LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 12

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Meo!”.

“Tôi nghe thấy nữa rồi! Mấy người có nghe không?”. Triển Hành hưng phấn la lên: “Đấy đấy, nghe đi, tôi không có lừa mấy người nha!”.

“Được rồi được rồi, biết rồi”. Lâm Cảnh Phong quát: “Im miệng”.

Lối đi vốn chật hẹp, Triển Hành la lên tạo thành tiếng ong ong giữa không gian nhỏ bé, ồn đến nỗi Lâm Cảnh Phong muốn banh não luôn, không cách nào tập trung suy nghĩ được.

Nếu mèo đã có thể đi qua thì có lẽ không có bẫy rập gì, nơi này hẳn là an toàn, mọi người dùng cả tay lẫn chân chậm chạp bò trong đường hầm, chợt nghe có tiếng vuốt mèo đang cào thứ gì đó trong bóng tối.

Triển Hành: “Nó đang làm gì vậy? Cào quan tài à?”.

Cậu vừa dứt lời, ngoại trừ Lâm Cảnh Phong thì tất cả những người còn lại đều dựng tóc gáy.

Kiến Vỹ van nài như tan vỡ tới nơi: “Anh ơi, đừng nói nữa!”.

“Ừ ừ ừ”. Triển Hành gật đầu, đường hầm chếch lên trên, Triển Hành đẩy mông Trương Soái, nói: “Lên!”.

Trương Soái bò lên mặt đất đầu tiên, đó là một hầm mộ rộng rãi, bên trong trống không. Trương Soái ném ống đèn đầu tiên vào, ánh sáng lành lạnh lăn trên mặt đất chạy vào góc tường, trong ấy đầy bột phấn.

“Chỗ này an toàn, có thể lên được rồi”. Trương Soái đứng dậy nói: “Trong hầm mộ này không có cơ quan đâu”.

Ba lô của Triển Hành vướng trong đường hầm, chật vật hồi lâu mới đứng dậy nổi, Lâm Cảnh Phong ở bên dưới nói: “Cứ cẩn thận chút vẫn hơn”.

Triển Hành đứng thẳng người dậy, bước chùng chân, cầm ống đèn phát quang trong tay, kêu: “Meo”.

Con mèo chạy tới đây không đáp lại, Triển Hành thoáng thấy một chiếc giường gỗ dài ngay chính giữa mộ thất, có một người đang nằm trên đó.

Trong bóng tối hình như còn có hai đốm sáng màu xanh lá đang lấp lóe.

Triển Hành: “Chỗ đó có người”.

Lâm Cảnh Phong bước lên nền gạch: “Là một cỗ thi thể, xác ướp đời Hán”.

Anh chiếu đèn pin, trên người xác ướp phát ra ánh sáng phản quang màu bạc, mình mặc giáp sắt. Lâm Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: “Nơi này vẫn chưa phải là trung tâm mộ thất, chỉ là gần tới mà thôi, đây là một gian phòng ngách hình tròn ở tầng hai”.

Ở góc tường gần đó có bốn pho kim đồng tiên nhân, điều quỷ quái hơn chính là, không có đèn.

Trương Soái nhìn ngó xung quanh, lấy làm lạ: “Sao không có ngọn đèn nào vậy?”.

Lâm Cảnh Phong tiến lên kiểm tra xác cổ, cầm lấy ống đèn của Triển Hành, chiếu từ một đầu của chiếc giường nhỏ dần lên.

“Không có quan quách”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành: “Một vài ngôi mộ đời Hán không có quan quách, có người thích nằm thẳng trên giường hơn… ồ, đây là giáp sắt hả?”.

Trương Soái nói: “Tam gia, chỗ này có tranh tường!”.

Lâm Cảnh Phong không quay đầu lại, Kiến Vỹ lập tức đi theo, đứng sau lưng hai người, nhìn Lâm Cảnh Phong đầy ngờ hoặc, Lâm Cảnh Phong nói: “Lâm tam trước giờ không đụng chạm thi thể, cậu cứ yên tâm, tôi không tranh thủ cuỗm trang sức tùy táng trên người thi thể đâu”.

Chỗ Lâm Cảnh Phong chiếu vào hiện ra một đôi ủng bằng sắt.

Triển Hành nói: “Thời này có rất nhiều binh sĩ đã đổi sang mang ủng da, vì ủng sắt không tiện hành động, rất dễ tăng gánh nặng cho lũ ngựa, sức lực của người này…”.

Lâm Cảnh Phong thong thả tiếp lời: “Sức lực xem chừng rất mạnh”.

Trương Soái và Lệ Lệ cũng đã bu lại, Lâm Cảnh Phong chiếu đèn đến bắp chân, bắp đùi, giữa háng của thi thể.

Triển Hành nuốt nước bọt đánh ực.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành, Triển Hành nói: “Đàn ông… là đàn ông, có vẻ rất cường tráng”.

Lâm Cảnh Phong bình luận qua loa: “Chết trẻ”.

Hai tay của cỗ thi thể tướng quân kia đan chéo trước bụng, trong tay nắm một vật màu trắng, Lâm Cảnh Phong nói: “Môn phái của người nào dạy sờ thi thể?”.

“Bà đây không sờ”. Lệ Lệ vội nói: “Muốn sờ mấy người tự sờ đi”.

Lâm Cảnh Phong không hề đụng vào trang phục của người chết, ánh đèn từ từ di chuyển, người đàn ông kia đã chết gần ngàn năm nhưng xác vẫn được giữ khá nguyên vẹn, giáp sắt trên người không có dấu hiệu gỉ sét, phần cánh tay trần giữa miếng lót vai và bao cổ tay tuy hơi vàng vọt, nhưng vẫn giữ được màu da như thường.

Ánh đèn chuyển qua ngực của xác ướp cổ, chiếu sáng phần cổ, Triển Hành nói: “Không đeo trang sức, không nhận ra quân hàm… có xem mặt không?”.

Thứ trong tay thi thể nam kia vẫn thu hút sự chú ý của Triển Hành, khiến cậu không sao tập trung được.

Ánh đèn trắng toát lạnh lẽo chiếu lên gương mặt thi thể nam.

Đó là một gương mặt mèo hung dữ, đôi mắt to lấp lánh, khi bị ánh sáng trắng chiếu lên thì đồng tử co lại thành một đường thẳng.

“Ôi mẹ ơi!”. Ba người sợ đến hét ầm lên.

Dù Lâm Cảnh Phong đã từng nhìn thấy vô số xác cổ nhưng cũng bị người này dọa đến rơi ống đèn, lùi lại một bước.

Còn Lệ Lệ thì sợ đến hét chói tai, thiếu điều khóc tu tu, Kiến Vỹ suýt nữa tè ra quần, che cho cô ta lùi ra sau.

“Đừng hét!”. Lâm Cảnh Phong cáu gắt.

Trương Soái ngã dập mông, không ngừng thở dốc.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tiểu Tiện đâu?”.

Triển Hành bị dọa chạy về cửa đường hầm, cả người thu lu rúc vào trong lối đi, hai tay bấu lên mép gạch, ló nửa cái đầu ra, mắt song song với nền nhà, nhìn dáo dác ra bên ngoài.

Triển Hành: “Vừa rồi… xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mấy người đều hét ầm lên vậy?”.

Trương Soái: “Cậu… cậu không nhìn thấy khuôn mặt của nó hả? Thế sao cậu còn chạy?”.

Triển Hành: “Không… không thấy, tôi không để ý, mặt nó làm sao? Tự dưng mấy người hét ầm lên, tôi tưởng trên mặt nó mọc lông xanh… biến thành bánh tông… nên co giò bỏ chạy”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Có mọc lông, nhưng không phải bánh tông, cậu qua đây xem đi”.

Triển Hành dè dặt đi đến, Lâm Cảnh Phong đổi hướng đèn pin chiếu thẳng lên đầu cổ thi thể kia.

Đó là một gương mặt mèo phủ kín lông nhung vàng, con ngươi màu hổ phách, khuôn mặt mèo hung dữ ghê người, cánh mũi hơi hếch lên còn mọc ra mấy sợi râu trắng, điều quái quỷ nhất chính là mắt nó cứ mở to không chớp, giống như chết không nhắm mắt vậy.

“Quái vật! Đây là cái thứ gì vậy!”. Kiến Vỹ khóc lóc kêu la.

Triển Hành chợt nhớ tới hai đốm sáng màu xanh lá mới nhìn thấy ban nãy, chắc đó là đôi mắt mở to của thi thể này rồi.

Triển Hành núp sau lưng Lâm Cảnh Phong, ló đầu từ sau bả vai anh nhìn ra để xác nhận không có nguy hiểm gì.

Lâm Cảnh Phong nói: “Ê, bị dọa rồi hả?”.

Triển Hành nói: “Không có”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu… biết nó là cái gì không?”.

Triển Hành: “Trước giờ tôi chưa từng nghe nói về nó, nhưng tôi đoán nó có… ừm… chắc phải có…”.

Lâm Cảnh Phong nhíu mày: “Có cái gì?”.

Triển Hành: “Có máu mủ với mèo Ba Tư”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Trương Soái: “…”

Lệ Lệ đang sợ cũng phải cười phì một tiếng, sau đó cười ầm lên.

Triển Hành: “Nó cầm cái gì trong tay vậy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chả biết… đừng sờ lung tung”.

“Tôi coi thử rồi để lại ngay”. Triển Hành đưa tay qua quờ, hai tay của con quái vật kia nắm chặt thật.

“Ô kìa, cho tao xem chút”. Triển Hành giật mạnh, Lâm Cảnh Phong thật sự phục sát đất luôn, nói: “Nó không muốn cho cậu đâu, cẩn thận nó quơ tay cào cậu, trúng thi độc đấy”.

Triển Hành bèn buông tay, rồi nhìn mặt nó, nói: “Nè, tướng quân mèo? Meo meo? Meo meo quác quác cạc cạc…”.

Lâm Cảnh Phong: “?”

Triển Hành: “Tiếng mèo đó, chưa nghe bao giờ hả?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu: “Học ở Mỹ à?”.

Triển Hành trịnh trọng nói: “Tôi tự nghĩ ra”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Đừng quậy nữa, cậu gọi nó là tướng quân mèo, thế có biết lai lịch của thằng cha này không?”.

Triển Hành suy ngẫm hồi lâu: “Nếu nó đã mặc giáp sắt, vậy trước kia hẳn là một vị tướng quân, nói không chừng do mặt mũi thế này mới bị coi là quái vật”.

Lâm Cảnh Phong khẽ gật đầu, Triển Hành bắt đầu hoạt động đầu óc, kể lại một câu chuyện tình cảm vẹn toàn đẹp đẽ bi thương, chỉ khác ở chỗ… đó là tình đồng chí.

Quái vật mình người đầu mèo sau khi ra đời đã bị vứt bỏ, một ngày kia, có vị tướng quân đi tới một nơi nào đó, dạo qua một cái thôn làng nào đó, nhặt về một đứa bé sơ sinh còn quấn trong tã lót khóc “meo meo”.

Tướng quân không con không cái, nên đã nuôi dưỡng đứa bé thành người, đứa bé này bẩm sinh mang sức mạnh hiếm có, lại anh dũng xông pha chiến trường, trở thành nghĩa tử của tướng quân, sau khi tướng quân chết đi, nó đau lòng quá độ không muốn sống một mình, bèn trông mộ cho ông ấy, viết nên một cuộc tình cha con nuôi giữa người và thú đẹp đẽ đau thương, hay mối tình trai giữa mèo và chủ, theo tiếng meo meo cứ thế nhỏ dần…

Lâm Cảnh Phong nghe đến nổi da gà, chốt: “Câm miệng được rồi đấy”.

Triển Hành để ý thấy giữa hai bắp đùi thi thể hiện ra thứ gì đó xù xì lông lá, bèn thò tay vuốt ve, là một cái đuôi mèo.

Đuôi mèo kẹt giữa vách tường và cạnh giường đá, hình như không được thoải mái lắm, Triển Hành bèn thuận tay lôi ra ngoài, đặt cái đuôi của tướng quân mèo sang một bên, sửa lại cho ngay ngắn.

Lâm Cảnh Phong đang muốn rời khỏi, nhịn không được hỏi: “Lại làm gì nữa?”.

Triển Hành: “Đuôi nó bị kẹt như vậy khó chịu lắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Chết rồi còn khó chịu gì nữa”.

Triển Hành lại thò tay ra gãi cằm con quái vật, giống y như nựng mèo cưng vậy:

“Meo ơi?”.

Lúc gãi cằm nó Triển Hành hơi mạnh tay, đầu tướng quân mèo bị gãi lắc lư, đu đưa theo nhịp điệu, đôi mắt híp lại ti hí, vẻ mặt hưởng thụ đầy khoái trá.

 “Meo meo!”. Triển Hành tự hỏi tự đáp, cậu thu tay về, đầu mèo của quái vật trở về vị trí bình thường, đôi mắt khép chặt.

Triển Hành lùi lại một bước, cơ thể của xác cổ người mèo dường như có biến đổi rất nhỏ, ngón tay hơi thả lỏng ra, miếng ngọc nắm chặt trong tay rơi cạch xuống đất.

Triển Hành: “Á?”.

Mọi người đứng lại, nhìn miếng ngọc bội kia.

“Nó cho cậu đấy”. Lâm Cảnh Phong nói: “Giờ cậu lấy được rồi”.

Triển Hành: “Thật á? Tôi có thể lấy sao? Không có hậu quả gì chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Là phúc hay họa đều do số trời, trong nghề này gọi nó là lễ quỷ, nhưng nếu cậu không cần, thì cũng không ai được lấy”.

Miếng bạch ngọc kia vuông vức như một khối rubik to cỡ lòng bàn tay, trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn pin.

Triển Hành còn đang đắn đo thì Kiến Vỹ nói: “Cậu ta không lấy thì để tôi”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Cậu mà lấy thì đừng hi vọng có thể sống sót ra khỏi đây”.

Kiến Vỹ bị dọa cho câm nín hồi lâu, Lệ Lệ nói: “Tôi đã từng nghe về lễ quỷ rồi, đúng là có chuyện này, trước kia lúc sư phụ tôi đi đổ đấu ở Tương Tây có vào một cái đấu cũ… nữ thi trong đấu bị trộm lật sang một bên, sư phụ thấy vậy không đành lòng, bèn đưa nó về quan tài xếp đặt ngay ngắn, nữ thi đó chợt mở miệng nhả ra một viên dạ minh châu”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành suy đi ngẫm lại, cuối cùng nhặt miếng đá bạch ngọc vuông vức mà tướng quân mèo cho lên.

Lâm Cảnh Phong: “Có thể khắc một con dấu, đáng tiền lắm đấy”.

Triển Hành hỏi: “Anh lấy không?”.

Lâm Cảnh Phong hơi động lòng, nhìn Triển Hành: “Cậu đồng ý tặng lại cho tôi à?”.

Triển Hành chìa đá bạch ngọc ra, Lâm Cảnh Phong bật cười: “Cậu giữ lấy đi”.

Triển Hành: “Này, anh giữ giùm tôi nha”.

Lâm Cảnh Phong cầm lấy ngọc thạch cất đi rồi nói: “Xem còn lối ra nào khác không”.

“Đúng rồi, con mèo đâu?” Trương Soái dáo dác nhìn quanh.

Giờ mọi người mới nhớ tới vấn đề này: con mèo đâu?


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp