LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 24

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 24

Liễm Trần tự cho lần độ kiếp nhầm này đều do mình mà ra, cho nên đề nghị chữa thương cho người bị hại. Đối với chuyện tốt dâng lên đến tận cửa này, Kim Linh tự thấy chẳng có lý do gì để cự tuyệt cả.

Đối với hiện tượng kỳ quặc rằng cô em người chim này chẳng sợ hãi gì Liễm Trần, tôi ngẫm nghĩ qua loa một chút, dường như cũng chỉ có thể giải thích bằng việc trẻ nhỏ vô tri không biết sợ là gì mà thôi…

Có điều bị sấm sép thiên kiếp bổ thẳng xuống người vốn là chuyện chẳng thể đùa được, không phải chỉ dùng ba năm là có thể trị lành. Tính tình Liễm Trần thích yên tĩnh không thích ồn ào, Kim Linh thì lại vì bộ mặt đen thui đến nỗi quá mức dọa người mà không muốn ra ngoài hù chết thường dân vô tội, vì vậy chỉ có thể do người khéo léo giao tiếp với nhân loại như tôi đứng ra, thuê một cái nông trại ở tạm vậy.

Mà người được hưởng lợi nhất trong vụ này – chính thị tiểu liễu thụ – cũng thuận lợi trở thành một người trong đoàn chúng tôi, cậu ta vô cùng hùng hồn nói với Liễm Trần: “Người ta và ông có quan hệ huyết thống đó nha, ta sẽ hiếu kính ông thật tốt!”.

Tôi là người đầu tiên chúc mừng Liễm Trần một cách vô cùng nghiêm túc: “Huynh chỉ dựa vào pháp lực bản thân mà đã có được con cháu nối dõi, ắt hẳn đã cống hiến không nhỏ cho sự nghiệp sinh sôi nảy nở giống loài lưỡng tính của thần tiên các người nha tráng sĩ!”.

Liễm Trần, người mới được hưởng niềm vui làm cha huyết mạch tương liên cùng một gốc cây chỉ có thể: “…”.

Có điều, trước mắt vẫn chưa thể biết được tiểu liễu thụ có tố chất làm hiếu tử hiền tôn hay không, bởi vì từ thời khắc nó biến hình trở đi, thì đã định sẵn phải đem sinh mệnh hữu hạn của mình nhập vào tội lỗi vô hạn.

Thằng nhãi đó quả thực chẳng phân biệt hoàn cảnh chẳng phân biệt địa điểm cả ngày mười hai canh giờ đều phải trêu chọc Kim Linh lên cơn mới chịu được, rõ ràng một giờ nửa khắc mà không bị đánh thì toàn thân ngứa ngáy không yên.

Tôi chứng kiến mấy ngày, chỉ có thể thể hiện niềm kính ngưỡng vô hạn đối với phương pháp bắt chuyện này, sờ sờ cái đầu thiếu niên bị mỏ chim mổ thành cái ổ gà, lời nói thành khẩn: “Ta sống lâu như vậy, tự nhận đã thấy nhiều trận nợ đòn, nhưng thiếu nợ thành thê thảm như ngươi thì vẫn là lần đầu tiên chứng kiến. Hay là, ngươi lấy tên là Liễm Khiếm[1] đi, cũng coi như cây cũng như tên[2], ngươi nghĩ sao?”.

Cậu ta chớp chớp đôi mắt to long lanh như nước, vô cùng vui vẻ gật đầu.

Giang Nam là mảnh đất trù phú, thường những quan to hiển quý văn nhân mặc khách ăn no không có gì làm lại chạy đến thôn quê này mà chơi xuân du ngoạn cho gần gũi với thiên nhiên. Cho nên để thỏa mãn nhu cầu của những người rảnh rỗi thừa tiền này, không ít nơi gần thành mặc dù được gọi là nông trại, nhưng lại dựa vào núi kề vào sông phong cảnh cực đẹp, thiết kế giản đơn mà vật dụng tinh xảo, không hề đơn sơ thô kệch như nhà nông bình thường.

Giống như chỗ chúng tôi ở tạm đây, còn có cả một thư phòng tách biệt cùng giấy mực hảo hạng .

Tôi đi vòng quanh giá sách, phát hiện ra quá nửa số sách là những sáng tác khóc gió than mưa bi ai sầu não mới ra gần đây, không khỏi tẻ nhạt mà phàn nàn: “Sao có mỗi theo đuổi đời sống tinh thần thôi cơ chứ? Thật là chán ngắt đi!”.

Liễm Trần thì đang khá chăm chú lật xem một bức tranh, nghe vậy thuận miệng đáp một câu: “Hả?”.

“Tinh thần và thân thể không thể tách rời nhau được, một thứ tổn hại thì tất cả đều tổn hại, một thứ sảng khoái thì toàn bộ đều sảng khoái, mọi người mới thật sự là thoải mái.”

Liễm Trần trầm tư ngẫm nghĩ một lát, nhưng chắc hẳn vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của tôi, chỉ ngẩng đầu mù tịt: “Xin chỉ giáo?”.

Tôi rất có phong phạm giảng giải dạy dỗ khai sáng trí tuệ mà kiên trì giải thích cho y: “Huynh xem, về điểm này Phong Nguyệt lâu làm rất khá mà! Không chỉ có thơ từ ca phú các đời, mà còn có đông cung đồ các đời đó.”

Tôi ngẩng đầu đầy ưu thương nhìn thơ văn thánh hiền đầy giá sách, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được cảm hứng tội ác dâng lên cuồn cuộn trong máu: “Hơn nữa bên đó người ta không chỉ có văn hay tranh đẹp, mà còn có thể tùy vào nhu cầu của khách hàng mà ứng biến cho phù hợp, thể hiện quan điểm nghề nghiệp đầy lương tâm chu đáo. Chậc, không phải huynh cũng đã từng hưởng thụ sự phục vụ này sao? Có cảm nghĩ gì không?”.

Mặt y lại nhanh chóng đỏ ửng đến tận mang tai không thể kiểm soát.

Trong nháy mắt lòng tôi khoái trá vô hạn, cố nén cố nén, giả vờ nghiêm chỉnh vỗ ót: “Ồ phải ha, ta vừa nhớ ra, từ mà lần trước ta nói huynh có hiểu không đấy?”.

Mặc dù y đã rối loạn trận tuyến nhưng vẫn gượng gạo chống lại: “Từ… từ gì?”.

“Trai tơ đó.”

“…”

Nhìn bóng lưng Liễm Trần cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mà chạy trối chết, tôi trơ tráo cười to.

Thế rồi bỗng nhiên tôi lại nghĩ, nếu như mỗi ngày đều ăn ngủ rồi xem người chim và thụ tinh đánh nhau, lại tiện thể chọc ghẹo đại thúc xinh đẹp hay ngượng ngùng, thật ra cũng khá lắm.

Liễm Trần phải nói là hết lòng hết sức trị thương cho Kim Linh, phỏng chừng đợi đến lúc em người chim khỏi hẳn, y cũng đã tùy tiện tăng thêm cho cô em ấy ngót nghét cả nghìn năm tu vi thuật pháp không khác gì trò chơi rồi.

Mà Kim Linh thì hoàn toàn không phụ bản tính ngây thơ không suy tính của mình, đứa trẻ tàn tật ham chơi căn bản chỉ cho rằng Liễm Trần làm hại cô nàng bị sét đánh mà trong lòng hổ thẹn nên mới làm như vậy.

Lại nói tiếp, cô nương này là một con chim ưng vừa nhìn qua là đã thấy rất to cao hùng mạnh, chỉ là vừa mù đường lại vừa chểnh mảng, hơn nữa thần kinh còn cứng như sắt thép, không chỉ coi đan dược pháp lực mà vị thần vĩ đại thời thượng cổ truyền cho như rau dưa bánh kẹo mà ăn đến không biết trời đất là gì, mà còn chẳng thèm nhận ra pháp lực của bản thân đã tăng lên đến mức nào. Cũng không biết suy cho cùng thì mảnh đất kỳ diệu nào có thể đẻ ra được sinh vật kỳ diệu như vậy…

Tôi cũng đã từng hỏi Liễm Trần tính khi nào thì nói cho Kim Linh biết chuyện của Côn Bằng. Y lặng thinh hồi lâu cũng chỉ nhẹ nhàng nói: “Từ từ, cứ đợi đi…”.

Tôi còn từng muốn hỏi, rốt cuộc thì Côn Bằng chết như thế nào. Nhưng mà nhìn khuôn mặt Liễm Trần tựa như lại hao gầy đi một chút, cuối cùng không thể hỏi ra miệng.

Bởi vì tôi biết, nếu đề cập đến bạn thân đã mất, chắc chắn y sẽ khổ sở, tôi có chút không đành.

Thời gian cứ thế trôi qua bằng việc Liễu Khiếm đơn phương trêu chọc Kim Linh còn Kim Linh đơn phương đánh đập Liễu Khiếm, mỗi ngày tôi đều phụ trách việc thêm dầu vào lửa đứng xem trò vui, chung quy cũng đã tìm được thú vui giữa quãng thời gian cùng cực chán chường rồi.

Những lúc rảnh rỗi, Liễm Trần thường tìm tòi nghiên cứu đủ loại sách vở, lúc hứng chí nổi lên còn vẽ được vài bức tranh, đánh vài trận cờ nữa.

Mấy thứ có mùi văn hóa ấy hiển nhiên không phù hợp với tôi, đương nhiên càng không phù hợp với hai tên tiểu oan gia kia. Cho nên mỗi khi ba người chúng tôi ồn ào đến khói súng nổi lên tứ bề, gà bay chó sủa khắp nơi, thì Liễm Trần đều ngồi một mình ở thư phòng, giữ mãi cái bộ dạng im lặng miệt mài ấy, không hề bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Có một lần tôi nhịn không được hiếu kỳ: “Lúc huynh ẩn cư lánh đời, cũng làm những chuyện này sao?”.

Liễm Trần cười lắc đầu: “Mấy thứ này mới chỉ phát triển tại nhân giới hai nghìn năm trở lại đây, chỗ ta làm sao có được. Cho nên ta mới cảm thấy thú vị, muốn thử học xem sao”.

“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, huynh đã học giống y như đúc rồi, thật đúng là làm tức chết ma quỷ hơn cả con người luôn…”. Tôi cảm khái qua loa một câu, tiếp tục luyên thuyên: “Vậy ngày đó huynh, bình thường thì làm cái gì được?”.

Y vẫn cứ cười nhè nhẹ: “”Không làm cái gì hết”.

Tôi hơi sững sờ: “Vậy suốt cả vạn năm, huynh đều là như vậy… một mình?”.

Dừng một lát, rủ mi, thoáng lặng thinh, Liễu Trần lại thản nhiên nói: “Thật ra, cũng có chuyện để làm”.

“Là chuyện gì?”.

Nhưng y chỉ cong khóe môi, cầm bút chấm mực, không hề trả lời.

Tôi cũng ngại hỏi lại, nhưng mà khi đường nhìn rơi vào bàn tay cầm bút của y, chẳng biết vì sao trong đầu bỗng nhiên xao động: “Loài người đều muốn học cùng lúc cả cầm kỳ thi họa, huynh cũng không thể bên trọng bên khinh mà cần phải phát triển toàn diện mới được, ngày mai bảo Liễu Khiếm mua về một cây đàn đi”.

Khoảnh khắc y đặt bút xuống giống như mang theo chút do dự, gương mặt vẫn không biến sắc, nhưng nét bút lại đột ngột miết mạnh, tạo nên một đường núi xa đen thẳm, mỉm cười đáp lại.

Bốn kẻ không phải con người sống chung tại nông trang tiểu viện hôm nay mặc dù không ăn không uống cũng không chết đói được, có điều đều đã hóa thành hình dạng con người hết, nên càng không ngại trải nghiệm toàn bộ cuộc sống bình thường của loài người.

Nhận thấy xuống bếp nấu cơm việc quá đánh đố năng lực chịu đựng oanh tạc của căn bếp nhỏ, chúng tôi nhất loạt đồng ý làm lũ ăn cơm tiệm đáng hổ thẹn, đồng thời nhất loạt thông qua để cho kẻ ít tuổi nhất là Liễu Khiếm đảm nhiệm trọng trách mua các thứ từ đại tửu lâu trong thành về.

Liễu Khiếm từng cực lực phản kháng, kết quả bị Kim Linh dùng vũ lực trấn áp, cuối cùng chỉ có thể cam chịu số phận.

Có điều sau khi chạy sô được hai lượt, cậu nhóc đã yêu sâu sắc công việc có tương lai này. Bởi vì trong quá trình thực hiện công việc này, nó càng thêm hiểu rõ tướng mạo của mình được hoan nghênh cỡ nào nghiêng nước đổ thùng cỡ nào trẻ không tha già không bỏ hấp dẫn cả nam lẫn nữ thế nào, dựa vào cái mặt nhỏ này, ngay cả cọng hành nó mua cũng tươi ngon hơn người ta nữa…

Hơn nữa rất nhanh, nó đã tìm được nơi có thể phát huy tối đa ưu điểm của bản thân mình – chốn Phong Nguyệt lâu ngập tràn hương sắc.

Những khoảng thời gian trống phải đợi quán cơm nấu nướng đóng gói đồ ăn, nó thường chạy đến cửa sổ sát đường của Phong Nguyệt lâu mà thản nhiên ném lại một nụ cười tán tỉnh cho những kẻ ham mỹ sắc chật ních bên ngoài, đây quả thực là khoản thu nhập rất lớn.

Ngoài việc có lòng tin cháy bỏng đối với khuôn mặt xinh đẹp của mình, Liễu Khiếm còn không quên công kích ngày càng nặng nề đối với cô người chim tính nóng như lửa Kim Linh, để rồi sau đó lần nào cũng đều không ngoài dự đoán cũng không có ngoại lệ mà kết thúc bằng việc bị mổ cho nó u nhọt đầy đầu.

Đối với cách suy nghĩ ấu trĩ của thằng bé về việc thiếu nam hoài xuân đi qua sẽ khiến cho những thiếu nữ đang độ thanh xuân mơn mởn cảm thấy vừa ghét vừa giận mất hết cảm giác tồn tại, bà già như tôi cũng chỉ có thể bày tỏ thái độ không nỡ nhìn thẳng.

Có điều chuỗi ngày của Liễu Khiếm ở Phong Nguyệt lâu cũng không phải hoàn toàn mắc toi, chí ít kỹ năng bày tỏ tình cảm của nó cũng được cải thiện không ít.

Ví dụ như lúc bị Kim Linh đuổi theo liên tục đấm đá điên cuồng, nó vẫn không quên cợt nhả mà gào lên làn điệu Thập Bát Mô[3]: “Đánh là thương mắng là yêu, không đánh thì không thương không yêu. Tiểu Hắc Hắc à lòng của nàng ta hiểu, đến đây đi đến đây đi đến đây mà yêu thương ta đi nào!…”.

Lại ví dụ như, khó có được khoảng thời gian ngắn ngủi hai bên tạm ngừng chiến tranh, thì nó lại bỗng nhiên nỉ non mấy lời tâm tình ướt át: “Tiểu Hắc Hắc nàng biết không, nàng chính là trời của ta đất của ta tâm can của ta mạng của ta, ta nguyện ý làm xuân dược của nàng, nàng có nguyện ý làm song tu của ta không?…”.

Đối với những việc này, thái độ của Kim Linh từ trước đến nay đều vô cùng rõ ràng, đánh cho một trận, lại tặng kèm thêm một câu: “Con mẹ nó tiểu tiện nhân cút đi cho ông!”.

Sau đó Liễu Khiếm lại tràn đầy thỏa mãn mà sung sướng cút đi…

Nhưng hôm nay, Liễu Khiếm bị đánh xong lại không cút ngay, mà nháy mắt mấy cái hỏi: “Vì sao nàng luôn đuổi ta cút đi?”.

Kim Linh còn chưa nguôi cơn giận: “Không lẽ ngươi còn muốn bay đi à?”.

“Nhưng ta là cây mà, cây không thể bay, cũng không thể cút qua cút lại đâu”. Liễu Khiếm thở dài xa xăm, không còn biểu cảm thiếu nợ hề hề ti tiện nữa, vì thế mà trên khuôn mặt đẹp đẽ đến có chút quá lố bỗng nhiên hiện ra vẻ phiền muộn, trong giọng nói mềm mại cũng lộ ra chút mất mát: “Cho dù như vậy, cũng có gì không tốt đâu, cây có thể cho chim đặt chân sau chặng đường bay mệt mỏi, cho chim một chốn an tâm nghỉ ngơi, không phải sao?”.

Phỏng chừng Kim Linh chưa từng chứng kiến dáng vẻ như vậy của nó, cho nên nhất thời sửng sốt, một lát sau, mới nghẹn ngào nói: “Chúng ta là chim ưng mà, cho dù… cho dù thật sự muốn tìm cây, cũng không thể tìm cây liễu được, chí ít cũng phải là cây tùng đi”.

“Vì sao?”.

“Với thân thể nhỏ bé của các ngươi, cùng lắm cũng chỉ có thể cho mấy loài như chim sẻ nghỉ chân chốc lát mà thôi.”

Liễu Khiếm ưỡn ngực, tỏ ý không phục.

Đại khái là bị ảnh hưởng bởi sự khác lạ vừa rồi của Liễu Khiếm, người vẫn luôn tuân thủ đúng nguyên tắc “không phục thì đánh đến bao giờ phục mới thôi” như Kim Linh lại trở nên tốt bụng một cách kỳ lạ, quyết định đi con đường dùng lý lẽ để thu phục lòng người.

Thế là cả hai đều tự biến ra nguyên hình, chim ưng vỗ cánh, đánh xuống cành liễu rủ.

Sau đó…

Rắc!…

 

Chú thích:

[1] Khiếm là nợ.

[2] Lấy ý từ câu “nhân như kỳ danh”, nghĩa là người cũng như tên, người nào tên ấy, tác giả chuyển thành “thụ như kỳ danh”, nghĩa là cây cũng như tên.

[3] Nguyên văn là “Thập Bát Mô” (mười tám điệu sờ) – một khúc hát dân gian có ý hài hước dung tục được lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, hiện nay có rất nhiều dị bản cả về ca từ lẫn làn điệu. Trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký của nhà văn Kim Dung, Vi Tiểu Bảo thường xuyên ngâm nga Thập Bát Mô: “Hát lên tất tần tật những lời nhảm nhí; nghe ta hát mười tám điệu sờ; đưa tay sờ làn tóc bên má em… đưa tay sờ đôi mày ngài của em…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp