LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 08

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Sống mũi của Lâm Cảnh Phong và Triển Hành chạm nhau, đôi môi ấm áp cách nhau không tới một cen ti mét, khiến hai người có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở của người kia.

Triển Hành nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong mất tự nhiên hướng đi chỗ khác, lát sau, Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu sang một bên, Triển Hành tự giác ôm lấy cổ anh, đặt cằm lên vai anh.

“Lý do tôi tên là Lâm Cảnh Phong…”. Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói bên tai Triển Hành: “Là bởi vì bà ngoại tôi và người trong thôn đều hy vọng có thật nhiều nước trong thôn, thật nhiều cây trên núi”.

Ba giây sau, nữ phóng viên rệu rã đáp mấy câu, kèm theo cái nhướng mày, anh quay phim xì xồ bắt đầu cáu gắt.

Cảnh sát vũ trang nghe không hiểu, chỉ nói: “Xin hai vị phối hợp điều tra, cảm ơn!”.

Nữ phóng viên nói tiếng Trung bằng cái giọng lơ lớ: “Tôi tới đây là để săn tin, sao có thể trộm văn vật của các người được? Mời cấp trên của các người qua đây gặp tôi!”.

Cảnh sát vũ trang: “Tôi không có nói quý cô… chuyện này, xe cộ qua lại đều phải kiểm tra cả, đây là quy định, thật xin lỗi, đề nghị…”.

Nữ phóng viên: “…”

Cảnh sát vũ trang: “…”

Cô phóng viên thình lình ấn nguyên bộ ngực lên mép cửa kính, làm viên cảnh sát tối sầm mặt, nữ phóng viên không chịu nhượng bộ, quát ầm lên: “Rõ ràng các người nghi ngờ tôi là trộm! Gọi người phụ trách tới đây!”.

Viên cảnh sát chỉ định quay lưng đi tìm người phụ trách, trao đổi vài câu ở phía xa, nữ phóng viên thò đầu ra hô: “Nè! Anh đẹp trai! Bye!”.

Anh quay phim đạp chân ga, khởi động chiếc xe Jeep lướt vèo qua, cảnh sát vũ trang không thể làm được gì, người phụ trách phất tay ra hiệu kệ đi, đừng làm to chuyện. Chuyện mấy người nước ngoài thiếu phép tắc thế này chẳng lạ gì, cấp trên đã dặn rồi, cần chú ý ảnh hưởng dư luận quốc tế trong giai đoạn nhạy cảm này.

Nữ phóng viên lơ đãng nói: “Có thể ngồi dậy rồi”.

Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành bò dậy, Triển Hành cười hì hì, đang muốn bịa chuyện cho êm xuôi thì cô phóng viên đã bật cười: “Quý cậu à, tính cả lần ở viện bảo tàng New York thì chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi”.

Triển Hành: “Hả?”.

Nữ phóng viên: “Trên núi sáng sớm nay, lúc các vị chui ra khỏi hang, tôi vốn muốn phỏng vấn cậu. Tiếc rằng hai vị có bản lĩnh vậy, màn trốn chạy khá là ngoạn mục đấy”.

Triển Hành: “À há! Thật ra bọn tôi chỉ định ra ngoài phiêu lưu chút thôi, ai ngờ bị một đám trộm mộ bắt ép… tôi và… bạn học của tôi, ờm…”.

Nữ phóng viên: “Ồ?”.

Cô nàng vặn lớn radio hơn chút, giữa tiếng nhạc tiết tấu xập xình suốt cả quãng đường dài, chiếc xe phóng vèo vèo ra khỏi đường cao tốc chạy vào thành phố Tây An.

Triển Hành không yên tâm quay đầu nhìn: “Thế này không sao chứ?”.

Nữ phóng viên đáp: “Yên tâm, xe này đi mượn thôi, để đám người ở văn phòng liên hiệp gặp xúi quẩy đi”.

Triển Hành cười ha ha, nữ phóng viên trang điểm xong, cầm một tờ danh thiếp đưa tới trước mặt hai người: “Có tin gì sốt dẻo thì có thể liên hệ tôi”.

Triển Hành và cô cho nhau số điện thoại, xe dừng ở ven đường vào nội thành, hai người mệt nhọc xuống xe.

“Bye bye!”. Triển Hành cười vẫy tay.

Xe Jeep lăn bánh đi.

“Trên đời còn nhiều người tốt lắm”. Triển Hành vui vẻ nói.

Lâm Cảnh Phong hờ hững bảo: “Khi nào bị bán đi rồi, cậu sẽ không nghĩ thế nữa đâu”.

“Đừng như vậy mà”. Hai tay Triển Hành nhéo mặt Lâm Cảnh Phong, bắt anh làm cái mặt cười.

Bọn họ thong thả đi dọc con phố, thành phố Tây An vừa mới lên đèn, ánh đèn nê ông lấp lánh khắp các khách sạn, quán ăn, biểu ngữ và cờ hoa của hội giao dịch văn vật giăng khắp chốn.

Triển Hành: “Lại một chuyến tay không”.

Lâm Cảnh Phong lơ đãng ừm một tiếng, Triển Hành nói: “Đừng ăn món mắc quá”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, lát sau dẫn cậu vào một quán ăn, gọi một đĩa gà lớn, thiếu niên vốn ăn nhiều, bụng đang đói sẵn, lại thêm lăn lộn lo lắng cả ngày trời, Triển Hành không buồn nói nữa, tranh ăn với Lâm Cảnh Phong chén sạch luôn đĩa gà, Lâm Cảnh Phong lại gọi thêm bốn suất mì trộn, trộn đều xong xì xụp ăn sạch sẽ.

Triển Hành vẫn còn thèm thuồng như thể muốn liếm luôn cái đĩa, Lâm Cảnh Phong nói: “Đem hóa đơn qua đây”.

Mỗi người hai tờ, cạo hóa đơn xong, Triển Hành còn trúng được năm đồng, rất biết điều giao nộp ngay cho Lâm Cảnh Phong, hai người đều rất hài lòng đứng dậy đi khỏi.

Lâm Cảnh Phong lần đầu tiên tìm một căn nhà khách, phòng khép kín giá hai trăm một đêm.

Triển Hành tắm rửa xong nằm vật ra giường, Lâm Cảnh Phong bấm di động, tính toán chi tiêu, hỏi: “Không phải người Mỹ các cậu có thói quen tắm rửa vào sáng sớm à?”.

Triển Hành: “Tôi là người Trung Quốc đó, chỉ có quốc tịch là Mỹ thôi”.

Lâm Cảnh Phong khinh khỉnh: “Vậy các người còn di dân làm gì nữa”.

Triển Hành: “Thì kết hôn đồng tính đấy”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, tính toán hồi lâu, ngẫm nghĩ gì đó rồi rút hai tờ tiền mặt một trăm đồng từ trong túi đeo hông ra, đưa cho Triển Hành: “Này, tiền công của cậu”.

Triển Hành: “Không cần đâu, anh cũng đâu có kiếm được tiền”.

Lâm Cảnh Phong: “Huề vốn”.

Triển Hành bật người ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: “Sao mà huề vốn được? Không phải đồ trong mộ mất hết rồi à? Bị cảnh sát tóm đấy thôi”.

Lâm Cảnh Phong: “Cho cậu thì cậu cứ cầm đi, nhận hay không? Không nhận thì thôi”.

Triển Hành gãi đầu, Lâm Cảnh Phong cất tiền đi, lát sau liếc nhìn Triển Hành, thấy cậu không có vẻ gì là thiếu tiền, trong lòng lẩm bẩm thật chưa từng thấy loại người nào thế này.

“Rốt cuộc có lấy không?”. Lâm Cảnh Phong nhiều lần nhấn mạnh.

Triển Hành nhận lấy tiền tiện tay nhét bừa một chỗ, gia cảnh cậu giàu có, chút tiền công này chẳng đủ cho cậu đi chơi một lần, đương nhiên cậu không nói ra, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Chú Tiêu đưa trước tiền cho anh à?”.

Lâm Cảnh Phong đáp qua loa: “Coi như vậy”.

Triển Hành: “Ngày mai chúng ta có bị cảnh sát bắt không? Có bị truy nã không?”.

Lâm Cảnh Phong uể oải đáp: “Không đâu, ngày mai cậu còn có thể nghênh ngang đi tới đồn cảnh sát nữa kìa. Bởi vì bọn họ nhất định đã tuyên bố với bên ngoài rằng chúng ta sa lưới cả rồi”.

Triển Hành chẳng hiểu mô tê gì, Lâm Cảnh Phong tiện tay tắt đèn, bảo: “Ngủ đi”.

Lúc sáng Lâm Cảnh Phong chỉ chợp mắt được một lúc, nên đêm xuống rất mệt, nhưng Triển Hành đã ngủ cả ngày rồi, giờ lại bắt đầu lên tinh thần.

“Tại sao anh…”.

Lâm Cảnh Phong trở mình, lật gối bịt kín lỗ tai.

Triển Hành lăn qua lăn lại trên giường y như một cái bánh rán không ngủ được, cậu bắt đầu hát, trở mình nằm sấp, miệng cứ léo nha léo nhéo, chẳng khác gì cái băng ghi âm, hát xong bài này lại hát sang bài nọ.

Lâm Cảnh Phong không nhịn nổi nữa, bật dậy nói: “Chỉ được hỏi một câu, hỏi xong cấm mở miệng nữa!”.

Triển Hành ngừng tiếng hát mà dư âm vẫn còn lượn lờ đến ba ngày: “Tiền ở đâu ra?”.

Lâm Cảnh Phong móc một vật to cỡ lòng bàn tay từ trong túi đeo hông ra, vứt lên giường.

Triển Hành: “?”

Cậu bật đèn pin điện thoại lên nhìn kỹ, đó là một miếng khánh treo trên giá khánh kia, là miếng khánh cuối cùng, kích cỡ nhỏ nhất, âm điệu cũng cao nhất, trong suốt lấp lánh.

Triển Hành trố mắt: “Anh…”.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Cậu nghĩ bán được bao nhiêu?”.

Triển Hành nghẹn họng, lát sau nói: “Anh ác quá đi, tháo mất miếng nhỏ nhất trong mười tám miếng khánh… giấu đi, nó sẽ mãi mãi thiếu mất một phần, khó nói lắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Hình như cậu cũng mang muôi nhạc theo mà”.

Triển Hành: “Tôi quên đấy, lúc chạy lỡ tay ném đâu rồi”.

Như vậy thì, bộ phận khuyết thiếu của giá khánh có thể bán với giá trên trời, nhưng chỉ có thể sang tay ở chợ đen, hơn nữa phải vô cùng cẩn thận.

Triển Hành lại nằm trên giường lăn qua lăn lại, mãi đến rạng sáng mới ngủ được.

Vừa mới ngủ chưa được hai tiếng thì điện thoại lại đổ chuông.

“Đù má…”. Triển Hành tức sôi bụng, định tắt máy.

“Triển Tiểu Tiện!”. Một giọng quát tràn đầy sức sống vang lên: “Không biết lớn nhỏ, fuck!”.

Triển Hành tỉnh cả người, cười nói: “Hà hà, cậu hai”.

Tôn Lượng: “Thiếu Dung nói bây đang ở Tây An hả? Hôm nay cậu bay qua đó ngắm nghía cái hội giao dịch, tiện thể đón bây về Bắc Kinh chơi mấy ngày nhé?”.

Triển Hành liếc nhìn Lâm Cảnh Phong hình như vẫn đang say ngủ trên giường: “Cậu cũng tới hội giao dịch đồ cổ sao?”.

Tôn Lượng: “Ừ đó, bây ở khách sạn nào vậy? Cho cái tên đi, cậu hai tới tìm bây…”.

Triển Hành bò qua lay người nào đó đang ngủ say: “Cảnh Phong, nhà tôi…”.

Lâm Cảnh Phong nhắm mắt: “Buổi trưa ngồi xe lửa, đi Sơn Đông”.

Triển Hành: “Ôi, con còn phải đi… Sơn Đông, sắp lên đường rồi, vé xe lửa cũng đã mua sẵn”.

“Fuck!”. Tôn Lượng nói: “Bây đi chung với đứa nào đấy? Chơi vui không?”.

Triển Hành cười hì hì, rồi lại lặng thinh, Tôn Lượng ở đầu bên kia hỏi có thiếu tiền không, Triển Hành vội đáp không, lại bảo: “Con cho cậu xem thứ này hay lắm, gửi tin nhắn cho cậu nhé”.

Tôn Lượng bảo biết rồi, sau đó cúp điện thoại.

Triển Hành mỉm cười gửi một mớ hình chụp trong hầm mộ qua, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Lâm Cảnh Phong đang nghi hoặc nhìn mình.

Lâm Cảnh Phong: “Bạn gái cậu? Hay bạn trai?”.

Triển Hành: “Làm gì có, là cậu hai tôi”.

Tôn Lượng nhắn lại: “Fuck, ai thèm xem mấy thứ này, bây cao bao nhiêu rồi? Chụp một tấm coi thử đi!”.

 Triển Hành tóc tai rối bù nằm dài trên giường, tự chụp một tấm gửi cho Tôn Lượng, có tin nhắn lại: “Ăn nhiều chút, gầy quá rồi”, rồi không nói gì thêm nữa.

Triển Hành thở dài, mặt mày thoáng chút ủ rột, lại ngủ thêm chút nữa, đến tận giữa trưa mới ngáp dài thức dậy.

Lâm Cảnh Phong: “Đi thôi”.

Triển Hành rửa mặt xong, chóp chép miệng, vẻ mặt không vui đi theo Lâm Cảnh Phong.

Đối diện tiệm KFC bên kia đường chính là viện bảo tàng văn hóa lịch sử Tây An, trước quảng trường có chiếc ti vi gắn tường rất lớn, lễ khai mạc triển lãm đã kết thúc, lúc này buổi đấu giá văn vật đang diễn ra.

Hôm nay đúng vào chủ nhật, một đội an ninh nữa được tăng cường, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, người dân qua lại trên đường dừng chân nhìn lên chiếc ti vi gắn tường đang tuần tự chiếu các hình ảnh văn vật đồ cổ, dưới hình còn kèm theo lời giới thiệu và thông tin địa điểm khai quật.

Triển Hành kiễng chân lên: “Xem chút đã, để tôi xem chút đã…”.

Lâm Cảnh Phong cũng ngẩng đầu nhìn ti vi trên tường, phần lớn văn vật ở đây đến cái tên anh còn chẳng biết, người đấu giá những món đồ này đều không thể tham gia nặc danh được, ai mua cuối cùng sẽ phải đăng ký chi tiết từng món vào hồ sơ.

Món thứ năm từ cuối lên ra sàn, chính là giá khánh mà bọn họ đào được vào nửa đêm hôm trước, chỉ thiếu có một miếng.

Món hàng khiếm khuyết này bán được giá khá cao, những năm triệu.

Triển Hành nói: “Tiếc thật đấy, thiếu mất một miếng”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng cảnh giác: “Sao mới đó mà đã lấy ra bán đấu giá rồi?”.

Triển Hành cũng phát hiện có gì đó khác thường: “Đúng đấy, thông thường sau khi khai quật cũng phải đợi ít nhất vài tháng…”.

Khi buổi đấu giá đồ cổ kết thúc, Lâm Cảnh Phong giục: “Lập tức rời khỏi nơi này, không đến tiệm Lưu Kim nữa”.

“Chờ chút đã”. Triển Hành vẫn còn nhìn quanh: “Nếu anh có thể giành được món văn vật đấu giá cuối cùng này, có lẽ cả đời sẽ không cần phải… làm cái kia nữa”.

Lâm Cảnh Phong khẽ nhướng mày.

“Ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm, ngành đồ cổ là như vậy”. Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Có điều mấy triệu cũng chỉ đủ xài tạm… cậu còn ngó nghiêng gì nữa?”.

“Cũng phải, vài triệu cũng chẳng nhiều nhặn gì, không đủ mua con xe nữa”. Triển Hành lẩm bẩm.

Lâm Cảnh Phong rất có cảm giác kích động muốn dí đầu Triển Hành vào ti vi trên tường.

Buổi đấu giá lần một kết thúc, cửa bên mở ra, khách tham gia đấu giá rời khỏi hội trường, Triển Hành nhìn dáo dác, Lâm Cảnh Phong hướng theo ánh mắt cậu, thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen, choàng khăn trắng, đeo mắt kính, được bốn vệ sĩ đưa ra ngoài.

Người nọ không quá cao, nhìn qua chỉ chừng mét tám, đeo đôi khuyên tai kim cương sáng loáng, cười khà khà.

Vệ sĩ mở cửa chiếc xe Lincoln cho gã chui vào.

Triển Hành: “Á”.

Lâm Cảnh Phong: “Ai đấy?”.

Triển Hành lắc lắc đầu.

Thêm một nhóm người khác đi ra, là một ông lão mặc quần áo phong cách thời Đường, chống gậy gỗ, theo sau là một đôi nam nữ.

Lâm Cảnh Phong hơi bất an, có vẻ khá kiêng dè lão già kia, thúc giục: “Đi thôi”.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong rời khỏi quảng trường viện bảo tàng, lúc đi Lâm Cảnh Phong còn quay đầu lại nhìn một cái.

Đồn công an trạm xe lửa Tây An.

Cảnh sát trẻ: “Ồ, lại là cậu à?”.

Triển Hành: “Hộ chiếu của tôi đâu?”

Viên cảnh sát đáp thẳng tưng: “Nói chuyện bình tĩnh chút đi, hộ chiếu của cậu không ở chỗ tôi, anh bạn cùng đi với cậu lần trước đâu?”.

Triển Hành: “Tôi mặc kệ, mấy ngày liền rồi mà vẫn chẳng có tin tức gì, hôm nay mà không tìm được thì tôi sẽ ở lỳ chỗ này luôn, tôi sẽ nằm ăn vạ trên bàn làm việc của anh, đừng hòng đuổi tôi đi”.

Triển Hành lấy ra bốn hộp mì ăn liền, bốn chai nước khoáng, hai gói bánh quy kẹp nhân, một lon co-ca, xếp ngay ngắn lên bàn.

Viên cảnh sát: “…”.

Viên cảnh sát thấy Triển Hành rõ ràng đã chuẩn bị từ trước thì bắt đầu lúng túng, gần đây thành phố Tây An tổ chức triển lãm văn vật toàn quốc, lãnh đạo liên tục chỉ thị rồi tuần tra, không thể để cấp trên thấy có kẻ gây rối trong văn phòng được.

Viên cảnh sát ho khan: “Cậu nhóc, nghe tôi nói này, mất ví tiền là chuyện nhỏ, đời người còn có rất nhiều thứ quan trọng phải làm, không thể lãng phí thời gian ở đây được, lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, Đảng và nhân dân…”.

Triển Hành thấy một người trung niên đi gần tới phòng làm việc, bèn trưng bộ mặt chân thành nói với viên cảnh sát trước mặt: “Chú ơi, năm nay cháu mới có mười bảy thôi, thời gian còn dài lắm”.

Cảnh sát lạnh giọng hăm dọa: “Năm nay tôi mới hai mươi mốt, cậu kêu ai là chú hả?”.

Triển Hành nhỏ giọng: “Kêu anh bằng chú là quá lời cho anh rồi, xí”.

Cảnh sát lớn tiếng mắng: “Ai thèm lời lãi gì với cậu? Nhóc con này, gần đây anh rất bận, không rảnh xử lý chuyện của cậu! Hôm nay kiểu gì cậu cũng phải đi, bằng không…”.

Lãnh đạo tới.

Mặt lãnh đạo tái mét.

Viên cảnh sát mồ hôi đầu đầy, nghiêm túc ghi lại số điện thoại của Triển Hành.

“Cậu nhóc”. Lãnh đạo hòa nhã nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, ngồi lỳ ở đây cũng vô dụng mà”.

Triển Hành cười đáp: “Phải phải phải, tôi nghĩ thông rồi, sẽ không lêu lổng nữa”.

Viên cảnh sát: “Có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu ngay!”.

Triển Hành thân thiết bắt tay với lãnh đạo, sau đó xách theo mì tôm và đồ uống chuẩn bị ăn trên xe lửa.

Lâm Cảnh Phong xếp hàng xong, đứng chờ ở lối vào ga.

“Tìm được chưa?”.

“Chưa”. Triển Hành nói: “Anh ta bảo có tin gì sẽ gọi điện cho tôi”.

Lâm Cảnh Phong giễu cợt: “Khỏi cần nghĩ nữa, làm lại cái khác đi”.

Ngoài ga có con đường khác, chỉ cần bỏ ra năm đồng là có thể nhờ người nhà của nhân viên trạm xe lửa đưa vào sân ga, khỏi cần kiểm tra giấy tờ nữa.

Xe lửa vào trạm, Triển Hành nhìn chiếc vé trên tay, ngạc nhiên hỏi: “Lại về Thượng Hải á?”.

Lâm Cảnh Phong: “Đi bán đồ trước đã, còn phải mua thêm trang bị nữa”.

Triển Hành gật đầu, lần này Lâm Cảnh Phong mua vé ghế cứng.

Ngồi đối diện là một bác gái và một ông già, Lâm Cảnh Phong lạnh tanh tựa lưng vào ghế kéo ngón tay, Triển Hành lấy điện thoại ra chơi game, chơi một lúc thì có điện thoại đến, bảy giờ tối.

Triển Hành quay đầu sang, phát hiện chỗ Lâm Cảnh Phong ngồi không biết đã trống không từ lúc nào.

Giọng của Lục Thiếu Dung có chút mệt mỏi giống như mới ngủ dậy, ngáp một cái nói: “Con yêu, cậu hai bảo hôm nay con đi Sơn Đông à?”.

Triển Hành cười đáp: “Vâng, nhưng trước đó phải tới Thượng Hải một chuyến”.

Lục Thiếu Dung: “Ba nghe thấy tiếng tàu hỏa”.

Triển Hành: “Con đang ở trên tàu hỏa mà”.

Lục Thiếu Dung: “Tốt lắm, ba nghĩ bây giờ con có thời gian, nói chuyện một lát được chứ?”.

Triển Hành: “…”

“Chờ… chờ chút ạ”. Triển Hành cầm điện thoại đứng dậy, băng qua hành lang, đi tới phòng hút thuốc giữa hai khoang xe, tò mò nhìn khắp xung quanh, Lâm Cảnh Phong không có ở đây, đi đâu rồi nhỉ?

“Được rồi ạ, ba nói đi”. Triển Hành tựa lưng vào vách phòng hút thuốc: “Nói chuyện gì vậy? Ông già đang ở bên cạnh ba sao?”.

Lục Thiếu Dung: “Không có, nói về chuyện một cậu bạn của con mấy hôm trước tìm tới nhà mình”.

New York:

Lục Thiếu Dung nằm trên sô pha, Triển Dương ngồi nghiêm chỉnh, điện thoại mở loa ngoài, chồng chồng hai người đều có thể nghe được.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói đầy cảnh giác của Triển Hành: “Ai tìm tới nhà mình? Nam hay nữ vậy?”.

Trên xe lửa:

Giọng của Lục Thiếu Dung: “Là một cậu bé xinh trai tóc vàng, cao xấp xỉ con, tên Johnson, tự nhận là bạn trai con, chuyện này là thế nào?”.

Triển Hành: “Trước giờ con không có bạn trai nào hết, cũng không biết Johnson gì cả!”.

Lục Thiếu Dung: “Ừm? Thế tại sao cậu ta lại nói vậy?”.

Triển Hành: “Con nói cho ba biết, Lục Thiếu Dung ơi, tên đó là một kẻ ngốc… con không thích nó chút nào, đã không cùng tiếng nói thì có lắm tiền cũng vô dụng thôi, lần sau nó mà tìm tới nhà mình nữa, ba cứ kêu Lục Diêu ném xương rồng xuống…”.

Lục Thiếu Dung: “Ba con đã đuổi nó đi rồi, vậy… con thích con trai à? Hay là, nó nghĩ con thích con trai?”.

Triển Hành: “Con không có bất cứ cảm giác nào với thằng đó hết”.

New York:

Lục Thiếu Dung và Triển Dương cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, giọng của Triển Hành truyền ra từ loa ngoài:

“Nói thật cho hai ba biết, người con thích chính là cậu hai!”.

Triển Dương: “…”

Lục Thiếu Dung: “…”

Trên xe lửa:

Đầu dây kia có tiếng gào um lên như muốn lật tung phòng hút thuốc: “Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem!”.

Triển Hành: “Con thích cậu hai! Cậu hai cậu hai cậu hai! Cậu hai Tôn Lượng! Lục Thiếu Dung! Ba còn bảo ông già không ở bên cạnh? Chuyện này là sao?”.

Triển Dương: “Mày…mày…”.

Lục Thiếu Dung: “Anh đừng kích động! Dương Dương!”.

Triển Dương: “Chuyện này là thế nào?! Tao xin mày đấy! Thằng cha ấy là đàn ông! Hơn nữa sắp bốn mươi tuổi rồi! Mày muốn bố mày tức chết à?”.

Có giọng bé gái truyền đến từ trong điện thoại: “Với lại cậu hai là chồng em mà! Em thích cậu trước chứ! Cái anh này, anh thật quá đáng!”.

Triển Dương và Lục Thiếu Dung đồng thanh quát: “Lục Diêu con đừng gây thêm phiền phức nữa!”.

Triển Hành không biết phải giãi bày ra sao, thế là kệ tuốt: “Đàn ông thì đã sao! Nói thật cho hai ba biết! Con là đứa đồng tính đấy! Đều do hai ba hại hết! Là hai ba di truyền cho con!”.

Đầu điện thoại bên kia rối tung lên, Triển Dương suýt nữa chảy máu não, Triển Hành nhảy tưng tưng trong phòng hút thuốc: “Ông già, kích động quá không tốt đâu! Phải cẩn thận đó!”.

Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: “Con trai, con nói thật sao?”.

Triển Hành nghiêm túc: “Vâng, con là đồng tính! Con là thằng gay đấy! Làm sao nào? Một nhà ba gay! Ba bảo ông già cắn con đi!”.

Triển Dương: “Mày… mày…”.

Triển Hành cúp điện thoại, quyết định không có chuyện gì sẽ không mở máy nữa.

Triển Hành rút điếu thuốc ra châm, rít sâu một hơi, dựa vào kính cửa sổ, cửa phòng vệ sinh ngay cạnh mở ra, Lâm Cảnh Phong đi ra ngoài.

Triển Hành lập tức giả vờ như không có chuyện gì hết, gạt tàn thuốc, cười hà hà: “Tôi ra đây hút thuốc”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu vừa nói chuyện điện thoại à?”.

Triển Hành đưa cho Lâm Cảnh Phong một điếu thuốc, hết sức lúng túng, cười lấy lệ không nói gì nữa.

Giữa đêm tối, xe lửa băng qua đồng bằng, Triển Hành nhìn gương mặt Lâm Cảnh Phong phản chiếu qua cửa kính, lòng có chút bất an, lát sau cậu hỏi dò: “Ừm, tôi vừa gọi điện thoại về nhà, nói chuyện lớn tiếng lắm sao?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Không đến nỗi lớn lắm, chắc chỉ đủ cho hai ba toa nghe thôi”.

Triển Hành: “…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp