VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 11

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Thừa hơi.” Cậu ấy cười khổ.

Tôi nghe nói hai bên vỉa hè sáu trăm mét đường giữa phố Nam Kinh và Văn Minh đều là hàng quán ngoài trời, phục vụ mấy vạn khách mua sắm địa phương, giờ nhìn thấy quả đúng như lời đồn, con đường này còn có tên khác là “phố đàn ông”, có đến một nửa số hàng quán là chuyên bán quần áo đồ dùng của đàn ông, giá khá rẻ, mà hàng giả cũng chẳng ít.

“Có muốn mua ít đồ về không?” Cậu ấy tiện tay nhặt một cái cà vạt đưa qua chỗ tôi: “Có vẻ được đấy.”

Tôi không nhịn nổi cười: “Này, cậu đừng làm loạn, chỗ này nóng đến nỗi tôi đổ đầy mồ hôi rồi này.”

Lúc này ở phía sau khoảng hơn trăm mét có tiếng người hét lớn, sau đó dòng người trở nên hỗn loạn, mọi người đổ dồn về phía trước, tôi và Trịnh Diệu Dương bị xô đẩy hung bạo, còn bị đạp mấy cái vào chân.

Chúng tôi lập tức nhìn nhau: “Đằng sau có chuyện gì vậy?”

“Có người đánh nhau.” Chúng tôi đưa ra phán đoán gần như cùng một lúc.

Chúng tôi bị người ta xô đẩy không tự chủ được, có người còn va mạnh vào cánh tay khiến tôi tê dại. Tôi cố tránh ra, lại một người đàn ông từ phía sau chạy tới, đẩy mọi người ra mà lao thẳng về phía trước, ven đường đầy tiếng kêu kinh hãi, cuối cùng mạnh ai nấy chạy.

“Đừng để ý chuyện bao đồng, đi mau.” Trịnh Diệu Dương coi đám người kia chỉ là lũ xã hội đen vặt vãnh gây mất trật tự trị an.

Cậu ấy nắm lấy tay tôi khiến tôi hơi sửng sốt, rồi không đợi tôi kịp đặt câu hỏi, Trịnh Diệu Dương đã kéo tay tôi chạy về phía trước, cậu ấy nắm rất chặt, như thể tôi là trẻ con vậy. Nói thật lòng, tôi chưa bao giờ thử nắm tay ai chạy giữa một đám người đông đúc như thế này, cũng khá là kích thích. Lúc này, bất luận ai nắm tay ai cũng sẽ không khiến người ta chú ý, cứ tự nhiên như vậy, đối mặt với sự cố đột ngột xảy ra, “hỗ trợ” nhau như thế này là chuyện đương nhiên mà.

Mất một lúc lâu chúng tôi mới chật vật chạy ra được đầu phố, giờ cảnh sát mới đến hiện trường sơ tán đám người gần đó, đám phóng viên chộp lấy cơ hội hiếm có này mà nhanh chóng đưa tin.

Tôi cùng Trịnh Diệu Dương chạy ra ngoài, không ai căng thẳng mà chỉ thấy thật mới lạ, chúng tôi thở hổn hển nhìn nhau. Cho đến khi có ánh đèn lóe lên cách năm mét về phía trước, tôi và cậu ấy mới lập tức thả tay nhau ra.

“Ngài Trịnh?!” Một người đàn ông xa lạ xông lên, tay bắt mặt mừng gọi tên cậu ấy: “Ngài là ngài Trịnh Diệu Dương đúng không?”

“Anh muốn gì?” Cậu ấy khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với người đàn ông suồng sã kia.

“Tôi là phóng viên chuyên trang của ‘Tuần san tài chính kinh tế’, có thể làm phiền ngài mấy phút không? Tại sao giờ này ngài lại xuất hiện ở chợ đêm phố Miếu? Chuyện này có liên quan gì đến kế hoạch đầu tư mới của ngài không?” Gã ta bám lấy cậu ấy lải nhải không thôi: “Hôm nay ngài tự mình trải qua sự cố ẩu đả, niềm tin đầu tư cho khu phố này liệu có bị ảnh hưởng? Sau sự việc lần này, ngài có quan điểm gì khác so với trước đây? Ngài có thể phát biểu một vài suy nghĩ của mình chứ? Vị này là Trần tiên sinh đúng không ạ?” Anh ta đột nhiên chĩa mũi dùi vào tôi: “Ngài là một trong những phát ngôn viên của Trụ Phong, ngài có thể đưa ra một vài bình luận về sự kiện lần này chứ? Chúng tôi có thể xin một cuộc phỏng vấn đặc biệt với Trịnh tiên sinh và ngài không? Về việc…”

Đây đâu có giống phóng viên tài chính kinh tế, rõ ràng là tay hề giữa đường đứt gánh nhảy sang mà. Đến ngày thứ hai, khi nữ thư ký chạy ào vào phòng làm việc, vẻ mặt hốt hoảng đưa một tờ báo đến trước mắt tôi, thì tôi đã xác nhận được suy đoán đó của mình.

“Trần tiên sinh, anh xem qua chưa? Bài này…” Cô ấy chỉ vào vị trí cực kỳ dễ thấy ở trang hai.

“Shit!” Tôi đứng lên.

Tôi xoay người, đập mạnh vào lưng ghế, lâu lắm rồi không tức giận thế này. Tôi cố gắng tỉnh táo lại, nhưng thử vài lần vẫn không bĩnh tĩnh hẳn được.

Tôi vỗ trán trước cánh cửa sổ phòng làm việc, chậm chạp bước quanh vài vòng, ngay cả Tina cũng nhận ra tôi cực kỳ nóng ruột, cho nên dè dặt hỏi: “Trần tiên sinh có muốn uống một tách cà phê không?”

“Không cần đâu.”

Cô ấy do dự đang định ra khỏi phòng thì bị tôi gọi giật lại: “Tina, giúp tôi điều tra tòa soạn, còn cả tay phóng viên này nữa.”

Sáng hôm nay, thư ký nhận không dưới hai mươi, ba mươi cuộc điện thoại muốn hỏi chuyện này thật giả ra sao. Giới truyền thông thì không cần biết là thật hay giả, vừa nghe tin là lập tức hành động, muốn điều tra nội tình và phản ứng của đương sự. Đúng là tôi và Trịnh Diệu Dương có thể làm ngơ chuyện này, không trả lời bất cứ câu hỏi gì, thế nhưng nghi ngờ và suy đoán thì đã đầy rẫy rồi. Trên thương trường vốn không thiếu chuyện mờ ám, bất cứ lúc nào cũng có kẻ muốn mượn gió bẻ măng mà tung đòn hạ bệ mình thôi.

Điện thoại nội bộ vang lên: “Tina, tôi đã nói không nhận phỏng vấn.”

“Là điện thoại của Giang tiểu thư ạ.”

Tôi chỉ có thể ấn nút nghe điện, lạnh nhạt mở miệng: “Tin tức truyền đi nhanh vậy?”

“Sao các anh chẳng cẩn thận gì hết vậy!” Marlee đi thẳng vào vấn đề: “Lần này thì hay rồi, em thấy phụ nữ khắp thành phố ai cũng có một quyển trong tay. Xem đây này, ảnh đẹp văn hay, sinh động cực kỳ, chuyện gì xảy ra với các anh vậy? Trần Thạc, có phải hai anh bị người ta hãm hại không?”

Tôi nhớ mấy năm trước cũng có một lần xảy ra chuyện bát nháo thế này, lúc đó là bị đưa tin rùm beng với Phùng Bằng Phi, nhưng lần này lại khác.

“Bọn anh sẽ xử lý gọn gàng.”

“Không đến ba ngày, nói không chừng Trần Dương cũng bị đưa ra làm đề tài trên mặt báo, không phải anh không biết truyền thông ở Hương Cảng này đáng sợ thế nào…”

“Được rồi, Marlee.” Không ngờ lại là tôi trấn an cô ấy: “Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết mà.”

Tôi gác điện thoại, tiện tay nhặt tờ báo hồi sáng bị tôi ném vào thùng rác lên, lật qua trang thứ nhất. “Nghi vấn! Hai chàng trai độc thân ngàn vàng hấp dẫn nhất đất cảng ta có mối quan hệ quá mức thân thiết?!” Tiêu đề cực kỳ bắt mắt, như để chứng minh suy đoán này, phía dưới còn thêm vào một loạt ảnh chụp mờ ám, hình nào cũng có chú thích rõ ràng, cái gì mà “hai người không đơn giản chỉ là đồng nghiệp”, “tình tứ nhìn nhau không rời, thỉnh thoảng còn thì thầm cực kỳ thân mật”, “dắt tay đi dạo phố Miếu, tình cảm dào dạt, phóng túng bất kham”, ngay cả ảnh chụp Trịnh Diệu Dương chọn cà vạt đưa vào tay tôi cũng có, lời lẽ còn mỹ miều hơn: “A Trịnh tự chọn cà vạt, vừa nhìn đã biết quan hệ thân mật đến mức nào”.

Nhìn thấy cái mớ này, tôi không nhịn được cười mỉa, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.” Phiền bọn họ nghĩ ra lắm chiêu trò thế này, tôi nổi hết cả da gà da vịt, không biết Trịnh Diệu Dương đọc được bài báo này sẽ có cảm giác gì. Hừ, vẫn phải trở về bàn bạc với cậu ấy mới được.

Tôi nén nhịn đọc xong mấy dòng viết trên tờ báo, cũng gọn gàng xúc tích y như vậy:

“Chập tối hôm qua, ở phố Miếu phóng viên báo chúng tôi đã tình cờ chứng kiến tận mắt: Hai chàng trai trẻ tuổi phong độ Trần, Trịnh đứng đầu tập đoàn Trụ Phong nắm tay nhau đầy thân mật ngay trên phố Miếu, thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu người, lại còn phấn khích chạy giữa đám người, gặp phóng viên cũng chẳng e ngại gì. Trước đây người ngoài vẫn đoán già đoán non về mối quan hệ giữa bọn họ, chắc chắn sau sự kiện công khai ở phố Miếu, thái độ mập mờ của họ cũng sẽ dần sáng tỏ. Nếu thông tin này được xác thực, không biết sẽ khiến bao nhiêu người rớt tròng mắt, cũng sẽ làm cho thiếu nữ khắp đất cảng này thất vọng ủ ê. Nhưng trước mắt chưa thể đoán được mối quan hệ này một khi được công khai sẽ ảnh hưởng như thế nào đến danh tiếng của Trụ Phong cũng như gây nên đủ mọi dư luận trái chiều khác, đương nhiên, sự thật vẫn phải chờ chứng thực…”

Không có nửa chữ nhắc đến vụ lộn xộn ở phố Miếu, biến tôi và Diệu Dương thành hai thằng điên “vì tình yêu mà mất đi lý trí.” Tôi đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn thẳng xuống tên phóng viên: Tony.

Giỏi thật, gã đó có thể khuấy cho chuyện bé xé ra to thế này, lại còn chụp được ảnh suốt dọc đường. Lần này hoàn toàn khác với lần quậy phá trước của Trần Cận, chúng tôi để cho đội săn tin chuyên nghiệp theo dõi dễ dàng đến vậy, có vẻ đã sống những ngày nhãn nhã quá lâu, cả tôi và Trịnh Diệu Dương đều mất đi rất nhiều cảnh giác.

Tôi gọi điện thông báo thì nghe cậu ấy bảo: “Tôi đang ở ngoài, lát nữa về.” Nói rất ngắn gọn, nhưng tôi chắc chắn cậu ấy đã biết hết rồi.

Đúng lúc ấy, Tina mở cửa sửng sốt nhìn tôi, lại nhìn người phía sau: “Trần tiên sinh, có người nằng nặc xông vào, là của anh…”

“Người đẹp, không cần giới thiệu.” Trần Cận sải bước đi vào: “Anh có việc tìm sếp của các em.”

Tôi ra hiệu bảo Tina ra ngoài, cô ấy nhìn Trần Cận đầy khó hiểu, chắc là mặt mũi chúng tôi quá giống nhau khiến cho cô ấy chẳng hiểu mô tê gì cả.

“Anh có biết bộ dạng của anh cực kỳ nực cười không.” Tôi ngồi trên mép bàn khoanh tay nhìn anh ta mặc nguyên cây da đen cực kỳ chói mắt.

“Ha ha.” Anh ta tùy tiện ngồi xuống, gác chân lên bàn trà: “Anh chỉ muốn lên đây xem phòng làm việc của chú bố trí ra sao thôi mà.”

“Anh cũng rảnh rỗi gớm.”

“Trước đây chú đâu có hung dữ với anh như thế.” Anh ta còn giả vờ tội nghiệp trước mặt tôi.

“Anh đến ít thôi.” Tôi bật cười: “Tóm lại anh muốn làm gì?”

“Sáng nay có thằng đệ cho anh xem tờ báo.” Anh ta cười như tên trộm: “Nó tưởng đại ca anh đây cùng thằng đàn ông khác đắm đuối nắm tay nhau lên trang nhất, kết quả anh vừa nhìn đã không thể nào tin nổi, thì ra Thạc Thạc bé nhỏ nhà anh gây họa rồi. Xem đi, đã bảo phải ngoan, lần này thì có chuyện rồi.”

“Anh đừng có buồn nôn thế.” Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Thằng cha phóng viên này có phải do anh sai tới giở trò không?”

“Ê, mấy chuyện này không thể đổ oan lung tung được đâu! Anh độc ác như thế sao?” Anh ấy lắc đầu chỉnh đốn tôi: “Chú ấy, lối sống không lành mạnh, không thể trách người khác được.” Đột nhiên lại nghiêm túc ghì vai tôi xuống: “Chú và gã họ Trịnh kia, không có gì đúng không?”

“Có gì cũng chẳng liên quan đến anh.”

“Đừng thế chứ!” Anh ta dùng sức ghì chặt vai tôi: “Về với anh đi.”

Tôi gắng đẩy anh ta ra: “Anh điên à!”

Anh ấy chợt kéo tôi lên: “Anh không thể cứ thế nhìn thằng họ Trịnh đó làm hư chú được. Không phải hai đứa định làm thật chứ.”

“Giờ tôi đủ phiền toái rồi, mẹ kiếp anh không thể trật tự chút à.”

Anh ta yên lặng nhìn tôi: “Chú có còn nhớ khi ấy, chú đỡ côn đỡ đao thay anh, anh em chúng ta ở thế giới ngầm oai phong đến thế nào không? Hiện tại chúng ta đã không còn là mấy thằng ranh đầu đường xó chợ nữa, ngày xưa chú trưởng thành sớm hơn anh, lúc nào cũng dạy bảo anh phải mau chóng rời khỏi chốn tạp nham đó. Bây giờ đến phiên anh dạy bảo chú, nếu như chú với họ Trịnh kia thật sự có quan hệ đó, tự chú cũng biết chuyện sẽ phiền toái đến cỡ nào.” Anh ấy lại bá cổ tôi: “Trần Thạc, hai thằng đàn ông không thể lâu dài được, nghe anh đi, chúng ta quay về Mỹ, cùng nhau xông pha. Không có chú, anh thấy như thiếu một bên tay chân vậy.”

Điện thoại di động của tôi đổ chuông, tôi đẩy Trần Cận ra, bấm nút nghe điện: “Cậu đang ở đâu?”

“Anh đến Bán Đảo đi, luật sư Thành Nghiệp tới rồi, tôi muốn anh có mặt ở đây.”

“Sao hôm nay mọi chuyện cứ rối tung lên thế?”

“Trần Thạc, chuyện của chúng ta vẫn rối như thế mà. Chờ mà xem, cả đám người đang ở sau lưng châm mồi lửa đấy.”

“Tôi chuẩn bị tâm lý rồi.” Tôi cười cười, quay đầu lại ra hiệu bảo Trần Cận cút về trước: “Cho tôi mười lăm phút, tôi tới liền.”

“Phải nghĩ cách khiến gã phóng viên kia ngậm miệng mới được.” Đương nhiên, ý của cậu ấy không phải muốn giết phăng gã, mà là dùng cách hiệu quả hơn.

“Đã khơi mào dư luận rồi, xem ra rất khó vãn hồi.” Tôi đột nhiên nghĩ tới một người.

Nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tôi không lập tức hành động, muốn tạm thời yên lặng nghe ngóng động tĩnh. Báo chí vốn là như vậy, đương sự càng phản ứng kịch liệt thì họ lại càng làm mạnh hơn, xào nấu càng khủng khiếp, còn nếu mình cứ lạnh lùng xử lý, thời gian lâu dần sẽ lắng lại thôi.

Trần Cận bị tôi xua đuổi vẻ mặt đầy ai oán. Tôi lái xe đến Bán Đảo, vừa vào quán rượu, quản lý đã ra đón, nói Trịnh Diệu Dương căn dặn anh ta đích thân dẫn tôi vào phòng họp, trên đường đi tôi đã tự suy tính mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện nay.

Vừa đẩy cửa ra thì lập tức có mấy ánh mắt dò xét lia tới, tôi bình tĩnh tự nhiên đi vào. Ồ, luật sư cả hai bên đều ở đây, còn có vài người lạ hoắc không biết là của bên nào, Trịnh Diệu Dương ra hiệu bảo tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cậu ấy. Tôi gật đầu với bọn họ rồi qua đó ngồi xuống, cũng không thực hiện thủ tục hỏi han gì hết, bầu không khí khá trang nghiêm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp