LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 06

trước
tiếp

LINH HỒN NỔI LOẠN

Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường

Người dịch: Tàng Thư Quán

Triển Hành: “Mấy… mấy… mấy cái cơ quan này chỉ dùng để giết người thôi sao?”.

Lục Thiếu Dung: “Không rõ nữa, hay là còn có công dụng khác, con chụp thêm vài tấm ảnh nữa được không, ba rất hứng thú với nó…”.

Triển Hành: “Vậy… nếu có người đi vào bên trong đỉnh…”.

Điện thoại kêu tút tút tút, mất sóng rồi.

Lục Thiếu Dung: “Này? Tín hiệu kém quá, con nghe được không, Tiểu Kiện?”.

Triển Hành: “Alo, đừng có dở chứng ngay lúc này!”.

Lâm Cảnh Phong thông cảm vỗ vỗ vai chú Tiêu: “Đi thôi, không có của báu nào đâu”.

Chú Tiêu hình như không tin lắm, Lâm Cảnh Phong trầm giọng: “Ra ngoài rồi nói tiếp, lão Tạ đi trước, hai tôi chặn hậu”.

Miệng Phương Trác làu bàu gì đó, kéo dây thừng ra, cõng lão giặc già trên lưng, túm dây leo lên, con đường trơn trượt, hơi bất cẩn chút thôi là tay chân lại bị trượt xuống.

Chú Tiêu thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu lại nhìn, dường như không cam lòng, Lâm Cảnh Phong để Triển Hành đi trước, còn mình leo lên sau cùng.

Phương Trác cõng lão giặc già bò lên mặt đất trước tiên, vừa ló đầu ra, thở hổn hển chỉnh mắt kính thì đã thấy nắp quan tài trong hầm mộ trung tâm cách đó không xa đã bị mở toang, một cái xác ướp rùng rợn đang đứng thẳng tắp, mặt mày trắng bệch nhìn mình chằm chằm.

Phương Trác gào lên một tiếng cực kỳ thảm thương.

“Làm trò gì đấy!”. Chú Tiêu quát: “Đừng cuống…”.

Lão Tạ lớn tiếng mắng, bất thình lình ngã khỏi vai Phương Trác, chú Tiêu cuống quýt nghiêng mình né đi, thiếu chút nữa đã bị lão giặc già kéo ngã theo.

Thấy xảy ra sự cố, Lâm Cảnh Phong hét lớn: “Bắt lấy dây thừng”.

Sườn dốc chỗ đó thật sự quá trơn, Triển Hành đi áp chót bị lão giặc già đụng phải, đè lên người Lâm Cảnh Phong, ba người mới trèo lên dây chưa được bao xa thì lại bị té nhào xuống lần nữa.

Triển Hành hô: “Nắm tay tôi mau!”.

Lão giặc già trượt qua bên người cậu, quơ gậy đồng ra, Triển Hành vội nắm chặt lấy, nhưng đà rơi quá nhanh, tay Tạ lão tặc tuột khỏi gậy đồng, tiếp tục rơi xuống.

Phương Trác như phát điên mà gào thét ầm ĩ ở phía trên, lão giặc già rơi xuống đáy hố, hai tay quơ loạn cào cào, Triển Hành kéo chặt Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong quát lớn: “Đừng đụng bậy!”.

Khuỷu tay lão giặc già quơ một cái, đụng trúng cơ quan chữ khắc khiến nó lún vào tận đáy.

Thi thể nam trong khu mộ trung tâm đã hoàn toàn đứng thẳng, bên trong chiếc đỉnh khổng lồ phát ra những tiếng lạch cạch hỗn tạp, lão giặc già hét lớn một tiếng, bị mấy chục mũi thương sắt nhọn hoắc đâm xuyên qua thân thể, máu tươi phụt ra đầy miệng.

Triển Hành hoảng hồn há miệng thở dốc, trong tay chỉ còn lại cây ba-toong lạnh như băng.

“Chết…chết rồi á?”. Triển Hành nói.

Lâm Cảnh Phong và Triển Hành cố gắng chống đỡ ở cuối đường dốc, chỉ thiếu chút thôi là rơi vào phạm vi tấn công của mũi thương sắt rồi.

Chẳng mấy chốc, mũi thương sắt lại xoay tròn rút ra, trở về vị trí cũ.

Lâm Cảnh Phong lại chờ thêm chốc lát mới dám tụt xuống đáy hố, đưa tay kiểm tra động mạch chủ của lão giặc già.

“Chết rồi”.

Triển Hành ném một khúc xương người chết vào đầu lão giặc già, thấy lão không nhúc nhích.

Triển Hành cầm cây ba-toong đồng chọt lên người lão.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đi thôi”.

Triển Hành: “Ông, ông, ông ta… cứ thế chết sao, chúng ta phải làm sao bây giờ?”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ: “Đâu phải chúng ta giết”.

Triển Hành: “Vậy vậy vậy… không cần mang thi thể ông ta đi à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Người làm nghề xúc đất, chết là hết, sinh nghề tử nghiệp, nằm lại trong mộ không phải quá đúng sao”.

Triển Hành mới thò đầu ra: “Má ơi!”.

Lâm Cảnh Phong: “Đừng cuống!”.

Không biết Phương Trác đã chạy đi đâu, Triển Hành vừa bò lên địa đạo, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cái thi thể nam kia, lập tức bị dọa cho hồn bay phách lạc.

Lâm Cảnh Phong đỡ Triển Hành thật vững, đẩy cậu lên ám đạo, suýt nữa cũng bị cái thi thể nam kia dọa cho nhảy dựng lên.

Chú Tiêu cũng thật lớn gan, nói: “Có mang móng lừa đen không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cho đệ tử tôi rồi”.

Triển Hành: “Tôi tôi tôi… tôi ném lên mặt nó rồi, vừa nãy quẳng vào trong quan tài, mọi người… nhìn xem…”.

Mũi của xác cổ bị lệch sang một bên, trên mặt còn có một vết lõm sâu.

Lâm Cảnh Phong rút dao găm, miết nhẹ hai ngón giữa lên lưỡi dao sắc bén làm máu rỉ ra.

Ôi ôi ôi! Sắp làm phép rồi! Triển Hành vô cùng chờ mong xem Lâm Cảnh Phong sẽ tung bản lĩnh cao siêu gì, nên chẳng còn sợ hãi nữa.

Lâm Cảnh Phong miết dao găm xong thì lấy một miếng băng dán cá nhân từ trong túi đeo hông ra, quấn chặt ngón tay lại để tránh mất quá nhiều máu.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong cầm ngang dao găm, chậm rãi đi lên phía trước, hai mắt trống rỗng như không nhìn vào bất cứ thứ gì, anh vòng quanh xác ướp một vòng, sau đó cất dao găm nói: “Là cơ quan do chính chủ mộ bày ra”.

Chú Tiêu trở lại gian mộ chính, quan sát xác cổ, bật cười.

“Cái thi thể này cũng đáng giá kha khá đó”. Chú Tiêu cười bảo.

“Tôi không chạm vào thi thể đâu, chú tự nghĩ cách đi”. Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Tiền bán thi thể cũng không cần chia cho tôi”.

Chú Tiêu lấy băng vải ra buộc quanh eo thi thể, đã qua hơn hai ngàn năm mà xác cổ vẫn được giữ gìn hoàn hảo, cánh tay, các đốt ngón tay vẫn hoạt động được, vẻ mặt sống động như thật, chỉ có cái mũi bị lệch một góc nhỏ, thành ra có chút khuyết điểm.

Chú Tiêu quấn băng vải dưới sườn, kéo thật mạnh, xác ướp lập tức được cố định chặt trên lưng, Triển Hành thấy mà run rẩy trong lòng, hỏi: “Chú muốn… đem nó ra ngoài, sau đó ăn nó hả? Không tốt đâu”.

Chú Tiêu nghiêm mặt nói: “Lâm tam, đệ tử cậu nói nhiều quá đấy”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, anh có thể chấp nhận chuyện trộm mộ, nhưng không thể nào đồng lõa với hành vi ăn cắp xác này được.

“Anh Tiêu, anh bị ma thổi đèn rồi”. Lâm Cảnh Phong nhìn kỹ xung quanh, lạnh lùng nói.

Chú Tiêu quay phắt đầu lại, phát hiện ngọn đèn trong mộ đã tắt hết, mắt lóe lên, ngập ngừng di chuyển, như thể không chắc nên làm thế nào, tay đặt bên hông, mấy lần giơ lên lại bỏ xuống, bỏ xuống lại giơ lên, sau cùng nói: “Mang khánh ra ngoài đi”.

Cái xác cổ bị buộc chặt sau lưng chú Tiêu, đầu gục lên vai chú, lộ nguyên hàm răng trắng toát, chú Tiêu đi lên tháo cái khánh ra.

Từ chỗ Triển Hành đang đứng có thể thấy rõ hết thảy, xác ướp giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nghiêng đầu cắn đứt yết hầu chú Tiêu.

“Tôi, tôi, tôi, một cắc tôi cũng không cần, tôi lên trước đây”. Triển Hành càng nhìn càng thấy rùng rợn, quay đầu men theo lối đi lúc trước mà chui khỏi ngôi mộ.

Lâm Cảnh Phong theo sau ra khỏi thông đạo, bỏ lại một câu: “Tôi lên tìm Phương Trác, nếu cậu ta còn ở trong mộ thì nhớ dẫn ra”.

Chú Tiêu im lặng gật đầu.

Lúc Triển Hành rời khỏi mộ còn quay đầu lại nhìn những con chữ màu đỏ chói trên cánh cửa nặng ngàn cân lần nữa, lờ mờ đoán ra chút gì.

Một nam hai nữ chôn chung.

“Nghĩ gì vậy?”. Lâm Cảnh Phong chui ra khỏi cửa đá, hỏi.

Triển Hành: “Nói không chừng quan tài trong căn phòng bên mới chính là vị phi tử mà ông ta yêu nhất”.

Lâm Cảnh Phong nghĩ ngợi, gật đầu: “Có khả năng”.

Triển Hành suy đoán: “Ông ta có chính thất, có trắc phi, chính thất ghen tuông ghê quá, nên trước khi trắc phi qua đời đã giết chết vị vương tộc này trước, sau đó tự sát nhập mộ, thành thử vương và vương phi được hợp táng, còn trong quan tài phòng bên thì an táng phi tử ông ta cưng chiều nhất. Nữ chủ nhân thật của ngôi mộ rất oán hận… mới nhập vào cây trâm đồng, mang theo oán khí mấy ngàn năm… bóp chết Đảng Ngọc Côn, kẻ đã ăn trộm vật tuẫn táng của bà ta?”.

Lâm Cảnh Phong nhún vai.

“Nữ thi trong quan tài còn lại đi đâu mất rồi?”. Triển Hành vẫn không rõ chuyện này.

“Đương nhiên là bị tên Hoàng Tiêu nham hiểm bán đi rồi”. Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt: “Giết chết đồng đội, sau khi bán xác được một lần, thấy lời quá, nên lại tiếp tục dẫn người vào đây”.

Triển Hành: “Vậy sao chú ấy không hại chúng ta?”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên đáp: “Gã không phải đối thủ của tôi, đi thôi”.

“Tiểu sư phụ oai phong quá!”. Triển Hành diễn rất tròn vai, phe phẩy cái đuôi nhỏ lắc lư theo sau Lâm Cảnh Phong.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong vừa mới bò ra khỏi động trộm thì đã bị ba cái đèn pin đồng loạt chiếu thẳng vào mặt.

“Không được nhúc nhích! Đặt hai tay ra sau đầu! Đi qua gốc cây ngồi xuống!”. Cảnh sát ra lệnh.

Phương Trác mặt bê bết máu bị áp giải đến chỗ xe cảnh sát.

“Chúng tôi đã để ý các anh lâu lắm rồi, đừng mong bắn tin cho đồng bọn dưới đất!”. Viên cảnh sát lấy bộ đàm ra: “Đề nghị đơn vị cử chi viện tới, chúng tôi đã bắt được bọn trộm mộ!”.

New York bên kia đại dương:

“Ai vừa gọi điện thế?”. Triển Dương mới ngủ trưa dậy, miệng ngáp dài, mặc áo ngủ, đi dép lê gấu Pooh ra phòng khách uống cà phê.

Lục Thiếu Dung lơ đãng đáp: “Bạn Triển Tiểu Tiện dạo viện bảo tàng Tây An”.

Triển Dương lập tức nhảy dựng lên: “Lúc nào đấy?! Sao không kêu anh ra nghe điện thoại?”.

Lục Thiếu Dung dỗ dành: “Được rồi được rồi, lần sau nhất định sẽ gọi anh ra nghe”.

Triển Dương hậm hực bấm điều khiển mở ti vi, trên màn hình đang đưa tin thời sự nước Mỹ.

“Thành phố Tây An Trung Quốc sắp khai trương hội giao dịch văn vật lần thứ mười bảy…”.

Triển Dương hỏi: “Em có đi xem hay không?”.

Lục Thiếu Dung: “Không, đa số các văn vật đấu giá xong cũng không được mang ra nước ngoài, căn bản chỉ có thể mua vài món hàng giả làm kỉ niệm thôi”.

Ti vi: “Chính phủ Tây An Trung Quốc phát hiện tội phạm trộm mộ, tại Bửu Kê…”.

Triển Dương: “Chậc chậc chậc, sắp mở hội giao dịch văn vật đến nơi rồi mà còn có phường trộm mộ”.

Lục Thiếu Dung hiếu kỳ bảo: “Mở tiếng lớn chút coi”.

Triển Dương uống cà phê, nhìn ti vi, Lục Thiếu Dung bình luận: “Đám người này cũng to gan thật”.

Trong loa truyền đến tiếng Trung, dưới màn hình có thêm phụ đề tiếng Anh, phóng viên các nước tranh nhau chụp hình.

“Dưới sự chỉ huy của lãnh đạo địa phương, chúng tôi đã tóm gọn bọn trộm mộ, đồng thời tịch thu…”.

Triển Hành một tay che đầu, bị kéo lên xe cảnh sát vẫn không ngừng la hét: “Đừng có chụp mặt mặt, đừng có chụp mặt!”.

Triển Dương – ông bố của “đừng có chụp mặt” – ngồi trước ti vi, lập tức phụt ngụm cà phê trong miệng ra theo phong cách “tiên nữ rắc hoa”.

Lục Thiếu Dung: “?”

Triển Dương luống cuống quơ điều khiển từ xa: “Sao lại thế này! Tiểu Tiện đấy ư?”.

Lục Thiếu Dung: “Không thể nào! Anh nhớ con đến điên rồi hả?”.

Màn hình chớp lóe, Triển Dương ngây người nhìn một hồi, kết luận: “Đúng là Tiểu Tiện!”.

Lục Thiếu Dung đi tới trước ti vi.

Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, chương trình thời sự chuyển cảnh sang khung hình nữ phát thanh viên:

“Có vẻ hiện trường xảy ra chút rối loạn, kết nối tạm thời bị gián đoạn…”.

Lục Thiếu Dung: “Không thể nào, mấy tiếng trước nó còn ở viện bảo tàng Tây An mà, anh có mở chức năng thu hình lại không?”.

Triển Dương: “Không”.

Lục Thiếu Dung: “Anh nghĩ quá nhiều rồi, hay là lát nữa gọi điện thoại cho nó, có lẽ di động đang mở đấy”.

Triển Dương nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Triển Dương trở về phòng ký giấy tờ, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm, lật đầu ngón tay tính toán, Lục Thiếu Dung nhận được điện thoại vào một giờ trưa… con mắt của Triển Dương thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.

Nói cách khác, vào thời điểm cậu bạn Triển Tiểu Tiện gọi điện thoại thì ở Bắc Kinh đang là một giờ đêm.

Một giờ đêm mà đi dạo viện bảo tàng?

Một giờ đêm mà đi dạo viện bảo tàng?!!!


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp