LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 10

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Mọi người cười lên nào”. Triển Hành cầm điện thoại, bò qua lưng ghế xe buýt ra phía sau chụp hình.

Vẻ mặt ba người trong đội dở khóc dở cười, Kiến Vỹ xích tới gần Lệ Lệ, muốn ôm cô, hành động này khiến cậu ta hứng lấy một cái bạt tay như trời giáng.

Triển Hành lập tức chụp lại khoảnh khắc hay ho đó.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt ngồi xuống, Triển Hành nhét tai nghe vào lỗ tai anh, rồi tiện tay vân vê dái tai sạch sẽ của y.

Mặt Lâm Cảnh Phong đỏ bừng lên: “Cậu làm gì vậy?”.

Triển Hành lẩm bẩm: “Sao tôi cứ cảm thấy đồng đội lần này không đáng tin mấy”.

Lâm Cảnh Phong vươn tay kéo cổ Triển Hành, chuyển tai nghe sang bên kia, kề môi môi đến sát tai Triển Hành, nhỏ giọng: “Cậu cũng đâu có đáng tin”.

Triển Hành trề môi, bắt đầu đùa giỡn Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong không thèm để mắt tới hành động khiêu khích của Triển Hành: “Tôi nghi ngờ ngay cả chúng ta muốn làm gì cậu ta cũng chẳng biết đâu”.

Triển Hành: “Sư phụ, tuyệt đối đừng đá cậu ấy đi, tôi không muốn ở lại trên mặt đất canh chừng nữa đâu”.

Trong mắt Lâm Cảnh Phong thoáng hiện nét cười.

“Cậu không làm phiền thì tôi sẽ giữ cậu ta lại”. Lâm Cảnh Phong nở nụ cười hiếm hoi.

Triển Hành chắc như đinh đóng cột: “Tôi đảm bảo sẽ không làm phiền!”.

Lời thề của Triển Hành cũng giống như bảng thông báo của ủy ban, đều vô nghĩa cả, bình minh hôm sau xe tới Giao Châu, Lâm Cảnh Phong cũng mới tới đây lần đầu, phải xem bản đồ mới đi được, anh lấy một tấm bản đồ nội thành ra so sánh tỉ mỉ với bản phác thảo địa hình mà Chị Bân đưa cho, xong xuôi ngẩng đầu lên nói: “Nơi mà chúng ta phải đi nằm trên bờ biển cách ngoại ô hai mươi lăm cây số, nghỉ ngơi chút đi rồi chúng ta chuyển xe”.

Thế là năm người lặn lội tới bờ biển, chỉ có Triển Hành là lải nhải không ngừng, còn những người khác đều im phăng phắc.

Địa điểm nhắm tới là một bãi đá ghềnh, nơi này là biên giới giữa Giao Châu và Tức Mặc, lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển, dân cư thưa thớt. Gần xế chiều, mọi người ngồi xe suốt cả đêm, ai nấy đều cực kỳ mệt mỏi.

“Nào nào, mọi người đứng dậy, kỷ niệm cái nào”. Triển Hành nói xong đặt điện thoại chắc chắn trên một tảng đá ngầm nhô ra rồi mở chức năng chụp ảnh hẹn giờ.

Giữa núi đồi hoang vu, Triển Hành cực kỳ hào hứng, Lâm Cảnh Phong chỉ muốn đạp thằng nhóc ấy rơi tòm xuống biển.

Mọi người xếp thành một hàng, Triển Hành nói: “Cùng hô nào, thằng què”.

Thằng què? Phải là trái cà[1] chứ? Lâm Cảnh Phong mệt muốn chết, thoáng nhận ra hình như phát âm không đúng lắm.

Triển Hành chỉ nghe bảo rằng khi chụp hình người ta hay nói “qié zi”, nhưng trình độ tiếng Trung chỉ ở mức gà mờ, cứ buộc miệng nói đại, không hề nhận ra sai sót này.

Vì thế các thành viên đồng thanh lè nhè: “Thằng què!”.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt phát âm theo, điện thoại chụp tách tách, vẻ mặt các thành viên mỗi người một kiểu, chỉ có khẩu hình dừng ở chữ “què” thì giống nhau.

“Thêm tấm nữa thêm tấm nữa…”.

“Đủ rồi!”. Lâm Cảnh Phong xù lông.

“Được rồi, không chụp nữa, đừng nóng nảy”. Triển Hành ở trên sườn dốc cúi nhìn biển khơi, mặt trời chiều đã ngả về Tây, biển cả dập dờn sóng bạc, cảm thấy tinh thần hết sức sảng khoái.

Trương Soái thích thú nhận xét: “Cậu Tiểu Tiện thích đùa ghê”.

Triển Hành cười đáp: “Thỉnh thoảng cũng phải thư giãn chút, phong cảnh đẹp đến vậy mà”.

Lệ Lệ cười giễu: “Tôi thấy mấy cậu thảnh thơi quá, mà sao lại đi nhận một tên đồ đệ như vậy chứ”.

Lâm Cảnh Phong lấy bản đồ vẽ tay ra, di dọc theo bờ biển về phía trước: “Lát nữa các người sẽ biết cậu ấy có bản lĩnh gì”.

Triển Hành nháy mắt với Lệ Lệ đầy ý xấu, Kiến Vỹ lập tức cảnh giác kéo cô ra sau lưng mình. Lệ Lệ thảng thốt cười nói: “Làm gì vậy, không nhìn ra hai thầy trò kia là thỏ đực[2] sao? Căng thẳng thế làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong cau mày không vui, Triển Hành thì mừng như trảy hội, bám vào sau lưng Lâm Cảnh Phong đi thẳng.

“Cô ta bảo chúng mình là thỏ đó…”.

“Anh có cảm thấy chúng mình giống thỏ không?”.

“Sư phụ, sao mặt anh nhăn nhó dữ vậy?”.

Lâm Cảnh Phong dừng bước, cả người Triển Hành nhào về phía trước, kêu la oai oái, cổ áo bị một bàn tay tóm gọn.

Trước mặt cậu là một cái hố sâu đen ngòm.

“Hơ?”. Triển Hành nói: “Là một cái động trộm”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tôi đếm đến ba sẽ thả ra…”.

Triển Hành vội nói: “Đừng!”.

Lâm Cảnh Phong: “Kể từ giờ câm miệng”.

Triển Hành gật đầu lia lịa.

Lâm Cảnh Phong túm cổ áo Triển Hành, kéo cậu lên.

Mọi người đuổi tới, Lâm Cảnh Phong nói: “Chắc là chỗ này rồi, không còn cái hang nào khác nữa”.

Trương Soái: “Vào đó lấy cái gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Thích cái gì thì lấy cái đó, đào một cái hang khác trước đi”.

Cuối cùng Lệ Lệ cũng nghiêm chỉnh lại, không còn trưng cái bản mặt cau có ra nữa: “Xuống luôn từ chỗ này không được sao?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu nhè nhẹ: “Đây là hố tuyệt hậu, chúng ta phải đào một cái khác”.

Triển Hành: “Ơ ơ ơ…”.

Lâm Cảnh Phong: “?”

Triển Hành: “Ơ?”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong giải thích: “Trong phong thủy học, hố tuyệt hậu chỉ những hang hốc thoát khí do trộm mộ đào ra khi mở thông mộ huyệt, là điều cực kỳ cấm kỵ trong sư môn tôi. Thường thì chỗ khí mạch giao nhau gọi là ‘huyệt’, khí di chuyển dưới lòng đất, vạn vật sinh trưởng trên mặt đất. Chỗ sơn thủy hội tụ ắt có long mạch, cậu nhìn xem”.

Triển Hành nhìn theo hướng Lâm Cảnh Phong chỉ, thấp thoáng núi non trập trùng, tuy là mảnh đất hoang vu, nhưng cũng đủ thấy thế rồng xanh bay lượn.

“Lưng dựa núi mặt giáp biển, lại có sông ngòi chảy vào vịnh Giao Châu. Chỗ chúng ta đứng giống như rồng hút nước, đúng vào đầu rồng, huyệt vị của trung tâm mồ mả cũng ở ngay dưới chân chúng ta, chỉ cần đào một cái động thì chắc chắn có thể thông thẳng xuống dưới, tiến vào giữa ngôi mộ”.

“Nhưng cứ thế sẽ làm thất thoát khí mạch của chủ mộ, khiến ông ta đoạn tử tuyệt tôn, cho nên người trong nghề hay nói trộm mộ là tổn hại âm đức, chủ yếu tổn hại trên huyệt tuyệt hậu này. Có rất nhiều người không biết, muốn vào mộ cho nhanh mà cố tình đào thẳng xuống trung tâm mộ huyệt, chúng ta không thể vào theo cái hố này, thứ nhất là khó thông, thứ hai ắt gặp quả báo”.

Triển Hành “ồ” lên, gật đầu ý bảo hiểu rồi.

Lâm Cảnh Phong xắn tay áo, dặn: “Qua bên kia, đàn ông bắt tay đào đất, phụ nữ vào… phụ nữ ngồi nghỉ đi”.

Bốn người nam đi theo Lâm Cảnh Phong qua sườn dốc, cầm xẻng công binh đào xới, Trương Soái nói: “Nếu đã có người vào giữa mộ rồi, chúng ta còn vào đó làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Bọn họ không đi đến cuối, chỉ đào được một cái hang trộm thôi, anh không nhận ra đáy hố rất nông à? Người lần trước chỉ dùng công cụ lấy một thứ ra, không có cách nào vào sâu hơn được nữa”.

“Lấy thứ gì ra vậy?”. Kiến Vỹ dùng xẻng hất đất, cuống quít hỏi.

Lâm Cảnh Phong liếc cậu ta, không đáp.

Kiến Vỹ bỏ công nhưng không bỏ sức, còn Triển Hành thì lại vụng về tay chân, trước giờ chưa từng làm những việc nặng như xúc đất, chẳng mấy chốc đã thở không ra hơi.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu lên trên nghỉ ngơi đi”.

Triển Hành bò ra khỏi hố, chống xẻng thở phì phò.

Kiến Vỹ cắm xẻng xuống đất: “Tôi cũng nghỉ lát đây”.

“Cậu không được”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói.

“Tại sao?”. Kiến Vỹ hỏi.

Lâm Cảnh Phong híp mắt đầy đe dọa: “Chẳng tại sao cả”.

Kiến Vỹ không dám cãi, đành phải bực dọc đào tiếp.

“Nè”. Triển Hành lấy bật lửa ra châm thuốc cho Lệ Lệ dưới ánh trời chiều: “Tên kia là bạn trai cô à? Sao lại tát cậu ta?”.

Lệ Lệ hờ hững đáp: “Chẳng tại sao cả, bà đây thích thế”.

Triển Hành bật cười: “Cậu ta rất quan tâm cô đó”.

Lệ Lệ xì một tiếng: “Quen nhau trên mạng còn chưa được một năm, chẳng chịu làm ăn gì suốt ngày quấn lấy tôi, quan tâm cái con khỉ!”.

Triển Hành: “Cậu ta thiếu tiền à?”.

Lệ Lệ nói: “Tôi biết đâu được đấy, sao cậu không đi hỏi tên ấy đi?”.

Triển Hành suy tư gật đầu.

Phía xa có tiếng ầm ầm truyền đến, chứng tỏ Lâm Cảnh Phong đã châm ngòi nổ.

“Đừng qua đây!”. Lâm Cảnh Phong lại nhảy vào, lặp lại mấy lần nữa, đất hai bên động rất chắc chắn, nổ năm sáu phen mới lõm được một cái hố nhỏ.

“Thạch cao”. Trương Soái dùng xẻng gõ vào đáy hố, xúc lên một đống đất nhỏ, nhìn Lâm Cảnh Phong hỏi ý.

Lâm Cảnh Phong nói: “Sắp được rồi, tầng trên là nền thạch cao, khoảng giữa chôn một lớp than đá hút nước”.

Lại nổ thêm lần nữa, âm thanh lớn đến độ ngay cả Triển Hành cũng nghe rõ, mọi người vây quanh miệng hố, Lâm Cảnh Phong lấy xẻng công binh ra gõ xuống nền đất, vang lên mấy tiếng đá nền lanh lảnh.

Lần này anh cực kỳ cẩn thận, ngồi xổm xuống dùng hai tay gạt lớp bụi ra, Triển Hành bật đèn pin chiếu xuống, Lâm Cảnh Phong phát hiện được một vết nứt nhỏ, bèn đưa tay lấy tấm thép từ trong túi đeo hông ra, cẩn thận cắt vào kẽ hở giữa hai khối nham thạch phẳng phiu, rạch được một cái khe bé xíu.

Giấy dẫn nổ tiếp tục được đốt lên, đốt hết một xấp dày, cuối cùng cũng phá được từ đỉnh mộ ra được một cái lỗ chỉ đủ cho một người lọt xuống.

Gần đến nửa đêm, Lâm Cảnh Phong chỉ đạo: “Nghỉ ngơi lát đi, để cho uế khí trong mộ bay bớt phòng chuyện không may, bổ sung thức ăn nước uống trước khi trời sáng rồi vào mộ”.

Gió biển hiu hiu mang theo mùi tanh, Lâm Cảnh Phong dựa vào thân cây nghiêng đầu nhìn nước biển phía xa, sóng biển nhấp nhô, trăng treo giữa trời, Triển Hành đi đâu cũng dính lấy Lâm Cảnh Phong, gối lên đùi anh ngủ ngon lành.

Cậu lớn lên trong gia đình đặc biệt nên xác định không ngại rèm pha, cũng có thể do tính cách bẩm sinh mà không để ý nhiều đến những lời đàm tiếu, điều này khiến Lâm Cảnh Phong hết sức nhức đầu.

Vẫn chưa đến năm giờ sáng, Lâm Cảnh Phong đun nước, Triển Hành ngáp dài tỉnh dậy, cả nhóm ngồi quây quần uống cà phê đặc. Lâm Cảnh Phong phân công nhiệm vụ, để bốn người vào mộ, còn Kiến Vỹ ở lại ngoài hang canh chừng.

Kiến Vỹ có chút bất bình, Triển Hành lập tức nói: “Cậu đã bảo cậu canh chừng được mà”.

“Cậu ngồi yên đấy”. Lâm Cảnh Phong không thèm để ý tới sắc mặt của Kiến Vỹ, bảo luôn: “Có người tới thì nhấn bộ đàm”.

“Ôi ôi, mua hai cái thật à, tín hiệu có tốt không? Có muốn thử một chút không?”.

“Tôi vẫn chưa cho phép cậu mở miệng đâu”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành cười khà khà, Lâm Cảnh Phong thả dây thừng trượt xuống đầu tiên, ngay sau đó là Triển Hành, tiếp theo là Lệ Lệ, cuối cùng là Trương Soái.

Đêm dài đã qua, trời còn chưa sáng, đây là thời khắc mờ mịt nhất trước bình mình.

Trong mộ:

Lâm Cảnh Phong gập người tiếp đất, nhấn đồng hồ đeo tay chiếu ra một chùm sáng trắng hiền hòa rọi sáng xung quanh, rồi lấy một cây gậy phát quang màu trắng ra đưa cho Triển Hành.

Triển Hành đập ống đèn sáng lên, Lệ Lệ và Trương Soái cũng men theo dây thừng đặt chân xuống nền đá, bốn ống đèn cùng sáng, Lâm Cảnh Phong trở tay cắm ống đèn vào sau lưng, đứng thẳng dậy.

Lối vào mộ bọn họ đang đi là một cái hang tối tăm ẩm ướt. Bốn phía tối đen như mực, Lâm Cảnh Phong đưa tay sờ thử bức tường, thấy đầy hơi ẩm.

Đường vào rộng rãi, nhưng cuối đường tối thui, Triển Hành quơ quơ ống đèn, nhìn thấy một pho tượng màu vàng nhạt.

Trương Soái thốt lên một tiếng, Lâm Cảnh Phong bước gần về phía trước, búng ngón tay.

Pho tượng có kích thước như người thật, đầu cúi xuống, tay bê một cái mâm vàng, chân dính chặt vào nền đất, Triển Hành lấy tay đẩy thử, không chút suy chuyển.

“Bộ đồ nó mặc là đồ Hán…”. Triển Hành nói: “Xem chừng ngôi mộ này có lai lịch đây”.

“Đúng, là đồ thời Hán”. Lâm Cảnh Phong rất vừa lòng: “Cậu cũng biết kim bàn tiên nhân à?”.

Triển Hành gật đầu, thật thà nói: “Sư phụ yêu dấu ơi, tên nó là kim đồng tiên nhân, không phải kim bàn tiên nhân”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành vội nói: “Rồi rồi rồi, như nhau cả! Câu ‘Đào sơn trở tuyệt Tần đế thuyền; Hán cung triệt dạ phủng kim bàn’[3] là nói về nó, nhưng tại sao lại cúi đầu nhỉ?”.

Trương Soái phấn khích: “Giàu to rồi! Chỉ cần một tượng đồng thôi là bán được cả mớ tiền rồi”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng vui mừng quá sớm, chỉ dựa vào chúng ta không mang ra được đâu, nó được gắn chặt vào nền đất, cho dù chuyển ra được cũng rất khó bán trót lọt, kích thước quá lớn, đi vào trong trước đã, Trương Soái chặn hậu”.

Bốn người bắt đầu di chuyển, không gian dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, nằm ngoài dự liệu của Lâm Cảnh Phong, hai cái hang trộm cách nhau không tới trăm mét, nhưng càng đi vào trong thì đường hầm và vách động quanh co này càng rộng ra bằng không gian của cả một sơn động.

Hai bên đường đá cứ cách hai mươi mét lại có một đôi tượng đồng nhà Hán tay bê mâm vàng.

“Mẹ nó!”. Trương Soái luôn miệng thốt lên: “Những bức tượng đồng này đáng bao nhiêu là tiền!”.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Tiểu Tiện, chúng có lai lịch gì?”.

Triển Hành hơi trầm ngâm, giải thích: “Những năm tuổi già, Hán Vũ Đế Lưu Triệt đã hưởng đủ mọi vinh hoa phú quý, muốn thành tiên bay lên trời, các đạo sĩ bèn tư vấn cho ông ta một cái ý nhố nhăng, nói rằng chỉ cần lấy được sương mai của sao Bắc Đẩu trên trời, cộng thêm bột phấn của ngọc Hòa Điền để tạo thành ‘nước bột ngọc pha sương’ là có thể trường sinh bất lão”.

Lâm Cảnh Phong nhíu mày: “Rồi sao?”.

Bọn họ dừng lại trên một cây cầu, đỉnh đầu là hang động thạch nhũ khổng lồ, dưới chân có dòng nước chảy xiết chảy qua.

Triển Hành lấy điện thoại ra chụp lại tượng bưng mâm vàng nhà Hán bên thành cầu, lẩm bẩm:

“Làm sao lấy được sương mai của sao Bắc Đẩu á? Ông ta bèn chế tạo ra thật nhiều kim đồng tiên nhân tay bê mâm, đặt trên đài cao để hứng sương sớm… đó là nguồn gốc của ‘Hán cung thừa lộ’ đó”.

Lệ Lệ: “Nói nhảm cái gì không biết”.

Trương Soái: “Đừng nói lung tung, cậu em đây biết nhiều thật, làm cho anh mở mang kiến thức lắm”.

Triển Hành hơi trầm ngâm: “Tôi từng thấy vài tượng đồng giống thế này ở một chỗ khác, nghe nói mỗi pho trị giá cả triệu đấy!”.

Cả đám trợn tròn mắt.

Triển Hành lại nói: “Đương nhiên, đem cái này ra ngoài bán sẽ lập tức bị bắt đi ngồi ghế điện, nguy hiểm lắm”.

Trương Soái: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Ừ, có đắt nữa cũng không mang đi được, mọi người chờ ở đây”.

Niên đại rất xưa, cây cầu treo đã mục nát phân nửa, để tránh quá nhiều người cùng qua dẫn tới nguy hiểm, Lâm Cảnh Phong bỏ ba lô leo núi xuống, một mình đi lên cầu đá, thẳng đến chỗ bị gãy.

Phía đầu cùng của cầu đá hướng thẳng tới cánh cửa thanh đồng cao ba mét, nhưng cầu lại bị gãy đôi ở ngay khúc giữa.

Cánh cửa thanh đồng đóng chặt, Lâm Cảnh Phong không quay đầu lại đã bảo: “Đồ đệ, đèn pin”.

Một vật bay vèo vèo tới sau ót Lâm Cảnh Phong, anh chụp lấy, lúi húi bật đèn pin lên, khóe miệng thấp thoáng nụ cười.

“Cậu giết người à?”.

Triển Hành cười nói: “Sư phụ, anh có cần mã tấu không?”.

Lâm Cảnh Phong không thèm để ý đến cậu, ngẩng đầu chiếu đèn pin, thấy trên cánh cửa thanh đồng trước mặt có một cái lỗ khóa to bằng hai ngón tay khép lại.

Triển Hành y như con cua, chân nhấc lên, đặt xuống, nhấc lên, đặt xuống, cẩn thận nhích từng chút một, dưới chân là vực sâu vạn trượng, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng cả cuộn trào.

“Coi chừng”. Lâm Cảnh Phong nhắc nhở.

Triển Hành hiếu kỳ hỏi: “Dưới chân có nước, nghĩa là long mạch à?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Rất thông minh, mạch nước ngầm xuyên qua lòng núi. Phong thủy tụ hội, xem ra ngôi mộ này không đơn giản, cậu quay lại đi”.

Triển Hành nói: “Anh muốn làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong lấy giáo đồng ra, quơ quơ trước mặt Triển Hành, Triển Hành lập tức hiểu ý.

“Anh muốn nhảy qua hả?”. Triển Hành chân tình nói: “Chuyện này không khả quan lắm đâu, sư phụ à tôi không nỡ mất anh”.

Lâm Cảnh Phong xoay cổ tay, bẻ các đốt ngón tay kêu răng rắc: “Tôi nhảy qua được”.

Triển Hành: “Không phải vấn đề nhảy qua được hay không, mà là cánh cửa này…”.

Lâm Cảnh Phong: “?”

Triển Hành cầm lấy giáo đồng, chỉ chỉ vào cánh cửa tối đen như mực phía trước: “Nó không phải mở ra hai bên, cũng không phải trượt lên trượt xuống, càng không phải đẩy ra đẩy vào…”.

“Nói vào ý chính!”.

“Vâng! Báo cáo tiểu sư phụ, nó sẽ đổ ra ngoài!”.

Lâm Cảnh Phong nheo mắt, nhìn kỹ cánh cửa đối diện: “Đổ ra ngoài?”.

Đám người Trương Soái rầm rầm chạy tới, Triển Hành làm bộ nghiêm trọng: “Đúng vậy, sau khi anh ‘cắm’ chìa khóa vào, đại môn sẽ đổ rầm xuống, đè người mở cửa thành một đống…”.

Triển Hành vừa dứt lời, tay trái đã giơ quá đầu, phi vèo cục giáo đồng trong tay đi.

“Ê!”.

Sự việc xảy ra bất ngờ, Lâm Cảnh Phong còn chưa kịp phản ứng thì giáo đồng đã vẽ nên một vòng cung, xoay tròn giữa không trung.

 Giáo đồng quay vù vù, bay thẳng về phía cánh cửa thanh đồng khổng lồ cách xa hơn mười mét, cuối cùng “cạch” một tiếng, chính xác vô cùng, không một kẽ hở, khảm chặt vào cái lỗ vuông rộng hai centimet nằm giữa cánh cửa đồng có diện tích gần mười mét vuông kia.

“Bánh mì kẹp thịt”. Triển Hành bật cười.

Cậu vừa dứt lời, cánh cửa rầm rầm đổ xuống, trúng vào bệ đá treo lơ lửng.

Lâm Cảnh Phong lạnh toát sống lưng, vừa rồi nếu thực sự lấy đà nhảy qua, tay không cắm giáo đồng vào, thì bây giờ mình đã bị cánh cửa đập té xuống sông rồi, cầu treo đã gãy, dù không đến nỗi bị bẹp chết, nhưng chắc chắn cũng bê bết vô cùng.

“Tốt lắm”. Lâm Cảnh Phong nói: “Có thể đi vào rồi, mọi người lùi lại đi”.

 

Chú thích:

[1] Thằng què (qué zi), phát âm gần giống trái cà (qié zi), là từ người Trung Quốc hay dùng khi chụp ảnh, giống như kim chi trong tiếng Việt hay cheese trong tiếng Anh. Ở đây Triển Hành đã phát âm nhầm.

[2] Tiếng long chỉ dân đồng tính nam.

[3] Hai câu thơ trên nói về việc cầu trường sinh của hai vị vua nổi tiếng thời xưa: Tần Thủy Hoàng vì muốn trường sinh mà phái đội thuyền đi đến núi tiên ngoài biển khơi xin thuốc bất tử, nhưng đã bị sóng lớn nhấn chìm. Hán Vũ Đế cũng vì cầu trường sinh mà xây đài Thừa Lộ và làm tượng tiên nhân bưng mâm vàng trong cung để hứng lấy sương ngọc trên trời, cuối cùng cũng chết vì già chẳng được sống mãi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp