LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 07

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Chúng ta hãy lùi thời gian trở về lúc sáu giờ sáng tại Tây An, Trung Quốc.

Phóng viên còn đông hơn cả cảnh sát, nhào nhào chen lên.

Triển Hành dùng khuỷu tay che đầu, gào lên: “Đừng có chụp mặt đừng có chụp mặt!”.

Cảnh sát trong động trộm bên kia hô: “Dưới kia còn có đồng bọn! Phần tử phạm tội đang cố chống cự! Xin cử thêm chi viện!”.

Ba bốn viên cảnh sát vội rút gậy ra, xông về phía động trộm.

Đám phóng viên ào lên như ong vỡ tổ.

Cảnh sát địa phương chỉ thêm được mấy người, một vài trong số đó xuống mộ bắt bọn trộm mộ còn lại, chừa ba người trên mặt đất áp giải Triển Hành và Lâm Cảnh Phong lên xe.

Đám phóng viên còn lại còn nhiệt tình hơn, cảnh sát thiếu chút chống đỡ không nổi, ánh đèn chớp nhoáng muốn mù con mắt, Triển Hành nhìn thấy một đám phóng viên, giống như gặp được cha mẹ, khản giọng gào lên: “Chúng tôi vô tội! Có thẻ học sinh đây! Chỉ theo xuống thăm quan thôi mà!”.

“Chúng tôi hoàn toàn không phải trộm mộ gì đó, chúng tôi bị oan! Họ không bắt được bọn trộm mộ, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ trong quý nên tóm học sinh chúng tôi tới gánh tội…”.

Cảnh sát sợ cậu, hoàn toàn không dám còng tay, nhìn bộ dạng Triển Hành đúng là đứa học sinh sống an nhàn no đủ, huống hồ trước khi xuất phát lãnh đạo đã dặn đi dặn lại, phải chú ý tới ảnh hưởng dư luận quốc tế, làm cho Triển Hành giống y như củ khoai lang nóng bỏng tay.

Triển Hành: “Tôi sẵn lòng trả lời phỏng vấn! Mau hỏi tôi đi!”.

Mấy phóng viên nhao lên, chỉ trong tích tắc ấy, Lâm Cảnh Phong chớp lấy cơ hội, chập hai cổ tay lại, giơ chân đá xéo đạp bay cảnh sát ra ngoài, quát: “Chạy!”.

Triển Hành trợn tròn mắt.

“Điện thoại của tôi…”. Triển Hành hô.

Cảnh sát quát: “Tất cả đứng yên!”.

Lâm Cảnh Phong đánh lén cảnh sát thành công, nhẹ nhàng nghiêng người giữa không trung, giày lính kẹp cổ một viên cảnh sát khác, vật hắn ngã xuống đất, giật lấy điện thoại của Triển Hành ném đi.

Triển Hành kêu: “Cẩn thận!”.

Triển Hành vẫn chưa bị còng tay, xông lên trước lộn mèo một cái, nhặt chiếc muôi gõ nhạc cán dài lấy từ trong mộ cổ lên gõ một phát vào đầu viên cảnh sát đang đuổi tới.

Lâm Cảnh Phong: “Chạy theo tôi!”.

Trong lúc cấp bách Triển Hành không quên hô: “Còn sạc pin nữa…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành múa máy muôi gõ nhạc, quét ra tiếng gió vù vù, tràn trề khí thế của một người giữ ải vạn kẻ bất xâm.

Triển Hành: “Hây ya!”.

Lâm Cảnh Phong tức điên: “Đi mau!”.

Cuối cùng Lâm Cảnh Phong cũng giật được ba lô của Triển Hành và túi đeo hông của mình về, lắc người một cái, xách Triển Hành chạy xuống sườn núi.

Nửa tiếng sau:

Triển Hành: “Phù… phù phù…”.

Lâm Cảnh Phong dựa vào thân cây thở dốc.

Triển Hành: “An toàn chưa? Chúng ta nên chạy đi đâu bây giờ?”.

Lâm Cảnh Phong quét mắt bốn phía, mới sớm tinh mơ, trời tờ mờ sáng.

“May mà họ không dắt chó nghiệp vụ”. Lâm Cảnh Phong cúi đầu lấy một cọng dây thép từ trong túi đeo hông ra, cầm ngược lại lúi húi tháo còng cho mình.

Triển Hành chạy tới thở không ra hơi, mở định vị GPS của điện thoại lên.

“Đi về phía tây có một con đường cao tốc”. Triển Hành bảo.

Lâm Cảnh Phong “ờ” một tiếng, tháo còng tay, ném vào ba lô của Triển Hành.

Xa xa có tiếng động cơ xe Jeep quân dụng truyền tới, tiếng loa phóng thanh oang oang muốn nổ óc:

“Người phía trước đừng mong chạy thoát, các cậu đã bị chúng tôi bao vây kín rồi!”.

Triển Hành: “Đù má!”.

Lâm Cảnh Phong: “Chạy!”.

Hai người lại bắt đầu chạy thục mạng, cỏ dại trên đồng hoang cao tận vai, cứ chạy băng băng, Triển Hành cảm thấy tim đập dồn dập như đánh trống, kích thích qua đi thôi! Hành trình đến Trung Quốc lần này quả không hề uổng phí!

Tốc độ chạy trốn của con người dù gì cũng chẳng thể bì kịp xe Jeep, âm thanh càng ngày càng gần, Triển Hành vắt kiệt sức chạy, Lâm Cảnh Phong vừa chạy vừa thò tay vào túi đeo hông của mình, sờ được một vật rồi lập tức đạp mạnh xuống đất, xoay người một cách cực kỳ phóng khoáng.

“Chạy mau lên!”. Triển Hành nhận ra Lâm Cảnh Phong đã dừng bước.

Thấy chiếc xe Jeep mỗi lúc một gần, Lâm Cảnh Phong không trả lời, trong tay vụt lóe một khẩu súng lục màu bạc.

Chim Ưng Sa Mạc[1], Triển Hành nín thở, Lâm Cảnh Phong nheo mắt, bóp cò, tiếng sung nổ đoàng!

Bánh trước của xe Jeep bị trúng đạn, quét ngang một cái trên đất! Vài giây sau cảnh sát mở cửa xe nhảy xuống.

“Chú ý! Phần tử phạm tội có súng!”.

Lâm Cảnh Phong nghiêng người làm giảm lực phản chấn, cất súng, tóm lấy tay Triển Hành: “Chạy!”.

Triển Hành thở hổn hển, tim như muốn nhảy ra ngoài, cùng Lâm Cảnh Phong chạy điên cuồng giữa dải đất hoang chẳng phân phương hướng, cỏ dại càng ngày càng cao, càng ngày càng um tùm.

Mười lăm phút sau.

Triển Hành không xong rồi, hai tay chống đầu gối thở dốc: “Tôi, tôi, tôi… tôi không lết nổi nữa”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Chạy không nổi cũng phải chạy, bằng không sẽ bị bắt trở về”.

Triển Hành: “Anh… anh đi đi, tôi… tôi có thể liên hệ với đại sứ quán… chắc sẽ không… sẽ không xảy ra vấn đề gì to tát đâu, sẽ không bị tử hình đâu!”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy tôi đi trước, cậu tự lo liệu ổn thỏa đi”.

Triển Hành ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh Phong, rầu rĩ nói: “Ừm, anh đi đi, cảm ơn anh đã cứu tôi, dù không cứu được…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lâm Cảnh Phong xoay người đi được vài bước, ngoảnh lại thấy Triển Hành ngồi xổm dưới đất.

Triển Hành: “Anh chạy nhanh lên! Đừng lo cho tôi! Để họ tóm tôi về đồn đi! Không sao đâu!”.

Lâm Cảnh Phong đột nhiên cảm thấy không thở nổi.

Triển Hành: “Cùng lắm bị xử chung thân thôi, chả sao cả…”.

Lâm Cảnh Phong đi lên tóm lấy cổ tay Triển Hành: “Chạy mau, đừng lắm lời!”.

Nửa tiếng sau.

“Anh làm thế này sẽ làm chậm tốc độ chạy trốn của chúng ta”. Triển Hành được hời còn làm màu, nằm trên lưng Lâm Cảnh Phong lắc lư nói.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt: “Họ không dám đuổi theo đâu”.

Triển Hành: “Sao anh biết?”.

Lâm Cảnh Phong: “Thứ nhất: họ không phải cảnh sát vũ trang, chỉ là cảnh sát trật tự, hay còn gọi là công an địa phương. Thứ hai: trong tay tôi có súng, công an phải lo cho cái mạng của mình chứ, huống chi đã có người sa lưới, nhiệm vụ của họ đã xong, có thể thẩm vấn Hoàng Tiêu và Phương Trác”.

Triển Hành: “Họ lấy được thẻ căn cước của anh rồi, không sợ bị điều tra đến tận nhà sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tấm đó là giả thôi”.

Triển Hành: “…”

Triển Hành: “Vậy tên thật của anh là gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Vẫn là tên này, tôi có đến mấy tấm thẻ căn cước, đều là giả hết, cho nên nhớ lời tôi dặn, đừng có gọi tên thật của tôi trước mặt người khác”.

Triển Hành gật đầu.

Triển Hành: “Tại sao tên anh lại là Lâm Cảnh Phong?”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Vì sao tên cậu là Triển Hành?!”.

Triển Hành: “Lúc đặt tên ông nội bấm cho tôi một quẻ, là quẻ càn, thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức[2], tên lúc nhỏ là Triển Tiểu Kiện, lớn lên thì gọi Triển Hành”.

Lâm Cảnh Phong nghẹn họng, gắt: “Tên tôi chẳng tại sao cả”.

“Ờ”, Triển Hành cười đầy thấu hiểu, điện thoại đổ chuông.

Triển Hành vừa nhận điện thoại, ông già ở đầu bên kia trợn tròn mắt.

“Triển Tiểu Tiện?!”. Triển Dương hoàn toàn không ngờ Triển Hành sẽ mở máy, nên gần như đã đặt xong vé máy bay về Trung Quốc lo vớt cho được cái tai họa này ra khỏi cục cảnh sát.

Triển Hành: “Cái gì, lại là ông”.

Triển Dương rối tung rối mù, muốn tìm lời để mắng con trai, lát sau hùng hổ quát um lên: “Tại sao mày không mở máy?!”.

Triển Hành cũng không vừa, cưỡi trên lưng Lâm Cảnh Phong quát lại: “Tôi không mở máy hồi nào? Ông khùng à? Tôi không mở máy thì sao ông gọi cho tôi được?!”.

Cha: “Mày mày mày… đêm hôm khuya khoắt mày mò tới viện bảo tàng làm gì? Tao biết cả rồi! Mày mau khai báo thành thật cho tao”.

Con: “Tôi không muốn giải thích với ông! Kêu Lục Thiếu Dung nghe điện, ông già mắc dịch, ông đừng tưởng…”.

Giọng Triển Dương gần như muốn làm nổ tung màng nhĩ của Lâm Cảnh Phong đang làm thân trâu ngựa bên dưới: “Mày kêu ai là ông già? Lục Diêu! Đừng có đàn bản Hoan Lạc Tụng vào lúc này”.

Triển Hành nạt lại: “Ban ngày tôi đi viện bảo tàng! Tối không ngủ được gọi điện thoại cho Lục Thiếu Dung, hỏi ba ấy về mấy thứ trên sách hướng dẫn in màu được chưa!”. Nói xong nổi giận đùng đùng cúp máy.

Lát sau, có tin nhắn, vẫn là số di động của Triển Dương.

“Rời nhà ra ngoài phải chú ý an toàn, tối đến đừng có chạy lung tung”.

Triển Hành hậm hực cất điện thoại, thầm nghĩ chắc là của Lục Thiếu Dung gửi, bèn nhắn lại là đã biết. Lâm Cảnh Phong bị hai cha con nhà này gào thét đến đầu váng mắt hoa, gần như không chống đỡ nổi nữa.

Hai người bất giác đã băng qua phân nửa cánh đồng hoang, thoáng thấy lan can của đường cao tốc ẩn hiện phía trước.

Mặt trời vừa mọc, rải ánh ban mai khắp chốn, trời thu Tây Bắc xanh trong như được gột rửa.

Lâm Cảnh Phong: “Về Tây An nghĩ cách trước đã, giờ này ít xe quá”.

Triển Hành thử vẫy tay đón xe, thật lâu sau mới có một chiếc xe chạy vèo qua, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới hai người.

Triển Hành: “Anh ra giữa đường đón thử xem”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu đi đi, tốt nhất là nằm xuống luôn”.

Lại một chiếc xe vọt qua, Triển Hành la to: “Nè!”.

Xe chạy mất, Triển Hành chĩa ngón tay thối về phía nó.

Lâm Cảnh Phong: “Cứ đi dọc đường xem”.

Triển Hành: “Tôi thực sự không đi nổi nữa, chờ chút”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, nhìn quanh bốn phía, trèo qua rào chắn, nhặt một chai bia thủy tinh, đập vào lan can vỡ choang.

Lâm Cảnh Phong cũng trèo qua, chẳng hiểu gì cả: “Cậu tính làm gì vậy?”.

“Giờ này ít xe, chắc không sao đâu”. Triển Hành ném cái đít chai vỡ ra giữa đường, sau đó kéo Lâm Cảnh Phong trốn vào sau bụi cỏ.

Một chiếc xe băng qua, lốp nổ bùm một cái.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Chúng ta lên phía trước đi”.

Đó là một chiếc Jeep, trên xe có hai người nước ngoài, một nam một nữ.

Xe Jeep ì ạch tấp vào lề đường, người nam xuống thay lốp, người nữ đứng ven đường hút thuốc.

Trên con đường cao tốc phía xa có hai thiếu niên đi tới.

“Hi!”. Triển Hành đan chéo hai tay lắc lư, dùng tiếng Anh hỏi: “Có thể chở bọn tôi đi một đoạn không?!”.

Cậu chạy lên, nhiệt tình bắt chuyện: “Quý cô quý ông có cần giúp gì không?”.

“À há?”. Nữ phóng viên tóc vàng giơ máy ảnh lên, chụp Lâm Cảnh Phong và Triển Hành.

Triển Hành hỏi: “Nổ lốp hả?”.

“Phải đấy, nhóc đẹp trai”. Nữ phóng viên nói: “Tiếng Anh của cậu lưu loát thật”.

Triển Hành cười nói: “Tôi biết cô rồi, cô chính là phóng viên của một tờ báo tin tức tôi thấy ở buổi lễ cắt băng khánh thành khu Ai Cập của viện bảo tàng tiểu bang New York”.

“Ồ”. Nữ phóng viên bật cười, nghiêng đầu nhìn ngắm Triển Hành: “Cậu là…”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Để tôi giúp”. Anh vén tay áo khoác, đi tới giúp anh quay phim giữ chặt cái kích dưới gầm xe, Triển Hành và cô phóng viên kia dựa vào mui xe nói chuyện phiếm.

Lốp được thay xong, Triển Hành nói: “Hai người đi Tây An hả? Có thể tiện đường cho quá giang một đoạn không?”.

Cô phóng viên tóc vàng cười rạng rỡ: “Đương nhiên là được rồi, nhưng bọn tôi phải dừng lại ở một thị trấn nhỏ ven đường, vô cùng cảm ơn hai người đã nhiệt tình giúp đỡ”.

Triển Hành gật gù đắc ý, bám vào Lâm Cảnh Phong lên xe.

Triển Hành: “Tại sao trên đường cao tốc lại có nhiều xe cảnh sát quá vậy?”.

Phóng viên nữ: “Ai biết đâu đấy? Chắc là do hội giao dịch văn vật chăng?”.

Thỉnh thoảng nữ phóng viên lại tán gẫu với Triển Hành vài câu, Lâm Cảnh Phong chỉ nghe hiểu được mấy từ đơn giản, lát sau cảnh giác nói: “Tiểu Tiện, đừng nói về chuyện của chính phủ Trung Quốc và cảnh sát”.

Triển Hành cười: “Tôi biết thừa, có nói đâu”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, nằm nghiêng trên ghế ngủ gật.

Cả đêm không ngủ, Triển Hành cũng buồn ngủ díp mắt, tiện thể gối lên chân Lâm Cảnh Phong ngủ thiếp đi.

Dọc đường nữ phóng viên dừng trước một thị trấn nhỏ ăn cơm trưa, Triển Hành mơ mơ màng màng xuống xe, Lâm Cảnh Phong chủ động bỏ tiền ra mời, ăn xong Triển Hành uể oải lên xe ngủ tiếp.

Nữ phóng viên cười nói: “Giờ chúng ta trở về được rồi”.

Lâm Cảnh Phong lễ độ nói: “Cảm ơn”.

Sắc trời tối dần, Lâm Cảnh Phong không ngủ nữa, lúc nào cũng giữ cảnh giác đề phòng trường hợp cái xe này chở bọn họ thẳng tới cửa đồn công an.

Anh nghe không hiểu nội dung trò chuyện giữa tài xế và cô phóng viên, nhưng thỉnh thoảng cô ta lại quay đầu xuống nhìn Triển Hành đang gối trên đùi Lâm Cảnh Phong, sau đó cười nói với đồng nghiệp câu gì đó.

Từ đầu tới cuối Lâm Cảnh Phong không dám di chuyển, Triển Hành gối lên chân khiến anh tê rần, vô cùng khó chịu.

Lâm Cảnh Phong nhìn ngọn đèn đường màu cam lập lòe ngoài cửa kính đến ngây người, rồi lại quay ra nhìn Triển Hành.

Sự xuất hiện của Triển Hành đã phá vỡ nguyên tắc độc lập xông pha của anh, Lâm Cảnh Phong ghét Triển Hành lải nhải, nhưng khi Triển Hành ngủ say cả ngày trời, Lâm Cảnh Phong lại có chút không quen.

Như thể cuộc sống trộm mộ ầm ĩ nhức đầu cũng là một chuyện không tồi.

Sự ỷ lại của Triển Hành dành cho Lâm Cảnh Phong khiến anh có cảm giác không nói nên lời.

Lâm Cảnh Phong lấy ví ra, bên trong có ảnh chụp hai người đàn ông, một chàng trai trẻ tuổi không cao mấy, trông khá thanh tú, người còn lại chính là Lâm Cảnh Phong.

Anh lặng thinh nhìn một hồi lâu, sau đó cất kỹ.

Đến lúc nên thu nhận một đệ tử rồi sao? Lâm Cảnh Phong nghĩ như thế.

Mình đã thành nghề rồi… nói đúng hơn là phản bội sư môn, tự ra ở riêng, chỉ là tên đồ đệ này thật sự quá ồn ào luôn.

Ngọn đèn vàng từ ngoài cửa kính hắt vào, đổ lên mái tóc rối bời của Triển Hành, đã chui hang cả ngày trời, về Tây An phải tìm một nơi thoải mái ăn uống tắm rửa mới được.

Xe chầm chậm dừng lại, xếp hàng trước trạm thu phí cao tốc.

Qua trạm thu phí, xe Jeep đang muốn lái đi thì lại có người vung cờ, ra hiệu nó dừng sang một bên.

Lâm Cảnh Phong khom người nhìn quanh, phía xa có quân nhân tới gần chiếc xe này, vội vàng lay Triển Hành dậy.

“Dậy đi!”. Lâm Cảnh Phong căng thẳng nói: “Nép người xuống”.

Cảnh sát vũ trang lớn tiếng nói: “Mời mọi người xuống xe phối hợp kiểm tra”.

Trong khoảnh khắc Triển Hành mở mắt, bị Lâm Cảnh Phong ôm lăn khỏi ghế ngồi, nằm úp sấp dưới sàn xe, Lâm Cảnh Phong vươn tay kéo miếng vải xám trên cửa kính sau xe Jeep, trùm lên mình hai người.

Triển Hành hướng mặt lên trên, Lâm Cảnh Phong cúi người xuống dưới, ôm nhau.

Triển Hành lập tức hiểu ra, chiếc xe này bị kiểm tra rồi, xin ông trời phù hộ cho cô phóng viên kia nhất định phải có khí phách mới được.

 

Chú thích:

[1] Chim Ưng Sa Mạc là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel.

[2] Nghĩa là “trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ”, trích trong Kinh Dịch, một bộ sách kinh điển của Trung Hoa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp