LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 57

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Có rất nhiều điểm đáng ngờ”. Lâm Cảnh Phong trầm ngâm hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Chúng ta sắp xếp lại một chút”.

Trương Soái: “Cậu hỏi, tôi đáp”.

Lâm Cảnh Phong nói trước: “Nao trong núi, các anh chưa từng thấy xưa nay?”.

Trương Soái: “Chưa, từ nhỏ đến lớn, bốn năm tôi vào cấm địa một lần; cho đến năm hai mươi tuổi bắt đầu dẫn Trương Huy vào, từng thấy… Nao một hai lần, đều là Nao lông vàng”.

Lâm Cảnh Phong: “Cũng có nghĩa là, lúc đó vẫn chưa xảy ra thi biến”.

Trương Soái gật đầu: “Nhiều Nao như vậy từ đâu chui ra được chứ? Chúng nó sợ xương Phật trên người Tiểu Tiện, thì chắc là một loại âm quỷ”.

Lâm Cảnh Phong không bình luận gì mà hỏi tiếp: “Về hang cổ trong lòng núi, anh nói chúng phân bố chi chít, đều là mạng lưới hang đá vôi chứa đầy cổ trùng, chúng là do các anh bày ra sao?”.

Trương Soái đáp: “Không phải, điều này tôi có thể khẳng định, tuyệt đối không phải. Trong cấm địa vốn dĩ không có bất cứ loại cổ nào, tất cả các loại cổ trùng đều nằm trên người Bặc Mẫu”.

Lâm Cảnh Phong: “Có khi nào là do Bặc Mẫu xua chúng ra không?”.

Trương Soái: “Chuyện này cũng không thể nào”.

Lâm Cảnh Phong lại chìm vào thinh lặng.

Triển Hành chen miệng vào: “Trong khoảng thời gian từ lúc Trương Huy đưa bạn gái anh ấy vào, cho đến khi có cuộn băng ghi hình này, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi cũng nghĩ vậy, cần phải thăm dò sơ qua một chút đã rồi hãy vào cấm địa, khi ấy thì chúng ta mới biết rõ phải làm gì. Liệu có chuyện gì xảy ra có thể dẫn đến việc cổ trùng rải đầy hang động hay không?”.

Trương Soái ngẫm nghĩ, đáp: “Trừ khi xác Bặc Mẫu xảy ra thi biến, toàn bộ cổ trên thân thể bà bị giải phóng, bò quanh sơn động một vòng”.

Lâm Cảnh Phong loáng thoáng nghĩ ra chút manh mối, anh giơ tay ra hiệu mọi người xung quanh đừng lên tiếng, mãi lâu sau mới hỏi tiếp: “Trương Soái, lần đầu mở cấm địa năm xưa có để lại ghi chép gì không?”.

Trương Soái: “Không”.

Lâm Cảnh Phong: “Bặc Mẫu đã chết rồi còn có thể sinh con không?”.

Trương Soái sửng sốt.

“Tuyệt đối không thể!”. Trương Soái nói: “Cổ bằng xác người cần có tấm thân trong trắng, thai nhi có thể chi phối khí tượng trời đất, bảo vệ thân thể mẹ mình, năm xưa lúc thả cổ nếu Bặc Mẫu mang thai, thì tuyệt đối không thể hoàn thành trận quan tài ngàn chiếc được”.

Hoắc Hổ chợt hỏi: “Thế chết rồi thì sao?”.

Tất cả mọi người đồng thời cảm nhận được một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tôi từng nghe có truyền thuyết kể về chuyện thi thể người phụ nữ sinh ra đứa con quỷ đấy”.

Trương Soái nói: “Tôi cảm thấy không phải như vậy đâu, tam gia ạ. Các cậu nghi ngờ sau khi chết, Bặc Mẫu còn có khả năng sinh ra đứa con quỷ sao?”.

 Lâm Cảnh Phong: “Cho nên tôi mới hỏi anh, năm xưa có để lại ghi chép gì không, khi còn sống Bặc Mẫu là xử nữ, không đồng nghĩa với việc sau khi chết bà ấy vẫn là xử nữ. Nếu có người vào cấm địa…”.

Trương Soái: “Sao có thể được chứ? Trừ Đại Tư Tế và Thiếu Tư Tế, không ai có thể phá dỡ lớp thụ cổ đầu tiên của cấm địa cả”.

Lâm Cảnh Phong: “Nếu người gian dâm với xác chết là bản thân Đại Tư Tế thì sao?”.

Trương Soái ngây ngẩn cả người, chìm vào hồi ức miên man, Hoắc Hổ vẫn chưa hiểu mô tê gì, bèn nói: “Người anh em, khẩu vị của anh đúng là nặng thật”.

Triển Hành dở khóc dở cười: “Đương nhiên không phải nói anh ấy! Mà là nói Đại Tư Tế mấy trăm năm trước cơ”.

Trương Soái lẩm bẩm: “Đại Tư Tế đời đầu của người Kiềm Bặc, cuối đời quả thật không rời khỏi cấm địa, chẳng lẽ thật sự là vậy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Nếu vậy thì dễ giải thích rồi, tiếng khóc của trẻ sơ sinh mà chúng ta nghe được, rồi vô số cổ trùng trong khắp hang đá… mọi người nghĩ xem, sau khi chết vài trăm năm, Bặc Mẫu đã sinh một đứa con quỷ, nó mang phần lớn cổ trùng trong cơ thể mẹ ra ngoài, bò loanh quanh khắp trong hang đá”.

Trương Soái: “Chuyện này đúng là có thể… nhưng lần trước Trương Huy vào đây vốn không xảy ra bất cứ vấn đề gì, một tháng sau đó, thụ cổ cảnh báo, tôi mới dẫn người vào kiểm tra”.

Hoắc Hổ nói: “Tôi biết ở đất Tạng có một lời đồn, xác ướp ngâm trong nước của người mẹ nếu muốn sinh con, thì nhất định phải cảm ứng được huyết khí, giống như xác nữ bị Không Hành Mẫu nhập, sau khi song tu với Lạt Ma thì cứng đờ, cần phải có kinh nguyệt của xử nữ…”.

Lâm Cảnh Phong: “Đúng vậy, nếu tôi đoán không sai, bạn gái của Trương Huy hẳn là người phụ nữ đầu tiên đi vào cấm địa của các anh trong vòng ba trăm năm trở lại đây”.

Trương Soái lặng thinh, gần như có thể dựa vào mẩu chuyện Lâm Cảnh Phong nhắc đến mà suy đoán được toàn bộ sự việc đã xảy ra, Bặc Mẫu mang thai suốt cả ba trăm năm, sau khi bị huyết khí quấy nhiễu, cuối cùng đã sinh ra một đứa con quỷ, như vậy xem ra, Định Thi Cửu Vân Châu quả thực không phải bị trộm mất.

Chắc chắn nó đang nằm trên người đứa con quỷ.

Nhưng Triển Hành lại nghĩ tới chuyện khác: “Nếu Bặc Mẫu mang thai, bụng sẽ phình lên rất to, không phải sao? Lúc đó các anh đều không nhìn ra à?”.

Lâm Cảnh Phong xua tay: “Đứa bé quỷ không giống trẻ con bình thường, nó ra đời bằng thi khí, nên vẻ ngoài của xác người mẹ sẽ không biến đổi gì”.

“Các cậu trở về đi”. Trương Soái nói: “Tôi đã biết đại khái rồi”.

Tất cả mọi người đồng thanh hô lên: “Như vậy sao được!”.

Lâm Cảnh Phong: “Khoan đã, tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng”.

Trương Soái khẽ cau mày, Lâm Cảnh Phong nói: “Người ở lại bên hồ lúc trước đi đâu rồi?”.

Trương Soái nhè nhẹ lắc đầu: “Tôi không biết”.

Lâm Cảnh Phong: “Rất có thể mấu chốt vấn đề nằm trên người anh ta”.

Trương Soái suy nghĩ hồi lâu, rồi chà lên mu bàn tay, con côn trùng bay lên, lướt qua đêm mưa mịt mùng, lóe sáng ánh vàng bay về phía bên kia núi. Gần nửa tiếng sau, ngân cổ trở về.

Lâm Cảnh Phong nói: “Triển Hành có ngón tay Phật bảo vệ, có thể theo chúng ta, nói không chừng còn mang đến hiệu quả ngoài ý muốn, về phần những người khác…”.

Đường Du: “Em sẽ không làm vướng chân mọi người đâu”.

Hoắc Hổ: “Tôi… cũng không sợ”.

Trương Soái lại suy nghĩ chốc lát, im lặng gật đầu, cười nói: “Vậy thì cảm ơn mọi người, tôi sẽ bảo vệ mọi người an toàn, đảm bảo không bị cổ trùng quấy nhiễu, sau khi đi vào mọi chuyện sẽ nghe theo sự bố trí của Tam gia, sáng sớm ngày mai xuất phát”.

Một đêm yên tĩnh, tiếng khóc của trẻ con không còn văng vẳng bên tai nữa, chỉ còn tiếng mưa tí tách đi theo họ cả đêm, không một ai lên tiếng, Triển Hành ở trong lều lăn qua lộn lại, khi thì mơ về chiếc mặt nạ cổ nước Ba Thục, khi thì mơ thấy đứa con quỷ với tròng mắt vẩn đục, cả đêm không ngủ yên.

Đến khi trời tờ mờ sáng thì cơn mưa tạnh hẳn, Trương Huy ướt như chuột lột, quần áo dính chặt vào người, lộ ra đường nét bắp thịt gầy gò mà khỏe mạnh. Anh ta đứng ngoài lều trại, ngẩng đầu ngắm nhìn mớ rễ cây đa buông rủ xuống.

“Anh tới rồi à?”. Triển Hành ngồi xổm cạnh gốc cây đánh răng, nhổ ra bãi bọt trắng.

Trương Huy cười với Triển Hành: “Có thể gặp nguy hiểm, anh trai gọi anh tới giúp”.

Lâm Cảnh Phong và Trương Huy đều thuộc dạng mặt đơ, nhưng khác nhau ở chỗ, Lâm Cảnh Phong thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười, tỏa ra sự ấm áp không nói nên lời, còn nụ cười của Trương Huy lại vô cùng tà khí, nếu là ngày thường thấy anh ta cười, nói không chừng Triển Hành sẽ cố tránh cho xa, cậu luôn cảm thấy anh ta cứ giữ nguyên bản mặt đơ còn tốt hơn nhiều.

Trương Huy vội vã lên đường cả đêm nên hiện giờ tỏ ra hết sức mỏi mệt, Lâm Cảnh Phong vừa nhìn thấy đã không nói nhiều, biết Trương Soái có tính toán riêng của mình, dù gì có thêm một người biết dùng cổ thì hệ số an toàn cũng cao hơn.

Hai anh em Trương Huy và Trương Soái mỗi người đi một bên, bảo vệ bốn người ở chính giữa đi về phía cấm địa bên kia ngọn núi.

Triển Hành dắt con ngựa Điền, đột nhiên tò mò hỏi: “Anh đẹp trai ơi, anh chưa có vợ à?”.

Anh đẹp trai[1]… Trương Soái nhịn không được bật cười: “Vẫn chưa có, cậu muốn giới thiệu cho anh à? Muốn tranh thủ làm anh vợ của anh sao? Anh biết cậu có một cô em gái”.

Triển Hành xua tay: “Bỏ qua đi, anh lớn vậy rồi mà vẫn còn là trai tân hả?”.

Trương Soái hết sức ngại ngùng, lát sau trả lời: “Chuyện nhà còn chưa đâu vào đâu thì làm gì có thời gian tìm người yêu chứ”.

Trương Huy liếc nhìn sang bọn họ, miệng bật ra một câu tiếng địa phương, Trương Soái mắng trả, xem điệu bộ này chắc lại sắp cãi nhau rồi, Triển Hành lập tức la lên: “Tôi sắp đau trứng nữa rồi đây!”.

Mọi người cùng bật cười.

Đường Du hiếu kỳ hỏi: “Anh đẹp trai, anh biết dùng cổ, không phải có thể dễ dàng khiến người ta yêu anh sao?”.

Trương Soái cười tự giễu: “Làm gì có chuyện đó? Đừng tin là thật”.

Triển Hành và Đường Du cùng xúm lại, Triển Hành vội nói: “Có đó! Em từng nghe nói mà, con gái người Miêu mà thả cổ thì có thể khiến trong mắt chàng trai chỉ còn một mình cô ấy, cả đời không thay lòng”.

Trương Huy lắc đầu, nói một câu tiếng địa phương tự giễu.

Trương Soái liếc Trương Huy một cái, hỏi: “Các cậu nghe được từ đâu đấy?”.

“Vô ích thôi”. Trương Huy đổi sang tiếng phổ thông, giải thích: “Cổ là tà vật, như vu thuật và thuật hàng đầu thôi, nguyên tắc giống nhau; chỉ cần nội tâm cậu không có tà niệm, thì tự nhiên vạn cổ bất xâm. Những người bị thả cổ, chứng tỏ trong lòng họ từ lâu đã dấy lên suy nghĩ không đứng đắn”.

Trương Soái gật đầu: “Huống chi cái gọi là tình cổ, dùng cũng chẳng có nghĩa lý gì”.

Triển Hành hỏi: “Tại sao?”.

Trương Huy tiếp lời, bảo: “Cô gái người Bặc gặp chàng trai qua đường, chàng trai háo sắc, nổi lòng thèm muốn cô gái xinh đẹp, cô gái Bặc lại tâm đầu ý hợp với anh ta, mới thả tình cổ ra”.

“Đã yêu một người, ai lại nhẫn tâm làm chuyện này với người mình yêu chứ?”. Trương Huy hỏi ngược lại.

Triển Hành gật đầu, nói tiếp: “Còn thứ gì tốt nữa, chia cho bọn em chút ít đi”.

Trương Soái cười nói: “Hai cậu, với lại anh Hoắc đều không tham lợi lộc, suy nghĩ trong sạch, là người không nhuốm bụi trần, không cần thần cổ bảo vệ, cũng có thể giữ mình bình an cả đời rồi”.

“Tôi thì sao?”. Lâm Cảnh Phong thản nhiên hỏi.

Trương Soái trầm ngâm giây lát, trả lời: “Tam gia quá nhiều tạp niệm, khó nói lắm”.

Triển Hành: “Tặng em một con cổ đi”.

Trương Soái: “Được thôi, cậu muốn cổ gì?”.

Triển Hành: “Tình cổ…”.

Sắc mặt Lâm Cảnh Phong trở nên rất khó coi, Trương Huy ý thức được gì đó, vội cao giọng nói vài câu, hình như đang trách anh trai đừng đồng ý bậy bạ, lát sau Lâm Cảnh Phong hỏi: “Em muốn tình cổ làm gì? Thả lên ai?”.

Triển Hành chẳng chút xấu hổ đáp: “Thả lên anh”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành: “Lỡ như sau này anh… cái đó đó, em thả cổ vào anh, thì chẳng phải chúng ta lại được ở bên nhau sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Ờ, em đáng sợ thật, anh cần nghĩ xem có nên bái bai em không đây”.

Triển Hành: “Anh sợ à?”.

Trương Soái: “Chuyện này… không được, anh không có tình cổ”.

Triển Hành bấu lên người Trương Huy, Trương Huy cười đá Triển Hành ra: “Cút”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Đừng đùa quá trớn, anh không có tư cách đá cậu ấy”.

Trương Huy vội xin lỗi, giải thích: “Cổ thông qua ăn uống mà bám vào cơ thể, chàng trai kia sẽ trở nên ngu ngơ tối ngày, ngoại trừ chuyện tình với ái, thì không còn ý thức riêng nữa, chẳng khác nào cái xác sống, tình yêu kiểu đó, cậu thấy có ý nghĩa sao?”.

Triển Hành nhìn Trương Huy, lại nhìn sang Lâm Cảnh Phong, dường như đang mường tượng ra bộ dạng Lâm Cảnh Phong ngu ngơ tối ngày, khuôn mặt liệt sẵn có cộng thêm vẻ si ngốc chảy nước miếng như ông già, sống những năm tháng làm cây gậy đấm bóp hình người, thì thầm nghĩ thôi quên ý định đó đi, khỏi cần nữa.

Vách đá chạy dài ngàn dặm, bốn giờ chiều, họ đi qua lùm cây cuối cùng thông vào khu vực cấm. Sườn dốc nghiêng nghiêng hướng xuống, giữa hai dãy núi nứt ra một khe vực giống như bị thanh đao khổng lồ của đấng tạo hóa chém xuống, rồi sau đó lại dùng cây đục thần ghim lại chẳng chút lưu tình.

Giữa thiên nhiên tinh tế, tạo hóa đất trời, màn trời xanh thăm thẳm mênh mông bát ngát, đoàn người trở thành chấm đen nhỏ như mấy chú kiến trên rìa mãi phía đông của vách đá.

Dưới vách đá, là vực sâu hình tròn cao trăm trượng.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, chẳng có lấy một bóng chim chóc, cây cối vừa cao chạm vách đá thì dừng, chừa lại một lòng chảo rộng lớn và yên tĩnh.

Lòng chảo rộng chừng hơn vạn mét vuông, chính là cấm địa của tộc Bặc mà họ nhìn thấy trong cuộn băng ghi hình.

Trên vách đá hình vành khuyên rải rác hơn ngàn hang đá chằng chịt, trong mỗi cái hang đều có một cỗ quan tài, Triển Hành không khỏi choáng ngợp vì cảnh vật thiên nhiên nguy nga tráng lệ này. Đứng trước vách đá cao mấy trăm mét, con người trở nên nhỏ bé nhường nào.

Ánh mặt trời xế chiều nghiêng nghiêng hắt bóng râm xuống đáy khe, ở giữa lòng chảo loáng thoáng có thể nhìn thấy một thân cổ thụ chọc trời, xung quanh rải đầy đá vụn.

“Lần này tới lượt anh Hổ, Tiểu Đường, Tiểu Tiện, ba người ở lại trên này tiếp ứng”. Lâm Cảnh Phong chỉ đạo: “Những người khác theo tôi xuống dưới một chuyến”.

Đường Du nói: “Tôi có thiết kế một cây kim dò sóng siêu âm, có thể quét lại địa hình hang đá lên máy tính”.

 Triển Hành nhại lại như vẹt: “Tụi em có thiết kế một cây kim dò sóng siêu âm…”.

Đường Du: “Liên quan gì tới cậu?”.

Triển Hành: “Cậu không thể phối hợp một chút được sao? Tôi cũng muốn xuống nữa”.

Đường Du: “Được thôi…”. Đường Du lườm Triển Hành, trong lòng cậu cũng không chắc chắn lắm, cuối cùng mới nói: “Đúng là cần Tiểu Tiện giúp một tay, tôi nói thật”.

Lâm Cảnh Phong chần chừ giây lát, nhìn sang Hoắc Hổ, Trương Soái nói: “Tôi có làm cho anh Hoắc một thiết bị bảo vệ, Trương Huy, đưa hộp đây”.

Trương Huy lấy ra một cái hộp, đặt trên mặt đất, khom lưng mở ra, một làn khói xanh bay lên, chiếc hộp tự động đóng lại, làn khói xanh kia cứ lượn lờ quanh người Hoắc Hổ.

Hoắc Hổ chẳng hiểu mô tê gì: “Đây là cái gì vậy?”. Nói xong Hoắc Hổ đưa tay ra bắt, phát hiện luồng khói xanh kia là do vô số con sâu bay màu xanh cực nhỏ, mắt thường khó có thể nhìn thấy tạo nên, chúng tụ lại thành một đám, bay qua bay lại.

“Đây là thần trùng ăn xác”. Trương Soái nói: “Nếu Nao bánh tông xuất hiện, lũ trùng này sẽ nhanh chóng gặm nhắm chúng, đây là khắc tinh của rất nhiều cương thi cỡ nhỏ”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ: “Vậy nhờ anh Hoắc ở lại tiếp ứng, để ý dây thừng”.

Hoắc Hổ gật đầu, lấy một cái ghế gấp ra ngồi, vui vẻ phất tay nói: “Các cậu cứ yên tâm đi đi”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lâm Cảnh Phong thả dây thừng, trượt xuống trước, mọi người lần lượt bám vào trượt xuống lòng chảo cao cả nghìn mét, Lâm Cảnh Phong lắc dây thừng, hô: “Nghe rõ không!”.

Hoắc Hổ đáp lại.

Lâm Cảnh Phong yên tâm, đoàn người đứng sát mép chân vách đá.

“Hiện tại phải làm gì?”. Đường Du hỏi.

Lâm Cảnh Phong nói: “Trước tiên khoan dùng vật thay thế, chúng ta phải tìm được đứa bé quỷ trước, dọn sạch hết mớ cổ khuếch tán xung quanh, kim dò sóng của cậu đâu?”.

“Đừng đến gần cái cây, Trương Soái”. Lâm Cảnh Phong nói: “Phải điều tra rõ xung quanh trước, giờ chưa cần vội”.

Đường Du lấy máy tính xách tay trong ba lô ra, cầm lên hai mươi cây kim mảnh: “Cho cậu giữ này, Tiểu Tiện, ném mấy thứ này lên trên đi”.

Triển Hành đứng sát vách lòng chảo ngẩng đầu lên, xoay một vòng tại chỗ, trận quan tài treo cổ đại rải rác đầy vách núi, trên vách đá vẽ kín phù văn và hình ảnh của người Bặc, trong từng hang động chứa quan tài dường như đều chôn dấu một mẩu chuyện xa xưa.

Triển Hành rút cây châm kim loại đầu tiên ra, phi lên cao, nó bay đi vun vút, rơi keng ngay vào rìa hang đá trên vách núi.

Máy tính xách tay của Đường Du kêu tít tít, bắt đầu phân tích không gian.

Trương Soái cười nói: “Cậu vung chiêu đẹp thật”.

Đường Du nhìn màn hình máy tính: “Tôi đã nói rồi mà, thiếu cậu ta là không xong”.

Triển Hành: “Cây tiếp theo ném theo hướng nào?”.

Đường Du không buồn ngẩng đầu lên, nói luôn: “Cậu tự quyết định đi, dịch ra một chút, chỉ có hai mươi cây thôi, đừng làm rơi vỡ đấy”.

Triển Hành cởi trường cung sau lưng ra, lắp cây châm kim loại vào, vách đá mênh mang, bầu trời xanh thẳm, quan tài ngàn năm đều phản chiếu lại dưới con ngươi của cậu.

Buông dây.

Lại một cây châm kim loại lóe sáng bay lên chỗ cao nhất của vách đá, lướt qua hơn trăm mét không gian, vọt thẳng vào hang.

“Tuyệt!”. Trương Soái hoan hô.

Triển Hành lần lượt cài mũi châm lên, buông dây, chẳng mấy chốc toàn bộ các châm kim loại đều bị bắn hết lên trước các cửa động treo quan tài.

Một bức sơ đồ lối ngầm to lớn hiện ra trên màn hình.

Lâm Cảnh Phong nheo mắt, nhìn sơ đồ lối đi, các hang đá này thực sự quá lớn, nối với nhau như mạng nhện, vô cùng rộng rãi phức tạp.

“Giờ đứa bé quỷ nhất định đang ở một nơi nào đó trong hang đá”. Lâm Cảnh Phong nói: “Phải tìm ra nó”.

Trương Soái bảo: “Như vậy đi, hai anh em bọn tôi lên trên, chọn một lối đi, các cậu ở ngoài chờ”.

Trương Huy gật đầu, nhưng Lâm Cảnh Phong lại có cách khác, hỏi: “Đường Du, cậu có thiết bị cảm ứng điện tử không?”.

Đường Du đáp: “Có, tôi vốn có bốn cái, nhưng mỗi lần tổ hành động đặc biệt ra ngoài làm nhiệm vụ, đều chỉ đi hai người, cho nên tôi cũng không mang nhiều theo đâu”.

Cậu lấy ra hai cái huy hiệu to cỡ nắp chai bia: “Đeo cái này lên người thì có thể xuất hiện trên bản đồ của tôi”.

Lâm Cảnh Phong lấy một cái, nói: “Cái kia cho hai anh em anh quyết định”.

Trương Soái: “Để tôi, Trương Huy ở đây bảo vệ hai cậu ấy. Mỗi người cầm theo một cái máy bộ đàm chứ?”.

Lâm Cảnh Phong và Trương Soái tự đeo huy hiệu lên, Trương Huy cởi chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương trên tay xuống, giao cho Trương Soái, Trương Soái lại đưa cho Lâm Cảnh Phong, bảo: “Đeo cái này lên, vào hang không sợ cổ trùng nữa”.

Lâm Cảnh Phong đeo xong, thì cùng Trương Soái chia ra chạy theo hai hướng khác nhau.

Lâm Cảnh Phong lấy dây thừng có móc câu từ trong ba lô ra, quăng một vòng, móc vào rìa hang đá đã nhắm trước rồi thong thả trèo lên.

Còn Trương Soái không biết dùng phép thuật gì, hai tay áp vào vách đá, lúc trèo lên thân thể như được hút vào bức vách, tự do chuyển động, cuối cùng chọn lấy một cái hang chui vào.

Triển Hành mở bộ đàm, bắt đầu cuộc đi săn.

 

Chú thích:

[1] Trong tiếng Trung, từ “soái” có nghĩa là đẹp trai.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp