VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 09

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Đúng lúc này điện thoại di động đổ chuông, tôi vừa cúi đầu nhìn thì nhận ra cuộc gọi từ trợ lý đặc biệt của Trịnh Diệu Dương, có dự cảm không được tốt cho lắm, A Cận thì đang quan sát sắc mặt tôi.

Do dự giây lát, tôi vẫn đứng dậy nghe điện: “Bình à?”

“Tổng giám đốc Trần, xe của chủ tịch Trịnh bị người ta giở trò, có chút vấn đề.”

“Cậu ấy có bị thương không?” Thần kinh của tôi vô cùng căng thẳng.

“Cũng may chỉ là vết thương nhẹ, không sao hết.” A Bình vội vã bổ sung.

Tôi lớn tiếng hỏi: “Điều tra ra thằng nào gây sự chưa?”

“Trước mắt suy đoán là do mấy thằng già Nam Á bị Trụ Phong hớt tay trên khu đất Cửu Long nên hò nhau chơi xấu, bọn chúng nhòm ngó khu mua sắm đó lâu rồi, cuối cùng lại để Trụ Phong giành mất, vẫn luôn khó chịu tìm cơ hội trả thù.” A Bình tức giận nói.

“Chắc bọn chúng chỉ muốn cảnh cáo trước, sau đó mới tìm cách chơi mình sau, đừng để chúng tóm nhược điểm là được.” Tôi biết, dựa vào thế lực hiện tại của Trịnh Diệu Dương, không mấy người dám động vào cậu ấy, kẻ thù cũng sợ mục tiêu quá lớn, làm quá đà sẽ không dọn dẹp nổi. Chơi mấy trò khuếch trương quyền lực, tất sẽ dẫn tới cả đám hổ báo ngấp nghé xung quanh.

Người đàn ông đứng bên cạnh tôi nghe được cuộc điện thoại vừa rồi tỏ vẻ cực kỳ thâm thúy, đột nhiên huýt sao cao giọng hỏi: “Nó không sao chứ?”

Tôi không thèm để ý, dặn dò đầu bên kia: “Mấy ngày tới làm gì cũng phải chú ý đấy.”

“Vâng, tổng giám đốc Trần.”

Tắt máy xong, tôi hờ hững liếc người nào đó, anh ta vẫn nhăn răng cười: “Xem ra, thẳng Trịnh đó tin tưởng chú quá nhỉ, vừa có chuyện là cấp dưới lập tức thông báo cho chú ngay, thế thì vụ buôn bán này của anh chỉ là chuyện vặt rồi.”

Tôi sải bước xông tới, lôi cổ Trần Cận từ sô pha lên, anh ta không đề phòng, hơi giật mình nheo mắt nhìn tôi chằm chằm, nhưng không phản kháng.

“A Cận, tốt nhất là anh nên làm việc cẩn thận.” Tôi không hề uy hiếp mà đang nói sự thật: “Anh mà chọc tức tôi thì đừng trách tôi không nể tình. Làm gì cũng có nguyên tắc của nó, anh có chơi cứng cũng chưa chắc đấu nổi Trụ Phong đâu.”

“Bảo vệ nguyên tắc vì Trịnh Diệu Dương hả?” A Cận nhíu mày: “Xem ra trong lòng chú, tôi gặp nguy hiểm cũng chẳng khiến chú lo lắng như Trịnh Diệu Dương?”

“Anh muốn nói cái gì.”

“Theo như tin tức anh có được, anh phát hiện…” Anh ta kề sát vào tôi: “Quan hệ giữa chú và Trịnh Diệu Dương có vẻ không chỉ là cấp trên cấp dưới đâu nhỉ?”

Tôi cười: “Anh định nói cái gì?”

“Anh chỉ hiếu kỳ thôi.” Trần Cận ra hiệu bảo tôi buông cổ áo anh ta ra, nhẹ giọng nhắc nhở: “Này, bên cạnh còn có đàn em đấy, chú chừa cho anh tí thể diện đi.”

Tôi đẩy anh ta ra: “Không có việc gì thì tôi đi luôn, đưa Trần Dương xuống đây.”

“Hở… Trần Dương?” Anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ cái tên này: “Chữ Dương này không phải chỉ Trịnh Diệu Dương chứ? Hả?!”

“A Cận, đừng có khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi.”

“OK! OK! Anh ngậm miệng đây.” Anh ta nói vậy mà người vẫn không biết sống chết ghé sát vào tai tôi nói: “Là anh em với nhau, tôi chỉ sợ chú chệch đường ảnh hưởng đến tương lai thôi. Anh đã cho người đưa cô cháu gái về nhà rồi, chú chớ buồn phiền sốt ruột.”

“Ở Hồng Kông còn chưa đến lượt thằng đại ca nửa mùa như anh nhắc tôi phải làm thế nào.” Tôi xoay người đi ra ngoài.

“A Thạc!” Anh ta gọi giật lại sau lưng tôi: “Anh hi vọng anh đã đoán sai.”

Tôi lập tức quay đầu lại, cũng không ngần ngại mà tặng anh ta một nụ cười bất cần: “Nếu như anh đoán không sai thì định làm thế nào?”

“Chú đừng có đùa, anh không có dễ bị lừa đâu.” Anh ta cười cứng nhắc.

“Trần Cận, chuyện của tôi không cần anh lo nghĩ sắp đặt, trước đây tôi không dính líu đến anh, sau này cũng sẽ không.” Nói xong câu cuối cùng, tôi không chút do dự sải bước ra ngoài, cũng không có tay vệ sĩ nào dám ngăn cản người có bản mặt giống lão đại họ y như đúc.

Tôi vừa về nhà Marlee đã lao ra cửa đón: “Ôi Trần Thạc, cảm ơn trời đất. Con bé đã về rồi, bình yên vô sự, thấy không có tin gì của anh em suýt chút đã đi báo cảnh sát rồi.” Marlee kéo tôi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Trần Dương bé nhỏ nói, cái người kia với anh…”

Tôi dùng ngón tay ngăn môi cô ấy: “Đừng nói cho Trịnh Diệu Dương biết chuyện hôm nay.”

“Nhưng gã đó bắt cóc người ta mà!”

“Phương pháp thể hiện tình thân của anh ta vẫn không được văn minh như vậy đấy.” Tôi rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Marlee: “Đừng để ở trong lòng, anh hiểu anh ta.”

“Được rồi.” Cô ấy nhún nhường: “Em biết chuyện này phức tạp, em không làm rối thêm nữa. Tốt nhất anh nên cảnh cáo người kia, bảo anh ta đừng có làm bậy, đặc biệt là với Trần Dương.”

“Anh sẽ nói.”

Sau đó tôi lái xe thẳng đến Trụ Phong xem tình hình Trịnh Diệu Dương, vừa bước vào cửa đã thấy cậu ấy đang ngồi rất thờ ơ để hai vị bác sĩ tư băng bó cái đầu mình.

“Cậu chắc chắn đây là vết thương nhẹ chứ?” Tôi nhìn mặt cậu ấy đầy nghi ngờ.

“Xe mất phanh, đầu bị va đập, có mất tí da.” Cậu ấy thoải mái đáp: “Ờ, mà sao anh về nhanh vậy? Từ lúc A Bình giấu tôi báo cáo việc này cho anh thì còn chưa đến một tiếng đồng hồ đâu.”

“Không cần đến bệnh viện sao?” Tôi không thèm để ý cậu ấy, quay ra hỏi hai vị bác sĩ tình hình vết thương, bọn họ gật đầu tôi mới yên tâm.

Đến khi mọi người ra ngoài hết, cậu ấy mới cợt nhả: “Sao anh cũng hốt hoảng y như bọn họ vậy?”

“Đợi ngày nào đó cậu bị đánh thành ngu si thì mới biết điều được.”

Cậu ấy đứng lên, đi tới chỗ tôi, đưa tay xoa mặt tôi: “Chà, nhìn bộ dạng căng thẳng của anh trông hay hay đó.”

“Dạo này cậu lại không biết chừng mực rồi đấy.” Tôi thúc mạnh cùi chỏ vào ngực cậu ấy.

Cậu ấy khẽ cau mày, lắc đầu nói: “Này, ra tay ác như vậy, chẳng biết thương xót bệnh nhân gì cả.”

“Tôi thấy đầu óc cậu kể cả chưa bị va đập thì cũng đã trục trặc từ lâu rồi.”

Cậu ấy thoải mái cười rộ lên: “Anh đang lo cho tôi?”

“Tôi đã quen với mấy sự cố đặc biệt kiểu này rồi, đều bị cậu huấn luyện ra cả.” Tôi ngồi xuống đối diện cậu ấy, tiện tay nhấc tách cà phê đã uống một nửa trên bàn làm việc của cậu ấy mà nhấp hai ngụm, nãy giờ chạy qua chạy lại, ngay cả nước cũng không kịp uống: “Cậu định xử lý đám người đó thế nào? Tôi phát hiện cho dù cậu không gây chuyện thì khối kẻ cũng đến gây chuyện với cậu, kẻ thù xem ra cũng không ít nhỉ.”

“Giết một răn trăm thôi.”

“Cậu được đấy.” Tôi lắc đầu cười: “Đừng làm quá, tránh chó cùng dứt giậu.”

Cậu ấy cười cợt: “Bọn chúng làm tôi vỡ đầu, tôi cho bọn chúng nát mặt, không đến nỗi quá đáng chứ?”

“Đừng quên, cậu là thương nhân đàng hoàng đấy.” Tôi tốt bụng xin đỡ cho kẻ khác.

“Nhưng bọn chúng dám dùng thủ đoạn xã hội đen với tôi.”

“Nào, cậu qua đây, tôi nói cho cậu biết dùng cách gì hay nhất.” Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với cậu ấy.

Cậu ấy tỏ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn đi đến trước mặt tôi: “Ồ? Anh định dạy tôi thế nào?”

Tôi khoát tay, níu cổ cậu ấy xuống, cậu ấy ôm bả vai tôi hôn phớt một cái, dịu dàng hiếm thấy. Tôi nhếch khóe môi, đột nhiên cảm thấy hứng thú cười giễu: “Hôm nay diễn quý ông sao? Xem ra đầu cậu thật sự bị đụng hư rồi.”

Cậu đấy đột ngột lôi tôi ra khỏi ghế, trở tay đè tôi xuống bàn làm việc, cười tà: “Anh nghĩ sao?”

Tôi cười: “Này, đây là phòng làm việc đấy, cậu đừng có đùa.”

“Trông tôi giống đùa lắm hả?”

Tôi cho rằng lửa nóng còn chưa đến mức có thể bị châm ngay trên bàn làm việc lạnh như băng này, nhưng hành động của Trịnh Diệu Dương khiến tôi có chút bất ngờ. Cậu ấy ép tới rất gần, còn ôm lấy thắt lưng tôi, dấn tới hôn tôi bằng một tư thế khá là nhã nhặn, nụ hôn này so với ban nãy nóng bỏng và cố chấp hơn nhiều, có mùi vị đặc biệt của cậu ấy, không khí trong chớp mắt trở nên ướt át, tôi bắt đầu có phản ứng, hừ, thật không ổn tí nào!

Xem ra hôm nay cậu ấy lại thiếu suy nghĩ rồi, không buồn nhìn xem hiện tại là lúc nào ở đâu nữa.

Cậu ấy bắt đầu cầm tay trái tôi lên đặt lên môi mình, ngậm một ngón tay tôi đầy vị tình ái, lại khẽ liếm cắn như khiêu khích. Tôi không thể nhịn được nữa, đẩy cánh tay cậu ấy ra: “Này, đừng có đùa nữa, còn tiếp tục là tôi cáu đấy.”

“Anh thật không muốn thử ở đây sao?” Môi cậu ấy lên xuống trên cổ tôi, giọng điệu mơ hồ.

Tôi bắt đầu khâm phục tên xấu xa làm cậu ấy bị đập đầu: “Sao hôm nay cậu lại khác thường như vậy? Cậu chắc chắn mớ băng quấn đầu này không có vấn đề gì chứ?”

“Anh!” Rốt cuộc cậu ấy cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, trách cứ bằng giọng điệu rất trẻ con: “Sao anh lại chẳng có chút tình thú gì như vậy?”

“Không phải cậu vẫn tự nhận khả năng kiềm chế của mình rất cao, chưa bao giờ tùy tiện động dục ở chỗ làm việc sao? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy hả?” Tôi thình lình kéo eo cậu ấy, để cậu ấy kề sát vào tôi, đồng thời quan sát ánh mặt cậu ấy mong tìm ra được dấu vết gì đó, quả nhiên thấy nơi đó toát ra vẻ sâu thẳm khác thường. Tôi nhẹ giọng giục: “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không, làm với tôi trước đã.” Cậu ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Làm xong tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Cậu đừng có nuốt lời.” Tôi nhếch khóe môi, cảm thấy hôm nay cậu ấy có tâm sự.

Trịnh Diệu Dương đã từng nói, đừng ai mơ tưởng có thể chạm đến nội tâm cậu ấy, tôi trả lời, tôi cũng không có ý định xâm phạm lừa gạt cái gì, cậu ấy lại nói, anh không xâm phạm, tôi cũng tính để trống vị trí đó chờ anh tới. Đây là một lần đối thoại sến súa khắc sâu trong ký ức tôi. Tôi lúc đó, thậm chí hiện tại, cũng luôn cảm thấy tim cậu ấy không phải của tôi, mà tim tôi cũng không thuộc về cậu ấy, chỉ có máu là hòa vào làm một mà thôi. Có rất nhiều thứ vốn không cần phải miệt mài suy nghĩ xem nó có tồn tại hay không, chỉ cần dựa vào cảm giác là có thể tìm được ngọn nguồn.

Có thứ cảm xúc mãnh liệt chỉ cần gảy nhẹ thêm một chút là có thể bùng cháy, thở gấp và rên rỉ, trong cơ thể chúng tôi vốn có dã tính giúp chúng tôi đi chinh phục tất cả. Từ trước đến nay, chúng tôi như đôi thú dữ cảnh giác cao độ, rồi lại gạt phăng mọi cản trở mà xông về phía trước, không phải muốn bảo vệ đối phương mà chỉ muốn đừng liên lụy đến nhau thôi.

Diệu Dương kéo mạnh tôi va vào cậu ấy. Cậu ấy vươn cánh tay ôm lấy thắt lưng tôi, dùng chân ghìm chặt nửa dưới, nghiêng đầu hôn, một nụ hôn đằng đẵng bất tận khiến cho tế bào toàn thân tôi đều hưng phấn, làn da nóng lên nhanh chóng. Mãi cho đến khi cậu ấy kéo khóa quần tôi, đầu óc của tôi mới tỉnh táo trở lại: “Diệu Dương, chỗ này không được.”

“Đừng nhúc nhích.” Cậu ấy cười, bắt đầu cởi áo, để lộ thân thể tráng kiện, lại cởi phăng áo khoác tôi ra, kéo áo tôi xuống đến thắt lưng, hai tay di chuyển từ thắt lưng đến háng tôi, môi cũng sít sao dán chặt lên ngực tôi, dần dần đi xuống…

Khi Trịnh Diệu Dương chạm đến bộ vị mẫn cảm nhất của tôi, tôi hưởng thụ ngẩng đầu thở dốc. Khi cậu ấy bắt đầu không khách khí ra tay, tôi hơi rùng mình, phần cơ thể nóng rực của cậu ấy đặt giữa hai chân tôi chuẩn bị tiến vào, tôi cảm giác được sự kiên trì và mất khống chế của cậu ấy. Tôi trở nên vô cùng căng thẳng, theo bản năng mà lùi lại trên mặt bàn, cậu ấy lập tức nâng eo tôi cố định lại, không cho tôi động đậy.

“Này, anh hợp tác chút không được à?” Cậu ấy trách nhẹ vào tai tôi.

“Thế sao cậu không hợp tác với tôi?”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp