VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 13

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Này!” Càng nghe tôi càng thấy có gì đó khang khác, đột nhiên hiểu ra cậu ấy đang giỡn tôi, liền bật cười đẩy cậu ấy ra: “Có phải diễn tình bi kịch đâu, cậu bình thường chút đi.”

Cậu ấy cười nhạt hai tiếng, buông tôi ra. Chúng tôi vừa quay đầu lại, đã thấy Marlee đang bước vào.

“Thì ra đúng là thật.” Marlee bình tĩnh nhìn chúng tôi, không còn vẻ ồn ào mọi khi: “Thì ra chuyện giữa các anh là thật, em ngốc quá đi, đến giờ vẫn chỉ ngờ ngợ. Các anh nói chuyện lớn tiếng quá, không phải em cố tình nghe lén đâu.”

“Kích thích em hả?” Tôi cười chọc cô ấy.

“Còn gì nữa, em đang thương khóc cho hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ ưu tú đây, họ lại mất đi cơ hội gả cho hai chàng trai độc thân ngàn vàng rồi.” Marlee bật cười: “Em biết mấy anh vẫn luôn kín đáo, nhưng tập đoàn Trụ Phong nổi tiếng như vậy, muốn giấu cũng không giấu nổi. Giờ mọi búa rìu dư luận đều đổ hết lên đời tư của các anh, chắc hai người cũng đoán được kết quả sẽ thế nào, sau này phải chú ý đấy!”

“Chú ý gì nhỉ?” Bị cô ấy chọc ghẹo, Trịnh Diệu Dương cũng hùa theo.

“Ngày mai em sẽ bớt ít thời gian làm một bản liệt kê những việc được làm nơi công cộng, ví dụ như đừng thân mật quá mức, cẩn thận bị chụp hình, muốn nắm tay hay hôn hít thì tốt nhất về nhà. Trước đây em muốn chụp mà lần nào các anh cũng tìm ra cái V8 của em, làm em nản chí lắm, các anh có biết không hả?”

“Ừ ừ giúp một tay đi, Marlee!” Trịnh Diệu Dương chịu hết nổi đẩy cô ấy ra ngoài.

Đóng cửa lại rồi, cậu ấy quay lại nhìn tôi: “Trần Thạc, anh đâu giống người thích nhờ vả người khác, không phải anh đi tìm Phùng Bằng Phi đấy chứ?”

“Thì sao? Tôi đi tìm anh ta, cậu có ý kiến à?” Tôi ngồi xuống, bắt tréo chân nhìn cậu ấy.

“Anh chắc là cần thiết chứ?”

“Không chắc, sao cậu phải tìm Lương Mẫn Nghi?” Tôi thản nhiên nói: “Đừng bảo với tôi là cô ta tự tìm đến cậu.”

“Sự thật là vậy.”

“Chà.” Tôi hơi cao giọng: “Phụ nữ luôn chủ động tìmđến cậu, chuyện ấy tôi biết mà.”

“Trần Thạc, ít nhất cũng phải tin tưởng tôi chứ.”

Tôi lập tức đứng dậy đến trước mặt cậu ấy, vươn tay xoa cổ cậu ấy, giống như cách cậu ấy đặc biệt thích làm với tôi: “Tôi tin cậu, lẽ nào cậu không cảm giác được?”

Ánh mắt cậu ấy vẫn luôn sâu xa như vậy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng nhìn thấu cõi lòngtôi. Cuối cùng, cậu ấy cười: “Trần Thạc, anh đang âm mưu gì hả?”

Những ngón tay tôi đặt trên gáy cậu ấy khẽ bóp mạnh: “Gần đây tôi mới phát hiện, cậu cũng rất có năng khiếu gây loạn đấy.”

“Anh đang nói tôi hay nói chính anh đó?”

“Trịnh Diệu Dương, cậu lại muốn gây sự với tôi hả?”

“Này.” Cậu ấy vỗ vỗ cánh tay tôi: “Anh thả tôi ra trước đã, anh thù tôi thế cơ à? Mạnh tay quá đáng.”

“Kẻ mạnh tay vẫn còn ở phía sau cơ, còn chưa đến phiên tôi tự mình động thủ.” Tôi buông ra, thấy trên cổ cậu ấy đã hằn một hàng dấu tay đỏ sẫm. Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau hết năm giây.

“Tháng sau phải lên đường sang Thành Nghiệp, tôi đã thu xếp ổn thỏa việc công ty rồi, anh muốn theo sau hay đi cùng với tôi?”

“Theo sau ít ngày đi, vẫn phải xử lý xong một số hạng mục đang xúc tiến tôi mới yên tâm.”

“Hầy, sao anh còn bận rộn hơn cả tôi thế?” Cậu ấy lắc đầu.

“Mẹ kiếp đống dự án gọi vốn này của cậu có cái nào khiến tôi dễ thở không hả? Cậu ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón, còn người cật lực làm việc vẫn là bọn tôi đây này.”

Cậu ấy tỏ vẻ ngạc nhiên: “Giờ mới được nghe anh kêu ca lần đầu tiên đấy, có vẻ mới mẻ ghê. Tháng sau lô đất số chín có được khởi công đúng lịch không?”

“Bản phác thảo đã xong hết, cũng mời thầy phong thủy tính giờ rồi, chắc chắn tháng sau sẽ khởi công, cậu không đến tham dự lễ khánh thành thì tôi lại phải có mặt chứ sao.” Từ khi nhận mấy vụ đất đai kia, tôi chẳng có lúc nào rảnh rang cả.

“Tôi vốn không muốn để anh tới Thành Nghiệp.” Cậu ấy quàng vai tôi, kéo tới cửa sổ sát sàn, nhìn ra ngoài cảnh đêm, rút một điếu thuốc ra châm: “Anh cũng biết vì sao rồi đấy.”

“Cậu không cần lo lắng những chuyện khác, sợ nhất là bọn họ hợp sức đối phó cậu thôi.”

“Hừ.” Cậu ấy cười khinh khỉnh, đưa điếu thuốc hút dở đến sát môi tôi: “Kể cả lần này tôi trang bị đầy đủ, hiên ngang lộ diện thì cũng chưa chắc tránh được mấy trò bẩn thỉu đâm lén sau lưng.”

Tôi ngậm điếu thuốc rít một hơi, khoan thai nhả khói, nhìn cảnh tượng mờ ảo trước mắt: “Diệu Dương, rõ ràng cậu coi thường mớ tài sản đó, sao vẫn khăng khăng đi mạo hiểm?”

“Anh nghĩ tôi vẫn có thể yên ổn ngồi một chỗ chờ bọn họ lũ lượt gửi điện mừng đến sao?”

“Đám cáo già đứng sau thao túng Thành Nghiệp vẫn luôn đợi Trương Thủ Huy đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, giờ thánh chỉ đã ban, tất cả đều đã ngửa bài trên bàn cược, ngòi nổ cũng châm rồi, bọn họ đều biết chắc chắn lần này cậu sẽ đích thân tới.” Tôi quay lại nhìn sâu vào mắt cậu ấy: “Nếu cậu đã tương kế tựu kế thì tôi không hề phản đối, còn nếu chỉ đơn thuần là đến đâu hay đến đó thì tôi phải khuyên cậu từ từ hẵng hành động.”

“Anh thực sự lo lắng cho tôi.” Cậu ấy vẫn còn có hứng cười nhạo tôi.

“Không phải tôi thừa hơi vẽ việc, mà là tôi quá hiểu kiểu làm việc của Thành Nghiệp! Quá nhiều thủ đoạn đen tối, nếu không phải bọn A Đỉnh xác nhận Trương Thủ Huy đúng là đang nằm viện thì tôi thậm chí đã nghi ngờ đây là đòn hiểm của Thành Nghiệp rồi.” Nói thật lòng, tôi vẫn không dám lơ là cảnh giác.

“Trần Thạc, tôi đảm bảo với anh, tôi sẽ không làm chuyện gì vượt quá sức mình đâu.” Đây là lời hứa của cậu ấy.

“Ừm.” Tôi khẽ thở ra, hồi lâu mới nói tiếp: “Nếu tình hình không ổn, cậu phải lập tức quay về, dù sao nơi đó cũng không phải Hồng Kông.”

“Tôi tự biết chừng mực.” Trịnh Diệu Dương ném điếu thuốc đi, đột nhiên dùng sức đẩy tôi đập vào lớp cửa kính, tôi chẳng hiểu cậu ấy định làm gì: “Trần Thạc, tôi có cách xử lý ổn thỏa mọi việc, vì tôi biết anh sẽ ở bên cạnh tôi.” Cậu ấy ôm siết lấy tôi, hôn mạnh, mãi đến khi tôi không thở nổi mới nghiêng đầu đẩy cậu ấy ra: “Đừng có động dục, tôi còn việc cần xử lý.” Cậu ấy lúc nào cũng nhằm lúc tinh thần căng thẳng kiểu này mà chọc tôi.

“Đêm nay không làm việc, tôi nói rồi.” Cậu ấy cười gian xảo tự cởi nút áo, lộ ra bờ ngực trần rắn chắc, đầy hứng khởi đè sát lên tôi: “Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh tôi đều muốn bốc cháy cả.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp