LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 56

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Trương Soái hình như đã rút ra được chút kết luận, nhưng không nói ra, đoạn phim chạy tiếp, sau khi chuyển cảnh vài lần thì đã tới trước một lối đi khổng lồ, chính là con đường bị lấp kín phía dưới vách đá ban nãy. Râu quai nón lẩm nhẩm mấy câu rồi quỳ xuống bái lạy.

Râu quai nón nói: “Đây là cấm địa của tổ tiên thần cổ, các anh không được phép đi sâu vào nữa”.

Trương Soái chen miệng vào: “Tôi cũng đã nhắc bọn họ rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Nếu cứ cố cho nổ cửa hang dưới kia để đi vào thì sẽ thế nào?”.

Trương Soái bảo: “Cậu nhìn thấy con bù nhìn và miếng vải dính máu ghim ở cạnh hang chứ? Đó chính bùa chú do chính tay tôi làm ra, nếu cho nổ thì toàn bộ bọn họ sẽ chết ngay tại chỗ”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu.

Lão Hoàng đề nghị: “Chúng ta dời tảng đá ra chỗ khác đi?”.

Râu quai nón biến sắc: “Tuyệt đối không thể! Trừ khi anh muốn chết ngay ở đây”.

Người đàn ông nọ đành từ bỏ, anh ta điều chỉnh tiêu cự của máy quay phim, chuyển tiêu điểm lên vách đá, phóng to: “Trong đó có một cái hang”.

Râu quai nón nói: “Đi vòng qua bên hồ là có thể về được”.

Người đàn ông nói: “Chúng ta lên trên xem thử đi, hình như cửa hang rất sâu”.

Râu quai nón tức giận: “Không được, đây là chỗ của người Bặc, ai biết Vạn Cổ Môn đã đặt bùa phép gì bên trong”.

Màn hình tối om, không còn hình ảnh nữa. Đoạn bị lược bỏ quá nửa là cảnh người đàn ông tranh cãi với gã râu quai nón, lúc sáng trở lại thì máy quay đã hướng ra bên ngoài hang đá.

“Thực sự quá đẹp”. Người đàn ông tán thưởng, ngoài hang cảnh đẹp như tranh, thác nước như dải lụa trắng buông xõa, chảy vào trong hồ.

“Đúng vậy”. Trương Soái phụ họa cười mỉa mai: “Không nghe khuyên bảo, anh sẽ chết thê thảm đấy”.

Ba người lần lượt bám vào dây thừng trèo lên hang động, cô gái lo lắng hỏi: “Liệu thằng cha kia có trộm đồ không?”.

Giọng người đàn ông hơi đượm ý cười: “Em nghĩ anh ta có làm vậy không?”.

Lão Hoàng cũng trèo lên, đáp: “Khó nói lắm”.

Người đàn ông nói: “Cũng chẳng có gì đáng giá, đừng lo, thẻ và tiền mặt đều ở trên người anh, chúng ta xem tình hình bên trong đã, ối!”.

Cô gái hét lên: “Cẩn thận!”.

Ống kính lại nghiêng ngả lắc lư một lúc, suýt nữa rớt ra khỏi hang, sau mấy tiếng khỉ kêu kéc kéc, một cái bóng đen vọt ra khỏi hang.

Trương Soái nói: “Anh ta cũng phiền to rồi, giờ thì ba người họ đều dính hết”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cái người tên lão Hoàng kia chẳng phải đã được chữa trị rồi sao?”.

Trương Soái: “Cậu xem đi”.

Giọng nữ đầy lo lắng: “Để em thải độc cho anh, sao lại cào trúng gáy thế này?”.

Người quay phim cười bảo: “Mấy con vật nhỏ này mà nổi giận thì rất dã man, có giăm bông không? Chuẩn bị một ít cho chúng nó. Xem ra đồ cúng chuẩn bị cho sơn thần của Kiềm Đông Nam là thứ chuyên dùng để đối phó với đám khỉ này”.

Vừa được bôi ô-xy già xong, người đàn ông đã đau đến hít phải một hơi khí lạnh, cô gái bảo: “Tạm thời để hở đã, đợi lát nữa nghỉ ngơi sẽ băng bó vào sau”.

Mọi người bắt đầu vào hang.

Hang đá rộng thênh thang, thật không ngờ không gian trong lòng núi lại thoáng đãng như vậy, đất đá vôi ở các vùng Kiềm, Quế nối liền liên tiếp, người quay phim thì thào: “Đây thực sự là một tòa thành thiên nhiên”.

“Trong sơn động có hệ thống sinh vật cực kỳ phức tạp”. Ba người quay phim đeo đèn pin đội đầu vào: “Khí hậu ẩm ướt tự nhiên khiến nơi này dày đặc hơi nước, chim chóc mang hạt giống vào, phân và nước tiểu của bầy khỉ làm phát triển một loại rêu sinh trưởng trong bóng tối bám vào vách đá vôi…”.

Ống kính quay dọc theo con đường, rồi tập trung lại chỗ những mỏm nhũ đá vôi đan xen san sát, trên nhũ đá chi chít lỗ thủng, có lẽ là tổ kiến, lão Hoàng đưa tay bẻ gãy một mỏm, gõ lên vách hang, một đàn kiến đen bò ra ngoài.

“Làm vậy là trái phép đấy”. Đường Du chen ngang: “Ông ta phá hỏng di tích thiên nhiên rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Đâu phải chỉ mình ông ta có hành vi đó, cậu muốn giơ súng bắn chết cả đám chúng ta luôn không?”.

Trương Soái nói: “Đây không phải điểm mấu chốt, núi cao hoàng đế ở xa, chẳng ai quản lý được, nhưng động tác đó đã đẩy anh ta đến gần bờ vực tử vong hơn, có thể dừng hình một chút được không?”.

Đường Du giơ tay vuốt lên màn hình cảm ứng một cái, hình ảnh dừng lại.

Đây là một hang cổ thiên nhiên”. Trương Soái nói: “Tất cả những thứ tồn tại và vận động trong hang đã chết từ lâu rồi”.

“Cái gì?”. Triển Hành hoảng hốt trong lòng.

Trương Soái bảo Đường Du phóng to hình ảnh lên, đến gần hơn một chút, dừng lại ở hình ảnh một con kiến, lão Hoàng đang thả mấy con kiến vào chiếc bình thủy tinh nhỏ, rồi chầm chậm dơ đến quơ quơ trước ống kính máy quay.

“A a a!”. Triển Hành hoảng sợ tột độ.

Trương Soái: “Cậu nhìn ra cái gì rồi?”.

Triển Hành: “Trên gáy con kiến kia có thứ gì vậy?”.

Hình ảnh lại được phóng to lần nữa, da đầu Triển Hành tê rần: “Trước giờ em chưa từng thấy loài kiến nào như thế, chủng loại mới à?”.

Trương Soái: “Không, nó chỉ là con kiến bình thường thôi, ở đâu cũng có thể bắt gặp”.

Triển Hành: “Thoạt nhìn thì trông như loài kiến sống trong hang đá vôi ở vùng cận nhiệt đới… nhưng sao trên cổ nó lại có thêm một cái râu vậy?”.

Trương Soái: “Cậu cũng hiểu biết về côn trùng ghê? Nó không phải là râu đâu”.

Triển Hành: “Em và em gái… lúc nhỏ đều thích bắt côn trùng, còn có cả bộ sách ảnh côn trùng nữa, thứ này… là nấm à? Không đúng lắm, nấm có thể sống ký sinh sau cổ kiến ư?”.

Trương Soái chậm rãi gật đầu: “Nói cho đúng, thì nó là một loại cổ xác”.

Triển Hành hít vào một hơi khí lạnh, đã hiểu ra: “Nấm trên côn trùng cây cỏ, đây chính là cổ xác trong truyền thuyết chăng?”.

Trương Soái: “Cổ thực vật là một loại cổ xác, hệ thống hang đá vôi này nối liền nhau, hình thành nên một bầy cổ khổng lồ, ở ngay trong lòng núi dưới chân chúng ta”.

Mọi người đều không rét mà run.

Đường Du hỏi: “Có chiếu tiếp không?”.

“Chạy lại tốc độ bình thường đi”. Trương Soái nói.

Người quay phim tiếp tục đi lên, lấy cảnh khắp nơi trong hang động đá vôi rộng lớn, lão Hoàng đi mãi tít đằng trước, Trương Soái lại bảo: “Dừng lại”.

“Vết thương của anh ta bị lộ ra ngoài không khí, lần này, trên mình ba người họ đã mọc đầy cổ rồi”. Trương Soái tiếp: “Toàn thân đều có, dày đặc chi chít, đủ mọi loại cổ trong khắp hang động này đều đã bám lên người họ, thực sự đã trở thành tiêu bản sống luôn rồi…”.

Triển Hành và Đường Du ăn ý đồng loạt giơ tay, mỗi người cầm một cây gậy kích điện ấn lên đầu Trương Soái.

Hoắc Hổ cũng sắp chịu hết nổi: “Các anh này, chúng ta trao đổi một chút, đừng có miêu tả chi tiết vậy nữa được không?”.

Trương Soái giơ tay đầu hàng: “Tóm lại, qua thêm chừng một tiếng đồng hồ nữa sẽ phát tác”.

Có tiếng người quay phim cất lên: “Em sao thế?”.

Cô gái trả lời: “Có lẽ mu bàn tay bị nhiễm trùng rồi”.

Người quay phim: “Xử lý lại một chút đi”.

Cô gái đáp: “Không sao, lấy cảnh xong ra ngoài xử lý sau, chỉ hơi ngứa thôi ấy mà”.

Người quay phim đỡ máy bằng một tay tiếp tục đi sâu vào, băng qua cả một chặng đường dài lê thê, cuối cùng khi họ tới được một lối rẽ phân nhánh ở hang đá vôi nào đó thì loáng thoáng nghe có tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền lại.

Tiếng khóc cách họ rất xa rất xa, người quay phim thận trọng hỏi: “Mọi người nghe thấy không? Có tiếng em bé khóc”.

Lão Hoàng đáp: “Chắc là gió thôi”.

Cô gái hùa theo: “Em cũng nghĩ là tiếng gió trong hang động… các anh từng nghe về đá gió chưa?”.

Người quay phim bảo: “Anh thì lại nghĩ, nói không chừng là em bé bị khỉ trong núi ôm đi… thôi đừng nhiều lời, đi theo âm thanh xem thử đã”.

Anh ta vừa dứt lời, màn hình lại tối thui, chỉ còn tiếng khóc đứt quãng của trẻ con thoang thoảng phía xa, lác đác tiếng bước chân rời rạc, cùng với tiếng nói chuyện của ba người họ.

Tiếng khóc theo họ suốt dọc đường, Triển Hành nghe mà dựng cả tóc gáy: “Tua qua đi tua qua đi… tôi sắp chịu hết nổi rồi”.

Đường Du mặt như đưa đám: “Không tua được, cậu tưởng tôi không muốn chắc…”.

Tiếng khóc của đứa trẻ rùng rợn không khác gì tiếng ma kêu xuyên não, mưa ngớt đi nhiều, nhưng núi rừng vẫn tối sầm, tiếng khóc oe oe vang vọng khắp không gian, Triển Hành cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hét lên: “Cậu cả sắp tới rồi đấy!”.

Tiếng khóc ngừng bặt, hình ảnh sáng lên lần nữa.

Đường Du: “…”.

Triển Hành khoái chá gật gù.

Tiếng khóc lại vang lên, cùng với tiếng hô hoảng hốt của ba người.

Hình ảnh sáng lại khiến cho không gian không còn quá khủng khiếp nữa, trời đã vào chiều, cuối cùng đội quay phim cũng ra khỏi hang đá vôi, thấy đập ngay vào mặt là chiếc quan tài đá.

Trương Soái lẩm bẩm: “Lá gan của ba người này cũng to thật”.

“Quan tài treo…”. Người quay phim mừng như điên: “Chỗ này cũng có quan tài treo ư? Xem ra người trong Vạn Cổ Môn gạt chúng ta rồi!”.

Lâm Cảnh Phong là người đầu tiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: “Hiện giờ họ đang ở trong khu cấm địa?”.

Trương Soái gật đầu: “Lúc rời khỏi hậu sơn, họ đã đi một con đường khác, không ngờ lại vòng về chỗ cũ”.

“Mở ra xem chứ?”. Người phụ nữ hỏi.

Lão Hoàng bảo: “Đừng vội, có phải chúng ta tới để trộm mộ đâu, cứ quay cảnh xong rồi tính tiếp, có lẽ đây là một phát hiện lớn đấy”.

Người quay phim cười ruồi mấy tiếng, nhòm ngó cửa hang, chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người đều bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.

Nếu nhìn vọng xuống từ giữa không trung, chỗ họ đang đứng chỉ vẻn vẹn là một góc nhỏ của cả vách núi đồ sộ rộng lớn, cũng là lối ra nào đó của cả một hang động chôn cất quan tài.

Cả dãy núi tạo thành một hình khuyên bao quanh một lòng chảo ở giữa, có diện tích lên tới hơn chục ngàn mét vuông, tương đương kích thước cả một sân vận động, vách núi đá hình tròn cao đến ngàn nhẫn, hơn ngàn cửa hang chi chít như sao trời khảm vào vách đá, giữa vách đá vẽ phù văn cổ xưa, có một cây cổ thụ chọc trời cao trăm mét mọc nguy nga chính giữa lòng chảo.

“Tráng lệ quá đi”. Triển Hành lẩm bẩm.

Trương Soái: “Từ xưa đến nay, trừ Đại Tư Tế, Thiếu Tư Tế và Bặc Mẫu ra thì không ai được phép đi vào cấm địa của người Bặc”.

“Chúng tôi đã phát hiện ra một thiên đường!”. Người quay phim nói: “Đây là cảnh tượng thần kỳ tráng lệ nhất ở vùng dân tộc thiểu số Kiềm Đông Nam, đợi một thời gian nữa, nơi này nhất định sẽ được phát triển thành địa điểm du lịch cực kỳ cuốn hút!”.

“Tỉnh lại đi”. Đường Du dở khóc dở cười: “Còn chưa biết ai lên thiên đường đâu”.

“Tắt máy quay đi trước đã”. Người phụ nữ nói rất quả quyết: “Chúng ta xuống chứ?”.

Màn hình tối thui trở lại.

Lần này, chỉ còn tiếng khóc của trẻ sơ sinh loáng thoáng truyền tới dai dẳng không dứt, ngoài ra chẳng còn âm thanh nào khác cả.

“Các anh có mang theo tã lót không”. Triển Hành nghe mà rùng cả mình: “Hay là nó muốn bú sữa?”.

Triển Hành vừa dứt lời, ống kính máy ảnh đã lóe lên, hiện ra một cảnh tượng im lìm.

Cô gái kia ngã nghiêng vào vách đá trên mặt đất, sắc mặt xám ngoét, chỗ mu bàn tay nổi đầy những đốm hoa nhỏ đỏ như máu.

“Đến lúc cổ phát tác rồi”. Trương Soái nói.

Hình ảnh lại sáng lên chuyển đến cảnh tĩnh thứ hai, từ cánh tay đến vai, rồi đến vành tai lão Hoàng gần như bị bổ dọc thành hai nửa, trên thi thể mọc đầy những chiếc ô nhỏ trắng phau như tuyết.

Còn cảnh tĩnh thứ ba là một người đàn ông xa lạ đang ôm sợi dây thừng rủ thẳng đứng, sau gáy gần như mọc kín một đám nấm quái gở, khó có thể nhận ra thất khiếu nữa, những cọng nấm màu chàm chen chúc chật cả lỗ tai và mắt mũi anh ta.

Triển Hành nghẹn thở: “Đây chính là người quay phim đó?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chắc vậy, đừng dừng, cứ chiếu tiếp đi, xem còn có gì nữa không”.

Hình ảnh lại lóe lên lần thứ tư, dừng lại trên mình một người đàn bà.

“Bặc Mẫu!”. Trương Soái lập tức thốt lên: “Bà ấy..”.

Thân của cây cổ thụ chọc trời kia bị khoét rỗng, khuôn mặt Bặc Mẫu rất yên ả, lại vô cùng sống động, đầu đội mũ phượng màu bạc, người mặc tế bào cửu nghi màu đen, chân mang giày hoa sen, hai tay đan chéo nhau đặt trên đầu vai, chỗ kẽ hở trong phần thân cây đặt thi thể trải qua cả ba trăm năm rồi mà vẫn chưa mọc đầy lại như cũ.

Gương mặt lặng yên của bà đẹp như tiên nữ, lông mi và đôi môi anh đào không khác gì người sống, làn da trắng trẻo nhẵn bóng, rễ của cây đa như tơ tằm rủ xuống che chắn một vùng không gian nhỏ, khiến bà hòa thành một thể với thiên nhiên.

Triển Hành nói: “Bà ấy đẹp quá đi”.

Trương Soái gật đầu: “Thi thể bà ấy đã bắt đầu phân hủy rồi, cậu nhìn cánh tay bà ấy kìa”.

Trên cánh tay Bặc Mẫu thoáng hiện màu đen, giống như vết bầm của tử thi đáng lẽ phải xuất hiện từ ba trăm năm trước.

Màn hình lại tối thui, cuộn phim đã kết thúc hoàn toàn.

Mọi người đều chìm vào khoảng lặng miên man, đoạn ghi hình này thực sự chứa quá nhiều thông tin, cuối cùng, Lâm Cảnh Phong mở miệng đầu tiên: “Đoạn cuối cùng là ai quay vậy?”.

Trước đó Triển Hành và Đường Du đều dời sự chú ý vào Bặc Mẫu, hoàn toàn không ý thức được vấn đề này, giờ bị Lâm Cảnh Phong nói, hai người lập tức mặt mày méo xệch đồng thanh hét to:

“Má ơi!!”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp