[REVIEW] 30 TUỔI VẪN CÒN ZIN SẼ BIẾN THÀNH PHÙ THỦY ĐẤY

Đăng bởi: Hiroki Kazama - lúc: 17:08:41 - 17/12/2020 - tại: BL Nhật, Công sở, Đam mỹ, Đô thị tình duyên, Hiện đại, Kỳ huyễn ma pháp, Phim ảnh
Đọc: 2215
[REVIEW] 30 TUỔI VẪN CÒN ZIN SẼ BIẾN THÀNH PHÙ THỦY ĐẤY
[REVIEW] 30 TUỔI VẪN CÒN ZIN SẼ BIẾN THÀNH PHÙ THỦY ĐẤY

Ban đầu tôi vốn cho rằng đây là một bộ thanh xuân nhẹ nhàng ngọt sủng, không ngờ nhân vật lại thú vị như vậy. Tôi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hiểu được cảm giác mà Adachi mang đến cho mình. Adachi trong "30 Tuổi Vẫn Còn Zin Sẽ Biến Thành Phù Thủy Đấy" chính là loại người thế này: "Mình không muốn thay đổi thế giới, cũng không muốn bị thế giới thay đổi, mình chỉ muốn sống trong thế giới của riêng mình mà thôi". 

Thực ra Adachi không có nhát gan như cậu ấy nghĩ, cậu ấy cũng khá dũng cảm. Bạn có thể cảm thấy cậu ấy nhút nhát khi không thể từ chối công việc người khác đẩy cho, nhưng có rất nhiều chứng cứ cho thấy cậu ấy nhận làm thay cho đồng nghiệp căn bản không phải để lấy lòng hay sợ làm phật ý người khác, hoặc vì mình có cấp bậc thấp hơn nên đành chịu sai bảo, mà thật ra là vì cậu ấy không muốn thấy người khác gặp khó khăn mà không giúp đỡ, là vì lòng tốt của cậu ấy, cảm thấy mình giúp được thì cứ giúp thôi.

Ở tập 7, Adachi nhìn thấy Kurosawa sắp té xỉu thì mới tới dìu, cho thấy trước đó cậu ấy vẫn đi theo Kurosawa thì mới có thể kịp thời xuất hiện như vậy. Nếu như Kurosawa không té xỉu, khả năng cậu ấy vẫn cứ im lặng đi theo mà không ra mặt, bởi vì cậu ấy hiểu rằng một người kiêu hãnh và đầy tự tin như Kurosawa không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình. Đến khi Adachi nhìn thấy Kurosawa chảy nước mắt thì lập tức nói Kurosawa cứ ngủ đi đừng suy nghĩ nữa rồi lảng sang chuyện khác, tránh cho Kurosawa xấu hổ, càng không muốn Kurosawa tiếp tục miên man nghĩ ngợi mà càng khó chịu trong lòng.

Ở bàn rượu tiếp đãi khách hàng lớn lần đó, thật ra chỉ cần Adachi chịu biểu hiện thì đó sẽ là cơ hội thăng tiến tốt đến cỡ nào? Kể cả không biết uống rượu cậu ấy cũng có thể cầm lên uống, ngửa đầu một cái nuốt xuống là xong, thứ đối phương muốn nhìn chính là tư thái phục tùng cúi đầu khom lưng của mình mà thôi. Nhưng cậu ấy lại nói bản thân không uống rượu, chuyện không thích liền thẳng thừng từ chối (Đối lập với Kurosawa ở bàn rượu, Kurosawa cũng không thích bầu không khí này, nhưng lại làm bộ vô cùng thoải mái. Cả trong trò chơi “Vua” cũng vậy, Adachi không muốn hôn môi cũng là trực tiếp từ chối, Kurosawa muốn hôn cậu, phản ứng trực tiếp của cậu là nhắm mắt kháng cự, đó là phản ứng chân thực nhất), thế nhưng vì sao sau đó lại uống vậy? Ừm, bạn biết đấy, đối với những người có hội chứng sợ xã hội mà nói, để kết thúc tình huống khó xử, không muốn người khác cứ nhìn mình chằm chằm, để có thể mau chóng lùi ra khỏi ánh đèn chiếu tới, họ có thể tình nguyện làm những chuyện không muốn đúng không?

 

Adachi là một người rất có dũng khí, thể hiện ở việc: “Chuyện không muốn làm mình sẽ không làm, hoàn toàn sống theo cách thức mà mình vốn có”. Nếu cậu ấy muốn nổi bật, cậu ấy sẽ nỗ lực để bản thân trở nên nổi bật, thế nhưng nếu cậu ấy chỉ muốn làm người bình thường, cậu ấy sẽ hoàn toàn chấp nhận mình là một người bình thường, sẽ không lôi cuốn bởi các giá trị phổ biến trong cuộc sống.

Adachi rất ít, hay gần như không có chuyện suy nghĩ và lời nói bất nhất. Cậu ấy không đeo mặt nạ để sống, trái ngược với Kurosawa, đối lập với Rokkaku, làm được như vậy chẳng phải cần một dũng khí rất lớn hay sao? Con người xưa nay có người hướng nội có người hướng ngoại, vốn không chia tốt xấu, thế nhưng xưa nay trên đời có bao nhiêu người vẫn nghĩ rằng người hướng ngoại có phần tự ti, nên muốn biến bản thân trở nên cởi mở hoạt bát, như ánh mặt trời xán lạn, nghĩ như vậy mới là “tốt”, thậm chí vì thế mà “thay đổi” bản thân, không muốn cười cũng vui vẻ cười, có bao nhiêu người có thể thật sự từ đáy lòng tiếp nhận chính bản thân mình là một người như bản thân mình vốn vậy?

Adachi hướng nội nhưng không phải người nhu nhược. Người nhu nhược sẽ bảo sao làm vậy, không có tư tưởng và quyết định của của chính mình. Nhưng Adachi hoàn toàn không phải như vậy. Cậu có thể nói cho Tsuge không yêu ai cũng là chuyện bình thường thôi, nói với Kurosawa rằng không hoàn hảo cũng chẳng sao cả, nói với Rokkaku rằng không theo vũ đạo cũng không có vấn đề gì. Cả ba người ấy đều mê man trong khổ não, nhưng Adachi lại không vướng bận dây dưa trong những chuyện này. Adachi không ở chỗ cao nhất mà tỏa ánh hào quang cũng không có nghĩa bản thân cậu ấy không có ánh hào quang. Có thể bạn không cảm thấy cậu ấy thu hút giữa đám người, có thể bản thân cậu ấy cũng thấy mình là người bình thường thôi, nhưng tôi nghĩ, cậu ấy chưa từng có thời gian sống trong mê man. Đối lập với Kurosawa, sau khi Kurosawa say rượu đã khóc tự hỏi chính mình: “Mình đang làm gì vậy?”, bởi vì anh đã hầu rượu bán rẻ tiếng cười, xét đến cùng là chuyện anh không muốn làm, nhưng chuyện Kurosawa không muốn làm lại vẫn cứ làm, đây mới là biểu hiện của trưởng thành. Thế thì tại sao Kurosawa lại khóc? Khóc là vì thật sự khổ sở, muốn chống cự, lại không thể chống cự, mâu thuẫn đến một mức độ nhất định mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cho nên Kurosawa trong nháy mắt lại yêu Adachi đậm sâu như vậy, bởi vì Adachi có chân tình, có thật tình, không có mặt nạ, những thứ này anh không có, cũng là khát vọng của anh.