VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 27

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi ngồi xuống đối diện với hắn: “Sao không gọi cà phê cho tôi?”

“Sợ anh cho tôi leo cây, lúc đó chẳng phải lãng phí một tách cà phê ngon hay sao.” Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tựa như thuận miệng nói: “Anh không việc gì chứ?”, nhưng con mắt hắn đã bán đứng hắn rồi.

“Cậu mong tôi có chuyện không?”

“Anh nói thế là ý gì?” Vừa mới nhẹ nhàng được đôi câu lại bắt đầu lên giọng, tình trạng hòa bình giữa chúng tôi chẳng bao giờ kéo dài được cả.

“Nếu như cậu muốn tôi từ giờ trở đi cuốn xéo khỏi mắt cậu, thì tôi có thể giúp đấy.” Tôi rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào hắn: “Trịnh Diệu Dương, cậu rốt cuộc có muốn giữ tôi lại hay không?”

“Trần Thạc, đây không giống lời nói ra từ miệng anh.” Ánh mắt của hắn đột nhiên bùng cháy như lửa: “Đây là một câu hỏi lựa chọn có tính dọa người đúng không?”

“Không cần biết là gì, nói chung tôi đã nói điều tôi muốn nói rồi.”

Chúng tôi cùng im lặng, thời gian cũng gần như đứng im, mãi cho đến khi Trịnh Diệu Dương mở miệng nói tiếp, “Trần Thạc, thật ra tôi biết… anh ở Pháp.”

Tôi hơi giật mình, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, mỉa mai nói: “Có câu này tôi vẫn luôn muốn nói: Cho dù Trương Thủ Huy có cay độc đến đâu, thì vẫn rất tốt với cậu.” Tôi đứng bật dậy: “Không cần nói gì nữa, coi như Trần Thạc tôi không thức thời đi.”

Tôi bước nhanh ra ngoài, nhưng Trịnh Diệu Dương lại quát to sau lưng tôi: “Trần Thạc, anh đứng lại!”

Mọi người trong quán đều quay ra nhìn chúng tôi, hừ, hắn vẫn cứ thích làm trò cười như thế.

 Tôi điên tiết, quay đầu lại mắng hắn: “Cậu sĩ diện nó vừa vừa thôi! Tôi không nhịn được đâu. Từ nay về sau, chúng ta mỗi người một nẻo!”

Hắn xông tới, túm cánh tay tôi ngay trước mặt mọi người: “Anh vốn không hiểu ý tôi.”

“Còn có ý gì nữa hả? Giữa tôi và cậu thì có ý quái gì! Cậu coi tôi là cái mẹ gì hả?” Tôi vùng khỏi tay hắn, không muốn nhục mặt trước bao nhiêu người.

Tôi sải bước ra ngoài, hắn có vẻ cũng ý thức được gây gổ ở Tầm Hương không ổn lắm, cho nên im lặng đi theo. Chúng tôi cứ như vậy một trước một sau đi qua ba con đường, tình cảnh này khiến tôi nhớ đến tối hôm đó, chúng tôi cũng phát điên ở bên ngoài như vậy, cuối cùng còn uống một trận say bí tỉ… Tôi cứ ở cùng Trịnh Diệu Dương là sẽ làm trò kỳ quái, thường đánh mất khả năng kiềm chế, trở thành một thằng thần kinh.

Cuối cùng tôi quẹo vào một ngõ hẻm rồi dừng lại, dựa vào tường nhìn hắn tới gần tôi: “Nói đi, nói hết những gì muốn nói cho tôi nghe, đừng có giữ lại cái gì, tôi kính cẩn nghe hết đây.”

“Trần Thạc, anh vẫn cứ kích động như thế!”

“Cậu cũng chả tốt đẹp hơn tôi tí nào đâu.”

Hắn tiến đến, đưa tay phải ra, dùng ngón tay dài đanh thép vén tóc tôi, tôi mất tự nhiên nghiêng đầu tránh sang bên trái.

“Một tuần trước tôi mới biết được anh ở Pháp, ông già đảm bảo với tôi rằng cậu an toàn vô sự, tôi cũng quyết định tận dụng cơ hội này để bản thân bình tĩnh một chút.”

Tôi tiếp lời: “Rồi thì kết quả mà cậu rút ra được sau khi bình tĩnh, chính là kết hôn.”

 Hắn nhẹ nhàng thở dài: “Phải.”

Trịnh Diệu Dương quá giống tôi, cho dù là sự nghiệp hay tình cảm thì đều có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, khi ý thức được mình sắp mất phương hướng rồi, hắn vẫn có thể xem xét tình hình, phân tích lợi hại, đưa ra phương án tối ưu rồi lập tức hành động, chúng tôi đều không cho phép bản thân vì sai lầm của mình mà dẫn đến thiệt hại không thể cứu vãn. Bản tính ích kỷ của chúng tôi trong trận đấu này chỉ càng khiến cho đôi bên cùng thiệt hại, không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy nữa, tôi và hắn đều hiểu rõ điều này.

Hắn xoay người cùng dựa vào tường sóng đôi với tôi, thong thả nói: “Tôi biết anh không quan tâm đến tôi, Trịnh Diệu Dương tôi không muốn lãng phí quá nhiều tâm tư tình cảm cho những chuyện không thực tế.”

Thật lâu sau, tôi mới nghe thấy chính mình mở miệng: “Không quan tâm, tôi đã không trở lại.”

Hắn quay sang, đột nhiên gắt gao nhìn tôi, trong mắt dao động tia tình cảm vô cùng phức tạp.

Tôi cười tự giễu: “Tôi kết hôn cậu bay qua Mỹ, cậu kết hôn tôi về Hồng Kông, chúng ta rốt cuộc đang làm cái gì!” Tôi rối bời lấy tay che mặt: “Cứ như vậy đi, Trịnh Diệu Dương, chúng ta như vậy đủ rồi. Cái giá phải trả quá lớn, tôi và cậu đều không gánh nổi.” Nói xong, tôi đi ra khỏi ngõ.

Trịnh Diệu Dương tiến lên vài bước, đột ngột dang hai tay ôm lấy tôi, hắn ôm rất mạnh, một lúc sau hắn lấy tay xoa mặt tôi, miệng ghé sát tới, khẽ liếm vành tai tôi, sau đó chuyển thành hôn môi nồng nhiệt, hành động này đã kích thích toàn bộ rung động trong cơ thể tôi, tôi quay đầu lại cùng hắn môi răng quấn quýt, triền miên mãnh liệt, chúng tôi đều nhịn không được mà đáp lại đối phương.

Ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, chúng tôi đều biết rõ, thật giống như đem toàn bộ tâm tình cả tháng trút hết ngay tại giây phút này.

Hắn dừng lại, vừa thở gấp vừa chửi rủa: “Tên khốn anh sắp giỡn tôi đến điên mẹ nó rồi!”

Tôi bình tĩnh lại: “Từ giây phút này trở đi, chúng ta phải duy trì khoảng cách, giấc mộng này quá dài rồi, không thể tiếp tục nữa, cậu đồng ý không?” Chúng tôi đều tự đưa ra quyết định sáng suốt nhất ở trong lòng rồi.

“Vậy tôi muốn anh gia nhập Trụ Phong, anh đồng ý không?”

Tôi nhìn hắn năm giây rồi gật đầu.

Trịnh Diệu Dương đặt thứ gì đó lạnh lẽo vào lòng bàn tay tôi: “Đây là     chìa khóa phòng tầng 10 cung Lệ Nguyệt, anh ở tạm đó đi. Phòng làm việc của anh… tôi còn để lại đấy.”

“Không cần, cậu cứ điều Trương Ký Vân đến đó đi, tôi chuyển xuống tầng dưới.” Tôi đi được hai bước lại quay đầu chỉ tay vào hắn: “Nếu không phải cậu có mưu đồ nắn gân tôi, thì đừng có bắt tôi làm việc ngay cạnh cậu.”

“Này, có muốn đi ăn hải sản không?” Đợi tôi chuẩn bị rẽ ra đầu đường, hắn ở phía sau gọi giật lại.

Tôi xoay người: “Cậu không sợ mất vệ sinh à?”

Hắn đi tới trước mặt tôi cười: “Gì, thật coi tôi là cậu ấm luôn rồi.”

“Không phải hả? À, dẹp đi, hôm khác ăn, tôi muốn nghỉ ngơi cái đã.”

“Hành lý của anh đâu?” Giờ lại đến phiên hắn hỏi tôi vấn đề này.

“Bàn chải và kem đánh răng có tính không?”

Hắn đuối luôn, nhìn tường lại nhìn tôi, tranh cãi với tôi, hắn rõ ràng cũng thấy hơi đau đầu: “Đi, tôi đưa anh về đó.”

“Không cần, tôi gọi taxi được rồi.”

“Đừng có lằng nhằng với tôi.” Hắn nói vậy, tôi cũng không cãi lại nữa, cùng hắn đi qua ba con đường trở lại bãi đỗ xe của Trụ Phong, hắn hỏi: “Anh bán xe rồi hả?”

“Có nghĩ còn về nữa đâu.”

Hắn không nói gì, mở cửa xe trước, tôi ngồi ở ghế phụ, dọc đường đi hai bên không nói thêm câu nào nữa.

Trịnh Diệu Dương lái chiếc xe thể thao Aston Martin vào bãi đỗ xe cung Lệ Nguyệt một cách thông thạo, vừa xuống xe hắn đã ném chìa khóa về phía tôi: “Xe này cho anh lái đấy.”

Tôi tóm lấy chiếc chìa khóa trong không trung: “Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, cậu giữ lại đi, tôi không cần dùng xe xịn vậy đâu.” Tôi lại ném chiếc chìa khóa trở lại.

“Anh bệnh à, cái gì quân tử với cả tiểu nhân, xem ra không khí ngoại ô Paris có thể khiến người ngu đi.” Hắn lại ném qua chỗ tôi: “Nói nhảm vừa thôi, của tôi cũng là của anh.” Vừa dứt lời, hắn đã cảm giác được nội dung quá mức thân thiết, cũng thoáng xấu hổ, tự lờ đi rồi nhấc chân đi trước, tôi nhìn chiếc xe yêu thích của hắn một cái rồi lắc đầu đi theo.

Trước khi vào thang máy, tôi dùng tay phải chặn ngang hắn: “Tốt nhất cậu đừng lên.”

Hắn tức cười nhìn tôi: “Đó… là phòng tôi mà.”

“Không, giờ không phải phòng cậu nữa rồi, nếu tôi nhớ không lầm, nửa tiếng trước cậu đã giao nó cho tôi, phải rồi, cả xe của cậu nữa.”

“Trước đây tôi đã nói anh chuyên qua cầu rút ván, thật không sai tí nào.” Hắn không vui cho lắm: “Tôi có chìa khóa dự bị đấy.”

“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng dùng.”

Đúng lúc này cửa thang máy mở, có ba người từ trong đi ra. Trong số đó có một người là quản lý lực lượng bảo vệ của Trụ Phong tên là Hoàng Lệnh Thân, anh chàng vừa thấy tôi và Trịnh Diệu Dương chờ ở cửa thang máy thì ngạc nhiên vô cùng.

Hoàng Lệnh Thân chào hỏi chủ tịch, sau đó quay sang nhìn tôi đầy hứng thú: “Anh Trần, cuối cùng anh cũng quay về rồi, nghe nói chị Phương nóng ruột tìm anh lắm, anh chơi trò mất tích hả? Không có chút tin tức gì luôn.” Cậu ta là một người suồng sã, nói chuyện cũng không được nhã nhặn cho lắm.

“Tôi biết, tôi sẽ liên lạc với cô ấy.” Tôi cảm thấy hơi áy náy, đến giờ mà vẫn chưa nghĩ đến chuyện liên lạc với Tú Phương.

“Cậu Thân.” Trịnh Diệu Dương cắt đứt câu hỏi của cậu ta.

“Anh Trịnh, có việc gì xin anh cứ căn dặn.”

“Lái xe qua đây, giờ đưa tôi đến bar Phong Vận, tôi có việc tìm Po Tei.”

“Ba phút sau em đưa xe qua.” Hoàng Lệnh Thân liếc mắt nhìn tôi đầy ngờ vực, rồi lập tức đi ngay.

Tôi bước vào thang máy, hai giây sau, Trịnh Diệu Dương tranh thủ lúc cửa sắp khép lại, nhanh nhẹn giơ tay phải lên nhìn đồng hồ: “Chín giờ tối, anh đến Phong Vận!”

 “Để làm gì? Ôn chuyện hả?”

Khóe miệng hắn nhếch lên đầy mờ ám, nở nụ cười kỳ quặc, sau đó quay lưng bỏ đi. Cửa thang máy rốt cuộc cũng khép lại, trong mắt tôi chỉ còn lại bóng lưng đĩnh đạc thong dong của Trịnh Diệu Dương.

Tôi quay về phòng 305, một thứ cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm lập tức ùa về, hòa trộn với tâm trạng của tôi lúc này, nơi này từng khiến tôi cảm thấy khốn đốn, nhưng hiện tại, tôi lại trút bỏ mệt nhọc ở đây. Tôi nằm trong bồn tắm lớn, gân cốt toàn thân như được giải phóng, hơi nóng bốc lên, khắp nơi thấm đượm hơi thở của Trịnh Diệu Dương, tôi lắc lắc đầu muốn xóa bỏ ảo giác này, dần dần ngủ thiếp đi.

Đến khi nước đã chuyển lạnh, tràn khắp cả tai mắt mũi, tôi mới chui từ dưới nước lên, lau mặt, kiện tướng bơi lội thiếu chút chết đuối trong bồn tắm, tôi thật không muốn tạo ra thể loại tin tức nực cười vô tận ấy.

Tôi trở về phòng ngủ, ngồi một lúc trên bệ ban công mà tôi rất thích, rồi lại vào giường ngủ… Lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ thì đã là mười rưỡi, không biết lấy sức đâu ra, tôi đứng dậy mặc quần áo, xuống hầm lấy xe ra đường, vừa sải bước vào bar Phong Vận thì tôi đã thấy Trịnh Diệu Dương đi đến trước mặt, hai chúng tôi cùng ngẩn người.

“Anh đến muộn một tiếng bốn mươi lăm phút rồi.”

“Tôi có nói nhất định sẽ đến sao?” Tôi lách người đi qua hắn.

Không khí ở Phong Vận lúc nào cũng náo nhiệt như vậy, tôi ngồi xuống một góc quầy bar. Người pha chế rượu tên A Minh lần trước nhìn thấy tôi, chủ động đi qua: “Trần Thạc sao? Lâu lắm không gặp anh đấy.”

Lúc này, Trịnh Diệu Dương đã ngồi xuống bên cạnh tôi, hai bên giống như không quen nhau vậy, tôi cũng tán gẫu vu vơ với A Minh: “Đúng vậy, lâu rồi không tới… có chuyến công tác mà.”

“Anh Trịnh.” A Minh kính cẩn đẩy một ly rượu vang qua cho hắn.

Trịnh Diệu Dương vân vê ly rượu không uống, ngược lại nghiêng đầu hỏi tôi: “Nghĩ sao lại đến vậy?”

“Ngủ dậy là đến rồi, chẳng nghĩ gì hết.”

Một tiếng cười khẽ lọt vào tai tôi, hắn tùy tiện đưa tay sờ sờ ót tôi, tôi quơ tay vuốt lại mấy sợi tóc không vào nếp, vừa gội đầu đã đi ngủ luôn, đầu tóc chắc bù xù lắm.

Đột nhiên cảm giác được ánh mắt A Minh nhìn qua đầy sửng sốt, tôi mới ý thức được hành động của tôi và Trịnh Diệu Dương hơi kỳ quặc, lập tức đứng lên bỏ đi.

Bỗng nhiên một thân thể ấm áp sà vào lòng tôi: “Trần Thạc, Trần Thạc, tôi kiếm anh vất vả quá!”

“Cô có trách tôi không?” Tôi cười ôm Tú Phương.

“Không không, anh trở lại là tốt rồi, tôi còn lo lắng anh xảy ra chuyện gì, giờ nhìn thấy anh lành lặn không sao, đương nhiên sẽ không truy cứu trách nhiệm với anh.” Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Diệu Dương vừa nói với tôi là anh đã trở về, tôi đang chờ anh đó.”

“Cô phát lệnh truy nã tôi ròng rã mấy tuần nay hả.”

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Chút lòng thành, chút lòng thành đó mà. Anh gầy đi đúng không, anh chịu khổ ở đâu vậy?” Cô ấy sảng khoái đấm ngực tôi: “Nhưng vóc dáng vẫn chuẩn lắm, vừa hay, rất hợp làm phù rể, thứ có sẵn phải tận dụng chứ. Hàng tá chị em chưa chồng ở Trụ Phong đều muốn làm quen với anh, Trần Thạc, anh đã trở thành người đàn ông độc thân ngàn vàng được vạn người mê đắm rồi đấy.”

“Cảm ơn đã coi trọng.”

Tôi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Trịnh Diệu Dương đang nhìn mình, vội quay đi chỗ khác…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp