VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 26

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi sớm đã quen ứng phó với những tình huống kiểu này, mỉm cười đưa tay ra: “Tôi là Trần Thạc, rất vinh hạnh được gặp cô.”

“Chị Tuệ từng nhắc về anh trước mặt em, nói anh là một người đàn ông Trung Quốc khiến người ta cảm thấy rất trầm lắng.” Cô em Đài Loan trẻ trung vừa mở miệng đã giống như bạn tri kỷ cả tám trăm năm, kiểu phụ nữ này thật ra tôi lại không gặp nhiều cho lắm.

Tôi cười khổ: “Tôi lớn lên ở Mỹ, hơn nữa, cũng chẳng phải là người trầm lắng.” Tôi luôn là người hiểu rõ bản thân, rõ ràng việc giả trai Tây còn hợp hơn vai diễn người đàn ông Trung Quốc thầm lặng, nhưng vì tôi có khả năng thiên phú về ngôn ngữ, cho nên tiếng Trung cũng không đến nỗi quá tệ.

Tiểu thư Đài Loan dường như thoáng giật mình vì sự thẳng thắn của tôi, nhưng cũng lập tức mỉm cười nhã nhặn: “Nếu anh khéo ăn nói vậy, tôi lại càng thêm vui vẻ.”

 Câu này của cô nàng thật khéo léo, ấn tượng của tôi về cô ấy không khỏi tốt thêm ít nhiều, nhưng tôi vẫn không quen thể hiện sự nhiệt tình đối với người lạ, đây chung quy cũng là bản tính của tôi.

Bữa ăn tổ chức trong vườn hoa nhỏ nhà Chương Tuệ, sao thưa trăng sáng, không khí rất tuyệt, nhưng cả buổi tối đó tôi vẫn cảm thấy thiếu hứng thú, mùi vị gia đình quá ấm áp khiến tôi không cách nào hòa nhập được, ông chủ Trang sảng khoái kia có nét phóng khoáng của Liêu Kinh, khơi dậy ký ức đã chôn sâu của tôi.

Một buổi tối như vậy, bầu không khí như vậy, bàn ăn như vậy, phụ nữ như vậy, không có bất cứ thứ gì tôi muốn tìm hiểu cả, cũng không có bất cứ thứ gì hiểu được tôi…

“Trần Thạc, lần trước tôi nói tên cậu quen quen không sai mà, xem mục tìm người trên tờ báo thương mại tiếng Hoa này đi, phát hành cũng hơn một tuần rồi, không ấn tượng cũng phải ấn tượng.” Khi bữa ăn sắp kết thúc, Chương Tuệ cầm một tờ báo đến trước mặt tôi: “Không phải tìm cậu chứ?”

Tôi nhận lấy tờ báo, đột nhiên run lên, mục tin nhắn tìm người hiện ra vô cùng bắt mắt ngay góc dưới bên phải tờ báo:

“Trần Thạc, không từ mà biệt, không biết vì sao? Tôi và Diệu Dương sẽ cử hành hôn lễ vào tháng sau, anh nhất định phải liên lạc với chúng tôi đấy, đừng để mọi người phải tiếc nuối cả đời. Nhớ anh vô cùng, lặng chờ tin anh.” Phần chữ ký đề tên Tú Phương.

Tôi cau mày đứng nguyên tại chỗ hồi lâu.

Hắn quay về Hồng Kông rồi, thì ra hắn đã quay về Hồng Kông từ lâu. Nơi đó mới thật sự là thế giới của hắn.

Tôi chào chủ nhà xin về trước: “Thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước đây, cảm ơn đã chiêu đãi.”

Chương Tuệ cười nói: “Chúng tôi phải cảm ơn cậu đã đến mới phải.”

Cô gái tên Giai Giai thấy tôi hờ hững, cả tối không nói tiếng nào nữa, tôi thấy cô ấy mới đúng là người Trung Quốc trầm lắng mới phải. Giờ thấy tôi sắp đi, cô ấy mới khéo léo bước lên nói lời từ biệt: “Lần sau đánh bóng cùng em được không?”

Tôi không ngờ cô ấy lại nói như vậy, cho nên chỉ đáp: “Được.”

Thật sự không phải không có người phụ nữ nào vừa mắt tôi, mà là trái tim của tôi đã thay đổi rồi, không còn đập theo nhịp điệu bình thường nữa, có một số việc đang dần vượt quá tầm kiểm soát, hai chân tôi như mất thăng bằng, không nhận ra được phương hướng nữa.

Trên đường về, tôi nghĩ đi nghĩ lại nội dung tin nhắn kia, nói thật, tôi rất sợ hãi. Tôi rời đi còn không tới một tháng, Trịnh Diệu Dương đã chuẩn bị kết hôn với Tú Phương, thật mông lung quá. Đây tuyệt đối không phải quyết định trong lúc vội vàng của Trịnh Diệu Dương, chắc chắn không phải, điều này tôi dám khẳng định, ý tôi là, hắn sẽ không lựa chọn kết hôn ngay trong lúc này, có lẽ tôi quá tự tin vào suy nghĩ của bản thân, có lẽ hắn đã nghĩ thông suốt vấn đề giữa chúng tôi rồi, chỉ cần ba ngày, dựa vào trí tuệ của hắn chắc chắn đoán ra được là ai ép tôi rời đi, nếu như nói, những việc khác hắn làm đều là vì tôi, thì việc kết hôn chắc chắn không phải.

Tôi không biết Trịnh Diệu Dương có dùng mọi cách tìm tôi hay không, nhưng Tú Phương đăng tin nhắn này thì hiển nhiên chỉ có một lý do, hiện tại cô ấy cách mục tiêu chỉ trong gang tấc, cho nên muốn gặp tôi… Đương nhiên, tôi chí ít cũng nên chúc mừng Tú Phương, tôi nên chúc phúc cô ấy, không cần biết quyết định này xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi đều nên làm vậy.

Chỉ là, tôi không rõ lúc này nên phản ứng thế nào mới được xem là bình thường, tôi cảm thấy… rối bời.

Không ngờ buổi tối, Trương Thủ Huy lại chủ động liên lạc với tôi.

“Trần Thạc, cuộc sống của cậu ở Paris xem chừng nhàn nhã nhỉ, chuyện thật sự ngoài dự liệu của tôi đấy.” Ông ta nói, tôi không hề cảm thấy bất ngờ, ông ta đã kiểm soát mọi thứ trong tay, tất nhiên là yên tâm rồi.

“Chủ tịch Trương hôm nay thật nhiệt tình, nghĩ gì lại gọi điện cho tôi thế?” Tôi vừa nói đã không giấu được ý châm chọc.

“Trần Thạc, chuyện giữa cậu và Diệu Dương có thể là tôi quá nhạy cảm, tính cậu vốn ngang bướng, người ta nói Đông thì cậu lại đi Tây, đàn ông mà, tuổi trẻ sao tránh khỏi làm ra vài chuyện hoang đường, ham kích thích cũng chẳng có gì quá đáng, chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi.” Xem ra tâm trạng ông ta gần đây vô cùng tốt, “Diệu Dương đã nói với tôi rồi, nó cũng thừa nhận giữa các cậu vốn chẳng có gì, nó chỉ nóng lòng cầu tài, muốn giữ cậu ở lại Trụ Phong thôi.” Lời nói cảm thông cùng lòng tốt của ông ta lọt vào tai tôi lại chẳng mang đến chút hứng thú nào, tôi đoán chừng ông ta đang vờ vịt thăm dò, nhưng lòng cũng không khỏi nặng trĩu, bời vì tôi biết Trương Thủ Huy không cần phải diễn trò cho Trần Thạc tôi xem, tuyệt đối không cần.

“Chủ tịch Trương, tất cả những chuyện liên quan đến Thành Nghiệp tôi đều không hé răng nửa lời, cho nên tôi cũng mong ông dừng ngay cái trò giám sát tôi lại, trả lại sự bình yên cho tôi.” Tôi đưa ra yêu cầu chẳng mềm mỏng chút nào.

“Cậu bây giờ còn chưa đủ bình yên sao?” Ông ta cười nham nhở, lại nói thêm: “Cậu nhìn thấy tin nhắn của Tú Phương đăng trên năm tờ tạp chí tiếng Trung chưa? Thật không ngờ cậu còn biết mua chuộc lòng người như vậy, bọn nó muốn cậu về dự lễ, Diệu Dương cũng không hề đòi tôi trả người, nhưng trong lòng nó chắc chắn nghĩ tôi đối xử tệ với cậu. Giờ tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, dù sao cũng là cậu giúp tôi thuyết phục Diệu Dương gia nhập Thành Nghiệp, tôi đây thưởng phạt phân minh, thử thách cậu khoảng thời gian này, cũng đã biết cậu không có hai lòng hay mưu đồ phá hoại, cho nên không định làm khó cậu thêm nữa. Hay là thế này, cậu đến Hồng Kông đi, để Diệu Dương biết rằng tôi không phải là kẻ bất chấp lý lẽ.”

Không phải Trương Thủ Huy diễn trò, vậy chính là Trịnh Diệu Dương rồi. Thì ra cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể đoán được hắn. Tôi hít sâu một hơi, lẳng lặng nói: “Tôi sẽ đi tham dự hôn lễ.”

“Trần Thạc, tôi phải nói trước, hãy chú ý hành vi của cậu, còn nữa, đừng có nói lung tung trước mặt Diệu Dương.” Nếu không, tôi tuyệt đối không được sống yên thân, đây là tối hậu thư mà Trương Thủ Huy đưa ra.

Tôi không ngờ lại được thả tự do một cách dễ dàng như vậy, đương nhiên, chuyện tôi không ngờ còn nhiều lắm, những chuyện có nghĩ cũng nghĩ không ra.

Thời gian trôi qua rất chậm, tôi chỉ ngồi trên ghế sô pha phòng khách mà hút thuốc, không bật đèn, mọi thứ đều đen kịt, giống như khả năng phân tích đã chết lặng trong tôi. Tôi không biết trong tình hình phức tạp này, trở lại mảnh đất thị phi Hồng Kông kia, tôi còn có thể thản nhiên như lúc trước hay không, thật ra tôi cũng tính trước được, biết đâu mình trở về chỉ quấy cho nước trong thêm đục mà thôi, còn Trịnh Diệu Dương, tôi sẽ dùng thân phận gì gặp lại hắn?

Ngày tháng bình yên coi như chấm hết, hôm sau tôi đến trường học chào từ biệt, đồng thời cũng kết thúc nhiệm vụ ở bể bơi. Nghĩ lại thấy cũng cần phải nói lời tạm biệt với gia đình Minh Siêu, nghe xong, Chương Tuệ rất kinh ngạc, chị ta đại khái cũng đoán được tôi chính là người được tìm trên tờ báo kia.

Cuối cùng còn thực hiện lời hẹn với cô em Đài Loan, đánh một trận tennis.

“Em nghe nói anh sắp đi rồi, khi nào vậy?”

“Chủ nhật tuần sau.”

“Em có một câu hỏi không biết nói ra có đường đột quá hay không?”

“Phải nói ra mới biết được chứ.”

“Em đã xem mẩu tin ấy, cô gái kia là người yêu của anh sao? Nhưng hiện giờ cô ấy lại sắp kết hôn với một người bạn của anh…”

Sức tưởng tượng của cô gái thật bay bổng, tôi cười: “Vì sao em lại nghĩ vậy?”

“Rất rõ ràng mà, cô ấy có thể không ngại ngần gì công khai đăng báo tìm anh, nói rõ ba người các anh từng có mối quan hệ mật thiết. Nhưng vì sao anh lại không liên lạc với bọn họ? Đến lúc này lại đột nhiên thay đổi ý định?”

Tôi thoáng giật mình vì sự tỉ mỉ và thông minh của cô ấy: “Bị người yêu và bạn thân phản bội, muốn trốn tránh hiện thực, nên tôi bỏ ra nước ngoài? Giai Giai, câu chuyện này của em tình tiết không hấp dẫn, nội dung lại cũ rích, tiện thể anh nói luôn cho em biết, em đoán sai rồi.”

“Được được, em tự kiểm điểm! Đều là do em tưởng tượng ra!” Cô ấy cười than vỗ vỗ đầu, “Anh còn quay về đây nữa không?”

“Có”, tôi đã nghĩ đến chuyện mua một căn nhà ở đây.

Cô ấy cười với tôi đầy nhã nhặn: “Nói như vậy, sau này chúng ta còn có thể đánh thêm trận nữa?”

“Đúng vậy, thêm trận nữa.”

“Anh đừng có nuốt lời nhé Trần Thạc.” Cô ấy nói rất mạnh dạn và thẳng thắn.

Một tuần sau, tôi đáp xuống sân bay quốc tế Chek Lap Kok ở Hồng Kông. Hoàng hôn buông xuống, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng những cửa hiệu san sát nối đuôi nhau dọc hai bên đường đã lên đèn rồi. Tôi vốn định gọi điện đến biệt thự Hải Cảnh, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi di động cho hắn, đầu bên kia bắt máy, tôi lên tiếng: “Trịnh Diệu Dương, tôi là Trần Thạc.”

Bên kia im lặng ba giây rồi mới cất giọng trầm thấp: “Anh đang ở đâu?”

“Hồng Kông.” Nói xong hai chữ này xong, cả tôi và hắn đều không lên tiếng nữa, một lúc lâu sau tôi mới mở miệng: “Tám giờ, chờ cậu ở quán cà phê Tầm Hương.”

Nhưng hắn lại nói: “Luôn đi.”

“Sao cơ?”

“Tôi đang ở ngay cao ốc Trụ Phong, giờ tôi xuống dưới chờ anh, anh qua ngay đi, không phải tám giờ, mà ngay lập tức.”

Lúc hắn sốt ruột thì thường có thói quen dùng giọng điệu ra lệnh, tôi tắt máy do dự một lát, cuối cùng vẫn bắt một chiếc taxi đi đến tòa nhà tôi quen thuộc nhất đất Hồng Kông này.

Hương cà phê của quán “Tầm Hương” vẫn cứ tinh khiết như cũ, tiếng đàn vi-ô-lông vẫn vang lên trầm bổng và da diết đằng sau cánh cửa tối tăm. Tôi đi vào, nhìn xung quanh, lập tức trông thấy hắn. Tất nhiên, hắn cũng đã thấy tôi.

Trông Trịnh Diệu Dương có chút tiều tụy, đường nét khuôn mặt dưới ngọn đèn hiện lên vẻ dịu dàng, xóa mờ đi sự lạnh lùng sắc bén thường ngày của hắn, ánh mắt hắn lúc này hơi kỳ lạ, chứa đựng sự thăm dò cùng nghiền ngẫm, tựa như muốn đánh giá tôi lần nữa, nương theo từng bước chân tôi tới gần, đường nhìn của hắn cũng dần rời đi, tránh nhìn thẳng vào mắt tôi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp