LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 42

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Chu thi vi quan[1] – quan tài sớm nhất từng được đề cập trong “Hiếu Kinh”[2] – có tiêu chuẩn chế tạo rất khắt khe, gồm mười hoặc mười hai ván gỗ, kỹ thuật làm quan tài đã được ghi chép lại”. Triển Hành nói: “Nắp ba, đỉnh ba, mặt bên bốn, tổng cộng mười miếng gỗ, phương pháp đóng quan tài của người Liễu Châu chẳng phải như thế sao?”.

“Nhưng chiếc quan tài gỗ ở đây lại được đẽo từ cả một gốc cây đại thụ hoàn chỉnh, bào ra thành hai mặt nhẵn nhụi thẳng tắp, một mặt làm đáy, một mặt làm nắp, sau đó đục tiếp một cái rãnh hình chữ nhật ở giữa, nên hoàn toàn chẳng phải là kỹ thuật làm quan tài truyền thống”.

Chú Tiêu thong thả gật đầu: “Ừ? Thế thì sao?”.

Triển Hành lại nói: “Nguồn gốc thật sự của quan tài thì không thể tìm ra được nữa, truyền thuyết kể rằng người ở thời đại Viêm Hoàng không hề có thói quen khâm liệm thi thể, sau khi người thân chết, họ sẽ bỏ thi thể vào đồng không mông quạnh cho dã thú ăn; sau đó mới dần dần phát triển thành giấu thi thể trong sơn động, sau nữa mới lại chậm rãi chuyển thành bỏ thi thể trong hòm gỗ rồi mới đặt vào trong sơn động. Cái quan tài này không có đinh, chỉ có nắp, lại còn được đục đẽo từ gỗ thô, cho nên nó chính là quan tài sơ khai thuộc thời kỳ cổ xưa nhất, tôi đoán sơn động này cũng là một trong những hang giấu xác của bộ lạc nguyên thủy ở phương Nam”.

Chú Tiêu đăm chiêu suy nghĩ, Triển Hành lấy làm lạ hỏi: “Gỗ này chắc đã được đặt ở đây rất lâu rồi, nhưng lại không hề bị mục nát, chuyện này thật kỳ lạ”.

Chú Tiêu lịch thiệp cười bảo: “Đã hiểu, cho nên thi thể ở chỗ này hết sức cổ xưa đúng không?”.

Triển Hành: “Đúng, thế đồ tùy táng đều bị mấy chú dọn sạch rồi à?”.

Chú Tiêu sướt mướt: “Thật không dám giấu, chuyến này lại trắng tay rồi, mấy món tùy táng các thứ đều bị cuỗm hết”.

Triển Hành hiểu ra, nói: “Không phải bị cuỗm hết, mà do thời kỳ đó căn bản chẳng có đồ tùy táng chôn theo đâu, có điều chú Tiêu tha vài các xác về ăn cũng tốt. Hơ? Cái quan tài chính giữa to đùng thế kia để đựng cái gì nhỉ?”.

Chú Tiêu nói: “Không rõ nữa, mới tới đây được có một ngày thôi, cậu có muốn mở ra quan sát tỉ mỉ không?”.

Triển Hành đúng là vô cùng hứng thú, nhưng có vẻ chú Tiêu lại không có ý định mở nắp quan tài, gã nói: “Tiến sĩ trẻ à, tôi phát hiện ra một chuyện rất quái dị, cậu qua bên này xem xem”.

Triển Hành nói: “Tôi có thể hỏi chú một câu hỏi được không?”.

Chú Tiêu mỉm cười: “Đương nhiên, có qua có lại mà, cậu muốn hỏi gì nào?”.

Triển Hành nhìn ngắm chú Tiêu, hết sức khó hiểu: “Lúc ở Bửu Kê, cảnh sát đã xuống mộ rồi mà? Làm cách nào mà chú thoát ra ngoài được?”.

Chú Tiêu cười khì: “Cục cảnh sát ấy hả, tốn chút tiền là vớt ra được ngay, Lam thế thúc đã bỏ nhiều công sức như vậy, đành phải báo đáp ông ấy thôi”.

Triển Hành gật đầu, chú Tiêu lại làm động tác “mời”.

Đường Du gần như không nhịn nổi nữa, xem quan hệ giữa Triển Hành và chú Tiêu tốt đến độ thiếu điều nắm tay nhau khiêu vũ luôn, đang định mắng mấy câu thì một gã thủ hạ của chú Tiêu gõ mạnh báng súng vào ót Triển Hành, thúc giục: “Mau lên!”.

Chú Tiêu vội cười ngăn lại: “Xưa nay tôi luôn rất khâm phục người đọc sách”.

Triển Hành đi tới gần chỗ chú Tiêu đang đứng, đó là lớp trong cùng của vòng vây hơn ngàn cỗ quan tài.

Một, hai… đủ hai mươi bốn cỗ quan tài, có cái mở nắp, cũng có cái đóng kín.

Trong cỗ quan tài gỗ mở bung đầu tiên, có một thi thể nữ đang nằm lẳng lặng.

Thi thể nữ mặc áo gấm lụa xanh, đầu cài trâm dạ minh châu, tay chân đeo vàng bạc, thứ duy nhất dọa người là trên mặt lờ mờ mọc một lớp lông xanh.

Triển Hành rùng mình một cái: “Có đồ tùy táng”.

Chú Tiêu: “Thuộc thời đại nào?”.

Triển Hành: “Đời Hán”.

Chú Tiêu đưa tay mời khách, dẫn Triển Hành tới trước một cỗ quan tài khác, thủ hạ tiến lên hợp sức mở nắp quan tài ra.

Triển Hành: “…”.

Chú Tiêu: “Cái này thì sao?”.

Triển Hành: “Triều Minh…”.

Chú Tiêu lần lượt mở nắp bốn chiếc quan tài, lại có thêm một xác nữ nữa mặc tơ lụa óng ánh, trên cổ thắt một dải lụa trắng tinh, đầu đội mũ miện, chân mang guốc hình đáy chậu hoa, phần môi đã rữa nát đến hơi lõm xuống, lộ ra phần lợi, trong miệng còn ngậm một viên định thi châu thấp thoáng ánh hào quang.

Khỏi cần nhìn cũng biết là đời Thanh rồi.

Nhưng cỗ quan tài tiếp theo lại trống rỗng.

Chú Tiêu bảo: “Tới đây thì hết rồi”.

Giọng Triển Hành run rẩy: “Còn, bên trong hẳn vẫn còn…”.

Chú Tiêu đột nhiên cau mày: “Cái gì?”.

Triển Hành nhớ đến cỗ thi thể thời Dân Quốc ngâm trong nước ngày trước, sau đó lại nghĩ, sao Lâm Cảnh Phong còn chưa tới nhỉ? Anh ấy đã mai phục quanh đây chưa? Cần câu giờ bao lâu nữa? Còn Trương Huy đâu mất rồi?

Chú Tiêu nói: “Tiến sĩ trẻ đưa ra kết luận gì nào?”.

Triển Hành đứng một lúc, bảo: “Tôi có một công cụ, nằm trên người Đường Du, có thể lấy cho tôi dùng không?”.

Chú Tiêu mỉm cười: “Đương nhiên là được”.

Đường Du bị ép chặt ở một bên, Triển Hành dùng ánh mắt ra hiệu cậu hãy bình tĩnh, rồi lấy kính hồng ngoại trong túi áo cậu ấy ra, ngẫm nghĩ, sau đó đeo lên.

Kính hồng ngoại đã hơi hỏng rồi, cứ kêu sàn sạt, Triển Hành bưng mắt phải, hướng mắt trái về phía quan tài rỗng. Chú Tiêu vốn không biết cậu đang giở trò khỉ gì, chỉ hỏi: “Đây là máy thăm dò à?”.

Triển Hành gật đầu, nhanh chóng quét mắt ra khắp đại sảnh, phát hiện trừ những người đang đứng bên cạnh, còn có ba năng lượng hình người màu cam, một đang mai phục chỗ cửa động, một đang khom người ẩn nấp sau lớp lớp quan tài, người còn lại thì đứng trong một góc khuất nẻo nhất, nơi đó tối mịt tối mù, chắc hẳn là góc chết trong tầm mắt của đám người chú Tiêu.

Triển Hành thầm yên tâm, biết đám người Lâm Cảnh Phong đã tới rồi.

Cậu lại đưa mắt quét qua, đột nhiên dừng lại ngay chỗ chiếc quan tài khổng lồ ở giữa.

Trong quan tài to lớn đó có vật phát ra ánh sáng… Triển Hành giật mình.

Đường Du phát hiện điều gì đó bất thường, nhíu mày hỏi: “Cậu nhìn thấy gì thế?”.

Triển Hành lập tức lắc đầu, cúi xuống nhìn quan tài rỗng, trong não ngập tràn hình ảnh viền người màu xanh da trời khổng lồ kia.

Hình người màu xanh da trời nằm trong cỗ quan tài lớn, nếu căn cứ theo tiêu chuẩn của loài người, thì cỗ thi thể đó cao chừng bốn mét, quái vật gì không biết?

“Tít tít tít”. Thấu kính hồng ngoại kêu mấy tiếng cảnh báo.

Triển Hành đã đạt được mục đích, bỏ kính xuống: “Nơi này ban đầu cũng có một cái xác… mặc trang phục Dân Quốc, có điều, nó chạy rồi”.

Chú Tiêu cười nói: “Chạy đi đâu?”.

Triển Hành mờ mịt lắc đầu: “Chịu”.

Đường Du biết rất rõ, Triển Hành cũng tỏ tường, trong cái quan tài rỗng này có lẽ đã từng chứa cái xác nữ mặc sườn xám thời Dân Quốc bị ngâm trong hồ nước đen lúc trước.

Chú Tiêu “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Rút ra kết luận gì?”.

Triển Hành hỏi lại: “Chú từng nghe nói về minh hôn chưa?”.

Chú Tiêu mỉm cười: “Đương nhiên nghe rồi”.

Đường Du thắc mắc: “Minh hôn là gì?”.

Chú Tiêu xoay người đi tới trước một cỗ quan tài, mỉm cười nói: “Minh hôn chính là, người chết kết hôn với người sống…”. Nói xong đưa tay sờ gương mặt xác nữ triều Thanh kia, vuốt ve như tình nhân vậy, rồi kề sát mặt vào, để môi đối môi với cái mặt xác chết xám ngoét khô quắt ấy: “Cũng có người thì bảo, minh hôn là nghi lễ kết hôn dành cho hai người chết, đôi khi, người chết còn đáng yêu hơn cả người sống, đúng không nào?”.

Triển Hành và Đường Du đồng thời buồn nôn.

Mũ Xanh đang đứng trong góc ăn khoai tây chiên nghe phải câu nói này suýt nữa thì sái cả quai hàm, nôn mửa đến nơi, phải mất rất nhiều sức lực mới nhịn xuống được.

Triển Hành đã hiểu, chú Tiêu nhất định là một gã yêu xác.

Chú Tiêu cười nhã nhặn: “Vậy thì chúng ta có thể suy đoán, những xác nữ trong này đều bị đưa đến đây để minh hôn nhỉ? Tôi từng nghe kể một câu chuyện liên quan đến nhà xưởng dưới đất này, cậu muốn nghe không?”.

Khóe miệng Triển Hành khẽ giật, gật đầu nói: “Tốt nhất chú đừng sờ mó nó, lỡ trúng thi độc thì không tốt lắm đâu, đúng không?”.

Chú Tiêu ra lệnh: “Lôi chúng qua đây”. Nói xong chú lấy ra vài món máy móc đặt lên quan tài khổng lồ ở chính giữa, lắp ráp chúng lại với nhau: “Lúc quân phiệt xảy ra hỗn chiến, Bạch Sùng Hi đã tới Quảng Châu, bỏ lại không ít gia sản, giao cho một gã sĩ quan cấp dưới”.

“Tên sĩ quan phụ tá đó họ Hoàng, vị sĩ quan họ Hoàng này còn có một bà vợ lẽ, lúc đó trong thành Liễu Châu loạn hết cả lên, bà vợ lẽ ôm theo một chiếc hòm trốn vào căn hầm trú ẩn này”.

“Sĩ quan họ Hoàng phái hơn một ngàn thuộc cấp bảo vệ cô vợ đó, còn mình thì ở trong thành chiến đấu, ngày đó quân phiệt Quế Hệ thua trận, vị sĩ quan đó phái người truyền lệnh thắt cổ chết bà vợ lẽ, còn mình thì ngậm súng tự sát”.

Triển Hành gật đầu, hỏi: “Các chú tìm được cái rương chưa?”.

Chú Tiêu cười đáp: “Không tìm thấy, chỉ có mỗi cái quan tài to thôi”.

Triển Hành lờ mờ cảm thấy, cái chết của bà vợ lẽ có liên quan gì đó với tục minh hôn của đám bánh tông, chẳng lẽ cái xác ngâm trong nước chính là bà ta?

Triển Hành lại hỏi: “Chú nghĩ rằng bà ta đã trốn trong hang, nên mới vào đây tìm à?”.

Hoàng Tiêu gật đầu, nói tiếp: “Bọn tôi lần được một cái hố, chính là chỗ này”.

Thủ hạ của gã mở nắp trượt ra, Hoàng Tiêu lại bảo: “Cậu xem đi, trên cái hố này có một tấm sắt, rõ ràng không phải đồ thời thượng cổ, hẳn là do người đời sau đào ra, nói không chừng chính là chỗ bà ta ẩn náu khi xưa”.

Triển Hành tò mò thò đầu trông xuống: “Vậy cái hòm chắc cũng ở trong đó nhỉ… á á…”.

Hoàng Tiêu tung chân đạp Triển Hành xuống rồi ra lệnh: “Mang nốt thằng ranh kia qua đây, ném nó xuống luôn”.

Triển Hành ngã xuống đáy hố đánh uỵch, đang lồm cồm bò dậy thì lại bị Đường Du đè cho ngã chổng vó lần nữa.

“Cậu…”.

Ngay sau đó, một món đồ khác cũng bị ném xuống.

Chính là thứ Hoàng Tiêu vừa ráp ban nãy, sau khi rơi xuống đất kêu cộc một tiếng thì bắt đầu phát ra âm thanh tích tắc tích tắc theo nhịp điệu.

Là bom hẹn giờ.

Hoàng Tiêu nói: “Giờ mọi vấn đề đều đã rõ ràng cả, tới lúc làm chuyện chính rồi, mày tên Đường Du à?”.

Triển Hành ở dưới đáy hố phản đối: “Ê, tôi có phải tên Đường Du đâu, đá tôi xuống hố làm gì?!”.

Giọng Hoàng Tiêu chứa đầy ý cười: “Cho mày đi theo nó, dù sao cũng là bạn tốt mà!”.

Đường Du ra hiệu im lặng, cởi cái túi da nịt ở đầu gối ra trải trên mặt đất, đó là một bộ dụng cụ bỏ túi bao gồm tua-vít, kìm, nhíp và cờ lê cầm tay.

Bom hẹn giờ cứ kêu tích tắc không ngừng.

Hoàng Tiêu đón lấy cái điện thoại mà tên thủ hạ lấy được trên người Đường Du: “Đường Sở, đúng không? Anh mày đã nuốt hơn cả chục triệu tiền hàng của Lam sư thúc đấy”.

Đường Du lạnh lùng nói: “Tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi”.

Hoàng Tiêu bật cười: “Đừng kết luận vội như vậy chứ, chúng ta nhờ người thân bên ngoài giúp đỡ nhé? Chẳng phải tiến sĩ trẻ thích nhất chuyện này sao?”.

 Hoàng Tiêu tìm trên danh bạ điện thoại của Đường Du thấy một số lưu là “anh” thì bấm gọi.

“Nhíp”. Đường Du ra hiệu bằng khẩu hình: “Giúp một tay đi, miếng này”.

Tay Triển Hành rất ổn định, cậu nhẹ nhàng dùng nhíp gắp một miếng sắt nhỏ ra, đặt nó xuống đất.

“Làm giỏi quá”. Đường Du khen ngợi.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, xem chừng hết sức mừng rỡ: “Chuyện gì vậy?”.

Đường Du chợt dừng lại, Triển Hành luống cuống tay chân đỡ lấy vỏ quả bom.

Hoàng Tiêu nói: “Bọn mày còn ba phút bốn mươi giây”.

Lâm Cảnh Phong ló đầu ra khỏi quan tài xem xét, bắt đầu tính toán xem cần phải mất bao nhiêu thời gian để giải quyết đám tay chân của Hoàng Tiêu, sau đó kéo người lên.

Một phút ba mươi giây là đủ.

Người đàn ông kia thận trọng hỏi: “Cái gì ba phút bốn mươi giây? Ông là ai? Tại sao lại dùng điện thoại của em trai tôi”.

Hoàng Tiêu bật cười: “Đường Sở, đã lâu không gặp, mày còn nhớ Hoàng Tiêu chứ?”.

Điện thoại mở loa ngoài nên Triển Hành ở dưới hố có thể nghe được loáng thoáng.

Đường Du nói nhỏ: “Ngây ra đó làm gì, mau”.

Đường Du và Triển Hành phối hợp ăn ý không chê vào đâu được, tiếp tục gắp một cây đinh nhỏ ra.

Hoàng Tiêu: “Thằng em mày đang làm khách ở chỗ tao, chú em Đường Sở à, lần trước cụ Lam phái người đi Đôn Hoàng…”.

Đường Sở lập tức hiểu ra, quát lên trong điện thoại: “Đường Du, em không ở cùng với các anh em của em à?”.

Đường Du lặng thinh không đáp, Triển Hành nói: “Anh ấy là anh trai cậu à Tôi cũng biết Đường Sở đấy”.

Cuối cùng Triển Hành cũng nhớ ra cái người tên Đường Sở này: Chính là kẻ trộm mộ cậu từng chạm mặt lúc ngồi xe đi Cam Túc cùng Lâm Cảnh Phong từ rất lâu về trước.

Đường Du quát: “Tôi không quen biết anh ta, cậu đừng nói nhảm nữa, mau lên!”.

Hai tay Đường Du linh hoạt vặn gắp, ra hiệu: “Miếng lò xo dưới đáy”.

Thiết bị tính giờ trên quả bom vẫn đang kêu tít tít, Triển Hành hít sâu vào một hơi, lấy nhíp kẹp lấy một miếng thép ở phần đáy hình cầu ra, lò xo được móc chặt quá, Đường Du lại nhắc: “Cẩn thận, đừng để lò xo đụng trúng đáy hộp chứa thuốc nổ, bằng không chúng ta sẽ tan xác đấy”.

Triển Hành giật khóe miệng: “Hay là cậu làm đi…”.

Đường Du: “Tôi… tôi… tôi… tôi không làm…”.

Trên mặt đất:

Đường Sở gào lên trong di động: “Để Đường Du nghe điện thoại đi!”.

Hoàng Tiêu cười nói: “Cậu em Đường Sở à, cần gì phải kích động vậy chứ? Em trai mày đang ở trong một cái hố, còn ba phút mười giây”.

Đường Sở cười lạnh: “Ông không cho nó lên tiếng, thì sao tôi biết đúng là nó?”.

Hoàng Tiêu xoay người qua, khom mình trước một quan tài, sờ lên mặt cái xác nữ, như thể đang thưởng thức món bảo vật của mình: “Ba phút, tin hay không tùy mày”.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, Lâm Cảnh Phong đang định thò đầu ra thì chợt có một bóng đen từ trong góc vọt tới.

Người nọ vọt vào trong hầm ngầm nhanh như một cơn gió lốc, trở tay nắm lấy sợi dây thừng có móc câu giật mạnh, vững vàng rơi xuống đáy hố.

Đường Du bị Trương Huy nhảy vèo xuống chen cho lảo đảo thì thốt lên: “Đừng đụng vào tôi!”.

Đường Sở lập tức nghe được, giọng nói của anh ta trong điện thoại đã run rẩy trông thấy: “Hoàng Tiêu, thả em tôi ra”.

Hoàng Tiêu: “Hai phút năm mươi giây, hàng đang ở chỗ nào?”.

Đường Sở: “Ông thả nó ra trước đã!”.

Hoàng Tiêu cười nói: “Mày là người thông minh mà, chú em họ Đường”.

Trương Huy cất tiếng: “Đi”.

Đường Du: “Không được, bây giờ không thể bỏ đi, phải tiếp tục”.

Trương Huy kéo ống quần ngồi xổm xuống, ba người vây quanh quả bom hẹn giờ, trên mặt đất, Đường Sở nói trong điện thoại: “Ở… hang Ngàn Phật, hàng thứ bốn mươi bảy chiều dài, thứ mười ba chiều rộng…”.

Hoàng Tiêu cúp điện thoại, ra chỉ thị: “Chúng mày cử một người báo Cừu đại tỷ tới đây”.

Điện thoại lại reo, Hoàng Tiêu ném thẳng nó vào trong quan tài, mệt mỏi thở hắt ra.

Đường Du thành thạo dỡ lớp vỏ thép của quả bom xuống, lộ ra chốt cân bằng hình khuyên ở bên trong.

“Bây giờ phải cẩn thận tuyệt đối …”. Đường Du nói: “Bước cuối cùng rồi, để tôi đỡ nó, cậu phải đẩy lỗ hổng của vòng kim loại đối diện với chốt mở bom, sau đó rút nó ra, chỉ cần chạm nhẹ vào ống Nitroglycerin, nó sẽ nổ tung…”.

Trương Huy lập tức xoay người, dựa lưng vào vách hang, duỗi tay ra lau mặt, cả người chìm vào bóng tối.

Triển Hành chìa nhíp ra kẹp lấy rìa vòng kim loại. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, Hoàng Tiêu nghe thấy tiếng điện thoại dưới đáy hố, mới sực nhớ ra vẫn còn một trái bom.

Đáng chết! Sao lại gọi vào ngay lúc này chứ!

Triển Hành vội tắt điện thoại, nhưng nó lại đổ chuông, Triển Hành sợ sẽ đánh động tới Hoàng Tiêu, đành phải vừa nghe điện thoại vừa gỡ bom: “Chuyện gì vậy!”.

Đúng hai phút.

Triển Dương dùng giọng không vui nói: “Này! Còn đang nghe chứ? Ba có một tin tốt muốn báo cho con biết!”.

Triển Hành: “…”.

Triển Dương: “Con cần phải dừng tất cả mọi chuyện đang làm lại, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh”.

Đường Du: “…”.

Triển Hành muốn khóc đến nơi: “Giờ con không rảnh! Ba muốn con chết sao!”.

Triển Hành cúp điện thoại, nghiêng cổ, mặt vẫn giữ nguyên cái vẻ muốn phát điên đến nơi mà cố hết sức xoay vòng kim loại vặn đúng một vòng, rồi rút ra.

Một phút năm mươi giây, tít, bom hẹn giờ dừng lại.

 

Chú thích:

[1] Nghĩa là một cỗ quan tài được vây quanh bởi nhiều thi thể (nhiều quan tài khác).

[2] Hiếu Kinh (không rõ tác giả) là văn bản viết vào khoảng thời kỳ Tần-Hán, là một luận thuyết kinh điển Nho giáo đưa ra lời khuyên về lòng hiếu thảo, được xếp vào Thập tam kinh (bộ mười ba tác phẩm kinh điển) được Nho học đề cao.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp