưng cho dù gã đó là ai thì cũng không quan trọng, không ai có thể cản trở chúng ta.” Tôi nhìn thấy nụ cười tự tin mà lạnh lùng trên môi cậu ấy, đây là dấu hiệu của sự thịnh nộ hằn sâu trong cõi lòng.

Sau đó Trịnh Diệu Dương dùng cả mấy tiếng đồng hồ cho việc lái xe dạo chơi không mục đích, đủ thấy cậu ấy ghét bị giam lỏng trong căn hộ thuê kia đến mức nào. Tôi thấy sức khỏe cậu ấy vừa hồi phục, không nên quá lao lực, nhưng cậu ấy lại cứ lòng vòng mãi, quanh quẩn đến nửa đêm mới chịu quay về.

Chúng tôi tắm táp xong xuôi thì ngã lăn ra giường, tôi đang định ngồi dậy ra phòng khách đánh một giấc thật say thì bị Trịnh Diệu Dương kéo lại: “Anh lại định đi đâu đấy?”

“Ngủ.”

“Giường ở đây mà.” Cậu ấy buồn cười nhìn tôi.

“Cậu ngủ một mình tốt hơn.”

“Anh dài dòng quá.” Cậu ấy níu cánh tay tôi không chịu buông.

Tôi chẳng nói chẳng rằng nằm xuống, ngay phút trước tôi thực sự sợ mình nhất thời không kiềm chế nổi… không muốn hại cậu ấy vừa bình phục sức khỏe đã miệt mài hại thân.

Ban đầu quả thật rất yên ổn, tôi nằm nghiêng người gần như đã mơ màng say ngủ, đột nhiên cảm thấy cậu ấy vòng tay trái qua ôm thắt lưng tôi, dán sát cơ thể ấm áp tới làm lưng tôi cháy rát, hơi thở nóng bỏng sau vành tai kích thích nhịp đập rối loạn trong lồng ngực. Ngón tay cậu ấy vén áo ngủ bò thẳng lên ngực tôi, sự đụng chạm mãnh liệt nhen nhóm ngọn lửa trong lòng, kích thích đến mức toàn thân tôi nóng đến cháy bùng.

Tôi vừa quay đầu lại, đầu lưỡi ấm nóng đã xộc vào khoang miệng, điên cuồng quấn lấy tôi. Bàn tay tùy tiện giật tung quần áo của tôi rồi tìm được khe hở, hai thân xác nóng cháy hoàn toàn rơi vào trạng thái trực chiến, tôi siết chặt lấy cánh tay cậu ấy, dành cho cậu ấy sự đáp lại mãnh liệt tột cùng…

Cảm giác mê man hốt hoảng còn sót lại của những ngày tháng đã qua từ từ ngấm sâu vào da thịt, giờ phút này cuồn cuộn như sóng lớn thét gào. Cho đến khi nó vọt lên tận đỉnh, từng tấc da thịt toàn thân đều chìm ngập trong đau đớn rõ ràng, dấu vết tưởng rằng sẽ thật lâu sau cũng không cách nào gột rửa, giờ lại gần như bị thiêu rụi sạch sẽ dưới ngọn lửa khát khao mãnh liệt, cả thể xác lẫn linh hồn chúng tôi đều chìm sâu vào ánh mắt, cử động, nhịp tim, hơi thở của đối phương.

“Hôm đó là ai nói cho tôi làm? Bao nhiêu lần cũng được?” Giọng điệu cậu ấy đầy vẻ hài lòng không diễn tả nổi.

Mặt tôi thoắt nóng bừng, thật không ngờ cậu ấy lại nghe rõ câu này.

“Cậu đừng có được nước lấn tới, ưm…”

Lời của tôi cũng bị chặn ngang. Sự vỗ về của cậu ấy như ẩn chứa thứ khát cầu bức thiết, thứ cảm xúc rục rịch không thể gọi tên đang từ từ dấy lên giữa những quấn quýt si mê đầy kỹ xảo. Hơi thở mỗi lúc một nặng nề phả vào cần cổ không ngừng kích thích con tim run rẩy, mải miết tìm kiếm sự an ủi khi vành tai mái tóc chạm nhau, những tiếng rên rỉ đã thiêu đốt toàn bộ lý trí, tôi muốn cứ như vậy hòa làm một cùng cậu ấy.

Sự khiêu gợi đầy dịu dàng thong thả nuốt trọn chút trêu chọc cuối cùng, thân thể ma sát chặt chẽ với thân thể, bụng dưới bắt đầu căng đau khó nhịn, mà khát khao từ từng ngóc ngách bí ẩn nhất trong cơ thể vẫn không ngừng khuếch tán, mỗi giây trôi qua càng sôi trào mãnh liệt. Không khí mỗi lúc một khô nóng, đọng giữa không gian, rồi kết lại giữa nụ hôn nồng nàn bất tận.

Mặc kệ, mặc kệ tất cả, để cậu công kích tôi, để tôi chiếm giữ cậu.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp