LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 43

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Cũng trong một giây đó:

Hoàng Tiêu đi tới miệng hố.

Đường Du thở phào nhẹ nhõm, đón lấy vòng kim loại.

Lâm Cảnh Phong từ sau quan tài nhảy lên.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Bốn tiếng súng vang lên liên tiếp, vóc dáng thon dài của Lâm Cảnh Phong xẹt qua cự ly hai mét, mỗi tay cầm một khẩu Chim Ưng Sa Mạc bóp cò bốn lần liên tục giữa không trung.

Anh vừa cất súng đã phóng khoáng đáp ngay xuống mặt đất, trốn vào sau một cỗ quan tài khác.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả hang đá nhốn nháo.

Tiếng súng vừa dứt, tiếng la hét đã ầm ĩ cả lên, mỗi viên đạn đều bắn hết sức chuẩn xác trúng vào ngay cổ tay từng tên trộm mộ!

Hoàng Tiêu lập tức rút súng, chỉ trong chớp mắt Lâm Cảnh Phong đã loại bỏ sức chiến đấu của bốn tên trộm mộ, tiếng súng nổ đùng đoàng, đạn bay ngang dọc tóe lên những đốm lửa khắp vách động, Lâm Cảnh Phong nấp sau quan tài, suy tính giây lát, xác định vị trí của đám trộm mộ đang đi kiểm tra xung quanh, sau đó nhảy ra khỏi chỗ đang che chắn.

Hoàng Tiêu quát lớn: “Bên kia”, tiếp theo nổ súng chẳng chút lưu tình.

Nhưng động tác của Lâm Cảnh Phong còn nhanh hơn cả tay lão, hai tay anh đan chéo, một chân đạp lên quan tài xoay người một vòng, ngay tức khắc có thêm sáu tên nữa trúng đạn!

Giỏi lắm! Mũ Xanh đứng một bên quan sát không khỏi hoan hô trong lòng.

Hoàng Tiêu lập tức trốn ra sau cỗ quan tài khổng lồ, tiếp tục nổ thêm mấy phát súng, Lâm Cảnh Phong đạp mạnh một chân vào nắp quan tài, dựng thẳng ván gỗ dày lên, che được ba phát đạn, tiếp theo anh nghiêng người đạp một cú, dùng nắp hòm che chắn mà nhảy ra sau cỗ quan tài khổng lồ, không hề nhìn đã vung tay ấn xuống, đè họng súng lên vai Hoàng Tiêu, nổ một phát đoàng.

Hoàng Tiêu tức khắc đau đớn kêu to, cánh tay xối xả máu tươi, ngất đi.

Xung quanh rơi vào im lặng, lũ tay chân của Hoàng Tiêu nằm đầy mặt đất lăn lộn rên rỉ.

Lâm Cảnh Phong quét mắt qua bốn phía, thấy không còn ai nữa thì tung người nhảy tới miệng hố, nhìn đồng hồ đeo tay.

“Mau lên đây!”. Lâm Cảnh Phong cau mày nói: “Trương Huy? Sao anh cũng xuống đó rồi?”.

Ba người dưới đáy hố ngẩng đầu lên, Đường Du nói: “Bom đã bị bọn tôi gỡ ra rồi, không sao đâu”.

Lâm Cảnh Phong liếc nhìn, thấy bom hẹn giờ bị ném lăn lóc, không còn phát ra âm thanh gì nữa, bèn thay đổi chủ ý: “Vậy thì tốt, các cậu cứ ở dưới, đừng lên vội”.

Lâm Cảnh Phong nhìn khắp bốn phía, bắt đầu vạch ra một kế hoạch khác.

Hoàng Tiêu đã sa lưới, tiếp theo tới lượt Cừu Nguyệt rồi.

Lâm Cảnh Phong lấy máy bộ đàm ra, hỏi: “Vừa nãy có người ra ngoài à?”.

Có tiếng Hoắc Hổ nhai đồ ăn rột roạt: “Ừ, chúng tôi không có ngăn cản”.

Lâm Cảnh Phong: “Để Hồ Dương canh chừng, anh vào giúp tôi một tay”.

Hoắc Hổ đi vào, trông thấy người bị thương nằm la liệt khắp mặt đất thì trợn tròn mắt.

Hoắc Hổ hỏi: “Triển Hành đâu?”.

Triển Hành ở dưới đáy hố kêu lên: “Ở dưới này nè! Ném cho ít đồ ăn đi!”.

Hoắc Hổ thả túi thịt bò khô và vài hộp sữa tươi xuống dưới, mọi người bắt đầu bữa ăn nhẹ giữa núi đồi.

Lâm Cảnh Phong và Hoắc Hổ chuyển Hoàng Tiêu cùng đám thủ hạ bị thương vào trong các quan tài trống, đậy nắp lại rồi bảo: “Ổn rồi, lát nữa sẽ có một người đàn bà dẫn theo cả đám người vào đây, các anh không cần ngăn cản, cứ bám theo phía sau, chuẩn bị kết thúc công việc”.

Dưới hố:

Trương Huy chọc hộp sữa tươi: “Cậu ta lại muốn làm gì?”.

Triển Hành nói: “Muốn bắt đại sư tỷ của anh ấy”.

Trương Huy bực hết nói nổi, vất vả xới tung cả một khu mộ, lại còn bị cuốn vào mớ bòng bong ân oán sư môn này.

Hễ trong tay mà có thứ gì đó là Đường Du lại bắt đầu táy máy, cậu bắt đầu cải tạo quả bom hẹn giờ kia, tháo ra rồi lắp lại, lắp lại rồi tháo ra, lơ đãng nói: “Cảm ơn anh đã tới cứu chúng tôi”.

Trương Huy phủi đầu gối ngồi xuống: “Đừng khách sáo, nếu biết trước các cậu có kế hoạch cả rồi thì tôi đã không đến góp vui làm gì”.

“Anh bao nhiêu tuổi”. Triển Hành hỏi.

Trương Huy: “Hai mươi lăm, lớn hơn hai cậu. Hai cậu từng nghe về Vạn Cổ Môn ở Kiềm Nam chưa?”.

Triển Hành: “Anh biết chơi cổ hả?”.

Đường Du: “Không có chuyện đó đâu, chẳng có chút căn cứ khoa học nào hết”.

Trương Huy hỏi ngược lại: “Không có căn cứ khoa học? Vậy chuyện xảy ra nơi này phải giải thích thế nào?”.

Đường Du nghẹn họng, Trương Huy nói tiếp: “Tôi bị anh tôi đuổi khỏi nhà, cũng vì cái câu “không có chuyện đó đâu” ấy, tin tưởng người khác khó khăn tới vậy à? Tôi là em trai anh ấy mà”.

Triển Hành hỏi: “Tại sao anh lại bị anh trai đuổi khỏi nhà”.

Trương Huy không chịu nói, lát sau mới mở miệng: “Thật ra cũng không hẳn là đuổi, mà do ông đây cãi vã đến đỏ mặt tía tai mới tự bỏ đi thôi, nấn ná ở đó cũng chẳng nghĩa lý gì, không bằng một mình tự do thoải mái. Anh tôi cũng thích đổ đấu, anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà, còn chính anh ta lại chẳng thể đi đâu được, phải trông coi chút ruộng đất và vài tên bậu sậu, khéo thay tự giam chân cả đời”.

Triển Hành ngạc nhiên: “Anh trai anh cũng thích…”. Rốt cuộc cậu cũng nhận ra vì sao Trương Huy lại mang đến cảm giác quen thuộc như thế.

Trương Huy nói năng thận trọng, rất ít khi mở miệng, nhưng nụ cười nhếch mép mỉa mai vừa rồi của anh ta khá giống với một người mà Triển Hành từng biết.

“Anh trai anh tên Trương Soái?”. Triển Hành cười nói: “Bảo sao tôi cứ thấy anh quen mặt, Trương Soái là một người tử tế đấy!”.

Trương Huy giật lông mày: “Cậu quen anh ta à? Cậu đừng thấy anh ta thích cười mà hiểu nhầm, anh ta chỉ tốt đẹp với người ngoài thôi, còn với người trong nhà thì chẳng ra làm sao cả”.

Triển Hành mỉm cười nói: “Anh trai anh từng cùng chúng tôi xuống một ngôi mộ bên bờ biển, thật ra con người anh ta cũng không tệ, có những người là như thế đó, khách sáo với người ngoài, nhưng lại hung dữ với người thân, đó là bởi vì anh ấy cho rằng anh là ruột thịt của mình”.

Trương Huy chẳng buồn lên tiếng.

“Cậu thì sao, cậu nhóc, tuổi tác hai cậu cũng gần như nhau đúng không?”. Trương Huy hỏi: “Tôi lớn hơn hai cậu mấy tuổi, nếu không chê thì chúng ta kết bạn, hai cậu gọi tôi một tiếng anh, anh sẽ che chở cho hai cậu”.

Đường Du ngồi bên vách động ẩm thấp, hờ hững nói: “Chào anh, tôi không cha không mẹ, chỉ có một người anh trai”.

Triển Hành: “Tôi cũng từng gặp anh cậu rồi, tên là Đường Sở đúng không, chúng tôi từng chạm mặt trên xe lửa, anh ấy đánh bài thua tiểu sư phụ tôi hơn trăm đồng đấy”.

Đường Du hỏi: “Xe lửa đi đâu?”.

Triển Hành: “Đôn Hoàng”.

Đường Du mỉa mai: “Lại đi đổ đấu”.

Triển Hành hỏi: “Đổ đấu không tốt sao? Đổ đấu ra tiền mà”.

Đường Du chạy thử quả bom trên tay, tự giễu: “Phải rồi, tiền ăn học của tôi đều do anh ấy bỏ ra”.

Trương Huy có vẻ rất hứng thú: “Cậu sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc, còn làm cho quan hệ anh em thành ra bết bát thế này, anh ấy bán mạng lấy tiền cho cậu học hành…”.

Đường Du: “Ừ nhỉ, anh muốn thế à? Làm nghề khác không tốt sao, mà cứ khăng khăng chui hang ở lỗ như chuột bọ, hơn chục năm bị bắt về đồn cảnh sát mấy lần, anh cảm thấy tôi có thể vui vẻ tiêu đồng tiền anh ta kiếm ra sao? Đổi ngược lại là anh, anh trai anh bán mạng kiếm tiền cho anh xài, anh dám xài không? Anh dùng thì khó chịu, nhưng lại không thể không dùng, anh nếm trải mùi vị đó chưa? Anh có hiểu cảm giác đang học nửa chừng thì bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai, đến lúc được thả về, bạn bè trong lớp ai cũng nhìn anh chằm chằm vào anh là thế nào không? Anh có hiểu được mùi vị từng đêm trằn trọc không ngủ được, sáng ra cầm tiền đi mua quả trứng luộc lá trà, đầu vẫn nghĩ trên đồng tiền này có dính máu của anh trai mình, nó là thế nào hay không?”.

Đường Du nói một tràng như bắn súng liên thanh, hai người bên cạnh đều nghe mà không lên tiếng.

“Cậu thì sao?”. Trương Huy lại hỏi.

Triển Hành: “Tôi… tôi rất bình thường, ba tôi rất bình thường, cả nhà tôi đều… rất ổn, không thiếu tiền, chẳng có gì đặc biệt cả…”.

Trương Huy nói: “Thế cậu còn đổ đấu làm cái gì nữa, sao không mau chóng về nhà đi”.

Triển Hành nghẹn họng, chốc lát sau nói: “Cha tôi… bắt tôi học kinh doanh, muốn giao công ty cho tôi, nhưng tôi chỉ muốn học khảo cổ thôi, thế là ông ấy… quát tôi, cho nên tôi bỏ nhà đi. Ông ấy còn… mắng tôi viết chữ Q hệt như con giun!”.

Đường Du thốt lên: “Cậu thật đáng thương, ba cậu đúng là kẻ xấu xa, một gã tệ hại!”.

Trương Huy phụ họa: “Ác ôn!”.

Triển Hành nổi cáu: “Đừng nói nữa, câm miệng!”.

Điện thoại của Đường Du vẫn còn đang reo inh ỏi, Lâm Cảnh Phong tiến tới cầm lên nghe: “Đường Sở, em trai anh không sao rồi, Hoàng Tiêu đã bị tôi xử lý, đang nằm trong quan tài đây”.

Đường Sở ở đầu bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm, cả người như đổ ra sau, chốc lát mới nói tiếp: “Xin hỏi tên họ của người anh em là gì? Đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh”.

Lâm Cảnh Phong: “Không cần đâu, suy cho cùng cũng là do tôi làm hại, tạm thời cứ như vậy đi, lát nữa tôi sẽ bảo cậu ta điện thoại nói chuyện cụ thể với anh, tôi cúp máy đây”.

Lâm Cảnh Phong tắt điện thoại, thả nó vào trong hố, Trương Huy giơ tay bắt lấy, đưa cho Đường Du, hỏi: “Có thể ra ngoài chưa?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chưa được, lát nữa nhớ nghe tôi, khi nào tôi gọi một tiếng “Tiểu Tiện”, thì các người hãy ra khỏi hố, anh Hổ qua bên kia tìm chỗ nấp đi, chuẩn bị tập kích”. Anh nói xong thì xoay người đến ngồi trên miệng hố trò chuyện với Triển Hành.

Hoắc Hổ xách chiếc ghế gấp tìm một góc bí mật tối thui ngồi xuống, phát hiện bên cạnh có một người đang đứng.

Hoắc Hổ: “?”.

Mũ Xanh lại như làm ảo thuật mà lấy một gói bỏng ngô ra phe phẩy.

Hoắc Hổ: “…”.

Mũ Xanh: “Đổi miếng thịt bò khô đi”.

Hoắc Hổ bốc lấy một nắm to đổi với Mũ Xanh, xong mạnh ai nấy ăn.

“Anh tên là gì? Tới chỗ này làm chi đấy?”. Hoắc Hổ hỏi.

Mũ Xanh dùng gói bỏng ngô lừa được không ít thịt bò khô, thế là ăn vô cùng thoải mãn: “Tới xem kịch, tiểu tử kia giỏi đấy, thật thâm sâu”.

Hoắc Hổ gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Rất thông minh, nhưng độc ác quá”.

Lâm Cảnh Phong ngồi trên miệng hố há miệng, Triển Hành ném thịt bò khô lên, nhắm rất chuẩn, Lâm Cảnh Phong ngậm lại nhâm nhi.

Triển Hành cười ha ha, chợt có tiếng bước chân vang lên, Lâm Cảnh Phong ra hiệu im lặng, bắt đầu rồi.

Cừu Nguyệt một mình đi vào giữa hang đá, nhìn thấy Lâm Cảnh Phong đang đứng thẳng người giữa quan tài trung tâm.

Lâm Cảnh Phong không còn mặc áo gió đeo kính râm như trước nữa, trên người anh lúc này đã khoác một chiếc áo len đen, tay áo xoắn cao, dưới hai cổ tay rắn chắc là hai khẩu Chim Ưng Sa Mạc màu bạc.

Anh mặc chiếc quần lính màu xanh lá mạ, ống quần bó trong đôi giày lính đen, hệt như một anh lính đang được nghỉ phép.

“Ồ”. Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên Cừu Nguyệt đã biết mình trúng mai phục rồi, nhưng ả chẳng hề căng thẳng chút nào, còn cười thân thiết nói: “Dạo này lão tam đổi sang phong cách thiếu niên tỏa nắng rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong cười lạnh nhạt: “Áo len vợ mua cho đấy, trông đẹp không?”.

Cừu Nguyệt: “Xem dáng vẻ chó đội lốt người của cậu, đã nhặt được mạng về rồi cơ đấy?”.

Lâm Cảnh Phong nhướn mày: “Chị dâu đi báo cảnh sát rồi, nói đi, lão già lại đang mưu tính chuyện gì?”.

Cừu Nguyệt tìm chỗ ngồi xuống, chống một khuỷu tay lên nắp quan tài, thong thả nói: “Lần này vốn chẳng liên quan gì tới cậu, đáng tiếc quá”.

“Ngược lại cậu”. Cừu Nguyệt cười duyên dáng: “Cậu tính quay đầu làm người tốt, bán đứng sư môn để được nhẹ tội à?”.

Lâm Cảnh Phong hững hờ: “Phải, thế thì sao?”.

“Lão tam à, lúc nào cậu cũng vậy, khi không nên ló mặt thì cậu lại cứ cố tình ló mặt”. Cừu Nguyệt nuối tiếc nói.

Lâm Cảnh Phong: “Lúc này không giải quyết các người, ông già sẽ chịu tha cho tôi sao? Tôi không muốn cả đời này cứ bị ma ám mãi đâu”.

Cừu Nguyệt: “Sư phụ đã đồng ý buông tha cho các cậu rồi, chính cậu tự đi tìm đường chết đấy”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế các chị còn tới đây làm gì? Bắt một đứa học sinh chỉ vì muốn ép anh cậu ta giao vài món hàng ra sao?”.

Cừu Nguyệt uể oải nói: “Cũng không chỉ là giao vài món hàng, sư phụ tự nhiên có suy tính của người, lão tam, giao thằng nhóc họ Đường và cái hòm của Bạch Sùng Hi ra đây, đại sư tỷ đảm bảo, sau này sẽ không gây khó dễ cho cậu nữa”.

Lâm Cảnh Phong: “Ông già kiếm đủ rồi, giờ lại tính vơ cả một vé ra nước ngoài thoát thân? Muốn bán đồ cho ai? Các người không còn cơ hội nữa đâu”.

Cừu Nguyệt cười điệu đà: “Cậu biết cả chuyện này nữa cơ à”.

Lâm Cảnh Phong nheo mắt: “Làm cái nghề này bao giờ chẳng như nhảy múa trên lưỡi đao, ông ta đáng lẽ nên về vườn từ nhiều năm trước mới phải, nói tới nói lui, chung quy cũng không thoát khỏi một chữ… tham”.

Trong hố, Trương Huy khom lưng làm đệm, chống cho Đường Du giẫm lên lưng, Triển Hành lại giẫm lên vai Đường Du, ba người chồng lên nhau tiến sát mặt đất.

Hai tay Triển Hành bám vào rìa hố, ló nửa cái đầu ra tò mò nhìn quanh, trông thấy Cừu Nguyệt đang ngồi một chỗ kiểu Tây Thi.

Ố ố ố! Kia chính là sư tỷ của tiểu sư phụ? Sao nhìn chẳng ghê gớm gì hết vậy!

Cừu Nguyệt mặc cái váy ngắn, khép đầu gối ngồi nghiêng, Triển Hành nhìn thấy quần lót màu trắng của ả, bèn tiện tay lấy ra một miếng thịt bò khô.

Đường Du ở dưới thì thầm: “Cậu… dùng dây thừng đi, tôi chịu hết nổi rồi”.

Triển Hành “suỵt” một tiếng: “Tôi phải ra ngoài gây loạn xíu, hai người kiên trì thêm chút đi”.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy khẩu súng màu bạc trong tay Lâm Cảnh Phong vừa chuyển động, Cừu Nguyệt đã vung cánh tay trắng nõn, thế là mặt đất vang lên một tiếng “uỳnh” trong trẻo, ngay sau đó là hai tiếng súng nổ đùng đoàng.

“Cậu muốn chết!”. Cừu Nguyệt lớn tiếng hét: “Lâm tam, cậu dám ra tay với tôi?”.

Lâm Cảnh Phong mím môi nhảy về phía sau, Triển Hành há hốc miệng, hoa cả mắt, Cừu Nguyệt quất roi liên hoàn bay thẳng tới, Lâm Cảnh Phong không ngừng nhả súng đinh tai nhức óc rồi tránh đi, Lâm Cảnh Phong bắn sang trái, Cừu Nguyệt quất sang phải!

Một viên đạn bay ra từ họng súng của Lâm Cảnh Phong, ghim phập lên nắp quan tài, Cừu Nguyệt vung roi một vòng, nắp quan tài va chạm ầm ĩ giữa không trung, roi bật về phía sau cuốn một cái xác nữ lên, bị mấy phát súng của Lâm Cảnh bắn tung tóe thịt.

Khắp nơi đều là nắp quan tài và xác chết bay loạn, Cừu Nguyệt vung chiếc roi dài, quét ra tiếng gió vun vút, cổ xác nữ đời Thanh kia bay lên không trung ngay giữa hai người, bị roi dài xoắn chặt, cộng thêm bốn phát Chim Ưng Sa Mạc, lập tức nổ nát vụn, đầu lâu lăn lông lốc ra xa.

Triển Hành tháo móc câu trên hố xuống, vung tay quăng một vòng, ném nó về phía chiếc ba lô cách rìa hố không xa, rồi kéo nó lại.

Lâm Cảnh Phong bắn một phát không trúng, lập tức biến mất.

Cừu Nguyệt từ từ thở dốc, băng qua loạt quan tài sát tường hang đá, nheo mắt lại.

Lâm Cảnh Phong dựa lưng vào quan tài khổng lồ ở giữa, mở hộp đạn ra, thay đạn, lên đạn, Triển Hành nói nhỏ: “Chống cao thêm chút nữa!”.

Triển Hành lục ra được chiếc cung gấp trong ba lô, kéo ra, gác mũi tên lên, Lâm Cảnh Phong chầm chậm lắc đầu.

Triển Hành ra dấu tay, ý bảo để em đánh lạc hướng chú ý của ả, anh vòng qua bên kia đánh lén. Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, khom mình vòng qua quan tài lớn.

“Lão tam? Ra đi nào?”. Cừu Nguyệt cười ngọt ngào, trở tay vung một roi, đầu roi dài lướt trong bóng tối, vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung, quất đi thật xa.

Hoắc Hổ đứng trong góc cầm gói thịt bò khô, mới ăn được một nửa, thình lình bị đuôi roi bay tới hất trúng, làm thịt bò khô văng tung tóe khắp người.

Hoắc Hổ: “…”.

Cừu Nguyệt nghe thấy tiếng vang, cảm giác được roi quất trúng thứ gì đó, ngạc nhiên quay đầu lại.

Mũ Xanh lớn tiếng cười ha hả trên nỗi đau thương của người khác.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp