VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 21

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Hắn kiên trì châm ngòi nổ lên, hai tay lần mò đến trước ngực tôi, chuyển xuống dưới cơ bụng, môi lưỡi hôn dọc từ gáy tôi xuống dưới, không nhanh không chậm cởi bỏ quần áo của cả hai bên, tay vẫn tiếp tục kích thích. Ngọn lửa ham muốn trong cơ thể tôi được thổi bùng, môi hắn tiếp tục trở lại dưới tai tôi, tay phải lần mò xuống quần lót, “a…” Tôi ngẩng đầu chìm đắm trong thế tiến công này, trước mắt dần trở nên mơ hồ, thân dưới nhanh chóng căng nở, lý trí lập tức tan thành tro bụi. Hắn nói đúng, tôi sẽ có hứng làm tình ngay thôi…

Hắn giật mạnh khóe kéo quần mình, bắt lấy một bàn tay tôi đưa vào trong, khi ngón tay của tôi ma sát với bộ phận kia của hắn, dường như có sự đáp lại ngay, vũ khí nóng cháy nảy lên trong lòng bàn tay tôi, chúng tôi ra sức dùng tay khiến đối phương thỏa mãn, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của đối phương. Hơi thở ấm áp không ngừng qua lại bên tai, kích thích lửa dục ngứa ngáy khó chịu trong tôi dâng trào, tựa như tức nước vỡ bờ, chúng tôi mặc sức hưởng thụ tiếng rên rỉ của cả đôi bên.

Hắn dường như vẫn chưa hài lòng, không ngừng áp sát tới, thân thể tản ra nhiệt độ cao, cùng lúc cũng hấp thu nhiệt lượng của đối phương, dương vật của hắn không chịu yên liên tục vùng vẫy trong lòng bàn tay tôi. Sau đó hắn kéo tôi vào phòng, mọi lần đều như thú dữ động dục giải quyết ngay tại chỗ, lần này hắn lại quyết định chuyển đến chiến trường chính quy.

Lần thứ hai bị đè xuống, tôi nhìn thấy sự thèm khát của chính mình trong mắt hắn, sau đó chúng tôi gần như phát điên quấn lấy nhau, không hề do dự, không hề cảnh giác, không có trình tự, chỉ có sự qua lại không thể kiểm soát, sóng tình không ngừng cọ rửa lý trí của chúng tôi, hắn bổ nhào qua kích động hôn môi lưỡi của tôi, tựa như chưa từng thử qua thứ trò chơi cháy bỏng đặc sắc này, trước đây dù có kích động đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không hôn đến đất trời mù mịt như hôm nay, khoái cảm quen thuộc quét qua tế bào toàn thân, kích thích mạnh mẽ của các giác quan khiến cho chúng tôi càng không kiêng dè gì nữa.

Trong trò chơi không có kết quả này, tôi cũng không ức chế nổi mà chìm mình trong đó. Hắn trượt người xuống liếm đầu ngực tôi, tôi khẽ run lên, ngón tay của hắn không ngừng lướt qua khắp các bộ phận mẫn cảm của tôi, lúc len vào giữa hai đùi, lúc lại khiêu khích lên phía trước, không bỏ sót một chỗ nào. “A… sảng khoái quá…” Tôi phát ra câu nói từ tận đáy lòng, hắn được cổ vũ, đột nhiên trượt người xuống quần lót tôi dùng miệng thay tay, tôi theo phản xạ ưỡn nửa người lên nhìn hắn đầy phấn khích, run rẩy đưa tay túm lấy mái tóc đen của hắn, môi lưỡi hắn linh hoạt tiến công, hút đi toàn bộ linh hồn tôi, tôi cố ưỡn người lên, không ngừng đem bộ phận của mình tiến sâu hơn vào khoang miệng hắn, loại xúc cảm này khiến tôi từng bước lên đỉnh cao trào.

“A… ưm… cậu thật giỏi… a!” Tôi điên cuồng hét lên, rút ra thì cũng đã muộn, quá nửa phun thẳng trong miệng hắn, hắn không để ý lắm, nhổ ra, lại cười nằm đè lại trên người tôi, dùng thân dưới cương cứng không ngừng ma sát vào bụng tôi đầy ác ý, biểu đạt ý đồ của mình: “Nên đến phiên tôi thư giãn nhỉ?” Hắn cúi thấp đầu xuống hôn tôi, dùng ngón trỏ và ngón giữa thấm vào trong miệng tôi, khi cảm giác được có thứ lạ đi vào thì tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mùi vị nóng rát vẫn xông lên tận óc, phản xạ chống đối khiến tôi không khỏi rụt đầu ra sau, mượn cớ lần mò tìm bao cao su trên đầu giường, đưa tới trước mặt hắn.

“Anh muốn tôi mang cái này?” Vẻ mặt của hắn đầy thâm sâu.

“Đồ dùng cơ bản mà, lẽ nào lúc cậu làm với người khác cũng không dùng đến nó?”

“Sao lúc anh chơi tôi lại không nghĩ tới thứ đồ dùng cơ bản này?” Hắn giằng lấy thứ trong tay tôi, ném ra thật xa: “Đừng có giảng đạo với tôi ở trên giường, Trần Thạc.” Hắn cười gian xảo, đẩy mạnh người đi vào, tràn đầy khó chịu cùng gấp rút, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bắt đầu điên cuồng động thân trong cơ thể tôi. “Ưm…” hắn bật ra tiếng rên rỉ say sưa. Tôi mãnh liệt thở dốc, dựa vào kinh nghiệm những lần trước mà cố gắng thả lỏng thân thể, sau một đợt đâm vào điên cuồng, tôi hét to, cảm giác đau đớn tê dại hòa cùng với khoái cảm lăng nhục dần nhấn chìm tôi, hắn cúi người đuổi riết lấy môi tôi, thân dưới tiến vào càng thêm sâu.

Hắn thì thào bên tai tôi: “Trần Thạc, anh cử động một chút, nào! A… Tốt!” Tôi đáp ứng đòi hỏi của hắn, từ đó tìm ra tư thế kết hợp và khu vực khoái cảm hoàn hảo nhất, đây hoàn toàn là sự hưởng thụ.

Hắn cũng không kìm nén được mà gào lên: “A, con mẹ nó anh quá tuyệt, a… gọi tên của tôi, gọi tôi…”

“Diệu Dương, á! Cậu mạnh quá… chậm lại…!”

Chúng tôi dùng lời nói đứt quãng mà kích thích đối phương: “Thích tôi làm không? Thích không, hử…” Dòng điện chạy tán loạn trong người, tôi căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì nữa.

Cho đến khi tiến đến cao trào, chúng tôi ôm nhau phun bắn khắp nơi: “A!” Cả hai cùng hét lên, dịch lỏng màu đục nhớp nháp khắp người.

Hắn tựa vào giường nhìn tôi: “Tôi thích làm với anh, cảm giác quá tuyệt vời!”

“Hôm nay cậu… quá mạnh rồi đấy!” Tôi gắng điều hòa nhịp thở, rã rời đổ xuống.

“Như thế không được à? Việc này không phải trước nay anh đều rất thích sao? Có điều lần tới, tôi sẽ chú ý!” Hắn cười giỡn, cúi người hôn phớt vài điểm trên người tôi.

“Được rồi!” Tôi đẩy hắn, đứng dậy, “Tôi đi tắm trước.”

Hắn đổ người xuống giường, chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt đậm đặc tình dục, biểu cảm không khác nào con mèo hoang ăn vụng thịt. Đột nhiên, lòng tôi dâng lên một cảm xúc khác thường, tựa hồ trong nháy mắt đã dỡ bỏ toàn bộ cảnh giác với hắn, quái gở! Tôi rốt cuộc đang làm cái gì? Từng đợt cảm xúc dâng lên mạnh mẽ khiến lòng tôi hoảng hốt, không biết sự tình sẽ còn đi đến đâu nữa.

Tôi bực bội cọ rửa thân thể, cho đến khi cửa phòng tắm bị một người đàn ông lõa thể đẩy tung ra, tôi mới hoàn hồn: “Đưa cậu bao cao su cậu không dùng, mẹ nó khiến cho phía sau tôi chỗ nào cũng dính.”

Hắn đi tới, luồng ngón tay vào trong tôi, dùng răng cắn lỗ tai của tôi: “Tôi giúp anh rửa.”

“Trịnh Diệu Dương, muốn đánh nhau hả!” Tôi thật có chút dở khóc dở cười.

“Anh đánh đi, chỉ cần anh còn sức, tôi sẽ chơi với anh đến cùng!” Hắn vừa nói vừa tiến tới, tôi đã không còn quá đau nữa, cảm xúc chưa tan hết nhanh chóng bị dẫn nổ, lan ra khắp cơ thể, tôi không hề chống lại, lập tức sa vào thêm một lần. Cứ vậy chúng tôi tiếp tục một hiệp trong phòng tắm, gần như dùng hết toàn bộ thể lực cố gắng thu phục đối phương. Đương nhiên, không ai thành công cả.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi đã thay một bộ đồ thể thao ngồi trước máy vi tính kiểm tra tài liệu, hắn cũng từ trong phòng đi ra, vẫn là quần áo của tôi, mái tóc đen rối bù, thật khó có cơ hội nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã chơi rông này của hắn.

Tôi thở dài, mở miệng nói: “Giải quyết xong chuyện này, chúng ta cũng tách nhau đi.” Tôi không nhìn hắn.

Hắn dừng bước, khó chịu cãi lại: “Anh có ý gì?”

“Chính là ý này, cậu nghe không hiểu sao? Cứ tiếp tục như vậy chẳng tốt đẹp cho ai cả.”

“Từ lúc nào anh bắt đầu suy nghĩ cho tôi rồi?” Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng: “Sao trước đây tôi không nhận ra anh có lòng tốt như vậy nhỉ?”

Tôi quay lại nhìn hắn: “Cậu đừng tưởng cái gì mình cũng làm được, thế giới này không nằm trong tay bất cứ cá nhân nào, mà trong tay cường quyền.”

“Anh muốn ám chỉ cái gì?”

“Không phải ám chỉ, là nói rõ ràng cho cậu biết, giữa chúng ta không đùa được đâu.”

“Anh điên nó vừa thôi! Mấy tiếng đồng hồ trước còn làm tình với tôi, con mẹ nó anh trở mặt nhanh thật!” Hắn có vẻ vô cùng tức giận.

“Lên giường vài lần thì đã là cái rắm gì, cậu có một mớ vợ chưa cưới với cả tình nhân, cậu chưa từng trở mặt với bọn họ sao?”

“Giờ anh muốn tính sổ đúng không? Tôi tính với anh! Trần đại thiếu gia anh còn sắp có con luôn rồi đấy, mấy thứ vặt vãnh của tôi đã là cái mẹ gì so với anh, tôi nói anh biết, anh chưa có tư cách nói tôi!” Hắn lập tức xông tới hung hăng chỉa vào mặt tôi: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, sức chịu đựng của tôi có hạn thôi!”

Tôi đứng lên, vung chân đã bay cái ghế.

“Cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa rồi? Tốt, tôi chờ cậu nói câu này lâu rồi. Trịnh Diệu Dương, tôi cũng chịu đựng đủ rồi!” Tôi gạt văng tay hắn ra: “Trần Thạc tôi không muốn nợ cậu! Cậu xem tôi là cái gì? Cậu dựa cái gì mà hiên ngang ra mặt thay tôi? Dựa vào cái gì tự cho là đúng mà ban ơn trắng trợn? Dẹp ngay cái trò ấy đi, tôi không cần Trụ Phong bố thí, cũng không thích cậu nhúng tay vào…”

 Một cú đấm như trời giáng đáp thẳng vào cằm tôi, hung hãn thật, tôi lùi về phía sau lảo đảo ngã xuống mặt thảm, khuỷu tay va vào góc bàn trà. Cơn giận khiến tôi tỉnh táo, cũng khiến tôi khiếp sợ, không ngờ hắn lại ra tay trước.

Tôi nhịn đau đứng dậy, vung chân đá mạnh, trúng ngay vào ngực hắn, hắn cũng tức điên lên, có vẻ không nhìn thấy vết rách trên khuỷu tay tôi, lại xông đến đấm cho tôi một cú, cứ như vậy, chúng tôi đánh đấm không kiêng nể gì, càng đấu càng loạn xạ, tựa như muốn trút hết lửa giận chất chứa bấy lâu, tay đấm chân đá không có quy củ gì hết, tình hình ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi tôi cảm giác vết thương trên cánh tay không ngừng chảy máu, lực đánh mới dần chậm lại.

Tựa như thoáng thấy được sự chậm chạp trong động tác của tôi, Trịnh Diệu Dương ngừng tay, sau đó, chúng tôi một người dựa vào tường, một người ngã lên sô pha căm tức nhìn nhau thở dốc.

“Trút giận đủ chưa? Đủ rồi thì lập tức thu mấy câu nói khốn nạn của anh lại!” Hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, trừng mắt nhìn tôi: “Nếu anh muốn chết, tôi sẽ không ngăn anh đâu, nhưng tôi khuyên anh nghĩ cho kỹ, ông già đã có hành động rồi, đến lúc đó thì đừng hòng kêu ổng dừng tay!”

Tôi nhắm mắt, rất mệt cũng rất đau, nhưng tất cả đều không thể so với cảm giác ngạt thở ngay lúc này. Hắn thở hắt ra rồi bước tới: “Hộp thuốc đâu?”

“Ngăn hai, tủ đứng.” Tôi đáp rất nhanh, thực sự tôi sợ nếu không cầm máu thì bản thân cũng không trụ nổi nữa.

Hắn đi vào phòng rồi lại đi ra, ngồi xuống bên cạnh tôi, ý bảo tôi cởi tấm áo thể thao xuống, dù chất vải rất mềm nhưng đụng đến vết thương vẫn cảm thấy đau rát. Có lẽ Trịnh Diệu Dương chưa từng cẩn thận cầm máu cho người khác, nhưng xem ra hắn khá thành thạo trong việc này.

“Cố chịu nào!” Hắn lạnh lùng nói rồi đổ thuốc sát trùng lên vết thương của tôi.

Tôi cắn răng, vẫn không quên đẩy hắn: “Có phải vết thương súng đạn đâu, tôi thấy cậu chỉ mong tôi đau chết đi thôi.”

Động tác của hắn không thể xem là nhẹ nhàng cho nổi: “Nếu anh còn lên cơn nữa, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.”

Tôi cười nhăn răng trêu hắn: “Ngoài việc ghét bị người khác đánh vào mặt, bị người khác để lại dấu vết trên người, cậu còn cái tật quái gở gì nữa không?” Tôi đã nếm qua hai thứ trước rồi.

“Anh đang ra oai với tôi sao?” Hắn nhìn vào mắt tôi, nhưng tay vẫn bôi thuốc, băng vải rất nhanh. Tôi không nói nữa.

Đợi bôi thuốc lên vết thương trên mặt và ngực tôi xong xuôi, hắn mới quay lại nói: “Anh muốn thoát khỏi Thành Nghiệp, cũng muốn bỏ Trụ Phong, có đúng không?”

“Lẽ nào cậu có đề nghị hay hơn?”

Hắn ngừng lại chốc lát, nói: “Anh… cũng muốn rời khỏi tôi?”

“Nếu có thể.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp