LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 31

trước
tiếp

Trên một chỗ ngồi khô ráo bên bờ sông, tôi không chỉ không thấy tỉnh táo thêm chút nào, trái lại còn càng thêm u ám, cho nên quyết định cứ ngủ một giấc là hợp lý nhất. Mà Kim Linh thì lại nói muốn vào núi tìm vài thứ, tôi liền ngáp một cái trở về nông trại.

Vừa vào cửa, tôi đã trông thấy một cây liễu rủ lẻ loi trơ trọi chìa ra giữa sân.

Tôi che chán thở dài: “Có bao nhiêu chim thú đủ loài khổ cực tu luyện suốt đời, mục tiêu cuối cùng chính là để hóa được thành hình người, còn chúng ta thì ngược lại, hết người này đến người khác đều cảm thấy hình dạng con người của mình xấu xí mắc toi là sao?”.

Vừa nghe đến chữ “xấu”, tiểu liễu thụ vốn đang lặng lẽ nằm ngay đơ như xác chết lập tức sống lại, chĩa chĩa cành vào tôi biểu thị sự kháng nghị.

Tôi đẩy mấy cành cây đó ra, ngồi xuống gốc cây, nhìn phương Đông chân trời dần sáng: “Cô ấy sắp đi rồi”.

Liễu thụ nhất thời run nhẹ, dần dần, lại lặng yên như cũ.

“Nếu như cô ấy cứ ra đi như vậy, ngươi có hối hận không?”.

Một nhánh cây phủ xuống trước mặt tôi, thoáng lay động.

“Thật sao?”.

Cành liễu gật gật.

“Thật ra, ngươi cũng đừng quá buồn, trong lòng cô ấy có ngươi mà, bằng không, cũng không đến mức phải vội vã rời đi như vậy. Chỉ là…”. Tôi kéo cành liễu lại, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Cô ấy ngốc nghếch như vậy, khó tránh khỏi chấp niệm quá sâu, khó tránh khỏi nhất thời nghĩ quẩn. Ngươi có hiểu không?”.

Lá liễu vẫn luôn xanh biếc mượt mà bừng bừng sức sống, lúc này lại héo rũ đến cuộn cả lại, lặng im chốc lát, cuối cùng cọ cọ trong lòng bàn tay tôi.

Tôi hừ một tiếng: “Đúng rồi, sao ngươi có thể không hiểu chứ, hai đứa vốn đều là giống loài ngu ngốc mà!”.

Cành liễu hung hăng tránh khỏi tay tôi, rướn người thẳng tắp giữa không trung mà lắc lắc, biểu thị sự bất mãn dữ dội đối với việc tôi coi thường chỉ số thông minh của nó.

Tôi cười đứng lên, sờ sờ vài cọng lá buồn thiu ủ rũ: “Được rồi, tiểu Liễu Khiếm của chúng ta là thông minh nhất, sẽ không để tâm mấy chuyện vụn vặt ngốc nghếch ấy đâu. Dù sao không biết chừng qua vài ngày, sự cố chấp trong lòng cô ấy nhạt đi, cô ấy nghĩ thông suốt rồi, sẽ tự mình trở lại. Mà có khi không đến vài ngày, ngươi đã lại thích cô nương khác rồi, như nàng tùng thụ chẳng hạn”.

Lần này, tiểu Liễu Khiếm rốt cục không thể nhịn được nữa mà kêu lên: “Cho dù ta có thích tùng sư[1] thì cũng không thích tùng thụ, thế đã được chưa?”.

Tôi: “…”.

Tuy rằng bề ngoài nhìn Liễu Khiếm cực kỳ ti tiện vô tổ chức, nhưng có lẽ do sinh trưởng tại vùng đất tốt sơn thủy linh thiêng, tâm tư hoạt bát mà trong sáng, tấm lòng rộng rãi độ lượng, cho nên cho dù tình yêu không thành, thì cũng không đến mức khổ sở vì tình.

Huống hồ, ngay từ đầu nó đã biết trong lòng Kim Linh có người khác rồi, cũng chẳng ôm kỳ vọng gì quá lớn.

Thích phải một người không thích mình, có lẽ biện pháp tốt nhất chính là buông tay, thành toàn cho người khác, cũng là giải thoát cho chính mình.

Chỉ là không biết, cho đến hiện tại, thật sự có thể thành toàn cho Kim Linh, rốt cuộc là cái gì, và là ai…

Cố lấy lại tinh thần cười đùa đôi ba câu với Liễu Khiếm, tôi lại nghĩ tới một việc: “Phải rồi, mấy ngày nay đừng có vào thành, mà tốt nhất đừng có bước ra khỏi cửa. Đỡ cho tên thần tiên chó má gì đó chẳng may có đồng bọn đến báo thù thay cho hắn, chỉ bằng chút tu vi dính răng của mi, vớ vẩn toi luôn cái mạng nhỏ”.

Liễu thụ vặn người ngay tại chỗ, sau đó xoay nửa vòng quay lưng về phía tôi, biểu thị chê tôi phiền phức, không muốn phản ứng lại tôi nữa.

Bận rộn cả nửa ngày làm bà chị tư vấn tình cảm mà lại rơi vào hoàn cảnh bị người ta qua cầu rút ván như vậy, tôi cũng chỉ có thể ca thán thói đời bạc bẽo lòng yêu lật lọng mà thôi.

Trở về phòng nằm trên giường, tôi rõ ràng mệt chết nhưng lại cứ lật qua lật lại trên giường không tài nào ngủ nổi, dằn vặt một hồi, tôi dứt khoát bỏ quách cái chuyện ngủ nghê đi.

Tôi đứng lên, gõ mở cửa phòng Liễm Trần ở ngay sát vách.

Tia nắng ban mai hiện ra, y đã vận bạch y, tóc mai lại nhiễm sương khiến cho toàn thân tỏa ra hào quang mờ ảo, vẫn là dáng dấp thanh nhã đơn bạc ấy, tựa như chưa từng xảy ra chuyện tối qua. Y vừa thấy tôi đã nở một nụ cười hiền hậu như thường lệ: “Tiêu Dao, cô lăn ra từ trong bụi cỏ sao?”.

“Hở?”.

Y đưa tay gỡ vài cọng cỏ khô ra khỏi tóc tôi, lại dùng lòng bàn tay lau đi vết dơ trên khuôn mặt, mỉm cười: “Sao mới sáng sớm đã biến mình không khác gì đống bùn thế này?”.

Tôi vỗ vỗ tóc, lau qua cái mặt: “Thế là vẫn chưa có rửa hả? Hai tên nhóc kia cũng chẳng thèm nhắc ta một tiếng”.

“Chắc lúc đó trời tối đen, họ không phát hiện ra thôi”. Y mời tôi vào phòng, lại bưng chậu nước đến cho tôi rửa mặt, sau đó cúi đầu nói: “Những lời cô và Liễu Khiếm vừa nói, ta đều nghe thấy hết rồi”.

“Ờ”.

“Kim Linh tính khởi hành luôn sao?”.

“Ừm”.

“Cũng tốt, với tu vi hiện tại của cô ấy mà hành tẩu trong tam giới, thì việc tự bảo vệ mình cơ bản không thành vấn đề”.

Tôi ló hai mắt ra khỏi tấm khăn mặt, trừng mắt nhìn y: “Hết rồi?”.

“Cái gì?”.

“Đây là cách nhìn của huynh cách nghĩ của huynh sao?”.

Y nhàn nhạt hỏi lại: “Nếu không thì sao?”.

Tôi nghẹn họng.

“Nếu Liễu Khiếm không dùng cách thức thẳng thắn mà trực tiếp như vậy để biểu lộ cõi lòng của mình với Kim Linh, nói không chừng hai người bọn họ còn có thể tiếp tục mơ mơ hồ hồ mà sống cùng nhau như lúc trước. Theo thời gian, tình cảm trong lòng Kim Linh có thể từ từ nghiêng về Liễu Khiếm, như vậy chấp niệm đối với Côn Bằng cũng có thể lặng lẽ nhạt phai. Nhưng mà đáng tiếc…”. Liễm Trần không nói thêm nữa, chỉ khẽ thở dài không một tiếng động, lập tức lấy lại chiếc khăn trên mặt tôi, đột nhiên cau mày, một lần nữa nắm lấy mu bàn tay tôi, nếp nhăn trên trán lại càng thêm rõ nét: “Sao lại lạnh như vậy?”.

Tôi khịt khịt mũi tỏ vẻ không vấn đề: “Ta ở bờ sông gió núi lồng lộng, đại khái chưa kịp ấm lại thôi”.

Y liếc mắt nhìn tôi, mang theo chút trách cứ cùng bất đắc dĩ vô hạn. Nhưng y cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ xoay người rót chén trà cho tôi.

Đón lấy chén trà được y dùng pháp lực hâm nóng lại, tôi uống cạn, ngũ tạng trong khoảnh khắc tựa như gặp được ánh mặt trời giữa ngày đông giá lạnh, cảm thấy thoải mái vô cùng: “Khả năng pha trà của huynh thật khá đó, sau này có thể mở quán bán các loại trà, lại còn tiết kiệm được tiền củi lửa nữa nha”.

Y cười lắc đầu, không để ý đến lời chọc ghẹo của tôi, lại đưa cho tôi một cái lược: “Vẫn còn có ít cỏ dính trên đầu, chải qua đi rồi hãy gội”.

Tôi nhìn y, nhìn trừng trừng, sau đó hiên ngang không sợ chết: “Huynh giúp ta đi, tự ta không nhìn thấy được”.

Y thoáng sửng sốt, mím mím môi, chợt buông mi, rốt cuộc đồng ý.

Tôi kéo cái ghế qua ngồi trước cửa sổ, Liễm Trần một tay cầm chiếc lược ngà, một tay cầm lấy bó tóc của tôi, răng lược chạy từ trên xuống dưới dọc theo từng lọn tóc, vô cùng dịu dàng.

Tôi nhất thời không khỏi nhớ tới bức họa Liễu Khiếm vén tóc cho Kim Linh, chỉ cùng lắm, lúc này tôi không ôm tấm gương nào cả, cho nên không thể nào biết được vẻ mặt của Liễm Trần sẽ ra sao.

Nhìn vầng mặt trời từ từ mọc lên ngoài cửa sổ, cảm giác người phía sau tựa như đang cẩn thận tỉ mỉ nâng niu báu vật quý giá nhất thế gian, lòng tôi bỗng nhiên dâng lên ảo giác năm tháng bình yên.

Năm tháng bình yên…

Giữa lúc hoảng hốt không kịp ngẫm nghĩ, tôi thốt lên: “Dựa theo cách nói của Liễu Khiếm, nếu như huynh chải đầu cho tôi, có phải ta nên làm bữa cơm cho huynh không?”.

“Hả?”.

Liễm Trần phỏng chừng không nghe rõ, liền dừng động tác trong tay, thoáng cúi đầu xuống.

Tôi lấy lại tinh thần, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút sợ sệt, chẳng biết thế nào, tôi bỗng nhiên rất muốn nhìn y của thời khắc này, liền vô thức nghiêng đầu qua.

Chóp mũi của y lướt qua trán tôi, hơi thở ấm áp phủ kín da mặt tôi.

Tôi không khỏi run rẩy, ngẩng mặt, môi trên chạm nhẹ vào môi dưới của y.

Cùng lúc sững lại.

Y chợt đứng thẳng, tôi ngồi ngay ngắn.

Tất cả, chỉ là một chốc, cũng chỉ trong một chốc.

Răng lược một lần nữa chạy dọc theo mái tóc của tôi, tay Liễm Trần trần ổn định như cũ, chỉ là thỉnh thoảng đầu ngón tay y ngẫu nhiên chạm vào sau gáy tôi, chứa đựng hơi nóng không sao hiểu rõ.

Tôi lấy tay đè ngực mình, hít vào một hơi thật sâu, mãi một lúc sau mới hỏi: “Côn Bằng, thích Kim Linh có đúng hay không?”.

Liễm Trần trầm mặc giây lát: “Ta chỉ biết là, người cuối cùng mà huynh ấy ghi khắc mãi trong lòng, là một tiểu cô nương luôn thích bay lượn giữa bầu trời”.

“Có phải mãi cho đến thời khắc đối mặt với cái chết, hắn mới hiểu rõ lòng mình hay không?”.

Hồi lâu, Liễm Trần mới chua chát: “Ta… không biết”.

“Ta hiểu, huynh không muốn nói cho cô ấy biết chuyện xảy đến với Côn Bằng, sợ cô ấy tính tình mạnh mẽ, sẽ nhất thời kích động mà làm ra chuyện ngốc nghếch gì… Không, phải nói là, cô ấy nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng chuyện này mà tiếp tục giấu diếm, đối với cô ấy có thật sự tốt không?”.

Liễm Trần đứng lặng trong giây lát, sau đó đặt lược xuống, chậm rãi đi qua bên cạnh tôi, đứng dựa vào song cửa quay lưng về phía tôi. Khuôn mặt một bên gầy guộc được ánh bình mình chiếu rọi, lại phảng phất chìm giữa hiu quạnh bi thương trong sương chiều rét đậm: “Sợ rằng, thật ra cô ấy cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, giúp chúng ta lừa gạt chính mình mà thôi”.

Tôi chỉ lặng thinh.

Chỉ lẳng lặng nhìn sợi tóc cuốn giữa răng lược, bị ngọn gió sớm ngoài song cửa thổi vào mà lất phất trong giây lát, cuối cùng bị thổi bay lên lơ lửng giữa không trung, lại từ từ rơi xuống đất. Tựa như từ thời khắc này trở đi, giống như khoảng thời gian từ trước tới nay tôi vẫn sống, trái tim tựa như cánh bèo trôi không bến đậu.

Đưa ngón tay chạm vào bờ môi ấm áp, tôi nghĩ, dù có lừa mình dối người đến thế nào đi nữa, thì cũng đến lúc nên kết thúc rồi.

 

Chú thích:

[1] Tức tùng sư khuyển, tên một giống chó từ thời rất xưa. Giống chó này được khắc hình trên rất nhiều vật dụng thời nhà Hán. Một số cổ vật thời tiền sử còn chỉ ra rằng tùng sư khuyển thậm chí còn xuất hiện sớm hơn rất nhiều, từ những giai đoạn đầu tiên của lịch sử cổ đại, từ Bắc Cực di cư đến Mông Cổ, Siberia và tiếp đến là Trung Quốc.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp