LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 29

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 29

Liễu Khiếm rống hết câu, tự mình cũng không sao phản ứng thêm được nữa, nhất thời đứng thẳng tại chỗ không làm gì.

Mà Kim Linh thì lại rất giống bị một cây côn đánh thẳng vào đầu, tưởng như ngay tròng mắt cũng không chuyển động được, ngẩn ngơ bất động.

Hai người bọn họ chơi trò biến thành hai khúc gỗ không nói năng không động đậy, tôi và Liễm Trần làm quần chúng vây xem liếc mắt nhìn nhau, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà diễn theo.

Bốn sinh vật sống cứ đứng ngây ra thành một vòng như thế mà nhìn nhau, gió thổi từng cơn, ngẫu nhiên có vài chiếc lá ngô đồng từ ngoài sân bay đến, lượn một vòng rồi đáp xuống giữa chúng tôi.

Rốt cuộc, khi một mảnh lá rụng gần như dán vào mũi Kim Linh trượt xuống, cô ấy giống như bỗng nhiên giật mình sực tỉnh, đồng thời mắng to: “Mẹ nó ngươi lại đùa giỡn ta!”.

Liễu Khiếm giật giật mắt, vẫn còn đờ đẫn: “Hả?”.

“Sao ngươi lại thích ta? Sao ngươi có thể thích ta? Thích một người đâu có giống như ngươi! Loại chuyện này mà cũng có thể mang ra nói nhăng nói cuội đùa giỡn cho vui ngươi quả nhiên là một tiểu tiện nhân không hơn không kém!”.

Kim Linh vừa gào xong liền xoay người đi luôn, Liễu Khiếm giờ mới phục hồi tinh thần gấp gáp muốn kéo nàng lại, nhưng đã bị nàng trong cơn tức giận mà trở tay đánh một chưởng vào ngực, lưng Liễu Khiếm va mạnh vào tường, lập tức phun ra một búng máu tươi.

Biến cố này xảy ra quá đột ngột, tôi và Liễm Trần đều không kịp phản ứng.

Mà đã lâu không động thủ với người khác, Kim Linh hoàn toàn không biết pháp lực của mình đã tăng thêm ngàn năm tu vi, hiển nhiên càng không ngờ tới sẽ có kết quả như thế này, lạ lùng khó tin nhìn vào bàn tay mình chốc lát, sững sờ nói: “Ngươi… sao ngươi có thể dễ đánh chết như thế chứ?”.

Liễu Khiếm chật vật lắm mới đứng vững được, đưa tay lau đi vệt máu bên môi, vừa ho vừa thở hổn hển rồi nở nụ cười, trong giọng nói tràn ngập sự trào phúng mỉa mai: “Đúng vậy, ngay cả làm cọc gỗ cho cô luyện công cũng không ra hồn, đích thực là ta quá vô dụng rồi, thật lòng xin lỗi cô ha”.

Kim Linh mạnh mẽ giương mắt nhìn cậu ta, giống như tức giận đến độc ác, gắt gao miết chặt môi, hồi lâu không lên tiếng.

Ta thật sự không nỡ nhìn đôi tiểu oan gia dần bước vào cảnh tương ái tương sát như vậy, không thể làm gì khác hơn là thở dài tiến lên hòa giải: “Được rồi được rồi, mỗi người nói ít đi một câu được không, giờ mới an ổn được có vài ngày, lại muốn gian phòng này bật ngói gà bay chó sủa có phải không?”.

Liễm Trần cũng nhẹ nhàng nói với Liễu Khiếm: “Cô ấy không cố ý đâu, cậu đừng có nóng giận. Theo ta đến thư phòng đi, để ta coi thương thế của cậu thế nào”.

Liễm Trần liếc mắt nhìn Kim Linh thật sâu, cuối cùng không nhiều lời nữa, cúi đầu đi theo phía sau Liễm Trần. Từ phía sau nhìn lên, bóng lưng cậu ta vì đau mà ôm ngực thoáng khom xuống, thân hình vốn dĩ đã gầy yếu càng lộ vẻ đáng thương.

Mà Kim Linh thì trước sau vẫn không nhúc nhích, chỉ gắt gao trừng mắt nhìn chỗ cậu ấy vừa đứng. Đến khi tôi hoài nghi cô ấy muốn nhìn thủng cả bức tường ấy rồi, Kim Linh mới đột nhiên hùng hổ xuyên tường lao ra, đồng thời biến hóa, kêu lên một tiếng ngút trời, vỗ cánh bay đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào dáng người tiêu chuẩn kia mà trầm mặc một lát, sau đó mới hô lên một tiếng vang vọng trời cao: “Cô lại tính sai phương hướng rồi cô nương ơi!”…

Ý đồ thực hiện hành động vĩ đại là đi tìm vị tiên kia báo thù của Kim Linh đã bị chứng mù đường của mình trì hoãn lại chút ít, sau đó bị Liễm Trần giải quyết tận gốc rồi.

Lý do của Liễm Trần hết sức đơn giản: “Có ta ở đây, không cần đến cô đi mạo hiểm”.

Có lẽ đúng là y có một số điểm rất giống với Côn Bằng, những khi Kim Linh đối mặt với y thì luôn luôn dễ kiềm chế tính khí nóng nảy, giống như một chú chim sẻ nuôi trong nhà cực kỳ dịu hiền ngoan ngoãn.

Buổi chiều, Liễm Trần đi ra ngoài dạo một vòng, mang về một chiếc bình sứ nhỏ.

Liễu Khiếm vừa nhìn, con mắt đã rực đỏ bổ nhào lên: “Chính là cái này, hồn phách của lang ca và thỏ tỷ chính là ở trong này!”.

Liễm Trần sờ sờ đầu của nó, mỉm cười: “Yên tâm đi, ta đã đưa bọn họ trở lại núi rừng, chỉ cần họ chăm chỉ tu luyện, không cần đến trăm năm là các cậu lại có thể gặp lại nhau”.

Liễu Khiếm rốt cuộc tê thanh khóc lớn.

Kim Linh đứng ở một bên nhìn cậu ta, mấp máy khóe môi, làm như muốn dỗ dành, nhưng rốt cuộc vẫn không thể mở miệng được.

Tôi hỏi: “Người kia là thần tiên gì vậy?”.

Liễm Trần nhàn nhạt đáp: “Chẳng qua là một người tu đạo có chút bản lĩnh mà thôi, chưa đứng được ở hàng thần tiên. Huống hồ sát tâm nặng như vậy, cũng không xứng đáng làm tiên. Ta đã phế đi đạo hạnh của hắn, đánh vào địa phủ nhập lại vòng luân hồi rồi”.

Tôi nhìn Liễu Khiếm và Kim Linh, gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Đêm đó, tôi một mình đi đến gian phòng của Liễm Trần, nói thẳng vào vấn đề: “Hồn phách của lang yêu và thỏ tinh, có thật vẫn còn hay không?”.

Y sững lại: “Vì sao lại hỏi như vậy?”.

“Bởi vì huynh đã từng nói, cái gọi là tiên đạo chẳng qua là kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu. Nếu như vậy, kẻ yếu đã chết trong tay kẻ mạnh, vốn là đạo lý hiển nhiên, chẳng có gì phải oán hận bất bình cả. Cho dù huynh là nghĩ cho Liễu Khiếm, hay là niệm tình trước đây tốt xấu gì cũng từng có duyên gặp họ mấy lần mà bằng lòng ra tay, nhưng cùng lắm cũng chỉ là dạy dỗ một trận mà thôi, chỉ e phá hủy đi vài phần tu vi cũng đã là cực hạn rồi, còn nói gì đến đầu thai lần nữa nghiêm trọng như vậy?”.

Tôi đi tới bên cạnh bàn, cầm chiếc bình sứ nho nhỏ lên, chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời nghẽn lại, tựa như có vô số phẫn uất căm giận đập vào mặt, rồi lại bị thứ gì đó thắt chặt lại, cho nên chỉ có thể phí công tê rống rít gào, rồi lại càng thêm oán độc không cách nào thoát khỏi.

Mà loại oán hận này, tôi mơ hồ còn cảm thấy như chính mình cũng phải trải qua. Thậm chí, còn mãnh liệt dữ dội hơn gấp ngàn lần, vạn lần, như vậy mới xứng…

Vừa vặn lúc này, Liễm Trần từ sau lưng tôi đưa tay lấy mất chiếc bình nhỏ, lại đỡ lấy vai tôi, xoay tôi nửa vòng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trán tôi, truyền một dòng pháp lực ôn hòa ấm áp chảy vào ấn đường của tôi, đè nén lại nỗi phiền hà nóng nảy không hiểu từ đâu ra đang sục sôi trong huyết mạch: “Chiếc bình này chính là pháp khí chuyên để luyện hóa hồn phách, một khi đã bị bắt vào đó, thì lập tức không cách nào cứu vãn được nữa. Người nọ đúng là dùng sát nghiệp để tích lũy công đức, quả thực đáng chết!”. Ngừng chốc lát, y lại nhỏ nhẹ nói: “Lúc nãy ta nói như vậy, là vì không muốn Liễu Khiếm tự trách mình quá nhiều, cũng… coi như cho nó một hi vọng”.

Tôi cố gắng nhắm mắt lại, nhếch khóe môi: “Cảm tạ, làm khó huynh đối với một tiểu yêu quái, cũng tốt bụng như vậy”.

Ngón tay y tức khắc run lên, giọng nói tắc nghẽn: “Tiêu Dao…”.

“Xin lỗi, không phải ta nhắm vào huynh, ta chỉ là…”. Tôi khẽ cắn môi, mở mắt ra, giương mắt nhìn thẳng vào y: “Ta chỉ là nghĩ lại, lần đầu gặp bọn họ ở Phong Nguyệt lâu, lang yêu rõ ràng bị huynh dọa muốn chết, nhưng vẫn che chắn cho thỏ tinh ở phía sau. Còn nữa, ngày ấy ở trên đầu cầu, trời đổ mưa, lang yêu lại ở đằng xa thả đèn trên sông, lần nào cũng chưa trôi được xa thì đã bị tắt ngấm, cậu ấy vẫn xắn ống quần hớn hở lội xuống nước, lội qua, bò lên bờ đốt lại đèn, lại thả xuống lần nữa, đèn lại tắt, cậu ta lại vớt… Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, giống hệt như một đứa ngốc vậy đó, chỉ vì để nàng thỏ tinh bên cạnh ngắm nhìn vui vẻ, cười đến rạng ngời… Như vậy tình yêu của bọn họ có khác gì so với trai gái bình thường của nhân gian? Vì sao lại không thể để cho họ sống tiếp giữa thế gian to lớn này? Vì sao họ rõ ràng không hề làm việc ác mà lại bị trừng phạt như kẻ tội ác tày trời, chết một cách thê thảm tột cùng mà vẫn bao nhiêu người vỗ tay mừng rỡ? Vì sao giết chết yêu quái không chỉ không tính là sát nghiệt mà trái lại còn là công đức tu đạo thành tiên? Vì sao mạng của yêu quái lại không phải mạng trời sinh có tư cách sống sót trong tam giới? Vì sao… vì sao tiên có thiên đình, quỷ có u minh, người có nhân gian, mà lại nhất định không có chỗ cho yêu tộc chúng ta sinh sống yên ổn?”.

Ngọn nến nơi góc bàn, không gió mà tự tắt.

Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Liễm Trần, ẩn chứa một điểm u quang tựa như nơi sâu nhất giữa hố băng vạn trượng.

Tôi ngửa đầu nhìn lên, gằn mạnh từng chữ: “Nếu, ngày đó kẻ đứng đầu tam giới chính là yêu tộc, như vậy cái gọi là thiên đạo “kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu”, sẽ là như thế nào?”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp