LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 25

trước
tiếp

Đối với việc bản thân vừa không cẩn thận chút là đã thành gánh nặng không thể đỡ nổi trong đời người khác, Kim Linh tỏ ra rất lấy làm tiếc.

Chuyện này tuy nói trên cơ bản là do Liễu Khiếm tự chuốc lấy, nhưng tận mắt chứng kiến cái dáng dấp vốn liễu yếu đào tơ của nó thiếu chút bị gãy thành hai đoạn mà càng lộ ra vẻ thảm thương gầy yếu, Ưng muội muội chắc hẳn ít nhiều cũng có chút không đành.

Vì vậy tiểu viện cả ngày tràn ngập khói súng cuối cùng cũng bước vào thời đại hòa bình sống chung xiết bao tươi đẹp, khiến tôi nhất thời thiếu chút không thể tiếp thu.

Liễu Khiếm không hổ là tiểu tiện nhân ma quái, sau khi bị thương, nó không từ bất cứ thủ đoạn nào mà lộng hành ngang ngược, này thì yếu ớt này thì mỏng manh này thì hùng hồn trắng trợn…

Mà Kim Linh chứng kiến toàn thân nó lúc nào cũng toát ra cái vẻ “đến đây đến đây ta khó chịu quá nàng đến đánh ta đi”, tuy rằng vẫn thường rơi vào trạng thái điên cuồng xù lông không thể kiềm chế nổi, nhưng cùng lắm cũng chỉ tiến hành trừng phạt trên lời nói mà trước sau không có phát động tàn sát bằng vũ lực, có thể nói đây chính là kỳ tích lớn nhất ngày tận thế rồi.

Tiểu liễu thụ gãy mất thắt lưng, phần lớn thời gian đều phải hóa thành nguyên hình mà chôn dưới đất nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên nhiệm vụ mua bán vinh quang mà gian khổ hàng ngày đành phải giao cho kẻ rảnh rỗi nhất trên đời này là tôi.

Thỉnh thoảng, nếu như Liễm Trần rảnh rỗi thì cũng sẽ cùng tôi vào thành đi dạo.

So với người thường trà trộn vào nhân gian như tôi, sự hiểu biết của Liễm Trần đối với thế giới phàm tục này đương nhiên là ít ỏi đến thảm hại.

Tạm thời chưa tính đến nơi cao quý hoa lệ như thanh lâu không thuộc về phạm trù thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày của bách tính phổ thông, mà ngay cả chuyện ma chay cưới hỏi gần như mỗi người đều phải trải qua một lần, y cũng chẳng biết gì hết.

May mà tòa thành này rất lớn, có đến mấy chục vạn dân sinh sống, không lúc nào là không diễn ra mấy chuyện sinh lão bệnh tử vui buồn hợp tan.

Tôi đặc biệt tìm một ngày ánh dương tươi sáng gió nhẹ phất phơ mà dẫn Liễm Trần đi thăm thú khắp thành, sáng sớm thăm tiệc đầy tháng buổi trưa xem lễ thành hôn buổi chiều ngóng lễ chôn cất, chạng vạng còn ngẫu nhiên chứng kiến một màn uyên ương gặp nhau trên đồng ruộng.

Thật sự chuyến đi này không tệ, tôi rất vừa ý.

Phỏng chừng là khoảng thời gian này cứ phải sớm chiều đối mặt với ba con yêu quái thiếu đứng đắn, mưa dầm thấm lâu, có rất nhiều chuyện kích thích đã không còn đả kích y nhiều như trước nữa. Tuy nói là chưa tới mức trở thành người đen tối, nhưng những lúc thình lình đối mặt với những bức đông cung đồ sống, y cũng biểu hiện được tố chất tâm lý vững vàng cho dù núi băng sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc, thực sự có thể nói là tiến bộ khả quan.

Đương nhiên, cũng có thể là do trước lạ sau quen nhìn nhiều thành thói đó mà…

Y không nói gì mà chỉ kéo tôi ra khỏi đống cỏ khô đang rình trộm, đi liền năm dặm mới dừng lại, mặt mũi không biết là do đi quá gấp mà thành ra mệt mỏi, hay là vừa bị tình cảnh vừa rồi làm cho xấu hổ, hai má lại bắt đầu đỏ bừng đến tận mang tai, ánh lên vầng trăng mờ ảo vừa nhô lên nơi chân trời, trông rất đẹp mắt.

Tôi cố nén kích động muốn sờ vuốt một cái, dõng dạc tuyên bố: “Ta bỗng nhiên hiểu ra một chuyện”.

Liễm Trần ngẩn ra, có lẽ cho rằng tôi muốn bàn mấy chuyện nghiêm túc gì đó, thoáng nhìn qua, ngực hơi phập phồng, đến khi quay đầu lại lần nữa, thì sắc mặt đã dần lấy lại vẻ thản nhiên, lúc này y mới mở miệng: “Cái gì vậy?”.

Tôi nhấn mạnh: “Động phòng hoa chúc là thời khắc đáng giá ngàn vàng, nhất là thời khắc tân lang vén khăn hỉ của tân nương lên, nến đỏ chiếu hồng nhan”.

Y lại ngẩng đầu, khóe miệng hơi giật giật, tựa như muốn nói gì với tôi.

Tôi thì lại xấu xa nhìn y chằm chằm, quan sát thật kỹ gương mặt y giống như bị phủ một tầng đỏ nhạt, ngay sau đó lại rung đùi đắc ý nói: “Cái gì mà đêm xuân ngắn ngủi phù dung ấm áp, cái gì chăn nghiêng sóng đỏ[1] sớm nắng chiều mưa, cũng chẳng bằng cử chỉ cầm thú theo bản năng mà cởi sạch quần áo, cũng lúc vén khăn voan che đầu nhìn ngắm mỹ nhân, hành động hận sao lại biết đến lễ nghĩa Chu công[2] quá muộn màng này thực sự khiến cho người ta cuống cuồng như đấm ngực dậm chân, quả là không đáng tiền không đáng tiền đâu”.

Nét mặt của y nhất thời cứng đờ, chống tấm biển ho hẹ một tiếng, cuối cùng miễn gưỡng bật cười.

Màn đêm đã buông xuống mà chợ đêm vẫn chưa họp, trên đường thiếu rất nhiều bóng người qua lại, nước chảy chân cầu uốn quanh ngõ phố vắng lặng, thoảng nghe trong gió hương đồ ăn thơm nồng.

Xách hộp cơm đi ra khỏi tiểu lâu, tôi thèm nhỏ dãi, muốn nếm trước một chiếc bánh thơm giòn, vài vụn bánh rơi vãi trên vạt áo, vốn định để sau khi ăn xong sẽ phủi luôn một thể, không ngờ Liễm Trần vẫn đi trước tôi nửa bước, còn đang mải mê đưa mắt nhìn thuyền bè qua lại trên sông thì đột nhiên dừng bước, nghiêng người, đưa tay cẩn thận phủi phủi cho tôi, hành động vô cùng tự nhiên.

Tôi gắng sức nuốt cho hết các thứ trong miệng: “Huynh có mắt đằng sau gáy à?”.

Y chuyển đường nhìn về hướng ngọn đèn dầu đang dần in bóng dưới đáy nước trong veo, thuận miệng trả lời: “Cô mà ăn bánh ngọt như vậy, thì kiểu gì cũng có vụn bánh rơi ra thôi”.

Tôi thoáng ngây người: “Hở, thì ra tôi đã tự để lộ hết rồi”.

Y cau mày, bước đến chỗ bờ sông.

Trang phục trắng phau thanh nhã phiêu dật, trong tay lại xách một hộp cơm cồng kềnh đến mức khôi hài, vô cùng không phù hợp. Có điều tôi ở phía sau nhìn lên, lại cảm thấy có chút hài hòa.

Tựa như đế vương tể tướng cao cao tại thượng chốn triều đình, trút bỏ cẩm bào mà mặc áo vải, giữa phố chợ thôn quê xắn tay làm mấy chuyện xách vác thủ công khổ cực, chỉ vì bữa ăn no ấm của một gia đình.

Nam tử trên thế gian này đa phần đều bạc bẽo, một nữ nhân cho dù từ bỏ địa vị cành vàng lá ngọc mà trở thành người vợ tảo tần của anh ta, thì cũng khó đảm bảo sau này không phải chịu kết cục cờ tàn tình lạnh bị người ta ruồng bỏ.

Nhưng mà, nữ tử trên thế gian này lại đều là những kẻ vừa si vừa ngốc, nếu thật sự có một người đàn ông tình nguyện vì mình mà vứt bỏ vinh hoa phú quý, thì chắc chắn sẽ cùng anh ta thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, mãi mãi không thay lòng.

Mà về phần tôi…

Mặc dù sinh ra là yêu, nhưng ít nhiều cũng khó tránh được có chút cố chấp ngu dại của nữ tử bình thường chốn nhân gian. Nếu có ai thật sự bằng lòng vì tôi mà hi sinh rất nhiều, thì tôi có phải trả lại cho người ấy cả đời làm bạn cũng chẳng sao.

Ba mươi dặm sông nước Giang Nam uốn lượn trong thành, toát ra vẻ thanh thoát tuyệt trần như vầng thái dương giữa trời cao sáng lạn, ngay cả khi bị màn đêm phủ xuống thì mảnh đất ấy vẫn cứ phồn hoa náo nhiệt muôn phần, mang theo sự bình an của những năm tháng thái bình thịnh trị cùng với mùi xa hoa buông thả chốn ăn chơi.

Tôi đuổi theo Liễm Trần, lững thững đi dạo bên sông, tới một chỗ rẽ chật trội thì nhìn thấy bên trên có một tảng đá xanh hình vòm.

Thời tiết đầu hạ thay đổi thất thường, chỉ trong chốc lát mây đen đã che phủ trăng sao.

Trong không khí ngập tràn hơi nước ướt át, mặt sông phảng phất được phủ lên một lớp lụa trắng mềm nhẹ như ẩn như hiện, mưa phùn phất xuống như tơ, vừa vặn vẽ nên cảnh tượng Giang Nam yên vũ.

Liễm Trần xòe chiếc ô nan trúc vừa mua ra, cùng tôi sóng vai đứng ở đầu cầu, nhìn những chiếc thuyền hoa sáng trưng đèn đuốc, lặng nghe tiếng sáo trúc du dương.

Tôi nghiêng đầu nhìn y: “Động lòng trần rồi sao?”.

“Hả?”.

“Nhân gian náo nhiệt như thế, chơi vui hơn trên trời trắng toát lạnh tanh nhiều, cho nên mới thường có lắm thần tiên xếp hàng bạt mạng lao xuống đây chơi đó.”

Liễm Trần cười cười, tựa như bỗng nhiên có chút cảm khái: “Ngày đó đúng thật chưa từng nghĩ tới, ở một chốn bị nước từ trên trời đổ ngược xuống tàn phá đến thủng lỗ chỗ như địa giới này, con người lại có thể sinh sôi nảy nở hưng thịnh đến hôm nay”.

“Đại khái, là bởi vì bọn họ cực kỳ chăm chỉ đi”. Tôi tranh thủ thưởng thức rượu đầy tháng và trứng gà đỏ mà chủ nhà mời: “Rõ ràng số mạng ngắn ngủi như phù du, thân thể mềm yếu như giun dế, rõ ràng biết chắc sinh ra là để chờ chết, nhưng mỗi giờ mỗi khắc đều so đo tính toán. Huynh cũng thấy đó, chẳng qua chỉ là vài chục năm tuổi thọ, nhưng lại nghĩ ra lắm ngày lễ lắm quy củ tập tục như vậy. Họ chỉ hận không thể mỗi ngày đều khác biệt, lúc nào nên ăn, lúc nào nên chơi, lúc nào nên gặp phải những chuyện thế nào nên tặng món quà gì nên cười ra sao khóc ra sao… Thứ gì cũng được coi trọng tỉ mỉ. So sánh với những con người tích cực đến tưởng như ẩn chứa trong cơ thể sức mạnh Pháp Tướng như bọn họ, không cần biết là thần linh yêu tinh hay quỷ quái, không cần biết là mạng dài hay dũng mãnh đến đâu, rốt cuộc vẫn cứ thua kém họ rất rất nhiều”.

“Có lẽ…”. Dường như Liễm Trần có gì đó ngẫm ngợi, trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Là bởi vì bọn họ tin tưởng vào luân hồi, tin tưởng vào những tâm nguyện chưa thành của kiếp này, yêu hay là hận, đều có thể tiếp tục vào kiếp sau. Cho nên có lẽ nghĩ theo cách này, thì thực ra loài người mới là thế lực bất tử bất diệt thật sự. Dù sao, vô luận chuyển thế bao nhiêu lần, thất hồn lục phách đều vĩnh viễn không thay đổi”.

Tôi nhìn y, sau đó chậm rãi bóc vỏ trứng gà đỏ, nuốt ực một phát, đấm ngực thốt lên: “Đối với một quả trứng gà mà nói, không cần biết bên ngoài bị nhuộm thành màu gì, bên trong vẫn cứ là lòng trắng thật trắng lòng đỏ thật đỏ. Nhưng đối với một người mà nói, sau khi đầu thai, thì lại không ngừng thay đổi thân phận biến đổi tâm tính, chỉ cần một chén Mạnh Bà thang một chiếc Nại Hà kiều là có thể quên sạch những chuyện trước kia. Như vậy, nếu đã chẳng còn nhớ được cái gì nữa, thì cho dù hồn phách vẫn như trước, còn có liên quan gì với người đã chết kia?”.

Không biết có phải nguyên nhân là ở trong mưa hay không, giọng nói của Liễm Trần có chút xa xăm: “Chỉ cần hồn phách còn đó, chung quy… vẫn còn cơ hội nhớ lại…”.

“Đã vào vòng luân hồi, tức là sống lại một lần, những chuyện đã qua đáng ra nên xóa hết”. Từ khi quen biết tới nay, y chẳng bao giờ thật sự tranh luận với tôi chuyện gì, lần này lại bất ngờ kiên định như vậy thật là hiếm thấy. Về tình về lý, có vẻ như tôi nên bật cười ha ha mới phải, dù sao chỉ là chủ đề vu vơ tùy hứng nhắc đến mà thôi. Nhưng, tôi lại cứ không nhịn được, thậm chí tựa như tồn tại một thứ lạnh lùng không sao hiểu nổi: “Về phần cái gì kiếp trước kiếp này, cái gì tình duyên nhiều kiếp, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi, chẳng qua… chỉ là một loại ích kỷ tự cho là đúng của một kẻ không muốn quên với một người đã bắt đầu cuộc sống mới!”.

Liễm Trần lặng lẽ một lúc lâu mới nhẹ nhàng mở miệng, không biết là hỏi tôi hay là tự hỏi chính mình: “Thật… như vậy sao?”.

“Tự mình khăng khăng đòi làm thứ tan thành mây khói, lại còn trăm phương ngàn kế buộc người khác phải nhớ đến những chuyện đã thành tro từ tận đời trước, không phải là ích kỷ, chẳng lẽ lại là yêu?”. Tôi nhìn dòng sông xuân lất phất mưa bụi, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên u ám không hiểu nổi, giọng điệu lại càng thêm chua ngoa: “Cho dù giống như Tên Mập Chết Tiệt vậy, hi sinh tất cả đổi lấy lại cho người kia được bình yên một đời, làm sao không phải là một loại ích kỷ tự an ủi bản thân vậy? Nếu ta là cô xà yêu đó, tất sẽ tình nguyện hồn phi phách tán vạn kiếp bất phục, cũng không muốn sống mà quên hết tất cả, vô tri vô giác. Mặc dù tình yêu giống như thạch tín nát ruột đứt gan, mặc dù căm hận đã trở thành giòi gặm trong xương tủy, mặc dù lúc nào cũng như bị đày đọa dưới địa ngục A Tỳ, ta cũng nhất định phải nhớ cho thật kỹ. Bởi vì với ta mà nói, nếu không thể sống một cách quang minh chính đại, thì không bằng cứ chết một cách gọn gàng dứt khoát cho xong!”.

Gió từ mặt sông thổi tới, mang theo hơi ẩm dày đặc, cho dù mới là đầu hạ, nhưng thổi qua cũng khiến người lạnh toát.

Tôi nghe thấy vài tiếng ho nhẹ cố đè nén vang lên bên tai, lấy lại bình tĩnh, thoáng nhìn qua, vừa lúc thấy được những ngón tay thon dài đang cầm cán ô đã trở nên trắng bệch.

Vì vậy, nỗi u ám bất tri bất giác trong lòng dần tản đi, tôi thầm thở dài, lập tức đưa tay lên chỉ vào hai ngọn đèn lồng dưới mưa bên bờ sông đối diện, làm một đứa ngốc ngoan cố thử rồi lại bại nhưng bại rồi vẫn thử: “Cho nên, làm yêu quái chúng ta vẫn tốt hơn, đằng nào cũng chỉ có kiếp này mà không có kiếp sau, không cần đối mặt với những chuyện nhức đầu như vậy. Huynh nói có đúng không?”.

Một lúc lâu sau, Liễu Trần mới “ừm” một tiếng rất nhẹ rất nhẹ.

“Được rồi đi thôi, nếu không đôi tiểu oan gia ở nhà mà chứng nào tật nấy cấu véo nhau thì không có khán giả nào được yên đâu”. Tôi xoay người chậm rãi bước xuống cầu, thong thả nói: “Cậu sói xám và cô thỏ trắng cũng đã nảy nở gian tình rồi, nói không chừng một ngày nào đó, thần tiên và yêu quái cũng có thể động phòng với nhau luôn!”.

Khả năng mỗi ngày đều bị tôi cho ăn ba bữa trêu ngươi lại thỉnh thoảng tăng thêm bữa phụ chọc ngoáy khiến thần kinh tê liệt rồi, Liễm Trần không thèm nhìn tôi mà chỉ im lặng bước tiếp. Nhưng y vẫn chỉ cách tôi khoảng nửa thân để tiện che dù cho tôi.

Xuống dưới chân cầu, trên mặt đường lát đá có một cái hố nhỏ, bên trong đọng đầy nước mưa.

Tôi tình cờ liếc mắt nhìn, toàn bộ đều ánh lên sắc đỏ.

Tựa như là, cách một lớp khăn hỉ, nhốt tôi vào trong một cái lồng…

Sửng sốt, dừng lại, lại nhìn kỹ, nhưng chỉ thấy dưới mặt hồ lăn tăn xao động từng giọt mưa phùn, trên đầu là tấm dù nan trúc bọc giấy dầu, che trọn toàn thân tôi, đưa tôi vào một mảnh trời riêng không mưa không gió.

Quay đầu nhìn về phía Liễm Trần, tóc tai y đều ẩm ướt, nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy?”.

Tôi cười đáp: “Hoa mắt”.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn “bị phiên hồng lãng”, nghĩa là chăn gấm màu đỏ trên giường không ngay thẳng, nhìn giống như những đợt sóng.

[2] Nguyên văn “Chu công chi lễ”: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ – lễ nghi của Chu công”. “Chu công chi lễ” hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp