LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 23

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 23

Đôi tiểu oan gia đánh nhau đến bùn đất tung tóe khắp nơi, Liễm Trần không biết đi đâu “ngắm phong cảnh” lại đột nhiên xuất hiện, đưa tay lau sạch vết dơ trên quần áo và đầu tóc tôi, mỉm cười: “Thật không ngờ, các cô thật sự quen biết nhau”.

Tôi liền kể lại qua quýt chuyện xảy ra ngày trước cho y.

Liễm Trần nghe xong thì rõ ràng sửng sốt: “Ý của cô là, người mà cô nương ấy muốn tìm chính là… Côn Bằng?”.

“Tuy rằng chỉ là suy đoán, có điều khả năng tính ra cũng cao đấy”. Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “À phải rồi, huynh không phải cũng là lão già cùng thời với tên quái vật thượng cổ ấy sao? Huynh có quen biết thằng cha ấy không? Có biết gã đi đâu không? Có thể tìm ra gã không?”.

Nhưng mà đối với câu hỏi dồn dập của tôi, Liễm Trần tựa như hoàn toàn không chú ý, chỉ lặng lẽ bước dọc theo bờ đê thật chậm thật chậm, mỗi một lần đặt chân xuống, đều phảng phất nặng tựa ngàn cân, giống như không còn sức lực nhấc chân lên chút nào nữa, nhưng mà, mỗi một lần lại vẫn gian nan mà kiên định bước một bước tiếp theo.

Nhiều lần như vậy, giống như mãi mãi không ngừng nghỉ.

Tôi đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng gầy yếu bước đi một mình giữa trời đêm tiết xuân ấm áp, không biết tại sao, lòng tôi bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu gặp y ở chỗ Tên Nát Rượu ngày đó, y lặng lẽ cô độc giữa ngút ngàn băng tuyết xung quanh.

Khi đó y nói, nguyên nhân là vì, bạn thân đã khuất.

Cố nén nỗi bất an đang dâng lên trong lòng, tôi đuổi lên phía trước, cười thoải mái: “Thật ra thì, Côn Bằng hay không Côn Bằng đều là do chúng ta tưởng tượng lung tung mà thôi, Tên Mập Chết Tiệt lúc đó cũng chỉ là vì muốn thoát thân mà nói bừa gạt người. Nói không chừng thằng cha ấy căn bản chỉ là quả cầu khốn khiếp chuyên đi lừa thiếu nữ ngây thơ thì sao? Lừa người ta xong lại sợ gặp rắc rối, cho nên mới tìm con sông dòng biển nào đó các loại để núp vào, dù sao thì chim ưng cũng đâu thể lặng xuống nước đúng không… À phải rồi, giống như tiểu cô nương đó nói, chẳng qua chỉ là một con cá mè hoa đầu to óc bé mà thôi…”.

“Cá mè hoa… đầu to óc bé…”. Liễm Trần đột nhiên ngừng lại, khẽ nở nụ cười giống như nghe được chuyện gì thú vị lắm, giọng nói đột nhiên trở nên khàn đục: “Thì ra điều thất ước mà huynh ấy nói, chính là không thể cùng cô nương mà mình yêu thích, sát cánh tung bay”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp