VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 15

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Trong xe đang chuyện trò ầm ĩ thì di động của tôi đổ chuông, bên kia đi thẳng vào vấn đề: “Trần Thạc, là tôi, Phùng Bằng Phi đây. Cậu có thời gian không? Tôi cần nói chuyện với cậu.”

“Xảy ra chuyện gì à?” Tôi lập tức ý thức được việc mình nhờ anh ta không dễ chút nào.

“Tòa báo đó có hậu thuẫn rất mạnh, báo lại đang bán chạy, bọn họ không chịu thỏa hiệp, trừ khi…”

“Trừ khi?”

“Trừ khi cậu và Trịnh Diệu Dương mở họp báo với phóng viên để làm rõ sự thật, bọn họ mới không bám dính lấy hai cậu nữa, bởi vì trình tự đưa tin của họ hoàn toàn hợp pháp.”

“Rõ ràng bọn họ cố tình xâm phạm riêng tư mà! Mẹ nó, còn có nhân quyền không?!” Tôi đấm mạnh cửa xe, Trịnh Diệu Dương đạp phanh, Marlee sửng sốt nhìn tôi. “Tôi thấy lần này bọn họ không phải chĩa vào hai cậu, mà muốn nhắm vào Trụ Phong, có kẻ vung tiền muốn báo thù riêng!”

“Cũng không loại trừ khả năng này, tình hình đang trở nên rất xấu, phải kịp thời tìm cách xử lý mới được, tôi giúp cậu tổ chức họp báo với phóng viên.” Anh ta bình tĩnh trấn an tôi.

“Có phải đầu óc anh cũng phát sốt rồi không? Họp báo hả?” Tôi lập tức nóng mặt: “Muốn tôi bộc bạch tấm lòng trước mặt đám phóng viên khắp cái đất cảng này? Mẹ kiếp còn lý lẽ gì cơ chứ, đời tư của tôi liên quan mẹ gì đến lũ đó?!”

“Cậu đừng kích động, tôi sẽ bố trí người viết kịch bản, yên tâm.”

“Thế nghĩa là sao?”

“Xã hội là cái sân khấu nhiều lớp thôi, không diễn không được.”

Tôi im lặng một lát rồi đáp: “Bọn tôi bàn bạc đã rồi trả lời anh sau.”

“Được, chiều nay tôi chờ tin cậu.” Anh ta cúp máy.

“Marlee.” Trịnh Diệu Dương đột nhiên cất tiếng ra lệnh: “Em về trước đi.”

Marlee lập tức xuống xe, vỗ vỗ vai cậu ấy rồi sải bước đi.

“Phùng Bằng Phi bảo chúng ta mở họp báo để dẹp yên vụ kia.”

“Phải làm to chuyện đến mức ấy mới giải quyết được à?” Mắt cậu ấy ánh lên tín hiệu nguy hiểm: “Lũ đó cố tình bới móc đúng không?”

“Có kẻ đứng sau giật dây.”

“Mẹ nó chứ, đúng là chẳng được ngày nào yên ổn.” Cậu ấy nhìn tôi: “Phải cẩn thận.”

“Cậu đồng ý sao?” Tôi lắc đầu: “Tôi không nghĩ đây là hành động sáng suốt đâu.”

“Anh sợ đám bên Mỹ nghe được tin tức sẽ mượn cớ làm khó tôi? Hờ, tôi nghĩ bọn họ biết từ lâu rồi. Đám người đó nhanh tai nhanh mắt lắm, có gì không biết đâu. Nói không chừng, vụ bão táp truyền thông này cũng là do đám ấy khuấy lên cả.”

Đúng là có khả năng này: “Chúng ta có cần khớp lời thoại trước không?”

“Anh thấy cần à?”

Tôi lấy tay bịt mắt, cười phá lên: “Trịnh Diệu Dương, ở chung với cậu tôi thấy cuộc sống thật kích thích quá.”

Chiều hôm đó trở lại công ty, tôi và cậu ấy tạm thời gác việc riêng lại để bàn bạc việc khởi công lô đất số chín.

“Có bản phân tích hoàn vốn và lợi nhuận chưa?”

“Ừm, lập cùng với tài liệu mời đối tác rồi.” Tôi vứt bản phác thảo lên bàn cậu ấy rồi ngồi xuống bên cạnh: “Có vài tổ chức thương mại Đông Á đã thảo luận với tôi, nhưng tôi chưa hứa hẹn gì với bọn họ cả.”

“Cẩn thận một chút cũng tốt, tạm thời cho vào danh sách đối tác tiềm năng đi, chờ quyết định xong hạng mục này mới trả lời họ sau.” Cậu ấy gõ gõ mặt bàn: “Vụ mời đối tác này để anh toàn quyền phụ trách.”

“Xong bảng tiến trình rồi, cậu xem đi.” Tôi mở kẹp tài liệu, lấy một tập ra: “Có chỗ nào không hợp lý chúng ta sẽ mở lại cuộc họp hội đồng quản trị.”

Cậu ấy đột nhiên ngả người dựa qua, vòng tay ôm ngang thắt lưng tôi: “Hai ngày nữa chúng ta phải đối mặt với truyền thông rồi, anh sợ không?”

“Cậu hỏi tôi?” Tôi cười: “Rằng tôi có sợ không?”

“Đến lúc đó anh đừng có quay lưng không nhận mặt tôi.”

“Dừng.” Tôi tách khỏi thân thể nóng rực của cậu ấy, chuyển sang đầu bàn bên kia: “Tôi đi lấy bản kế hoạch DM chỉnh sửa lại, cậu ngồi đây nghiên cứu báo cáo đi.”

“Trần Thạc.” Cậu ấy gọi giật lại khi tôi đã ra đến cửa: “Quan hệ của chúng ta có thể phải công khai sau cuộc họp báo lần này, anh chuẩn bị tâm lý chưa?”

“Thảo nào cậu hỏi tôi có sợ không.” Tôi dừng bước quay đầu nhìn cậu ấy: “Trịnh Diệu Dương, giờ hối hận rồi à? Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, không kịp nữa rồi.”

“Tôi biết. Nếu danh tiếng và hoạt động của Trụ Phong bị ảnh hưởng vì vụ này, anh phải chịu trách nhiệm thu dọn đó.”

“Được, tôi chịu trách nhiệm.” Tôi ung dung phất tay ra khỏi phòng.

Cuối cùng chúng tôi quyết định đẩy buổi công bố dự án lô đất số chín lên trước thời hạn, nhân cơ hội giới thiệu luôn tổng thể khu căn hộ do tôi phụ trách, sau đó để Trịnh Diệu Dương và hai quan chức cao cấp của chính phủ thuyết minh cụ thể về các giai đoạn xây dựng công trình này.

Chúng tôi cũng đã đoán trước được trong cuộc họp báo sau đó, phóng viên tự do đặt câu hỏi rất có thể sẽ dẫn đến những “tình huống bất ngờ”.

Hai ngày sau, cuộc họp báo diễn ra.

Quả nhiên vừa công bố một giờ tiếp theo sẽ có phần “câu hỏi tự do”, lập tức có một phóng viên của báo cảng đứng lên, ban đầu nêu những câu hỏi thông thường liên quan đến những dự án đầu tư trước mắt, sau đó lái sang vấn đề khác một cách đầy điệu nghệ: “Trịnh tiên sinh, gần đây có một số tờ báo rất quan tâm đến đời tư của ngài, ngài có cảm thấy chuyện này sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, gây ra hậu quả xấu hay không?”

“Tôi không rõ anh đang nói ‘xấu’ là về mặt nào?” Trịnh Diệu Dương trả lời khá ung dung, sự áp đảo của cậu ấy khiến cả khán phòng lập tức yên tĩnh lại: “Trong số những người đến đây nghe chúng tôi công bố hạng mục đầu tư mới, có bao nhiêu người thật sự quan tâm đến năng lực của Trụ Phong cũng như chính bản thân hạng mục này? Còn bao nhiêu vị tới để thăm dò xem đời tư của chủ tịch có ảnh hưởng thế nào đến dự án?”

Rất nhiều người cười rộ lên.

Tay phóng viên kia hơi bối rối, không chịu thua mà chuyển ngay mũi dùi sang tôi: “Vậy Trần tiên sinh ngài thấy sao? Ngài có cảm thấy bị ảnh hưởng bởi những bài báo gần đây không? Nếu như tin tức hoàn toàn là bịa đặt, vì sao hai ngài không tỏ rõ lập trường với mọi người?”

Tôi nhìn quanh khán phòng, mỉm cười: “Vậy tôi cũng mạo muội hỏi các vị một câu: Có bao nhiêu vị ở đây thường quan tâm đến mấy trang báo giải trí?” Trong khán phòng bắt đầu vang lên tiếng bàn xán xôn xao, nhưng không có ai trả lời: “Nếu mọi người đã chẳng buồn ôm sở thích này, vậy cớ gì phải để ý mấy bài báo đó viết gì. Cảng ta còn vô số mảnh đời cơ cực, nếu như có thể góp vui cho họ những lúc trà dư tửu hậu, theo đúng sứ mệnh phục vụ công chúng của Trụ Phong, thì tôi đây tình nguyện hi sinh.”

Trong khán phòng lại rộ lên tiếng cười.

Một nhà báo nữ có vẻ sành sỏi đứng dậy: “Xin hỏi Trần tiên sinh, ý của ngài có phải là, ngài và Trịnh tiên sinh không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới hoặc bạn bè bình thường đúng không?”

Mọi người đều nín lặng, đầy ngạc nhiên nhìn lên chúng tôi đang ngồi cách nhau hai mét.

Lúc này Trịnh Diệu Dương đột nhiên xen vào: “Xin hỏi, vị tiểu thư này có phải do ‘Tuần san X’ cử đến để viết bài báo đặc sắc kỳ sau cho chúng tôi không?”

“Ồ không, tôi là phóng viên ‘Tuần san Nhân vật’.”

Cậu ấy gật đầu cười: “Vậy thì chúng tôi rất sẵn sàng trả lời câu hỏi của cô.”

Tôi không ngờ giờ này mà Trịnh Diệu Dương còn có lòng dạ pha trò, nhưng đúng là bầu không khí trong hội trường đã dịu xuống rất nhiều, cậu ấy nhìn sang tôi, ánh mắt lóe sáng khác thường, tôi hiểu ý của cậu ấy, nhưng thật sự không vấn đề gì sao?

Tôi lấy lại bình tĩnh đáp: “Chúng tôi chung tay hợp tác đã năm năm, cả hai đều là nguồn cổ vũ lớn nhất của nhau, có rất nhiều việc chúng tôi đã ngầm ăn ý, nhưng công việc hoàn toàn tách bạch với tình cảm riêng tư.”

Lúc này Trịnh Diệu Dương tiếp lời: “Tôi không định lảng tránh truyền thông, Trần Thạc là người quản lý đắc lực nhất của Trụ Phong, cũng là người tôi tin tưởng nhất trong đời, tôi không muốn mọi người soi xétđời tư của chúng tôi. Trước nay Trụ Phong đối ngoại thành công đều dựa vào thực lực, nhưng nếu nhất định phải thỏa mãn sự tò mò của công chúng, thì tôi có thể nói cho các vị biết: Gặp gỡ Trần Thạc là điều khiến tôi thấy may mắn nhất!”

Toàn trường gần như nổ tung, ánh đèn từ máy chụp hình chớp sáng liên hồi.

Tôi hoảng hồn nhìn sang cậu ấy. Trong lòng chợt buông lỏng, nhưng ánh đèn chớp sáng vây kín xung quanh khiến tôi hiểu ra, câu nói mập mờ này có sức công phá khủng khiếp thế nào, tôi thật sự chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy lại được làm rõ tới mức độ này. Chuyện tiếp theo, xem ra sắp sửa trời long đất lở…

“Trần tiên sinh, ngài phát biểu cảm tưởng được chứ?”

“Trước kia hai vị vẫn né tránh nhắc đến chuyện tình cảm, phải chăng vì có gì khó nói? Hay hai vị muốn dùng thái độ mập mờ để dẫn dắt công chúng?”

“Người nổi tiếng một khi công khai chuyện tình cảm thì ắt sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, vậy có phải hai vị đúng như người ngoài đồn thổi, có mối quan hệ cực kỳ thân thiết khác hay không?”

“Hôm nay hai vị đã công bố rõ ràng như vậy, có phải vì áp lực truyền thông gần đây quá lớn dẫn đến buộc phải thừa nhận?”

“Trịnh tiên sinh, ngài không lo lắng dư luận sẽ suy diễn sai lệch những lời ngài nói hôm nay chứ?”

“Xin hỏi sự tin tưởng vững chắc giữa hai người được tạo lập trên cơ sở nào? Có thể nói rõ ràng hơn không?”

Người chủ trì đã tuyên bố kết thúc buổi họp báo, nhưng những câu hỏi và ánh đèn vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại. Chúng tôi được vệ sĩ và nhân viên bảo vệ hội trường đưa khỏi khán phòng, vừa vào đến phòng nghỉ khách sạn thì tôi đã nhận được cuộc điện thoại của Phùng Bằng Phi.

“Con mẹ nó, các cậu làm trò gì vậy?” Anh ta tức muốn nổ tung, chửi luôn bằng tiếng Nhật, trước giờ tôi chưa từng nghe anh ta dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi: “Họp báo kiểu này thà không tổ chức còn hơn.”

“Phụ ý tốt của anh rồi, thật lòng xin lỗi.”

Anh ta tiếp tục nổi điên: “Tôi không cần cậu xin lỗi, các cậu đúng là tranh thủ lên cơn! Rốt cuộc đây là quyết định của cậu hay cậu ta hả? Đám ngoài đó có phải lũ ngu đâu.”

“Không bịt miệng được thì phải nói toạc ra thôi.” Tôi vừa nói vừa nhìn Trịnh Diệu Dương, cậu ấy đang bị giám đốc tài chính chất vấn chuyện vừa rồi.

Phùng Bằng Phi đột nhiên im lặng, vài giây sau mới hạ giọng: “Trần Thạc, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, thật không ngờ các cậu…” Có lẽ anh ta cảm thấy hơi quá giới hạn nên lại ngừng bặt, cười khổ một tiếng: “Không hiểu nổi, tính cách hai người sao có thể hòa hợp lâu như vậy, tôi phục thật rồi.”

“Đây là phê bình hả?” Tôi còn đang nói, Trịnh Diệu Dương đã ra hiệu bảo tôi cùng nhân viên an ninh đi ra ngoài.

“Các cậu cứ không kiêng dè như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”

“Chuyện đã xảy ra với chúng tôi còn ít sao? Đều nhức đầu chẳng kém vụ này.”Tôi tự giễu, đi theo nhóm bảo vệ ra khỏi phòng nghỉ.

Phùng Bằng Phi chốt lại: “Tôi sẽ nghĩ cách lèo lái dư luận, để không đến mức báo chí suy diễn lệch lạc gây bất lợi cho Trụ Phong, còn các cậu thì tự nắm rõ tình hình, lúc cần thiết thì đi với ma phải mặc áo giấy, trên thương trường không thể để người ta tóm được nhược điểm.”

“Cảm ơn.” Ở một mức độ nào đó mà nói, tôi đã không còn ác cảm và thành kiến với Phùng Bằng Phi nữa rồi. Anh ta đã giúp tôi xử lý rất nhiều chuyện một cách hoàn hảo, nếu tôi còn cố tình lạnh nhạt xa cách nữa thì thật không biết điều.

Thấy tôi tắt máy, trợ lý Tina bước tới, đưa cho tôi một tập giấy mỏng: “Một số đối tác tiềm năng vừa dự buổi chiêu đãi vừa rồi có để lại thông tin liên lạc, ngoài ra còn có cả đại biểu hiệp hội thương mại Malaysia, anh có muốn quyết định luôn không?”

“Để bộ phận đầu tư xác minh thông tin đối tác đã.”

“Vâng.” Nụ cười chuyên nghiệp của Tina khá có sức sát thương, thành ra cô ấy thường được giao cho những vụ lấy một chọi mười.

Đến khi tất cả chúng tôi ngồi vào đoàn xe công vụ của khách sạn, Trịnh Diệu Dương lên với tốp đầu tiên, tôi định lên theo thì đột nhiên Tina ghé sát vào tai tôi thấp giọng thì thào: “Là thật đấy ạ?”

“Cái gì?”

“Anh và chủ tịch điển trai như vậy, nhìn góc nào cũng thấy đẹp, vốn đã khiến các chị em mơ mộng lắm rồi, giờ thêm vụ tai tiếng này lại càng hấp dẫn, không hề tệ đâu.” Cô tiểu thư này vốn đã thẳng ruột ngựa, ai ngờ còn lớn mật tới cỡ này.

“Này!” Tôi thật sự dở khóc dở cười.

Cô ấy nhìn tôi lắc đầu bật cười trước: “Có phải phụ nữ đều nên được khen ngợi hay không?”

Chúng tôi bước xuống xe trở lại Trụ Phong, mọi người túm tụm trong phòng họp để thảo luận về nội dung cuộc họp báo công bố dự án vừa diễn ra. Tôi và Trịnh Diệu Dương ngồi hai đầu bàn họp, chỉ đôi lần đưa ra ý kiến thì ánh mắt mới chớp nhoáng chạm nhau.

Qua cuộc họp vừa rồi, tôi cũng cảm giác được có vài người trong hội đồng quản trị đang thầm quan sát phản ứng của tôi và cậu ấy. Những lời lấp lửng kia chắc chắn khiến họ rất hoang mang và khó hiểu, hẳn đều không tin được chuyện như vậy lại xảy ra với Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc.

Nhưng có những chuyện, xảy ra cũng xảy ra rồi, tôi không hề có ý định trốn tránh.

“Trong cuộc báo vừa rồi…” Giám đốc marketing ngập ngừng mở miệng: “Có phải khả năng nghe hiểu của tôi không tốt…”

“Có việc gì sao?” Trịnh Diệu Dương bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến dự án này hay việc kinh doanh của Trụ Phong?”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp