LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 30

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 30

Sơn thủy ban đêm vốn lạnh lẽo, trời vào thu rồi lại càng thêm rét lạnh cắt xương.

Hỏi xong câu kia, tôi không chờ Liễm Trần trả lời, cứ thế mà rời khỏi phòng của y, tính tìm một chỗ để cho đầu óc rối bời của mình tỉnh táo hơn một chút.

Tới bờ sông nhỏ dưới chân núi, tôi mới phát hiện thì ra cần tỉnh táo không chỉ có một mình tôi.

Kim Linh hóa thành một con chim ưng lớn toàn thân ngâm trong nước, chỉ lộ ra nửa đầu, hai con mắt khép hờ, lông chim trên đỉnh đầu vì dính nước mà rối bết lung tung, tạo hình tương đối chán chường.

Tôi ngồi ở bờ sông, cởi giày tất, chân vừa chạm vào mặt nước liền đông lạnh đến rùng mình một cái, cao giọng: “Muội tử, sinh vật giống cái chúng ta cần phải chú ý giữ ấm mới được, tắm nước lạnh không tốt cho thân thể, cẩn thận sau này lại không sinh được tiểu ngốc ưng đâu”.

Đại ưng tức giận liếc mắt nhìn tôi, làu bàu: “Con ta sinh không có chuyện trụi lông”.

Nhưng rốt cuộc Kim Linh vẫn lạch bạch lội lên bờ, sau đó lắc lắc lung tung một trận như chó con rơi xuống nước, tiện thể vung đôi cánh lớn khiến bọt nước văng khắp nơi cát đá mù trời.

Kẻ xui xẻo ta đây liên tục ngã lộn nhào mới miễn cưỡng thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng, nhưng cũng đã bị vẩy cho khắp đầu khắp mặt đều là cỏ khô bùn nhão.

Thấy tôi thảm hại như vậy, đại ưng mở miệng chim thật dài thật nhọn ra mà cười hả hê, ngay cả cọng lông trên đỉnh đầu cũng bừng bừng sức sống trở lại.

Tôi giận dữ chỉ vào cô nàng: “Nếu không phải đánh không lại mi, ta nhất định sẽ liều mạng với mi!”.

Cô nàng đắc ý ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, sau đó nhảy hai ba bước đến trước mặt tôi, vỗ cánh hai cái nịnh nọt, tôi thiếu chút không chịu nổi sức nặng mà mềm nhũn cả đầu gối: “Nhẹ tay cái coi, tay chân già yếu này của ta không thể so với Liễu Khiếm à nha, chẳng may mà gãy rồi khả năng không liền lại được đâu”.

Cô nàng vừa nghe đến tên của tiểu liễu thụ, nhất thời lại ỉu xìu, không đùa cợt với tôi nữa, lững thững bước đến bờ sông rướn cổ lên thành bộ dạng tiu nghỉu sầu đời.

Tôi vảy nước sông lạnh lẽo lên rửa mặt, sau đó run run đi đến bên cạnh cô chim ưng to lớn, nâng cánh nàng lên chui vào bên trong ủ ấm.

Dưới ánh sáng lấp lánh, có thể thấy được rõ ràng bộ lông mao mới dài ra ở phần bụng và ngực cô nàng hiện lên màu vàng chói mắt, chắn hẳn không qua bao lâu, Kim Linh sẽ biến thành thiên ưng lông vàng[1] thật sự.

Đến lúc đó, cô ấy còn có thể ở lại mảnh đất Giang Nam đê xanh liễu rủ này hay không?

Vừa nghĩ đến đây, tôi liền nghe Kim Linh không đầu không đuôi nói: “Ta phải đi rồi”.

Tôi ngẩn ngơ: “Cách thời gian ba năm còn rất xa mà…”.

“Thật ra vết thương của ta do thiên kiếp đánh trúng đã sớm khỏi lại từ lâu, ta biết. Chỉ là lúc trước… vẫn không thật sự muốn đi.”.

Tôi chui ra khỏi cánh của nàng, nhìn Kim Linh bỗng nhiên lại biến thành nhạy bén: “Vì sao?”.

“Đầu tiên là bởi vì cái mặt quá đen, sau đó là bởi vì muốn học chải tóc đẹp, sau nữa là bởi vì muốn học làm món ăn ngon, sau nữa thì…”.

Tôi cắt đứt lời lảm nhảm của nàng: “Thế nhưng việc này, không phải hiện tại cô vẫn chưa thực hiện được hay sao?”.

“Ừm”. Cô ấy cúi đầu, rầu rĩ trả lời: “Quên đi, không thực hiện nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, ta sợ chuyện chưa làm được lại ngày càng nhiều, sẽ mãi mãi không đi nổi nữa”.

“Vậy thì đừng đi”.

“Không được! Ta nhất định phải tìm được chàng!”.

Tôi bỗng nhiên có cảm giác đồng tình thương xót cùng tiếc nuối[2] cho cô ấy, cọ cọ vào ngực của nàng, không cố vẽ ra cảnh thái bình giả tạo nữa: “Nếu như tên đó đã muốn cô tìm được, thì vì sao cô lại tìm không ra? Nếu như hắn đã thật sự quan tâm đến cô, thì vì sao lại nhẫn tâm để cô tìm gã lâu như vậy?”.

“Chắc chắn chàng đang ngủ ở đâu đó, ngủ đến quên hết tất cả! Chàng đã từng nói, sống lâu quá rồi, thời gian sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên thường ngủ một giấc là mấy nghìn năm luôn”. Trước sự ép hỏi giời ơi đất hỡi của tôi, Kim Linh lại tỏ ra mát tính một cách kỳ lạ, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng rất nhiều, hai con mắt đen sẫm tròn vo nhìn tôi, ánh mắt nhưng lại giống như rơi vào nơi xa xăm nào đó chính mình cũng không biết: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng thì chàng cũng đang ngủ. Lúc ấy ta vừa mới lén trốn ra khỏi sư môn, không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả, chỉ bay lung tung tùy hứng mà thôi. Chợt một ngày, ta bay đến một hải đảo, nghỉ ngơi chán rồi, ta lại cảm thấy rảnh rỗi chẳng có việc gì làm bèn nhảy khắp nơi mổ khắp nơi, kết quả thật không ngờ, hòn đảo đó đột nhiên chìm xuống. Ta bị dọa cho sợ hết hồn, quên cả bay, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà chìm xuống đáy biển. Đến lúc ta hiểu được chuyện gì xảy ra, thì đã phát hiện mình đang nằm trên bụng một con cá lớn. Con cá kia nhìn thấy ta tỉnh lại, liền dùng vây cá chĩa vào mặt ta nói: Con chim ranh nhà ngươi thật to gan, dám giở trò trêu chọc ta!”.

Tôi chớp chớp mắt, ngay lập tức hiểu ra: “Lẽ nào hòn đảo nhỏ mà cô đậu chính là…”.

Kim Linh gật đầu, trả lời rất nghiêm túc: “Chính là nơi chàng dùng để làm cho cá cái sinh con đó”.

“… Quả nhiên là… to gan to gan…”.

Điểu nhân cô nương hiển nhiên là không hiểu nổi tinh hoa trong lời nói của tên dâm tiện tôi đây, chỉ tiếp tục chìm vào hồi ức: “Chàng nói, sống hơn mười vạn năm, vẫn là lần đầu tiên bị người khác đùa bỡn, tuyệt đối không thể chịu thiệt trắng như vậyđược. Chàng nhìn ta nửa ngày, cuối cùng nói, thôi đi, lông còn chưa có mọc dài, thực sự không xuống tay được, cứ cho nợ đi. Sau đó, chàng không có việc gì bèn chở tôi bơi qua bơi lại giữa mấy cái biển rộng lớn. Chàng thường hay nói, vừa ngủ một giấc đã vạn năm, hình như mọi thứ đều đã thay đổi, ngay cả mùi vị nước biển cũng thay đổi. Có đôi khi, ta cũng tự mình bay đi chơi, chàng biết ta mù đường, liền biến thành một hòn đảo lớn không gì sánh được hình cá mè hoa, dẫn đường cho ta, chờ ta trở lại. Để không cần biết ta bay xa cỡ nào, đều có thể ở giữa không trung liếc mắt một cái là nhìn thấy chàng”.

Tôi ném hòn đá xuống lòng sông, nhìn những vòng tròn theo sóng lan ra, thở dài: “Tên đó đối với cô, cũng có thể coi là có lòng”.

“Đương nhiên rồi, chàng rất tốt với ta! Chàng lợi hại như vậy, thở một cái là có thể lật tung cả đáy biển, khiến Long Vương phải đích thân đến gặp, chàng chẳng thèm để ý, nhưng chuyện gì cũng theo ý ta, không cần biết ta làm cái gì, đều cười khen ngợi. Mặc dù ta không biết trời cao đất rộng, đắc tội với công chúa Phượng Hoàng tộc, chàng cũng chỉ kéo tay ta, chỉ vào mặt tên điểu vương đến hỏi tội mà nói với ta, nếu như nàng không vừa mắt thằng cha đó, thì có thể nhổ sạch lông của gã, có ta ở đây, xem cái loại phượng hoàng không bằng gà như gã có thể làm gì được nàng?”.

Gặp được nam nhân như vậy, đừng nói là thiếu nữ mới chớm yêu còn chưa hiểu mùi đời, mà ngay bà già trải đời như tôi sợ rằng cũng khó tránh khỏi đổ xiêu đổ vẹo, đúng là không uổng tấm tình si của Kim Linh như vậy.

Tôi lắc đầu, hỏi: “Vậy sau đó hai người vì sao lại xa nhau?”.

“Đâu có xa nhau, ta chỉ là, tìm không được chàng…”. Kim Linh khép chặt cánh, rủ mi: “Ngày đó ta vẫn bay tới bay lui dạo chơi như bình thường, thế nhưng, lần này không cần biết ta bay cao bay xa thế nào, cũng không thể nào nhìn thấy hòn đảo hình cá mè hoa ấy nữa. Ta dùng rất nhiều rất nhiều thời gian, đi rất nhiều rất nhiều chặng đường vô ích, cuối cùng mới trở về được vùng biển chia tay ngày ấy, nhưng chàng cũng không còn ở nơi đó nữa rồi. Ta không dám chạy lung tung nữa, chỉ đứng yên tại chỗ mà chờ, cứ chờ mãi… Tận đến khi hoàn đảo đá ngầm mênh mông vô bờ mà ta đứng, theo năm tháng dần trôi càng ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng bị chôn vùi hoàn toàn trong nước biển, ta cũng không đợi được chàng. Thực sự không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đi hỏi người khác…”.

“Cho nên cô đã hỏi Tên Mập Chết Tiệt kia”. Tôi vuốt vuốt mỏ đại ưng, nhịn không được trong lòng chua chát: “Thế nhưng cô nương ngốc à, đại hòa thượng kia thật ra…”.

Cô ấy quay phắt đầu lại, làm như trốn tránh, rồi lại như liều mạng giữ khư khư lấy niềm hi vọng rõ ràng đã cạn sạch này: “Mặc kệ có phải hắn gạt ta hay không, mặc kệ là thật hay giả, ta vẫn phải thử mới biết được!”.

Tôi nhất thời bị câu nói này làm cho day dứt đến không nói được thành lời.

Lặng lẽ hồi lâu, tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Cô đã từng nghĩ tới chưa, chính là tên đó đã thực sự xảy ra chuyện rồi, thậm chí có thể đã…”.

“Sẽ không đâu! Chàng có thể sống hơn mười vạn năm, mấy trăm năm ngắn ngủi kia có là cái rắm gì!”. Kim Linh bỗng nhiên cáu kỉnh, xoay người trừng mắt nhìn tôi đầy hung dữ: “Chàng đã từng nói, đợi đến lúc chàng hóa thân thành chim, ta đã là một con chim ưng lớn trưởng thành rồi, đến lúc đó, chàng sẽ đòi lại toàn bộ thiệt thòi mà trước đây chàng phải chịu. Hiện tại ta đủ lớn rồi, có thể để chàng lưu manh đùa giỡn. Cho nên cho dù… cho dù chàng có chết, cũng phải chờ giở trò đùa giỡn lưu manh với ta, cũng phải chờ ta nói cho chàng biết ta thích chàng rồi hãy chết… cùng nhau chết!”.

Cuối cùng tôi không nói gì được nữa.

Cho nên, Côn Bằng thật sự đến chết cũng không biết Kim Linh yêu hắn như vậy.

Mà hắn thì sao, đối với tiểu nha đầu “lông còn chưa đủ dài” này, lại là thứ tình cảm gì? Hay có phải, yêu mà không biết, yêu mà chưa kịp nói. Bằng không, ngày đó vì sao lại bỏ đi dứt khoát như vậy.

Không kịp…

Thì ra, là không kịp thế này.

 

Chú thích:

[1] Kim Linh nghĩa là lông vàng.

[2] Câu gốc là “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh” (Lỗ Tấn) thể hiện sự đau xót cho cảnh ngộ bất hạnh của ai đó, cùng sự tiếc nuối vì sự cam chịu không tranh giành của họ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp