LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 11

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong lùi đến cuối cầu đá, khom người lao lên, Triển Hành giật thót tim, Lâm Cảnh Phong đạp mạnh xuống đất, giang hai cánh tay như chim ưng giương cánh giữa không trung, lao về phía cánh cửa lớn cách đó chục mét.

Lâm Cảnh Phong ở giữa không trung vung tay nhanh nhẹn quăng móc câu ba chân, quấn lên người một pho kim đồng tiên nhân bên trong cánh cửa, sau đó giật dây thừng, đáp xuống.

“Ôi!”. Triển Hành vội chạy lên nhìn dáo dác.

Lâm Cảnh Phong đáp hai chân xuống bệ đá, thu lại dây thừng, leo lên khoảng không đối diện.

“Thế nào!”. Trương Soái hô.

“Qua đây đi”. Giọng của Lâm Cảnh Phong vang vọng trong hầm đá, cho thấy không gian trong mộ huyệt còn bao la hơn.

Anh cột một đầu dây thừng vào vật nặng rồi ném lại, tạo nên một chiếc cầu dây ở cuối cầu đá và cánh cửa lớn, Triển Hành buộc ba lô của họ lên, bốn người chậm chạp bò theo dây thừng leo qua.

Sau cánh cổng thanh đồng có một lối nhỏ nằm ngang, Lâm Cảnh Phong buộc ba lô lên lần nữa, thắt chặt đai lưng, Triển Hành cầm chân đèn trong lối đi lên, di chuyển được.

“Không có cạm bẫy”. Lâm Cảnh Phong hơi do dự, vừa đi vừa thắp các ngọn đèn dầu lên, khiến không gian không còn tối tăm nữa.

“Cô không mang ba lô qua à?”. Lâm Cảnh Phong nói: “Biết đâu lát nữa phải mở khóa”.

Lệ Lệ đáp: “Đều ở trong túi hông này, trong ba lô của hai người các anh có gì thế?”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Trang bị dã ngoại”.

“Còn cậu ta thì sao?”. Lệ Lệ bĩu môi về phía Triển Hành đang ngó ngang ngó dọc, Triển Hành lấy một miếng thịt bò khô ra, bóc giấy ăn ngon lành.

“Bánh trứng, mì gói, co-ca, bò khô…”. Lâm Cảnh Phong mặt lạnh như tiền.

Toàn bộ số tiền công anh trả cho Triển Hành đều bị cậu ta dùng để mua đồ ăn vặt nhét chật ba lô, khiến nó nhìn thì cồng kềnh, nhưng không nặng chút nào, vừa hay lúc leo núi lừa được sự thương xót của người khác.

Lệ Lệ bật cười: “Hai thầy trò các anh thật thú vị”.

Triển Hành thể hiện tài năng làm Lệ Lệ thay đổi hẳn cách nhìn về cậu, bình thường cứ liếng thoắng cái miệng, khác hẳn khoảnh khắc chấn động cách xa chục mét mà ném phi tiêu trúng phóc kia.

“Ê, nhóc, chú em học đâu ra bản lĩnh như vậy?”.

Triển Hành cười hề hề, ném một miếng thịt bò khô lọt thỏm vào trong áo ngực của Lệ Lệ.

Lệ Lệ trợn trừng mắt, đang muốn điên lên thì Lâm Cảnh Phong vội nói: “Đi tiếp thôi, cần nghỉ ngơi không?”.

Hai người tỏ ý không cần, Lâm Cảnh Phong đi đầu, chầm chậm tiến vào bên trong.

Động trộm đào thẳng xuống bất ngờ dẫn đến rìa mép của lòng đất, lối đi bên ngoài mộ huyệt vẫn chạy dài hun hút, những nơi đã đi qua Lâm Cảnh Phong đều thắp đèn dầu lên, đi dọc theo lối rẽ bên ngoài, Lâm Cảnh Phong bắt đầu cảm thấy rắc rối.

Đi hồi lâu, bọn họ thấy trước mặt có ánh sáng, phát hiện có một ngọn đèn dầu đã được đốt lên.

Anh dừng bước, thấy trên đế đèn có ký hiệu do chính mình để lại.

“Quỷ dựng tường à?”. Trương Soái cảnh giác hỏi.

Lâm Cảnh Phong nhíu mày lắc đầu: “Chắc không phải đâu”.

“Chỗ này tròn vo”. Triển Hành nói.

“Chính xác mà nói, nó có hình tròn”. Lâm Cảnh Phong bảo: “Tiếp tục đi, tìm thêm lần nữa, để ý xem trên tường có khắc hoa văn gì hay có cục gạch nào khác màu không. Chúng ta chia nhau ra tìm, những nơi đã tìm qua thì để lại ký hiệu giữa hai chân đèn, sau khi tìm ra chỗ khác thường thì không được đụng chạm lung tung, phải thông báo cho nhau, tập họp lại rồi mới hành động”.

Lê Lệ và Trương Soái chia nhau ra, Triển Hành vẫn đi theo Lâm Cảnh Phong như cũ.

“Cậu cảm thấy nơi này liệu có cái gì?”. Lâm Cảnh Phong đã quen với cậu nhóc Triển Hành cứ lẽo đẽo theo mình, nên không đuổi cậu đi làm việc nữa mà chỉ mở miệng hỏi.

Triển Hành lắc đầu, cậu cứ cảm thấy đám kim đồng tiên nhân bưng mâm đồng kia có gì đó là lạ. “Hán cung thừa lộ” mà cậu nhìn thấy trong viện bảo tàng là đứng thẳng lưng, nhưng những bức tượng ở đây lại hơi cúi đầu, chúi mặt vào mâm đồng, cứ như nô lệ bị bắt tới vậy.

Chân đế lại gắn chặt vào nền đất, chẳng lẽ là cơ quan?

Nhưng nếu là cơ quan, ngôi cổ mộ này to như vậy, từ lúc đi vào tới giờ đã thấy hơn trăm bức, làm gì có cơ quan nào phức tạp vậy chứ?

Triển Hành hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Chị Bân nhận được lời nhờ cậy, chủ thuê yêu cầu chúng ta tìm một vật trong ngôi mộ này”.

Triển Hành: “Là thứ gì?”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Một khúc xương Phật, đừng nói cho bọn họ biết”.

Triển Hành hốt hoảng: “Sao lại là món đồ này?”.

Lâm Cảnh Phong quay mặt vào tường quỳ một gối xuống, nhấn ngón tay dài vào gạch rồi chầm chậm dùng sức mò mẫm, sau đó rút dao găm ra gõ gõ lên tường.

“Sao vậy, cậu nghĩ không thể có à?”. Ánh mắt Lâm Cảnh Phong suốt quá trình lần mò đều vô cùng trong suốt sáng tỏ, giống như kiên định với một nỗi chấp nhất thần bí nào đó.

Triển Hành ngồi xổm xuống, nói: “Có thể, dù sao Phật giáo cũng đã du nhập vào Trung thổ từ đời Hán rồi, nhưng… bình thường ý nghĩa của xá lợi không phải dùng để trấn áp sao? Như ma quỷ này nọ ấy?”.

Lâm Cảnh Phong áp tai vào tường, nhìn Triển Hành không chớp mắt.

“Cậu sợ à?”.

Triển Hành bĩu môi: “Tôi không sợ ma đâu”.

Lâm Cảnh Phong đứng dậy: “Đến lúc ấy đừng có ôm đùi sư phụ gào khóc nhé”.

“Bản lĩnh của anh học từ đâu vậy?”.

“Sư phụ của sư phụ dạy”. Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt trả lời, rồi đi men theo lối đi hình tròn.

Triển Hành đăm chiêu gật đầu, Lâm Cảnh Phong dường như đoán được Triển Hành muốn hỏi điều gì, chủ động mở miệng cực kỳ hiếm thấy: “Tôi phản bội sư môn, tự lập môn hộ”.

Triển Hành há miệng: “Vì sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chẳng vì sao cả”.

Triển Hành: “Vậy sao trước kia anh còn theo học ông ấy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Vì tiền, bắt đầu từ năm mười hai tuổi, ông ta đã đào tạo tôi trộm đồ từ trong mộ, rồi cho tôi rất nhiều tiền, cơ thể trẻ nhỏ là thuần dương, những nơi bọn họ không dám vào, tôi đều chẳng sợ”.

Triển Hành hiểu rõ gật đầu, Lâm Cảnh Phong đi như mộng du, Triển Hành đu lên lưng anh, vòng tay qua cổ anh: “Này, thật ra có rất nhiều cách kiếm tiền…”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Nhưng tôi chỉ thích cách này”.

Triển Hành được Lâm Cảnh Phong tha đi, Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu không hiểu đâu”.

Triển Hành quả thật không hiểu cho lắm, lát sau lại hỏi: “Nếu ông ta đã bảo anh đi trộm mộ, lại còn cho anh tiền, sao không theo ông ta làm cái nghề này luôn đi?”.

Lâm Cảnh Phong dừng chân, lật dao găm, cắm mũi dao vào khe hở của một hòn gạch, cạy nó ra.

“Tôi không thích… làm việc cho lão già…”. Giọng Lâm Cảnh Phong đứt quãng, anh duỗi ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa tay phải, kẹp vào mẩu gạch hơi gồ ra.

Lâm Cảnh Phong hít sâu một hơi, dồn lực vào cánh tay thật mạnh: “Ông ta quá… độc ác, a!”.

Lâm Cảnh Phong quát lớn một tiếng vang vọng trong mật đạo trống trải, ba ngón tay rút thẳng viên gạch ra ngoài.

Oai phong lắm đúng không, nhất định rất oai phong – Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ, đồ con ghẻ, mau nói “sư phụ oai phong quá” đi.

Triển Hành: “Sư phụ, anh còn phải rèn luyện thêm, Muộn Du Bình chỉ cần hai ngón tay thôi là đã rút được gạch ra rồi, anh cần tới ba ngón”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Cục gạch rơi đánh bịch xuống đất, lộ ra một cơ quan hình tròn bên trong khe trống.

Triển Hành: “Tôi có thể hiểu, à không phải nói về ba ngón tay, mà là chuyện anh phản bội sư môn ấy”.

Lâm Cảnh Phong: “Tự mình thích làm thì làm, so với việc bị người khác bắt phải làm là hai chuyện khác nhau, đi gọi bọn họ qua đây tập trung”. Anh tháo găng tay hở ngón ra, có chút uể oải ngồi xuống.

“Tiểu sư phụ oai quá! Đẹp chết người!”. Triển Hành bật ngón cái tràn đầy sùng bái đi tìm mọi người.

Triển Hành men theo tường bên phải đi khỏi, phía trái Lâm Cảnh Phong vang lên tiếng bước chân khe khẽ, anh lập tức ngoảnh lại đứng lên, giơ ngang dao găm.

Người nọ dừng bước ở một nơi rất xa.

Lâm Cảnh Phong nói: “Ai cho cậu xuống đây?!”.

Kiến Vỹ lắp bắp: “Tôi thấy… tôi… tôi lo lắng cho Lệ Lệ”.

Lâm Cảnh Phong cất dao găm, rõ là mệt óc, bảo: “Quay lại canh chừng đi”.

Kiến Vỹ vội khoát tay: “Trên đó không có gì hết, tôi… mấy anh đang nói gì vậy?”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi cậu nghe thấy cái gì?”.

Kiến Vỹ trả lời: “Có gì đâu, tôi chỉ nghe thấy trong này có tiếng động… nên mới qua đây”.

Triển Hành tìm được Trương Soái và Lệ Lệ trở về, cô nàng vừa thấy Kiến Vỹ đã muốn lao lên tát cậu ta một cái, nhưng bị Triển Hành cản lại.

“Bỏ đi bỏ đi”. Triển Hành cười hì hì, cậu đè đầu Lệ Lệ, đẩy cô tới sát khe lõm vừa rớt gạch ra: “Nhìn chỗ này, nhìn chỗ này, cô sẽ thích đây”.

Mọi người đều nhịn không được cười ầm lên, Lệ Lệ đẩy tay Triển Hành đi, ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn vặn lên cái khóa tròn được khảm trên tường.

“Thứ này gọi là đĩa Tuế Tinh Lục Hợp Tý Ngọ”. Lệ Lệ nói: “Tam gia, lần này anh tìm đúng người rồi, trừ bà cô đây ra thì chẳng còn mấy người mở được đâu”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Tôi biết nó là đĩa Tuế Tinh, nhưng không biết cách mở”.

Triển Hành hiếu kỳ hỏi: “Sao lại gọi là đĩa Tuế Tinh?”.

Lâm Cảnh Phong giải thích: “Tuế Tinh chính là sao Mộc, người cổ đại chia quỹ đạo chuyển động của sao Mộc thành mười hai vùng, cũng là nguồn gốc của địa chi”.

Triển Hành: “Có tác dụng gì?”.

Lệ Lệ lấy một sợi chỉ thép từ trong túi hông ra, thờ ơ nói: “Đương nhiên là dùng để khóa cửa. Địa chi phân làm lục hợp, Tý Sửu hợp Thổ, Dần Hợi hợp Mộc… Ngọ hợp Mùi. Vào cửa Ngọ trước đi”.

Cô trầm ngâm giây lát, nhét chỉ thép vào cái lỗ nhỏ bên dưới đĩa đồng được đánh đấu “Ngọ” bằng chữ tiểu triện.

Òa! Cái gì vậy! Đây là chiêu thức gì! Triển Hành lập tức phấn khích hỏi dồn dập: “Cô vừa tụng kinh gì đấy? Cô đang mở khóa à? Khóa này mở thế nào?”.

Lệ Lệ cẩn thận lách sợi thép vào chính giữa, rút ra nhìn.

Trên sợi thép có một chỗ bị bẻ cong nhẹ, chính là dấu vết mà cơ quan trong khóa lưu lại.

Giọng Lệ Lệ nhỏ nhẹ hiếm thấy, cô gật đầu nói: “Chẵn lẻ chia âm dương, đây là vòng đầu tiên”. Sau đó, Lệ Lệ lấy tay chỉ vào một cái góc đang chầm chậm xoay qua vị trí “Ngọ”, phát ra một tiếng “cách”, đĩa Tuế Tinh Tý Ngọ trở lại vị trí.

Triển Hành hỏi tiếp: “Đây là khóa mật mã thời cổ đại đúng không? Chỗ cong trên sợi thép tượng trưng cho cái gì?”.

Lệ Lệ bực mình cau có: “Chú em là đứa mười vạn câu hỏi tại sao đấy hả? Sao lắm tại sao thế không biết? Tam gia, dắt đồ đệ của anh đi chỗ khác chơi, đừng có ở đây lải nhải nữa”.

Lâm Cảnh Phong cười nói: “Tiểu Tiện, qua đây, cô ta phải mở rất lâu đấy”.

Triển Hành lại bị ruồng rẫy rồi, nhưng vẫn nhịn không được tò mò ngó nghiêng xung quanh rồi giơ điện thoại lên chụp, mỗi khi Lệ Lệ xoay một vòng đĩa cậu đều chụp lại hết.

Lệ Lệ cười khẩy: “Thằng nhóc lông bông, muốn trộm nghề hả? Khóa mật mã? Ai thèm xài cái món nông cạn vậy chứ? Đĩa Tuế Tinh Lục Hợp Tý Ngọ chuyển động theo thiên địa, sao trời, thủy triều, địa mạch, chụp chụp cái con khỉ! Chụp ông già nhà mi ấy! Có chụp lại về xem thì cả đời cũng chẳng học được đâu, dập đầu vài cái bái bà cô đây làm sư phụ thì bà cô đây có thể suy xét dạy cho”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Đâu có nghiêm trọng như vậy, cậu ta chỉ tò mò quá thôi, sáng nghe được đạo lý, tối chết cũng hả lòng[1]“.

Triển Hành cười khà khà nói: “Vẫn là sư phụ hiểu tôi nhất”.

Lệ Lệ tập trung xoay đĩa khóa, lẩm bẩm: “Chẳng hiểu hai con thỏ các anh đang chơi chữ cái gì nữa”.

Lâm Cảnh Phong đứng dậy bảo: “Đừng có kêu chúng tôi là thỏ nữa, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô lần một”.

Lệ Lệ ngừng động tác: “Cứ kêu anh là thỏ đấy, thì sao? Bao che bảo vệ nhau hả, cưng chiều đó hả…”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Cô kêu thêm lần nữa xem, tuy tôi không đánh phụ nữ…”.

Triển Hành phụ họa: “Cô đừng có đanh đá quá nha! Tuy sư phụ tôi rất lịch thiệp với phụ nữ, nhưng sức chịu đựng cũng có hạn đó!”.

Lâm Cảnh Phong cong chân đạp một phát, Triển Hành ối chao bay vèo ra ngoài.

Đột nhiên, đĩa Tuế Tinh Lục Hợp Tý Ngọ trên tường khẽ kêu cách một tiếng, sau đó từ từ chuyển động.

Lâm Cảnh Phong: “Chuyện gì vậy?”.

Lệ Lệ ngỡ ngàng: “Không liên quan tới tôi… tôi không có đụng vào nó!”.

Con đường đá dưới chân phát ra tiếng vang trầm đục, đĩa Tuế Tinh chuyển động càng lúc càng nhanh, cả ngôi mộ khổng lồ dưới lòng đất giống như di chuyển theo, Triển Hành vội vịn tường ngồi xuống, đĩa Tuế Tinh bắt đầu xoay nhanh hơn, phát ra tiếng ma sát của thanh đồng.

Lệ Lệ thét chói tai: “Tôi không có chạm…”.

Cô sợ hãi lùi lại, ba giây sau, mặt đất nổ ầm một tiếng, hết thảy trở về tĩnh lặng.

Tất cả đèn dầu trong đường hầm đều tắt ngấm.

“Vừa rồi… là gì vậy?”. Triển Hành hỏi trong bóng tối.

Lâm Cảnh Phong vỗ ống phát quang lần nữa, anh cũng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lát sau, Lâm Cảnh Phong nói: “Kiến Vỹ, Trương Soái chia nhau mỗi người một hướng, tìm cánh cổng lớn mà chúng ta vừa tiến vào ban nãy ngay”.

Triển Hành nhìn ổ khóa kia, phát hiện đĩa Tuế Tinh đã di chuyển đến một vị trí khác, ngay trên vạch “Tý”, hướng vào chính giữa.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Lúc Lệ Lệ mở khóa, mấy người có chạm vào cái gì không?”.

Triển Hành nói: “Không…không có”.

Lệ Lệ lấy lại bình tĩnh, nói: “Không có cơ quan nào dùng khóa liên tiếp đâu, đó là điều đại kỵ trong âm trạch”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Vậy khả năng duy nhất chỉ có…”. Anh liếc nhìn Lệ Lệ, Lệ Lệ rùng mình.

Triển Hành nói: “Có người khác cũng đang… xoay cái khóa này từ bên trong?!”.

Lệ Lệ phát điên hét ầm lên: “Cậu đừng nói ra chứ!”

Triển Hành cười ha ha: “Không thể nào, tôi không tin cương thi gì đó muốn mở khóa đâu… cộc cộc cộc”. Cậu nói xong múa may hai cánh tay, bắt cước bộ dạng cương thi Trung Quốc nhảy tưng tưng, hai tay chọt chọt về phía Lâm Cảnh Phong.

“Được rồi, đừng quậy nữa”. Lâm Cảnh Phong đẩy cậu đi, thở hắt ra, im lặng không nói.

Lâm Cảnh Phong: “Vừa rồi cô có giải thích về đĩa Tuế Tinh, nói lại lần nữa xem”.

Lệ Lệ: “Hả? Đĩa Tuế Tinh, chẵn lẻ chia âm dương…”.

Lâm Cảnh Phong: “Không phải câu đó”.

Triển Hành nói: “Đĩa Tuế Tinh Lục Hợp Tý Ngọ chuyển động theo thiên địa, sao trời, thủy triều, địa mạch, chụp chụp cái con khỉ! Chụp ông già nhà mi ấy! Có chụp…”.

Lâm Cảnh Phong: “Đủ rồi, tôi biết rồi”.

Lâm Cảnh Phong nhìn đồng hồ đeo tay, Kiến Vỹ và Trương Soái thở hổn hển chạy một vòng trở về chỗ cũ.

“Là thủy triều”. Lâm Cảnh Phong nói: “Lúc Kiến Vỹ xuống là sáng sớm, dựa theo cách tính thủy triều không chấm tám[2], hôm nay là hai mươi mốt tháng mười, ngày tiểu triều, chúng ta chỉ bị nhốt tạm thời thôi, không cần lo lắng, cửa bên ngoài sẽ mở ra lần nữa”.

Triển Hành và Lệ Lệ lập tức hiểu ra, Triển Hành nói: “Là cơ quan dùng thủy triều để khởi động hả?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu trầm tư, ngôi mộ lớn hình tròn này dựa vào núi kề sát biển, xem chừng quá nửa là nằm dưới lòng đất, lợi dụng lúc thủy triều lên để khởi động, cứ mỗi sáu giờ ngôi mộ tròn sẽ xoay một góc, thiên can địa chi kết hợp cùng trăng mọc trăng lặn, triều rút triều dâng, cứ cách một chu kỳ cố định thì sẽ trở về điểm khởi đầu, ngàn năm như một.

Lâm Cảnh Phong giải thích suy đoán của mình cho mọi người xong rồi chỉ đạo: “Tiếp tục mở khóa, không cần lo lắng”. Anh lại liếc nhìn Kiến Vỹ cái nữa.

Hiện giờ xung quanh ngôi mộ đã xoay một đợt, lấp kín lối đi lúc vào rồi, Kiến Vỹ không cách nào trở ra được nữa, chỉ có thể hành động chung với mọi người thôi.

Lệ Lệ cẩn thận điều chỉnh đĩa Tuế Tinh Lục Hợp Tý Ngọ, thở phào.

Lâm Cảnh Phong nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai cái nửa tiếng trôi qua, Triển Hành dựa vào tường ngủ gật.

“Tam gia”. Lệ Lệ nói: “Anh là đội trưởng, anh lên tiếng đi, vào phòng nào? Từ Tý tới Hợi có mười hai căn phòng”.

Lâm Cảnh Phong cất điện thoại của Triển Hành đi, Trương Soái chen vào: “Tam gia, mười hai căn phòng này đều là phòng ngách đặt đồ tùy táng sao?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, chắc không phải đâu, nhưng ít nhất cũng có một căn thông vào mộ thất trung ương”.

“Các phòng chắc sẽ thông nhau, cũng có thể có cạm bẫy”. Lâm Cảnh Phong cau mày nói: “Nơi này còn ai là lính mới nữa? Cho lính mới thử sức đi”.

Lệ Lệ khoanh tay trước ngực, nói: “Kiến Vỹ, lên đi, cậu mới xuống đấu lần đầu, chọn ra một địa chi, xem thử nó là cơ quan hay đồ tùy táng”.

Kiến Vỹ vội nói: “Tôi… tôi không, đừng có hại tôi, tôi không chọn”.

Triển Hành lên tiếng: “Tôi có được coi là lính mới không?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Cậu cũng không hẳn, thôi cậu chọn một cái cũng được”.

Triển Hành tiến lên, ngón tay đụng vào chữ “Tuất”, Lâm Cảnh Phong nói: “Lúc này đang là giờ Thìn, Thìn xung Tuất, nơi chúng ta đang đứng là mặt đông, thiếu dương thịnh tại Mão, suy ở Thìn, tổn hại lẫn nhau”.

Triển Hành: “Nghĩa là sao? Tốt lắm hả?”.

Lệ Lệ phụt một tiếng bật cười, khóe miệng Lâm Cảnh Phong không tự chủ khẽ nhếch lên: “Quả thực vô cùng tốt”.

Lệ Lệ: “Là điềm đại hung”.

Triển Hành: “Hở, áo ngực bự[3], vậy tôi chọn cái khác?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Không cần nữa”.

Anh xoay vị trí Tuất đến giữa viên gạch, ngón trỏ đè vào chính giữa đĩa Tuế Tinh Tý Ngọ, khiến nó hơi lõm xuống.

Hành lang đá hình tròn kêu ầm ầm không dứt, vách tường mở lùi ra sau.

Lâm Cảnh Phong ném một ống đèn vào trong phòng, thấy hai pho tượng kim đồng tiên nhân đứng ở hai bên, bê mâm cúi đầu giữa ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Không có điều gì khác thường.

Lâm Cảnh Phong khoác vai Triển Hành đi vào hầm mộ.

Trong mộ có bốn pho đồng nhân bưng mâm, hai bên là hai kệ đá, trên kệ dày đặc những đồ trang trí khắc bằng thanh đồng.

Lâm Cảnh Phong chiếu đèn phát quang trong tay, thấy đồ trang trí cái to cái bé, các sản phẩm bằng thanh đồng đều có chung một hình thù, toàn là mèo.

Trương Soái đưa tay ra chạm thử: “Gì đây nhỉ?”. Anh ta cầm một bức tượng mèo đồng lên, nhận ra hai bên kệ toàn là mèo.

Lâm Cảnh Phong nói: “Thắp đèn lên”.

Triển Hành đếm số mèo trên kệ, có chừng hơn trăm con.

Trương Soái hỏi: “Lấy được chưa?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Được, nhưng đừng mang đi quá nhiều, khả năng bên trong còn thứ khác nữa”.

Do ảnh hưởng của cơ quan thủy triều, ngôi mộ này không giống phần lớn các mồ mả khác có thể qua lại vận chuyển tang vật, trực giác của Lâm Cảnh Phong nói cho anh biết, vào đây không thể quá tham lam, nói không chừng cả đời chỉ vào được một lần rồi không còn cơ hội nào nữa.

Mọi người mở túi ra nhặt nhạnh đồ, Lệ Lệ nhanh nhẹn giũ một cái túi mua sắm to đùng ra, trên túi in dòng chữ cảm ơn đã bảo vệ môi trường, rồi bắt đầu gom đồ bỏ vào túi.

Lệ Lệ cầm lấy một tượng mèo đồng, nhìn ngang nhìn dọc, lẩm bẩm: “Con mèo quái quỷ gì thế này?”. Cô cảm thấy những đồ chạm trổ trong ngôi mộ này đều quỷ dị ghê người.

Bộ mặt mèo đồng không hề đáng yêu như lũ mèo nhà thường thấy mà mắt sắc lông dựng, biểu cảm dữ tợn, hai con ngươi khảm bằng đá xanh càng như nhiếp hồn khiến người ta rùng mình.

Triển Hành phát hiện ra gì đó trên kệ, bèn ngồi xổm xuống, nhìn thấy một đốm xanh lục trong bóng tối.

Lâm Cảnh Phong đứng trước bức tường trong mật thất, ngẩng đầu dò xét.

Triển Hành và một con mèo nằm hờ hững ở tầng cuối cùng của kệ đá bốn mắt nhìn nhau.

Con này khác hẳn những con còn lại, đôi mắt nó mở to giận dữ, trong đồng tử lấp lánh ánh sáng màu hổ phách, từng sợi lông đều được chạm khắc tỉ mỉ như thật, chỉ khác là có màu thanh đồng thôi.

Triển Hành lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Xoẹt, đèn flash lóe sáng, đồng tử nó co lại thành một đường thẳng.

Triển Hành: “?”

“Meo”. Con mèo kia lắc mạnh người, bụi bậm màu đồng xanh trên mình nó bay lả tả, lộ ra lớp lông màu vàng.

Nó còn sống!

Mọi người cùng quay đầu lại, Triển Hành cũng sợ hết hồn nhảy dựng lên, ngã ngửa ra sau, chỗ con mèo kia vừa ngồi trên kệ đã trống không.

Lâm Cảnh Phong: “Sao vậy? Vừa rồi cậu giả tiếng mèo kêu hả?”.

Triển Hành: “Không phải đâu, là một con mèo đấy!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Nó còn sống đó! Mấy người không thấy sao? Trên cái kệ này có một con mèo còn sống!”.

Lệ Lệ mỉa mai: “Vớ vẩn, trong này sao có mèo sống được?”.

Triển Hành đứng dậy nói: “Thật mà! Tin tôi đi!”.

Kiến Vỹ nhìn cậu cười như trêu ngươi, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Màu gì? Giống đồng khắc không?”.

Triển Hành: “Vàng khè như phân đó! Nãy giờ nó vẫn ngồi trên tầng cuối cùng của cái kệ này nhìn chúng ta, mới nhảy đi thôi!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lệ Lệ nổi da gà, mắng: “Đừng có dọa người ta!”.

Lâm Cảnh Phong khom mình, chiếu đèn pin lên, thấy tầng cuối kệ đá chỉ có một lớp bụi, Triển Hành chỉ vào một chỗ sạch sẽ giữa lớp bụi dày, kêu lên: “Chính là chỗ này!”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu chụp lại rồi?”.

Lúc này Triển Hành mới nhớ ra, vội vàng mở ảnh chụp cho đồng đội xem.

“Nó… nó còn sống?!”. Trương Soái không thể tin nổi: “Sao có thể?”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Chắc có lối vào hoặc lối ra khác, chuyển kệ ra chỗ khác xem”.

Mọi người hợp sức đẩy kệ đá ra, phát hiện một cái cửa ngầm nhỏ hẹp ở phía sau.

“Trương Soái đi đầu, vào xem thử”. Lâm Cảnh Phong dặn dò: “Có sự cố gì lập tức rút hết ra ngoài”.

Trương Soái giơ ống đèn lên, lúi húi bò vào mật đạo sau cửa ngầm.

Theo sau là Triển Hành, sau nữa là Lâm Cảnh Phong, lúc Lâm Cảnh Phong vào mật đạo còn nhìn lại vết bụi trên kệ đầy nghi ngờ, trong lòng có điều ngẫm nghĩ:

Nó ngồi đó bao nhiêu năm rồi? Sao lại đóng bụi như vậy?

 

Chú thích:

[1] Trích trong “Luận Ngữ” – cuốn sách do Khổng Tử và các đệ tử của mình biên soạn.

[2] Phương pháp tính thủy triều do ngư dân và học giả đại dương học nghiên cứu ra dựa vào việc quan sát thực tế trên biển, trong đó chỉ cần biết độ cao bình quân của nước triều và ngày âm lịch là có thể tính ra được giờ triều cường mỗi ngày, có tính ứng dụng rất cao. Công thức nửa tháng đầu là: Giờ triều cường = (ngày âm – 1) x 0.8 + độ cao bình quân nước triều. Công thức nửa tháng sau là: Giờ triều cường = (ngày âm – 16) x 0.8 + độ cao bình quân nước triều.

[3] Chữ hung (凶) trong điềm gở phát âm giống chữ hung (胸) nghĩa là ngực.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp