VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 14

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cậu ấy đột nhiên vén áo tôi lên, nhiệt tình hôn xuống, hàm răng nhẩn nha cắn mút, đầu lưỡi tùy tiện khiến tôi run rẩy tê dại, cảm giác khô nóng không sao chịu nổi. Tôi khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại rồi phát ra những tiếng rên rỉ như than vãn… Tôi thực sự càng ngày càng không thể chống nổi sự khiêu khích của cậu ấy rồi.

Trịnh Diệu Dương tiếp tục khuấy động những đợt sóng tình. Cậu ấy quen thuộc từng tấc da thịt trên cơ thể tôi, có nếm bao nhiêu lần cũng không chán. Đầu lưỡi cậu ấy khéo léo vẽ vòng quanh rốn, cơ bụng chịu sự kích thích quá độ mà không ngừng phập phồng, cổ họng tôi không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ rên rỉ, tôi luồn ngón tay vào mái tóc cậu ấy, cổ vũ cậu ấy tiếp tục.

Cậu ấy nửa quỳ xuống, thong thả kéo khóa quần tôi, gạt đi tầng phòng bị cuối cùng khiến dục vọng của tôi trần trụi trước ánh mắt cậu ấy. Tôi mở mắt, cúi đầu chạm vào ánh nhìn đầy soi xét kia. Ngay trong khoảnh khắc xúc động, sóng tình kích thích nhanh chóng đan xen cuộn trào, cậu ấy chớp ánh mắt rực cháy, dịu dàng ngậm lấy dục vọng của tôi.

“Ưm…” Tôi gắng điều hòa nhịp thở, có cảm giác trời đất quay cuồng, cậu ấy thì cứ từng chút một dập tắt lý trí tôi, cả tư thế lẫn cách làm này đều quá mức suồng sã, khiến cho sự hưởng thụ được đẩy đến đỉnh điểm. Hoặc giả sự thoải mái trong tâm lý cùng điên cuồng của các giác quan đã kích thích khoái cảm sinh lý ấy đạt đến cao trào. Tôi vội vã cởi hết những mảnh che đậy sót lại trên thân thể, cúi đầu nhìn cậu ấy đang ở dưới háng mình, luồng nhiệt nóng chưa từng thấy bốc lên hừng hực, tôi không nhịn được mà rướn cong thắt lưng hưởng thụ, toàn thân đắm chìm trong khoái cảm tột cùng. Trong lòng đầy thỏa mãn khiến tôi vô thức cử động mỗi lúc một nhanh.

“A!” Tôi gần như đã lên đỉnh, cậu ấy ôm eo tôi, tôi như bị nhấn chìm trong nước lũ, cuồng loạn tràn ngập đỉnh đầu, tình ái không thể gọi tên cứ thế phun trào…

Màn đêm phủ xuống, gương mặt đôi bên đều bị dung hòa trong bóng tối, không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt nhau.

“Ngày mai… tôi phải đưa Trần Dương đến trường nội trú.” Tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

“Tôi đi cùng anh.” Cậu ấy đứng dậy, quàng tay qua cổ, cúi đầu hôn lên bả vai tôi.

Tôi cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn sẵn sàng, mà dục vọng của cậu ấy cũng đã ngẩng đầu không thể kiềm chế được. Cậu ấy đột ngột thả tôi ra, lùi lại một bước bắt đầu tự cởi sạch áo quần rồi chăm chú nhìn vào mắt tôi, ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới đây!”

Tôi thở khẽ một hơi, vươn người áp môi lên yết hầu cậu ấy, mút vào thật mạnh, cậu ấy không ngờ tôi chơi chiêu này, không khỏi bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

“A!” Tôi mỉm cười trượt tay dọc theo cột sống cậu ấy đi xuống, dừng lại xoa nắn ngay tại bộ phận hoàn mỹ gợi cảm nhất, ban đầu cậu ấy không phản ứng gì mấy, nhưng càng về sau càng khó nhịn, bèn chụp lấy cánh tay tôi, nét mặt hiện ra ý cười, thực chất lại là cảnh cáo. Tôi thì cứ mặc kệ, chuẩn bị tấn công đợt tiếp theo, nhưng đột nhiên lại bị cậu ấy kéo đến ghế sô pha. Cậu ấy đẩy ngược tôi xuống, sau đó đè ép lên người tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà gấp gáp: “Anh tính làm gì hả?”

Bàn tay tôi vẫn bướng bỉnh trượt trên lưng cậu ấy, tiếp tục lần xuống dưới, tôi cười giỡn: “Lâu như vậy rồi, còn chưa quen sao?”

Cậu nghiến răng, đè người xuống, dùng nửa thân dưới mà đe dọa tôi: Ăn nói cẩn thận đấy!

“Trần Thạc,” Cậu ấy khàn giọng nhắc nhở tôi: “Ráng một chút.” Một tay cậu ấy nâng thắt lưng tôi lên, tay còn lại vừa tìm được lối vào đã đột ngột lấn tới! Tuy còn chưa vào hẳn nhưng cũng đủ khiến tôi hớp một hơi khí lạnh, phải dùng hết sức nén âm thanh suýt bật ra. Cậu ấy dừng động tác, nhìn tôi đầy căng thẳng, tôi trừng mắt nhìn lại, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng cười lạnh: “Con mẹ nó cậu điên rồi…”

Không ngờ cậu ấy lại kích động đến vậy, tôi siết chặt nắm đấm đang muốn đập cho cậu ấy một trận, chậm chạp nhích người lùi về phía sau, Trịnh Diệu Dương lập tức giữ tôi lại: “Đừng.”

“Lát nữa tôi sẽ đòi món nợ này!” Tôi hung hăng mắng: “Cậu mà còn dám làm càn, tôi sẽ…” Cậu ấy lại dán người lên, động tác lần này dịu dàng hết sức, vừa thúc tới vừa dùng tay âu yếm tôi, tôi biết hôm nay cậu ấy rất hưng phấn.

Cậu ấy không ngừng chuyển đổi góc độ trong cơ thể tôi, tìm kiếm tư thế khiến cả hai bên đều có thể đạt được khoái cảm tột cùng. Đau đớn qua đi là cảm giác gì, tôi và cậu ấy đều hiểu rõ, giống như đã quá quen với lối chinh phục và chiếm hữu điên cuồng này, trở thành động lực cho nhau, càng hung hăng công kích càng khiến chúng tôi mất kiểm soát. Những tiếng rên rỉ trầm thấp không ngừng tràn ra khóe môi, trong trí não chỉ còn dục vọng rực lửa, không còn chứa đựng nổi bất cứ thứ gì nữa. Trong giây phút này, chúng tôi gần như xuyên thấu lẫn nhau, thứ cảm giác hòa quyện không thể thay thế rất nhanh đẩy chúng tôi lên đến cao trào.

“Mau…”

Hình ảnh trước mắt gợi cảm đến vậy khiến Trịnh Diệu Dương buông lỏng hoàn toàn, toàn thân chiều theo cảm xúc phóng túng nguyên thủy nhất. Cậu ấy giao ra chính bản thân mình, tôi cũng mất hết lý trí, đắm chìm vào trong đó.

“A…”Chúng tôi giằng co khoảng chừng mấy chục giây rồi cùng thở hổn hển, hồi lâu không động đậy. Chờ tới khi tỉnh táo lại, tôi quyết định chớp nhoáng, co chân đạp cậu ấy xuống thảm.

Cậu ấy mệt mỏi nằm bẹp dưới đất, coi như cũng thức thời, không hề mở miệng cãi lại.

Tôi chống tay ngồi dậy, nhoài người bóp cổ cậu ấy: “Lần sau còn dám làm bừa như thế nữa, coi chừng tôi không khách khí đâu!”

Cậu ấy đáp lại đầy đểu giả: “Nếu hôm nay anh còn sức trả thù, tôi đây sẵn lòng tiếp anh bất cứ lúc nào.”

Tôi đanh mặt: “Đừng có đắc ý vậy, cậu nghĩ tôi yếu thế sao? Bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn chưa học khôn ra được?” Tôi lật người khỏi ghế sô pha, đè lên cậu ấy, cậu ấy lập tức cảm thấy không ổn, khẽ nhíu mày: “Chết tiệt.”

Tôi cười cúi xuống: “Sao hả? Hối hận? Muộn rồi!”

“Trần Thạc, công việc quan trọng hơn a, sao anh ham chơi vậy?” Bây giờ lại giả bộ đứng đắn dạy dỗ tôi cơ đấy.

“Công việc hả?” Tôi lắc đầu: “Hôm nay sếp cho nghỉ rồi.”

“Gã sếp của anh ngu thật!”

Chúng tôi tiếp tục chiến thêm mấy hiệp, cho đến khi bại cả đôi bên, mất nhiều hơn được. Tôi tỉnh lại thấy toàn thân đau nhức, còn Trịnh Diệu Dương vẫn đang nằm gối trên cánh tay phải của tôi ngủ say như chết, tôi thầm thở dài: Hôm nay xem tài liệu mà không sai chỗ nào cũng coi như kỳ diệu lắm rồi.

Thật ra tôi và cậu ấy lâu nay vẫn luôn sinh hoạt điều độ, đàn ông miệt mài quá cũng không có lợi, nhưng chúng tôi đều là loại không làm thì thôi, hễ làm là giống như củi khô bốc lửa. Tôi phải thừa nhận, phần lớn thời gian đều là do kìm lòng không đậu. Bản thân tôi không phải là một người quá nhiều ham muốn, còn Trịnh Diệu Dương cũng có tính ưa sạch sẽ, “nếp sống không lành mạnh” của chúng tôikhông ít, nhưng một khi đã đụng phải nhau, đôi bên giằng co đến phát chán, không ai chịu nhường bước, cuối cùng tự mình làm khổ mình.

Có tiếng gõ cửa rất dè dặt, tôi đã đoán được là ai rồi, bèn đẩy người bên cạnh ra, mặc quần vào rồi đi tới mở cửa. Tôi dựa vào rầm cửa, ngăn con bé chạy vào trong: “Con muốn làm gì?”

“Dương Dương có ở trong không ạ? Con tìm Dương Dương.”

Giọng con bé hết sức nghiêm túc khiến tôi phải bật cười: “Con muốn hỏi Dương Dương hôm nay có tiễn con đến trường không hả?”

Con bé thò đầu vào ngó trái ngó phải, chúi người tính chạy vào trong: “Con nhìn thấy chú ấytrong phòng ba rồi nha, trên giường kìa, để con gọi chú ấy dậy.”

Bình thường tôi chưa từng để con bé nhìn thấy “Dương Dương” ngủ trên giường tôi. Hôm nay ngoại lệ cho qua, con bé chạy tót vào phòng, bò lên mép giường lay cậu ấy.

“Có phải con heo heo đâu, sao còn chưa dậy chứ?” Con trẻ phê bình quả là thẳng thắn.

Đại khái Trịnh Diệu đã tỉnh dậy từ lúc tôi mới rời giường, cậu ấy uể oải mở mắt, ngồi dậy, nhìn con bé một lượt rồi làm bộ ngạc nhiên thốt lên: “Mặc đồ đẹp vậy đi tìm chú hả?”

“Dì Marlee mới mua cho con đó!” Bộ dạng con bé đắc ý y như gã họ Trịnh nào đó, nó giơ tay muốn kéo cái chăn ra: “Ông mặt trời lấp ló rồi kìa, mau thức dậy đi nào!”

Tôi giật mình, vội sải bước tới ôm ngang eo Trần Dương bế bổng con bé lên. Tuy dáng người Trịnh Diệu Dương rất tuyệt, nhưng Trần Dương còn chưa đến tuổi có thể thoải mái ngắm nhìn cơ thể trần trụi của người khác phái, có vài hình ảnh không hợp với trẻ con cho lắm.

Tôi công kênh con bé ra ngoài, nó cứ hỏi luôn miệng: “Khi nào con phải đến trường? Ngày mai mới đi có được không?”

Hơn chục phút sau, Marlee ôm siết Trần Dương không chịu rời, còn chặt hơn cả ôm cái túi xách hàng hiệu của cô ấy nữa, tôi trông cảnh tượng một lớn một nhỏ bịn rịn như thế cũng thấy buồn cười. Trịnh Diệu Dương xuống lầu, trông vô cùng khoan khoái, coi bộ trận chiến đêm qua không để lại hậu quả gì rõ rệt. Cậu ấy đi đến bàn ăn, tiện tay cầm luôn miếng sandwich kẹp giăm bông bị tôi cắn dở hai miếng trên đĩa.

“Này này, cậu không tự vào bếp lấy được à?” Gã này đã quen thói giật đồ từ miệng tôi rồi.

“Không.” Cậu ấy tỉnh bơ đáp, tiện tay cầm nốt tách cà phê của tôi lên uống.

“Hừ!” Tôi đứng lên đi vào bếp.

Marlee đột nhiên bật cười khanh khách: “Hai anh thật giống vợ chồng…”

“Marlee ngậm miệng lại.”

“Marlee em câm ngay.”

Tôi và Trịnh Diệu Dương cùng lúc cảnh cáo cô ấy bằng cái giọng đầy uy hiếp.

Đến giờ cô ấy mới chịu buông Trần Dương ra, cười lớn hơn: “Thật ăn ý quá, hai người các anh thật là… ha ha…”

“Dì Marlee làm sao vậy?” Trần Dương hơi khó hiểu.

“Nghe nói con sắp đi học rồi, dì vui sướng quá đó mà.” Trịnh Diệu Dương thừa cơ ly gián.

Cô ấy vội vàng ngừng cười cãi lại: “Anh nói bậy bạ gì đấy?”

Tiểu Trần Dương không hề lung lay: “Dương Dương là con heo con, làm biếng nằm lỳ trên giường A Thạc không chịu dậy.”

“Hả?” Marlee trợn trừng mắt hết nhìn tôi lại nhìn cậu ấy, cuối cùng hét toáng lên: “Hai anh! Hai anh làm phụ huynh kiểu gì đó? Để tiểu Trần Dương nhìn thấy cảnh tượng hạn chế khán giả vậy hả, hai anh có biết nó còn chưa trưởng thành hay không?! Hai anh có biết như vậy là làm vẩn đục tâm hồn trong sáng thuần khiết của con bé không? Ngay đến em… ngay đến em còn chưa được xem! Thật tức chết đi được!” Nói rồi cô ấy ôm chầm lấy Trần Dương đang tròn mắt nhìn mình diễn màn ướt át: “Cục cưng ơi, con có phúc hơn dì rồi này.”

“Marlee lên cơn gì vậy?” Diệu Dương vừa gặm đồ ăn vừa hứng thú nhìn tôi.

“Chắc yêu đương quá đến hỏng não rồi.”

“Là thằng cha Phùng Bằng Phi vẫy vùng giới giải trí đó à?” Có người tỉnh bơ nói luôn đáp án, khiến Marlee vừa nghe đã ngẩn người, bước tới bên cạnh Trịnh Diệu Dương nhìn chằm chằm cậu ấy.

“Bằng Phi là người đàn ông rất tốt, anh đừng có nói về anh ấy thế.”

“OK, anh rút lại lời đó.” Cậu ấy đầu hàng, đứng dậy quay đầu lại: “Trần Thạc, đi bây giờ đúng không?”

“Ừ.” Tôi cười đi theo, cũng không định vừa sáng ra đã châm ngòi chiến tranh.

“Hành lý của Trần Dương mấy hôm trước em đã gửi đến trường rồi.” Marlee dắt con bé đi ra, sau đó bốn người chúng tôi cùng thong dong đến trường nội trú.

Đưa Trần Dương vào lớp học mất rất nhiều sức lực, ép buộc dỗ dành đều không ăn thua, con bé cứ bám dính lấy tôi, nước mắt nước mũi quẹt tèm nhem lên áo tôi, đương nhiên Trịnh Diệu Dương cũng nhận được đãi ngộ y như vậy, Marlee thì rất không đành lòng mà vuốt tóc con bé. Giáo viên đi ra thấy bộ dạng kỳ cục của ba người lớn chúng tôi cũng không khỏi hoang mang.

Mọi việc xong xuôi, Marlee lại bắt đầu nói xằng nói bậy: “Yên tâm, Trần Dương có hai người cha đẹp trai thế này, thầy cô cũng khó mà đối xử tệ hại với con bé được, đúng ra hai anh phải đến trường nàythể hiện từ lâu rồi mới phải, coi như tạo điều kiện ưu tiên cho Trần Dương. À đúng rồi, cô giáo trẻ kia vừa nhìn thấy Trần Thạc là mắt đã lóe sáng, Diệu Dương, anh có nhìn thấy không? Trông thèm khát lắm.”

“Này, em không bớt miệng đi được à?” Cậu ấy chịu hết nổi.

“Không được.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp