LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 58

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Trương Huy đứng im, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai chấm sáng nhỏ tách ra hai hướng, dần đi sâu vào hang đá vôi.

 “Đừng căng thẳng như vậy”. Triển Hành vuốt gò má Trương Huy.

Trương Huy: “Anh trai anh đang ở trong đó mà”.

Triển Hành: “Vợ em cũng ở trong ấy đấy, hãy tin bọn họ”.

Trương Huy liếc Triển Hành, đi sang một bên ngồi xuống, nhìn mặt đất lấy thuốc ra hút.

Trong bộ đàm truyền ra giọng của Lâm Cảnh Phong: “Bị cào trầy thì tính sao?”.

Trương Soái đáp: “Không sao cả, trên mình cậu có ngọc trai làm thuốc, cổ trùng không thể bám vào người cậu”.

“Anh Hổ!”. Triển Hành ngẩng đầu hô: “Ném ít đồ ăn xuống đi”.

Mấy giây sau, ba túi sữa tươi từ trên đỉnh vách đá rớt xuống vèo vèo như sao rơi, nện trúng tảng đá, sữa bắn đầy đầu Trương Huy.

Trương Huy vứt điếu thuốc tức giận mắng: “Mẹ kiếp!”.

Triển Hành cười sặc sụa, cầm gói thịt bò khô lên bóc vỏ, cậu liếc nhìn màn hình một cái, giọng Lâm Cảnh Phong truyền ra từ trong bộ đàm: “Không phát hiện tình trạng gì khác thường, đường bên anh thì sao?”.

Trương Soái: “Bên này cũng không, lạ thật, lũ khỉ chạy đâu hết rồi?”.

Sắc trời dần tối, đêm qua đổ một trận mưa, cỏ dưới đáy khe vẫn còn ướt sũng, Triển Hành ăn quà vặt xong đứng dậy, đi loanh quanh mấy bước, duỗi eo thư giãn.

“Cậu không lo cho cậu ấy sao?”. Trương Huy đột nhiên hỏi.

Triển Hành gật đầu: “Tiểu sư phụ thật sự vô cùng giỏi”.

Đường Du xì một tiếng: “Sao tôi không thấy thế nhỉ?”.

Triển Hành nói: “Cậu không cảm thấy mỗi lần đi cùng chúng ta… anh ấy cứ như một con gián đập không chết sao? Anh ấy không nhất thiết là người giỏi đánh đấm nhất, cũng chẳng phải có sức mạnh nhất, kiểu tài giỏi của anh ấy khác với mấy người như chú Tóc Đỏ, anh ấy không toát ra khí thế bức người, thế nhưng tôi cảm thấy chỉ cần không ai cản chân anh ấy, anh ấy nhất định sẽ sống sót đến cùng”.

Trương Huy gật đầu: “Tam gia lộ vẻ yếu thế, nhưng năng lực của cậu ấy lại ẩn giấu bên dưới khí thế ấy”.

Triển Hành nhìn về phía cây đại thụ phía xa, mặt trời dần xuống núi, Lâm Cảnh Phong và Trương Soái đã vào hang đá được hơn hai tiếng, trời chiều dần trở nên mờ mịt, Triển Hành lấy ống đèn ra định quơ cho sáng lên, nhưng bị Trương Huy cản lại.

Trương Huy nói: “Đừng vội, cậu hãy nhìn xem, cảnh tượng này đẹp mê ly, không chừng đây là lần duy nhất trong cuộc đời cậu được bước chân vào cấm địa này đấy”.

Triển Hành đứng thẳng lưng, nhìn ra xung quanh: “Liệu có thay đổi gì được?”.

Trương Huy nhìn đồng hồ: “Anh nghĩ còn khoảng vài phút nữa thôi là cậu sẽ nhìn thấy thôi, muốn đi tới chỗ đại thụ kia không?”.

Triển Hành: “Tới được sao?”.

Giọng Trương Soái truyền ra từ trong bộ đàm: “Tới được, nhưng đừng đến gần quá, lúc nhỏ cứ cách bốn năm bọn anh lại tới đó một lần, có Trương Huy ở đó, sẽ không gặp vấn đề gì lớn đâu”.

Gương mặt bị phản chiếu ánh sáng xanh từ màn hình, Đường Du không ngẩng đầu lên, nói: “Các cậu đi đi, tôi không đi đâu, lấy ít đồ ăn tới đây”.

Trương Huy khoác vai Triển Hành, hai người chầm chậm băng qua đống đá ngổn ngang giữa lòng chảo, Trương Huy nhắc: “Cẩn thận trượt chân”.

Rêu mọc đầy mặt đất, lớp tường bằng đá đầu tiên dựng san sát nhau, Trương Huy đưa tay ra, khẽ miết bàn tay một cái, dường như đang mở ra một kết giới vô hình giữa hư không.

Có tiếng bọ cánh cứng kêu vù qua, họ tiếp tục đi về phía trước.

Trời nhá nhem tối, bầu trời nhuộm một màu xanh tím chói lọi, tất cả tia sáng dần tắt ngấm, Triển Hành không khỏi thốt lên một tiếng.

“Sao thế?”. Lâm Cảnh Phong cảnh giác hỏi.

Triển Hành: “Đẹp tuyệt vời”.

Trương Soái: “Triển Hành nhìn thấy thần thụ vạn cổ rồi à?”.

Trương Huy ừm đáp lại, vẫn khoác vai Triển Hành, đứng dưới gốc đa thượng cổ chằng chịt rễ cây uốn lượn quấn bện vào nhau.

Đốm sáng màu xanh da trời rải rác khắp nơi, đám rêu trên mặt đất ánh lên vô số quầng sáng như đom đóm, một cơn gió thổi tới, cổ thụ kêu xào xạc, những đốm sáng cũng dập dềnh lên xuống như thủy triều, xoay tròn xung quanh cổ thụ, rồi chầm chậm bay lên.

Đôi ngươi Triển Hành phản chiếu những đốm sáng màu xanh da trời mênh mông đó, trong lòng chảo, hàng tỷ cây nấm có hình dáng gần trong suốt như loài sứa biển đang tỏa ánh huỳnh quang, thi nhau nhô ra khỏi mặt đất, tạo nên một phong cảnh như tiên.

Ngay cả Đường Du ở bên vách đá cũng không kiềm chế được mà ngẩng đầu tán thưởng, bị cảnh tượng choáng ngợp này thu hút.

Biển sáng màu xanh tựa như con sóng êm dịu, lan tỏa ra xung quanh, bay lên theo cơn gió, trôi tới vách đá ở xung quanh, chầm chậm đổ vào hơn ngàn hang đá, vây lấy quan tài treo trong hang.

Triển Hành ngẩng đầu nhìn, thấy cuối mỗi chiếc quan tài đều có vẽ các kí hiệu khác nhau, hơn ngàn cỗ quan tài đồng thời phát sáng, vách đá hình tròn giống hệt như một trận pháp khổng lồ mà trong ấy các vị thần tiên đang mở mang trời đất.

Mãi một lúc lâu Triển Hành vẫn không thốt được nên lời.

Trương Huy: “Đẹp lắm đúng không, hồi nhỏ cứ cách bốn năm, anh trai anh lại đưa anh tới đây một lần”.

“Đẹp quá đi, có chụp hình được không?”. Triển Hành nhìn Trương Huy cầu khẩn.

Trương Huy mỉm cười: “Đương nhiên được, cậu có muốn chụp chung với Bặc Mẫu không?”.

“Không không”. Triển Hành vội xua tay, lấy điện thoại ra, tắt đèn flash đi, chụp lại cảnh cổ thụ được quầng sáng quây quanh như thủy triều, cùng với những kí hiệu sau quan tài treo trên vách đá.

Trương Huy nói: “Bùa vẽ ở đây cũng có lý lẽ đấy, người Bặc tin rằng sau khi con người chết đi, linh hồn sẽ bay lên trời, trở thành ngôi sao giữa màn đêm, nên mới khắc lại vị trí các ngôi sao trên trời đối ứng với quan tài dưới đất, gọi linh hồn tổ tiên về, che chở cho người trong tộc, họ gọi nó là Tinh Quan Trận”.

Triển Hành gật đầu, hỏi: “Lần trước bạn gái anh có nhìn thấy không?”.

Trương Huy lắc đầu: “Cô ấy không tin, cô ấy là người theo thuyết duy vật nên không nhìn thấy”.

Triển Hành: “…”.

Trương Huy giải thích: “Cổ trùng là linh hồn của tự nhiên, là hóa thân của Diêm Nữ, cũng là một thứ sinh mệnh của thiên nhiên, nếu cậu không có lòng thành kính đối với tự nhiên, thì thứ mà mắt cậu nhìn thấy, chỉ có một lòng chảo tối mịt, đen ngòm mà thôi”.

“Còn có chuyện như vậy nữa á”. Triển Hành nhìn vào hốc cây, đột nhiên nói: “Em có thể tới gần bà ấy một chút không, không chụp hình đâu”.

Trương Huy gật đầu: “Đương nhiên, đi đi, Bặc Mẫu sẽ bảo vệ những đứa trẻ lương thiện”.

Trương Huy buông tay ra, Triển Hành đi đến gần cây đa cổ, đại thụ như cảm ứng được, mớ rễ rào rào tránh ra, dưới ánh sáng xanh, trông gương mặt như tiên nữ của Bặc Mẫu vô cùng bình yên và điềm tĩnh.

Lấm tấm những đốm sáng màu xanh bay ra từ bên gò má đẹp tuyệt trần của bà, Trương Huy nhìn một hồi, rồi lấy tay phải đè lên vai trái, khom người, đưa tay ra một cách đầy tao nhã, hành lễ chào hỏi.

Triển Hành cũng học theo, khom người hành lễ.

Trương Huy mỉm cười: “Không cần đâu, cậu không phải người trong tộc anh”.

Triển Hành cười nói: “Nhập gia tùy tục đó mà”.

Trương Huy trêu ghẹo: “Cậu có thể đính hôn trước mặt Bặc Mẫu, chỉ cần bà đồng ý, sau này cậu sẽ trở thành người trong tộc anh rồi”.

Triển Hành xua tay: “Thôi bỏ đi… đính hôn với ai chứ? Đùa giỡn chơi thôi”.

Trương Huy: “Người Bặc có thể chất trời sinh, nuôi bao nhiêu cổ đều dễ dàng thuận lợi, vô cùng coi trọng huyết thống. Kể cả người ngoài kết hôn với người Bặc thì đứa con sinh ra cũng không thể nhập tộc. Cách duy nhất để nhập tộc chính là chàng trai hoặc cô gái trong tộc phải dẫn người yêu tới trước mặt Bặc Mẫu, khiến bà gật đầu, như vậy mới có thể thật sự trở thành người trong tộc anh”.

Triển Hành lẩm bẩm gật đầu: “Còn có chuyện thế á?”.

Trương Huy bỏ máy bộ đàm xuống: “Anh, em đặt vòng tay và định thi châu vào chỗ Bặc Mẫu nhé”.

Trương Soái bảo: “Được, làm theo những gì anh dạy, không cần định thi châu, chỉ cần đặt hắc ngọc thi cổ vào thôi thôi, Tam gia, bên cậu có động tĩnh gì không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Hình như tôi nhìn thấy một con Nao, nhưng nó chạy nhanh quá”.

Trương Soái: “Chạy hướng nào? Nói không chừng có chuyện lạ”.

Trong bộ đàm truyền đến tiếng Lâm Cảnh Phong rút đao: “Tôi đang định đi xem thử đây, anh muốn qua đây không?”.

Đường Du nói chen vào: “Trương Soái, từ vị trí của anh đi về hướng Đông, chọn con đường phía ngoài cùng bên phải ngay ngã rẽ đầu tiên, rồi vào lỗi giữa ở ngã rẽ thứ hai, đi thẳng ở ngã rẽ thứ ba, là có thể gặp Lâm Cảnh Phong”.

Trương Soái: “Biết rồi”.

Trương Huy dặn Triển Hành: “Cậu chờ ở đây”.

Trương Huy đan hai tay vào nhau đặt lên đầu vai, quỳ một gối xuống, hai mắt nhìn lên bất định, lẩm nhẩm tụng văn tế một lúc, Triển Hành càng nghe càng thấy kỳ lạ, văn tế đó cứ như hai người một hỏi một đáp, Trương Huy tụng xong đứng dậy, cung kính đi về phía trước, lấy vòng tay ra.

Triển Hành chăm chú nhìn thân thể thi cổ Bặc Mẫu, thấy lông mi bà rung động trong gió, thoảng nỗi buồn bã không cam lòng.

Trương Huy nhẹ nhàng đẩy chiếc vòng lên cổ tay trắng trẻo như bạch ngọc của bà, ngay tức khắc, những vết bầm tử thi trên cổ và cánh tay bà từ từ nhạt đi.

Triển Hành vui vẻ nói: “Có hiệu quả kìa!”.

Trương Huy ra hiệu đừng lớn tiếng quá, rồi lại khom người, chầm chậm lùi về phía sau.

“Đi thôi”. Trương Huy nói: “Ba trăm năm trước, Bặc Mẫu và Đại Tư Tế từng yêu thương nhau nhưng không thành, cuối cùng hy sinh thân mình, bảo vệ cho tất cả tộc người trong Thập Vạn Đại Sơn, đừng đánh thức bà ấy, để bà ấy tiếp tục ngủ say đi”.

Triển Hành: “Bà ấy nghe được lời chúng ta nói không?”.

Trương Huy không thể trả lời được, Triển Hành lại hỏi: “Đại Tư Tế trước kia là tổ tiên của các anh à? Thiếu Tư Tế thì sao?”.

Trương Huy mỉm cười: “Sao cậu có nhiều câu hỏi tại sao quá vậy? Cậu là mười vạn câu hỏi tại sao à?”.

Triển Hành đi giật lùi, lưu luyến nhìn dung nhan tuyệt trần của Bặc Mẫu, Trương Huy đưa một tay ra ấn đầu cậu, giải thích: “Chuyện phân chia Đại Tư Tế và Thiếu Tư Tế là chuyện của rất lâu rất lâu về trước rồi, truyền thuyết kể rằng Tư Mệnh đời đầu tiên đã được chia làm hai người”.

“Mãi đến khi nước Ba Thục cổ bị diệt, cả tộc dời sang phương Nam, hai chức này mới gộp lại cùng một người, kéo dài gần hai ngàn năm, Tinh Cổ Trùng Thần cũng biến thành một con, Thần Quang Cổ đại diện cho linh hồn cũng thế”.

Triển Hành nói: “Ta nguyện như sao, chàng như trăng…”.

Trương Huy gật đầu nói: “Đêm đêm cùng tỏa ánh sáng ngời”.

Triển Hành tán thưởng: “Anh cũng biết nữa hả”.

Trương Huy dở khóc dở cười: “Tốt xấu gì anh cũng là sinh viên đại học mà. Nhưng chỉ có Bặc Mẫu đời này là không giải phóng Thần Quang Cổ trên mình ra, trái lại sau khi Tư Tế chết đi, Tinh Cổ trên người ông ấy lại chia làm hai nửa, chọn ra một cặp anh em trong tộc làm người kế thừa”.

“Đời này truyền đời khác, chừng mười năm trước, Kim Mệnh Vũ bay vào người anh trai anh, Ngân Vẫn Vũ thì chọn anh, người trong tộc lại căn cứ theo xưng hô thời cổ, chia làm Đại Tư Tế và Thiếu Tư Tế, mỗi người nắm một nửa Tư Mệnh”.

Triển Hành khẽ giật mình, đột nhiên nói: “Nếu… con Thần Quang Cổ kia còn sống, ở trên người đứa bé quỷ…”.

Trương Huy dừng bước.

Triển Hành giật thót tim, nói tiếp: “Sau khi tìm được, chẳng phải các anh sẽ có Bặc Mẫu mới sao?”.

Trương Huy lấy bộ đàm ra: “Anh, anh có nghe thấy không?”.

Trương Soái khó hiểu hỏi: “Cái gì?”.

Trương Huy kể lại đầu đuôi phỏng đoán của Triển Hành cho Trương Soái nghe, Trương Soái ở đầu bên kia bộ đàm trầm ngâm hồi lâu.

Triển Hành đã phát hiện ra một chuyện không bình thường.

“Này, anh Huy”. Triển Hành lay Trương Huy: “Tốt nhất anh hãy nhìn xem đó là cái gì?”.

Trương Huy ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bộ đàm treo bên hông đong đưa một đường vòng cung.

Vách đá hình tròn, ánh sáng trong các hang động đang tối dần đi, màu sắc các hình vẽ ở đuôi quan tài hiện lên ánh xanh lam, rồi chuyển thành tím đen, tiếp theo lại loáng thoáng hiện màu hoa hồng đỏ, mấy giây sau, toàn bộ phù văn màu hoa hồng đỏ lại biến đổi, hiện lên màu đỏ thẫm như máu.

Màu máu tối dần, rồi lại sáng lên.

Đường Du ngẩng đầu, phát hiện sự bất thường xung quanh.

“Đây cũng là… một phần lịch trình của chuyến tham quan sao?”. Triển Hành nhìn ngó xung quanh: “Ồ, em nghĩ là… chắc không phải, sao chỗ này nhiều khỉ dữ vậy?”.

Trên mỗi chiếc quan tài treo đều có một con Nao bánh tông toàn thân đen sẫm đang ngồi, mắt chúng dao động theo ánh sáng mờ ảo của các lớp quan tài, chớp sáng, chớp tối, như nhịp tim đập phập phồng.

Toàn bộ lũ Nao bánh tông đều hướng mắt về một nơi – cổ thụ ngay chính giữa.

“Mặt nạ anh cho cậu lần trước đâu?”. Trương Huy hỏi.

Triển Hành cuống quít lấy ra, Trương Huy tiện tay buộc nó lên đầu Triển Hành, chỉ về một góc: “Đi qua chỗ Đường Du, ngay”.

Triển Hành bắt đầu chạy, Đường Du thấy thế vội bỏ máy tính xách tay xuống, cũng với lấy mặt nạ đeo lên trán.

Giữa cấm địa tranh sáng tranh tối, có giọng nói nôn nóng của Lâm Cảnh Phong truyền ra từ trong bộ đàm:

“Các cậu không sao chứ?!”.

Đường Du: “Có lẽ phiền to rồi, mau ra đây!”.

Triển Hành cắt ngang: “Không, tiểu sư phụ, tiếp tục làm việc bên anh đi”.

Trương Huy vội vàng tả lại tình hình, anh đứng dưới gốc cây, mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh vách đá, ánh đỏ chớp lóe rồi vụt tắt, giống như một quả tim khổng lồ đập phập phồng, chực chờ nguy hiểm đang rình rập.

Trương Huy hét vào bộ đàm: “Trận tinh quan bị nhuốm máu rồi, xảy ra chuyện gì vậy? Bặc Mẫu sắp sống lại rồi sao?”.

Trương Soái lập tức ra lệnh: “Tiểu Tiện, Tiểu Đường, đeo mặt nạ của các cậu lên”.

“Tụi em đeo rồi!”. Đường Du đáp: “Các anh ra bây giờ chứ?”.

Trương Soái: “Đeo mặt nạ lên mặt!”.

Trương Huy thình lình bị con Nao đen sì bay lướt qua quấn lấy, hét to một tiếng: “Mục tiêu của chúng là cái cây! Mọi người đừng qua đây!”.

Triển Hành kéo trường cung, phóng mũi tên từ khoảng cách hơn trăm bước! Bắn ngã một con Nao bánh tông đang định bổ nhào tới Trương Huy từ phía sau!

Lâm Cảnh Phong hỏi vào máy bộ đám: “Anh nghe thấy không? Trương Soái?”.

Mọi người đều dừng động tác, xung quanh vách đá vang lên tiếng khóc trẻ con yếu ớt đứt quãng, dường như còn cách rất xa, nhưng từ bộ đàm truyền tới lại nghe như tiếng gào chói tai mỗi lúc một lớn.

Lâm Cảnh Phong: “Ngay ở phía trước, làm sao bây giờ? Anh về giúp đỡ bọn họ, tôi đi tiếp vào hang nhé?”.

Trương Huy ấn vai, xé tay áo bị rách ném xuống đất, la lớn: “Không sao! Tôi phải loại bỏ bùa cấm trên thần thụ vạn cổ, vẫn có thể chống đỡ thêm một lúc nữa, lũ khỉ lùi ra rồi”.

Lâm Cảnh Phong dứt khoát: “Vậy chúng tôi cứ đi tiếp, anh nhớ thông báo tình hình liên tục”.

Bộ đàm tắt, Triển Hành liếc thấy trên cánh tay Trương Huy đã đầm đìa máu chảy, bèn với tay lấy thuốc cầm máu, Trương Huy vội nói: “Đừng qua đây, anh không sao, giờ mà các cậu qua đây sẽ bị tấn công ngay!”.

Máu chảy dài trên cánh tay cường tráng của Trương Huy, dọc theo lòng bàn tay chảy tới ngón giữa rồi nhỏ xuống đất, anh giơ tay lên, thành kính vẽ mấy đường bùa máu kỳ dị lên thân cây, rồi lại ấn lòng bàn tay vào gốc cổ thụ, đám Nao bánh tông vốn đang nằm rạp dưới đất đã từ từ đến gần cái cây, nhưng vừa thấy thế lại sợ hãi rút lui toàn bộ, nhảy lên vách đá.

Miệng Trương Huy tụng vài câu gì đó, giữa lòng chảo chấn động từng cơn, dường như có thứ gì đó muốn chọc thủng lòng đất chui lên, cây đa cổ chọc trời lấy vị trí Bặc Mẫu đang nằm làm trung tâm, đột nhiên nổ tung một luồng khí lan rộng, đám rễ phụ rào rào bay lên theo hàng lối, tạo nên một vòng tròn.

Nhánh rễ đầu tiên vươn lên, giống như một chiếc xúc tu có sự sống, ghim lũ Nao bánh tông không kịp chạy lên rễ cây, đám Nao gào ầm ĩ, nhổ không hết mớ lá cây xanh biếc bay rào rào xung quanh.

Gần một ngàn con Nao bánh tông đã chạy ra khỏi phạm vi cấm địa, tranh nhau bò lên vách đá, Triển Hành ngẩng đầu nhìn, bây giờ người gặp nguy hiểm nhất chính là cậu và Đường Du, trên đầu vẫn còn những con Nao không ngừng nhìn chòng chọc xuống, nhe răng nhếch mép như muốn bắt hai người cậu làm đồ cúng, ném vào giữa vòng cây.

Trương Huy quát: “Các cậu đeo mặt nạ cho chắc vào!”.

Đường Du nói: “Đeo vào chẳng nhìn thấy đường đâu hết”.

Trương Huy: “Mặc kệ tụi nó, sẽ không sao đâu, làm theo anh nói!”.

Triển Hành và Đường Du đồng thời kéo mặt nạ xuống, che kín mặt, làm cho trước mắt tối sầm lại, trong khoảnh khắc mặt nạ được đeo lên, cả hai đều ngừng động tác.

Bóng tối xa xưa hóa thành cánh hoa đỗ quyên hai ngàn năm của nước Ba Thục, dịu dàng bay lượn trước mặt Triển Hành, cảnh tượng xung quanh biến đổi, giống như bản thân đã rơi vào một thế giới khác.

Triển Hành đứng dậy một cách không tự chủ, núi xanh vạn dặm, nước chảy mênh mang, Ba Thục tháng ba, nước sông trôi rào rào trước mặt.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp