[REVIEW | ĐAM MỸ] MỖI NGÀY RỜI GIƯỜNG ĐỀU THẤY GIÁO CHỦ ĐANG PHÁ ÁN

Đăng bởi: Tàng Thư Quán - lúc: 17:37:36 - 24/02/2021 - tại: Cổ đại, Đam mỹ, Tiểu thuyết, Võ hiệp giang hồ
Đọc: 1585
[REVIEW | ĐAM MỸ] MỖI NGÀY RỜI GIƯỜNG ĐỀU THẤY GIÁO CHỦ ĐANG PHÁ ÁN
Tác giả: Chung Hiểu Sinh

Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, giang hồ ân oán, chủ công, ngọt ngược đan xen, công là giáo chủ ma giáo đầu óc trên mây, thụ là thiếu hiệp bề ngoài nghiêm túc bên trong si tình.

Nhân vật chính: Cao Hiên Thần (Hàn Dục Trừng) x Kỷ Thanh Trạch

Giới thiệu:

Võ lâm hiện tại đang trong thời kì thái bình, mà ưu thế đang nghiêng về phe chính đạo. Giáo chủ Ma giáo Cao Hiên Thần cảm thấy môn phái mình đang dần suy thoái vì thế quyết định gây chuyện thị phi một mẻ, muốn trở thành kẻ thiên hạ đệ nhất phá rối của võ lâm.

Thế là hắn lẻn vào Thiên Hạ Luận Võ Đường, chơi đùa một đám tôn tử chính phái, nói bẻ cong là bẻ cong thẳng nam.

Nhưng võ lâm còn chưa bị quấy đục, Cao Hiên Thần lại bị người ta “giết”. Vì vậy hắn khôi phục thân phận giáo chủ ma giáo, nghênh ngang bước vào giang hồ, bắt đầu phá án.

Nếu như có một ngày, ta thành đại ma đầu người người muốn diệt trừ, ngươi có cùng thế nhân phỉ báng ta, bắt nạt ta không? Hay là ngươi sẽ đi cùng ta, không phụ thanh xuân tươi đẹp?

REVIEW:

Đây là sảng văn là sảng văn là sảng văn, giọng điệu tưng tửng hài hước, giá trị giải trí xả stress rất cao, lúc hài thì siêu cấp hài, mà lúc ngược cũng ngược ra trò.

Thiếu chủ ma giáo Cao Hiên Thần rảnh rỗi sinh nông nỗi, muốn vấy bẩn các mầm non chính đạo nên đã cải trang, dùng thân phận giả là Hàn Dục Trừng trà trộn vào Thiên Hạ Luận Võ Đường, cùng ăn cùng ngủ năm năm, nhận ra không cần mình dạy hư thì lũ thiếu niên chính đạo kia cũng chẳng có quy củ gì, cũng trốn học cũng nói xấu, cũng lén đi chơi tán gái. Ai ngờ, sau vài năm, nghiệp lớn chưa thành thì thiếu chủ đáng yêu vừa mất võ công vừa bị trọng thương bị người thần bí đưa về ma giáo, con người mang thân phận “Hàn Dục Trừng” lại bị cho là đã chết, chẳng những thế, thiên hạ còn bảo là do ma giáo làm.

Cao Hiên Thần dưỡng thương một năm, quyết định xuống núi phá án, điều tra cái chết của "chính mình", trả lại sự trong sạch cho tà giáo nhà mình. Cứ tự nhẩm sao thiên hạ có chuyện quái gì xấu cũng đổ hết lên đầu ma giáo, hay là Thiên Ninh Giáo nhà ta đổi tên thành Oan Ức Giáo luôn đi?

Công thụ hỗ sủng, người ngoài sủng công, ở nhà công được giáo chủ và hai hộ pháp chiều chuộng, ra ngoài thì thầy yêu bạn mến. Thụ thì chịu nhiều đau khổ hơn, có người cha mất nết chẳng ra gì, còn chịu đau đớn mất hồn cả năm ròng vì tưởng người thương nghẻo rồi nên khi nhận ra nhau là bám cứng lấy công. Sau nhiều khúc chiết lắt léo trái ngang, cuối cùng thụ về với công, phụ giúp công chấn chỉnh "tà giáo", nhưng vẫn ngày ngày chê trách sao hắn ngu như heo và khốn nạn.

Mời bạn đọc truyện "Mỗi ngày rời giường đều thấy giáo chủ ở phá án" tại đây.

Tàng Thư Quán