LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 41

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Cùng lúc đó, tại sườn phía Tây của núi Gà.

Một người phụ nữ cầm kính viễn vọng hướng về phía nhà xưởng.

“Chị Cừu”. Thủ hạ của người phụ nữ tới gần: “Bọn chúng vào hầm trú ẩn rồi, giờ xuống chứ?”.

Cừu Nguyệt lẩm bẩm: “Không… lão tam tự đi vào à? Lạ thật, chẳng phải nó vẫn luôn bảo vệ thằng nhóc kia như của báu sao?”. Nói xong chuyển kính viễn vọng sang phía hầm trú ẩn.

Ở cửa hầm, Lâm Cảnh Phong và Hoắc Hổ đang sửa sang lại ba lô, dẫn theo Hồ Dương đi vào trong.

Cừu Nguyệt nói tiếp: “Trong nhà xưởng có ba người à? Thằng nhóc cợt nhả đó cũng ở đó sao? Thế thì phiền rồi đây… cụ ông đã dặn không được động tới thằng nhóc đó… cừ chờ chút đã”.

Bên sườn Đông của núi Gà.

Có một người phụ nữ dùng kính viễn vọng trông về phía núi đối diện, một tay bấm bộ đàm.

Chị Bân: “Lão tam, đúng là Cừu Nguyệt thật”.

Giọng Lâm Cảnh Phong truyền ra từ trong bộ đàm: “Bọn chúng hành động chưa?”.

Chị Bân: “Vẫn chưa, hai thằng nhóc và cái người bị cậu bắt trói vẫn còn nguyên chỗ đó, tự dưng cậu bắt hắn làm gì chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Thăm dò. Tôi nghi gã cũng có miếng bán đứng chúng ta, chị trông chừng kỹ một chút đấy”.

Bên sườn Tây, mặt trời lặn dần.

Cừu Nguyệt chờ thêm một lúc nữa thì ra lệnh cho thủ hạ: “Nghe đây, cậu đi thông báo cho người bên Hoàng Tiêu biết, bảo họ bắt luôn cả hai thằng nhóc đó đi rồi kệ cho gã ta quyết định, chúng ta không lo chuyện ở đây nữa, tránh tự chuốc lấy phiền phức. Giờ tới hạ du sông Liễu xem xét trước đã”.

Trong nhà máy:

Triển Hành: “Anh phải nói cho tiểu sư phụ biết!”.

Trương Huy khịt mũi khinh khỉnh: “Cậu ta không tin đâu, các cậu cũng sẽ không tin, ngay cả tôi cũng chẳng thể tin được”.

Đường Du đang dùng máy tính xách tay phân tích bản đồ lớp ngoài của chiếc máy ép, tỉ lệ đọc kết quả đang chầm chậm tăng lên, cậu tháo tai nghe xuống, hỏi: “Vậy người kia trong đội các cậu à? Sao lại chết ở nơi này?”.

Triển Hành: “Anh nói đi, tôi nhất định sẽ tin mà”.

Trương Huy nói: “Chuyện xảy ra vào đêm ba hôm trước, cậu có còn nhớ không?”.

Ba hôm trước, ba giờ đêm:

Đường Du xoay người chạy khỏi nhà máy, nghe được tiếng hét đầu tiên vang lên trên con đường dưới chân núi, tiếp đó là tiếng súng nổ, Triển Hành nấn ná liên lạc trước cửa hầm, Tống Thần Vũ và Trương Huy kẻ trước người sau đuổi vào tận lòng núi.

Tống Thần Vũ suýt nữa đuổi kịp Đường Du, nhưng Đường Du lại quay người chạy lên trên núi, Tống Thần Vũ dừng bước, Trương Huy chạy cách hắn không tới mười mét cũng dừng lại.

Tống Thần Vũ bảo: “Chú Trương đuổi lên núi đi, để tôi qua xem người nổ súng bên kia”.

Trương Huy gật đầu, đuổi lên núi theo dấu Đường Du, Đường Du va vào thân cây, hỏng mất thấu kính hồng ngoại.

“Đừng qua đây!”. Đường Du hét lên: “Tôi không muốn nổ súng!”.

Trương Huy nằm rạp người xuống, viên đạn lướt sát qua tai, Đường Du quay lưng chạy tiếp, Trương Huy không đuổi theo nữa mà thong thả đi lên phía trước nhặt lấy thấu kính hồng ngoại của Đường Du.

Anh thử đeo kính hồng ngoại lên, thiết bị điện tử vẫn còn đang mở, trên mắt kính có mấy đốm hoa tuyết nhấp nháy vài cái, hiện ra đường nét hình người mờ nhạt.

Người đứng đầy đồi núi, bốn phía đều có ánh sáng xanh, tất cả đều đứng yên, Trương Huy cau mày quét mắt nhìn, những người đó gần như đứng cả trong lòng núi, có đến hàng ngàn hàng vạn người.

Triển Hành nghe tới đây thì xía miệng vào: “Chắc hỏng rồi, hàng vỉa hè thôi”.

Đường Du phản đối: “Không thể nào, dù máy quét hồng ngoại có trục trặc thì cũng không thể hiện ra hình ảnh như vậy đâu, là anh ta nằm mơ đó”.

Hình người màu xanh lá đông như núi như biển, có người còn đang chậm chạp cử động, Trương Huy phát hiện vài đốm sáng màu da cam tập trung lại một chỗ, ước chừng gần chục người.

Trương Huy từ từ trượt xuống sườn núi, dùng con mắt bên kia nhìn quanh quất khắp nơi, đi đến chỗ những hình người màu da cam tụ tập.

Đó là một khe hở nằm giữa các khối đá lớn của dãy núi, Trương Huy dừng bước cách đó chừng chục mét, trốn vào sau một thân cây.

Tống Thần Vũ nói: “Thằng nhóc kia còn đang ngồi trước cửa hầm trú ẩn, mấy người nổ súng làm gì?”.

Gã đàn ông nói: “Còn ai nữa? Sao anh lại đi chung với Lâm tam? Anh nhìn nhầm người rồi”.

Tống Thần Vũ: “Không nhầm đâu, người cụ Lam muốn bắt là thằng đó không phải sao? Đi theo tôi”.

Trương Huy cau chặt mày, thò đầu ra nhìn thử, bên mắt trái đeo thấu kính hồng ngoại hiện ra hơn trăm hình người màu xanh lá, vây quanh ba người đang nói chuyện ở giữa.

Còn trong tầm mắt phải lại chỉ có ba gã đàn ông nọ, một trong số đó là Tống Thần Vũ.

Tống Thần Vũ nói: “Mấy anh hãy đi từ phía trên hầm trú ẩn, bây giờ chắc thằng ranh đó đã vào hầm rồi”.

Gã đàn ông nửa tin nửa ngờ, bảo: “Chúng ta đi”.

Đột nhiên thấu kính trước mắt Trương Huy kêu mấy tiếng tít tít báo trục trặc, thế là cả ba người đều quay đầu lại.

“Bắt lấy tên đó! Ở bên kia!”.

Trương Huy quay phắt đầu bỏ chạy, Tống Thần Vũ nói: “Để tôi đuổi! Các ông cứ theo đúng kế hoạch mà làm!”.

Tống Thần Vũ lấy một khẩu súng ra, đuổi theo Trương Huy trong đêm tối, Trương Huy lách người rẽ ngoặt, lướt đi thật nhanh, chạy về nhà xưởng trong lòng núi.

Tống Thần Vũ đuổi sát phía sau, giơ súng lên.

Trương Huy nhìn thấy Hoắc Hổ đã ra ngoài dẫn Đường Du và Triển Hành vào hầm trú ẩn, bèn rẽ sang hướng khác, chạy vào sân nhà máy, giật mạnh cửa xe Jeep, nhưng nó đã bị khóa chặt, không chút sứt mẻ.

Trương Huy vừa kéo cửa thì còi báo động của xe Jeep đã kêu lên, tạo thành thứ âm thành vô cùng chói tai trong đêm đen vắng vẻ.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng ma làm ấy chứ”.

Trương Huy mỉa mai: “Chuyện tiếp theo mới đúng là ma làm”.

Sau khi Hoắc Hổ và hai cậu nhóc đi vào hầm trú ẩn, Trương Huy đè lên mui xe trước, bay qua sân vọt vào trong nhà xưởng.

Trương Huy cảnh giác không ngừng lùi lại, Tống Thần Vũ cầm súng đi vào.

“Anh Trương?”. Tống Thần Vũ hỏi: “Vừa rồi là anh phải không? Ra đây, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh, không lừa anh đâu”.

Trương Huy lách mình một cái, trốn xuống dưới cái máy ép, nín thở không lên tiếng, biết tuy giọng điệu Tống Thần Vũ vẫn bình thường, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể giết người diệt khẩu.

Trương Huy núp dưới gầm bàn máy nhìn ra xung quanh, tìm nơi có thể giấu mình và thoát thân, đang định trốn ra phía sau tường vây thì bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy hình người màu cam kia lần nữa.

Trương Huy nheo mắt, dùng tay bịt mắt phải, chỉ mở mắt trái để quan sát xung quanh thì nhìn thấy hai chùm sáng màu xanh lục đang di chuyển bên ngoài chiếc máy ép, anh ngẩng nhẹ đầu lên, nhận ra Tống Thần Vũ đang tới mỗi lúc một gần.

“Cái gì… chùm sáng màu xanh lục?”. Triển Hành lấy làm lạ.

Trương Huy giải thích: “Từng chùm từng chùm, có xa có gần, đứng chật kín khắp nhà xưởng”.

Đường Du và Triển Hành đồng thời nghĩ đến một việc, Triển Hành nói: “Là dấu chân của ma”.

Đường Du lên cơn thần kinh gào ầm ĩ: “Cậu đừng có nói ra!”.

Đúng lúc đó kính hồng ngoại lại kêu tít tít, Trương Huy ngẩng mạnh đầu lên làm gáy đập vào gầm máy, bèn vội vàng vừa lăn vừa bò lùi ra ngoài, Tống Thần Vũ nổ súng!

Triển Hành nhớ tới tiếng súng nghe được khi ở giữa đường vào hầm trú ẩn, ngay sau đó chính là… tiếng ầm ầm của sắt thép.

Tống Thần Vũ nói: “Ra đây!”.

Tống Thần Vũ bắn một phát súng, không ngờ Trương Huy từ bên dưới vung chân đá xéo lên cao, Tống Thần Vũ bị đá trúng cổ tay, bay mất khẩu súng lục, Trương Huy nhặt lên, đấm cho Tống Thần Vũ một cú, Tống Thần Vũ né tránh, hô lên: “Nghe tôi nói đã!”, sau đó rút tiếp dao găm ra.

Trương Huy ngỡ ngàng, ngã người ra sau nằm lên bàn máy ép, Tống Thần Vũ cầm dao găm bổ nhào tới, không biết từ đâu kêu lên một tiếng “két” rất khẽ, Trương Huy tức khắc cảm giác được mối nguy hiểm xuất phát từ bản năng, anh không muốn vật lộn với Tống Thần Vũ nữa, bèn liều mạng hứng một nhát dao, bật người lùi ra, ngã nhoài xuống đất.

Trương Huy nói: “Sau đó, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?”.

Triển Hành và Đường Du dựng tóc gáy nhìn về phía cái máy ép, trên đó đầy vết máu, máy tính xách tay của Đường Du còn đang đặt trên đe sắt.

“Đây là… cái máy bỏ không mà, sao tự khởi động được?”. Triển Hành run rẩy hỏi.

Trương Huy: “Phải, băng chuyền bắt đầu khởi động, đè nát vụn vai hắn”.

Trương Huy bị máu bắn bê bết cả nửa người, trong nhà xưởng vang lên tiếng máy móc đinh tai nhức óc, Tống Thần Vũ hét lớn, vai bị nghiền nát bươm, lập tức ngất đi.

Băng chuyền bắt đầu hoạt động, tạo nên cơn rung bần bật ầm ĩ, khiến chiếc xe Jeep trong sân kêu lên hồi còi cảnh báo lần nữa.

Triển Hành: “Cậu… Đường Du, cậu còn nhớ mấy âm thanh đó không?”.

Đường Du lí nhí: “Nhớ chứ…”.

Tất cả mọi âm vang lên trong đêm đó đều trùng khớp với lời Trương Huy kể, đến đây họ không thể không tin Trương Huy.

Tống Thần Vũ bị đẩy qua nửa băng chuyền thì đã chết rồi, cho đến khi ra từ đầu kia của băng chuyền thì đã biến thành một đống máu thịt bầy nhầy như hiện tại.

Trương Huy nói: “Hai cậu có tin không?”.

Lưng Triển Hành vã đầy mồ hôi lạnh, cậu nhìn Đường Du rồi gật đầu: “Hay là cậu… đeo thấu kính lên đi, xem nhìn thấy cái gì?”.

Đường Du mấy lần muốn đeo kính hồng ngoại lên, nhưng cuối cùng vẫn không dám, cậu dựng đứng hết cả tóc gáy, ôm máy tính ngồi xuống bên cạnh Triển Hành và Trương Huy.

Trương Huy cười mỉa mai: “Cởi dây thừng cho tôi đi”.

Đường Du: “Không được! Đừng nghe anh ta!”.

Triển Hành chần chừ giây lát, Trương Huy nói: “Nếu không cởi, các cậu sẽ gặp thêm phiền phức”.

Đường Du vẫn hết sức cảnh giác với Trương Huy, Triển Hành đắn đo một lúc rồi lấy con dao găm ra, cắt đứt dây thừng trên cổ tay Trương Huy, Đường Du không hề ngăn cản.

Trương Huy được tự do thì dặn luôn: “Các cậu chờ ở đây, tôi đi mai phục”.

Đường Du còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Huy đã chống tay lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Triển Hành và Đường Du sóng vai ngồi trong góc tường, Đường Du đang xếp lại ba lô thì Triển Hành bỗng nói: “Tôi cảm thấy anh ta không giống người xấu”.

Đường Du ngẫm nghĩ, bảo: “Thật ra tôi cũng thấy vậy, có điều dù sao cậu vẫn nên nghe lời sư phụ cậu”.

Triển Hành: “Đôi khi anh ấy cũng nhìn nhầm, không phải sao? Tôi cảm thấy người đó…”. Triển Hành chỉ vào thi thể Tống Thần Vũ ở phía cuối băng chuyền: “Còn giống kẻ xấu hơn”.

Triển Hành chợt hiểu ra lý do tại sao khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tống Thần Vũ thì cậu lại chẳng hề tức giận chút nào, quá nửa là do ảnh hưởng từ trực giác, cậu luôn cảm thấy mặc dù Tống Thần Vũ rất nhiệt tình, nhưng vẫn có gì đó không mấy tốt đẹp.

Đường Du nói: “Giờ chúng ta cứ ở đây chờ à? Lỡ tên kia chạy đi thông báo tin tức thì phải làm sao?”.

Trương Huy từ ngoài cửa sổ phía sau nhà xưởng nói vọng vào: “Tôi đang ở đây mà”.

Lúc này Đường Du mới im bặt.

Triển Hành mở máy liên lạc, cười hì hì hỏi: “Vợ cưng ơi, vợ đang ở đâu thế?”.

Lâm Cảnh Phong sửa lại: “Là tiểu sư phụ, đừng hòng tranh thủ ngả ngớn, anh đang ở trong này, từ cửa hầm trú ẩn dịch vào một chút”.

Triển Hành ngẩng đầu nhìn theo hướng cửa hầm trú ẩn thấy tay Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong dùng tay ra hiệu cho cậu: “Các em chú ý, đừng lơ là cảnh giác”.

Mặt trời dần lặn về Tây, ánh hoàng hôn hắt bóng núi về một bên đỉnh núi Gà, làm bóng đen khổng lồ bao trùm cả xưởng chế tạo vũ khí bỏ hoang, Triển Hành dựa vào vai Đường Du ngủ gật, Đường Du mấy lần cầm kính hồng ngoại mà không dám đeo lên, cũng chẳng dám dùng tai nghe nữa.

Trên dãy núi phía đông, chị Bân mở bộ đàm:

“Mục tiêu đang đến gần, hai chiếc xe, mười hai tên”.

Lâm Cảnh Phong lập tức nói: “Tiểu Tiện, Đường Du, nghe thấy không?”.

Triển Hành giật mình tỉnh lại, lau nước miếng, bên ngoài vang lên tiếng người nhốn nháo: “Bắt nó lại!”.

Năm sáu tên ào ào tràn vào nhà máy, khi nhìn thấy hai thiếu niên Triển Hành và Đường Du ngồi dàn hàng thì trợn tròn mắt.

Triển Hành tỉnh táo lại, ý thức được phải diễn kịch rồi, vội vàng che cổ áo, hét chói tai: “Cứu tôi với!”.

Đường Du: “…”.

Triển Hành: “Cứu tôi với! Mấy người là ai! Đừng qua đây á á á!”. Cậu la xong thì tóm lấy cổ Đường Du lắc liên tục: “Người ta sợ quá đi! Làm sao bây giờ a a a!”.

Một tên trông giống kẻ cầm đầu suýt nữa bị Triển Hành dọa cho mất vía, lát sau mới lấy lại được tinh thần: “Của nợ gì đây? Cừu đại tỷ không có nói rõ? Đây là thằng nào?”.

Tên thủ hạ nháy mắt một cái, kẻ kia tự biết đã lỡ lời, bèn nói: “Kệ nó đi, cứ bắt trước rồi tính sao!”.

Sáu tên lôi Triển Hành và Đường Du ra ngoài, chị Bân bấm bộ đàm: “Không có Cừu Nguyệt, để lộ tin tức rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không rõ lắm, chị cứ tiếp tục quan sát đi, chúng lên xe chưa?”.

Chị Bân: “Vẫn chưa lên xe… toi rồi, chuyện gì thế này? Bọn chúng đang đi về phía hầm trú ẩn, sắp đến ngay chỗ các cậu rồi, trốn mau đi!”.

Lâm Cảnh Phong giật nảy mình, kế hoạch có trục trặc, đành phải dẫn Hoắc Hổ và Hồ Dương rút sâu vào phía trong hầm trú ẩn.

Theo ý định ban đầu của Lâm Cảnh Phong, Triển Hành và Đường Du đều là người Cừu Nguyệt muốn bắt, một khi bắt được thì hai cậu nhóc sẽ bị đưa đến trước mặt Cừu Nguyệt, hơn nữa nhất định sẽ nhốt và tra hỏi riêng từng người.

Như vậy thì Lâm Cảnh Phong có thể dò la ra vị trí và mục đích của Cừu Nguyệt, đồng thời tranh thủ thời cơ tiêu diệt từng nhóm, nhưng giờ bọn chúng lại lôi Triển Hành và Đường Du vào hầm trú ẩn làm gì chứ?

Lâm Cảnh Phong lập tức ý thức được tình hình đang hết sức nghiêm trọng, Hoàng Tiêu có mặt trong hầm trú ẩn sao?

Lâm Cảnh Phong vội vàng rút về nơi sâu nhất của hầm trú ẩn, họ trốn trong con đường phía dưới, Triển Hành và Đường Du bị giải đến lỗ hổng của căn hầm, đi vào lối rẽ bên trên.

Lâm Cảnh Phong lách mình theo vào trong hang: “Anh Hổ chờ bên ngoài”.

Trương Huy cũng bám theo, cái bóng vụt lóe tiến vào trong hang động.

Hoắc Hổ lấy một cái ghế gấp ra rồi lựa chỗ ngồi xuống.

Một phút sau, lại có người đi vào, tay cầm một gói khoai tây chiên, đầu đội cái mũ xanh, vừa ăn vừa nhàn nhã đi đến.

Mũ Xanh còn cất tiếng chào hỏi Hoắc Hổ: “Anh bạn, xin chào nhé”.

Hoắc Hổ đáp lại: “Chào anh”.

Mũ Xanh: “Khoai tây vị pho-mát đổi lấy miếng thịt bò khô của anh ăn thử nhé?”.

“Được”. Hoắc Hổ cầm lấy miếng thịt bò khô đưa cho Mũ Xanh, Mũ Xanh bốc một nắm khoai tây chiên đưa lại, rồi xoay người vào trong hang.

Hồ Dương: “???”.

“Anh cao to ơi”. Hồ Dương hỏi: “Ông kia cũng do Tam gia gọi tới à? Anh quen hả?”.

Hoắc Hổ: “Không quen, có điều tôi cảm thấy anh ta không nguy hiểm”.

Hồ Dương: “…”.

Triển Hành bị áp giải đi thẳng một mạch trong đường hầm, đến phía cuối hang hướng ra ngoài lòng núi, lúc dừng lại thì thấy mình đã đứng trong một không gian vô cùng rộng lớn.

Hang đá trong lòng núi có thể so với địa cung Himalaya, cả ngọn núi Gà giống như đã bị đào xới non nửa, hàng ngàn hàng vạn chiếc quan tài được xếp ngay ngắn chỉnh tề, đuôi quan tài hướng về phía đường hầm nơi Triển Hành đi vào, gần tám phần mười số quan tài đã bị bung nắp, để lộ khoảng không trống rỗng bên trong.

Triển Hành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy vách động hình vòm, cứ cách vài bước lại có dán một tấm bùa màu vàng, chỗ cậu vào là một cái cửa hang không theo kết cấu gì hết, hình như do thuốc nổ phá ra.

Khắp nơi trong sơn động đều có đốt đuốc, một trận gió lạnh thổi qua làm ánh lửa chập chờn mờ tỏ, Triển Hành nhìn thấy ở giữa hang đá có cả ngàn cái quan tài rỗng xếp thành vòng tròn vây quanh một cỗ quan tài gỗ khổng lồ, chiếc quan tài đó dài chừng năm mét, rộng một mét.

Có một người đàn ông đang ngồi trên nắp quan tài, nhìn chằm chằm Triển Hành bị giải vào hang.

Cái quan tài to như vậy đựng thứ gì bên trong chứ? Triển Hành không khỏi nảy sinh tò mò, có cái xác nào lớn vậy hả?

“Lão đại, chúng tôi bắt được hai thằng nhỏ”. Tên cầm đầu nói, giọng của gã vang vọng trong hang đá trống trải.

“Tiến sĩ trẻ”. Gã đàn ông kia cười nói: “Lại gặp mặt rồi, cậu nói xem đây là chỗ nào?”.

Triển Hành khẽ cau mày, Đường Du liếc Triển Hành, Triển Hành bèn dùng ánh mắt ra hiệu cậu đừng hỏi nhiều, rồi cười hì hì nói: “Chào chú Tiêu ạ, xác cổ triều Chu lần trước có ngon không? Chú ăn sạch sẽ rồi hả? Lần này lại muốn vào nếm thử món mới à? Chú đổi khẩu vị rồi á?”.

Đường Du nổi hết cả da gà da vịt.

Mục tiêu chính của chú Tiêu là Đường Du, nhưng có vẻ lại cảm thấy hứng thú với Triển Hành hơn: “Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu nghĩ xem, chỗ này thuộc thời đại nào thế?”.

Hai thiếu niên bị áp giải tới trước chiếc quan tài lớn kia, chú Tiêu lại bảo: “Thả nó ra”.

Triển Hành đi xung quanh, mấy tên thủ hạ chĩa súng vào đầu Triển Hành, đề phòng cậu chạy trốn, chú Tiêu nhảy khỏi chiếc quan tài lớn, hỏi: “Cậu cũng không biết à?”.

Triển Hành: “Tôi biết, loại quan tài này thuộc thời kỳ viễn cổ, còn sớm hơn cả triều Thương, Chu nữa”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp