VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 10

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Không, hôm nay anh là của tôi.” Một tay đè ở bụng tôi, vừa dịu dàng vừa mạnh bạo mà vuốt ve, lại hôn thật sâu, phía dưới cậu ấy chầm chậm tiến tới. Tôi rên một tiếng, thiếu chút nữa đã cắn cậu ấy, dám không bôi cái gì mà đi thẳng vào! Tôi đau đến nhíu mày, gắng sức điều chỉnh hô hấp, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm gáy cậu ấy, thân trên cậu ấy hoàn toàn đè xuống, tôi ngã trên mặt bàn bằng cẩm thạch lạnh lẽo thở gấp.

Dòng dịch lỏng nóng hầm hập cùng với ngọn lửa cháy bùng trong cơ thể tôi bị cuốn vào cảm xúc mãnh liệt đang cố đè nén của cậu ấy, tiếng kêu vọt tới yết hầu bị cậu ấy nuốt chửng vào trong miệng. Tôi gượng dậy trở mình, ý bảo cậu ấy tiến vào từ phía sau, mặt tôi sắp cháy thành tro rồi, cảm giác căng thẳng khi làm tình ở nơi này khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái. Cậu ấy đẩy xuống, lao vào một lần nữa, cả người kề sát vào tôi: “Trần Thạc, đừng chặt như vậy…” Cậu ấy giống như không chịu nổi mà cắn vành tai tôi, giọng nói khàn đục, hơi thở đầy ám muội phả thẳng vào mặt tôi.

Tôi nhịn không được khẽ rên, nhưng vẫn không chịu thua: “Đến đi, đừng nói nhảm… A!”

Cậu ấy cười nhẹ, đôi bàn tay chắc nịch mà đầy linh hoạt vững vàng chiếm lấy cơ thể tôi, tôi chỉ có thể di chuyển theo cậu ấy, lồng ngực bị mặt bàn trơn bóng làm cho lạnh người, nhưng chẳng ăn thua gì so với khoái cảm thuần túy từ nửa thân dưới đang ngập tràn thân thể. Cậu ấy không ngừng dùng tay chơi đùa vỗ về tôi, kích thích toàn bộ dục vọng dâng trào.

Cậu ấy lưu luyến thân thể tôi như phát điên vậy, càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng suồng sã, chúng tôi gần như đều đã đạt đến cao trào, cậu ấy gầm nhẹ: “Trần Thạc! Tôi muốn anh!”

“A…” Chìm đắm trong tình ái, tôi không thèm kiêng kỵ gì nữa, thở dốc: “Diệu Dương! Diệu Dương… A!”

Trong khoảnh khắc lên đỉnh, tôi nhịn không được vùi đầu vào trong cánh tay, hồi lâu không phản ứng. Đến khi từ từ lấy lại được sức, tôi đã ý thức được hậu quả của việc không tự khống chế được mình… Ngón tay cậu ấy nhè nhẹ vuốt trán tôi, lau đi những giọt mồ hôi ẩm ướt do kích tình mang lại.

“Thật sự không nên làm như vậy.” Tôi thở hắt ra, chậm rãi đứng dậy đi tới sô pha, tựa vào lưng ghế, chán nản nhìn Trịnh Diệu Dương vẫn đang đứng bên cạnh bàn nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích.

Cậu ấy đột nhiên cười nhẹ: “Anh rất gợi cảm.”

“Nói cái gì đấy…” Tôi bị lời của cậu ấy làm cho ngại vô cùng, không biết chui đi đâu được: “Tôi thấy là do cậu quá bừa bãi, lây cả sang tôi. Hôm nay thật không hiểu ra sao nữa, hừ, chơi cả trong phòng làm việc.” Tôi cười khổ nhìn ra hướng cửa, trong phòng làm việc của Trịnh Diệu Dương có phòng tắm cực kỳ xa xỉ, nói thật đến giờ tôi cũng chưa có dịp dùng thử lần nào, tôi xoay người chầm chậm đi vào: “Tôi vào tắm rửa trước.”

“Trong tủ có mấy bộ quần áo đấy.”

Tôi quay đầu lại cười: “Nếu không có, cậu cũng phải kêu người kiếm mấy bộ vào đây, bằng không cậu chuẩn bị tinh thần qua đêm luôn chỗ này đi.” Nghe tôi nói cậu ấy ngồi cạnh bàn nhìn tôi có vẻ mắc cười.

Đến khi tôi tắm rửa xong, thay bộ quần áo sạch sẽ đi ra, thì đã phát hiện cậu ấy đang ngồi dựa vào cạnh bàn, tôi cảm thấy không bình thường, lắc lắc mái tóc ẩm ướt đi tới bên cạnh cậu ấy, hỏi han bằng động tác, giữa chúng tôi luôn cực kỳ ăn ý, cậu ấy lập tức hiểu được.

“Ông cụ nhồi máu cơ tim, mới sáng hôm qua thôi. Cũng may cứu được, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng không xử lý công việc được nữa.” Cậu ấy giãi bày nguyên nhân ức chế trong lòng: “Hôm qua luật sư có gọi điện cho tôi, nói ông ấy muốn công bố quyền thừa kế sớm, bảo tôi đích thân qua Mỹ làm thủ tục. Trần Thạc, Trương Thủ Huy muốn giao cho tôi số cổ phần rất lớn ở Thành Nghiệp.”

Tôi hoảng hốt nhìn thẳng cậu ấy, nhất thời cũng rơi vào thinh lặng, trong lòng đầy mâu thuẫn…

“Thứ cần giải quyết vẫn phải giải quyết, lần này, tôi hi vọng anh có thể đi cùng tôi.”

Ở Thành Nghiệp đầy rẫy những kẻ dây máu ăn phần, ai cũng muốn kiếm miếng lợi, đợi đến khi luật sư công bố tin này ngay tại trận, chắc hẳn sẽ có đầy mũi dao chĩa thẳng vào Trịnh Diệu Dương. Ở Hồng Kông đã có người giở trò với xe cậu ấy, thì ở Manhattan chắc chắn sẽ có kẻ muốn lấy mạng cậu ấy ngay. Tôi đột nhiên nổi cáu, đây rõ ràng là Trương Thủ Huy yêu chiều thành tai họa, ông ta sẽ hại chết Diệu Dương. Nếu như chỉ là muốn kiểm tra năng lực của cậu ấy thì nước cờ này thật sự quá nguy hiểm.

Tôi không cách nào giữ được bình tĩnh, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể đáp gọn lỏn: “Chuyện này rất nguy hiểm, cậu nghĩ cho kỹ.”

“Tôi biết rất nhiều người đang chờ tôi tự nhảy vào bẫy.” Mắt cậu ấy sáng rực như có ngọn lửa, mặc dù chỉ chợt lóe qua. Có thể trong lòng cậu ấy đã nắm chắc, nhưng tôi thì không được như vậy.

“Tôi không muốn cậu xảy ra chuyện.”

“Có anh ở bên cạnh thì xảy ra chuyện gì được chứ?” Cậu ấy cười nhìn tôi.

“Vậy hôm nay đầu cậu bị sao ấy nhỉ?” Tôi chỉ chỉ, ý bảo cậu ấy nên biết rõ tình hình hiện tại của mình.

“Cho nên mới bảo anh đừng có rời khỏi tôi nửa bước, anh cứ không chịu nghe.” Cậu ấy lại nổi hứng trêu chọc tôi.

“Thôi bỏ đi, muốn tìm người nghe lời thì đừng có tìm tôi.” Tôi đi qua mở cửa phòng tắm ra lệnh cho cậu ấy: “Mau vào tắm đi, chúng ta còn chưa ăn cơm.”

“Giờ tôi chẳng muốn ăn.” Không ngờ cậu ấy lại nói vậy: “Vừa được ai đó cho ăn no rồi.”

Mặt tôi đột nhiên ửng đỏ, chết tiệt, tôi không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh: “Không muốn ăn? Cậu ấy hả?”

“Anh bật tôi làm gì? Chán sống rồi hả?”

Tôi hờ hững cười nhìn cậu ấy, Trịnh Diệu Dương đầu hàng, đi vào tắm gội thay đồ.

Chúng tôi ở tầng dưới ăn một bữa cơm Tây đơn giản, cậu ấy nói muốn đi Tiêm Sa Chủy[1] xem đất cát, thế là tôi lại đi cùng cậu ấy, ở bãi đỗ xe, Trịnh Diệu Dương vừa thắt dây an toàn vừa hỏi tôi: “Anh biết chuyện của Marlee chưa?”

Tôi yên lặng nhìn cậu ấy: “Có gì khiến cậu quan tâm vậy?”

“Hiện tại Phùng Bằng Phi không chỉ là kẻ đứng đầu Ngân Thuẫn mà còn là ông chủ mấy công ty giải trí nữa, có loại phụ nữ nào chưa gặp chứ? Marlee căn bản không chống nổi hắn ta.”

Tôi cũng có nghe nói về sự phát triển của Phùng Bằng Phi: “Cậu sợ Marlee thiệt thòi?”

“Anh hỏi đúng mấu chốt rồi đấy.” Cậu ấy liếc nhìn tôi, tỏ ý “thế mà còn phải nói”.

Tôi lắc đầu: “Phùng Bằng Phi đâu phải thú dữ, đàn ông ai chẳng cần danh dự, cậu cho là còn có thể dựa vào gia đình bề thế mà làm xằng làm bậy được nữa sao?”

Trịnh Diệu Dương không mấy lạc quan: “Có thể biết trước nguy hiểm mà tránh là tốt nhất.”

“Chuyện này cả tôi và cậu đều không mấy thành thạo đâu, à, không chừng Phùng Bằng Phi là quân tử thật sự thì sao?” Tôi mở cửa sổ xe hờ hững đáp.

“Xem ra anh hiểu gã ấy thật đó?” Cậu ấy nhướn mày nhìn tôi.

“Năm đó Trương Thủ Huy đối phó với tôi thế nào? Chẳng phải cũng cho rằng tôi sẽ gây nguy hiểm cho cậu sao, thế nhưng… tôi có nguy hiểm không?”

“Ngụy biện.” Cậu ấy khởi động xe, quay đầu nghiêm túc nhìn vào mặt tôi mấy giây: “Có điều… nói anh nguy hiểm, ờm, đúng là có một chút thật, tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi.”

“Đi chết đi.” Tôi cười mắng đồng thời thắt dây an toàn: “Nếu như họ Phùng đó xử sự không tốt, cậu định xử lý anh ta thế nào?”

Cậu ấy khoát tay đầy phóng khoáng: “Anh nói đúng, tôi không có tư cách nhúng tay vào chuyện của họ.”

“Cậu mâu thuẫn quá đấy.”

“Không bằng anh đâu, Trần Thạc.”

“Cậu đang khen tôi đấy hả?”

Cậu ấy cười cười, bẻ vô lăng lái thẳng ra đường.

Xem đất xong, Trịnh Diệu Dương nổi hứng nói muốn đi dạo chợ đêm, tiện thể xem tình hình xung quanh, nếu lúc ấy tôi bảo không đi, có thể vụ “phố Miếu” đã không xảy ra, nhưng sự thật là, tôi không nói.

Chợ đêm phố Miếu nằm ở khu Waterloo bán đảo Cửu Long, đêm đêm đèn đóm sáng trưng, chỗ nào cũng có tiệm ăn và quầy bán quần áo, thỉnh thoảng còn có thể gặp thầy bói hay hát rong. Lúc đó là khoảng mười giờ tối, người qua lại quá đông, tôi và Trịnh Diệu Dương ở giữa dòng người bị xô về phía trước.

“Có hối hận không?” Tôi quay đầu lại hỏi cậu ấy.

 

Chú thích:

[1] Một địa danh ở Hồng Kông.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp