VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 22

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Hắn nhích lại, kề môi bên tai tôi: “Hừ, tôi thấy anh không bao giờ hết càn quấy cho nổi, Trần Thạc.”

“Chỉ là ý kiến cá nhân cậu thôi.” Tôi tránh người sang bên cạnh: “Có lẽ tôi nên vào nhà Feist, dù cho đó có là đầm rồng hang hổ, cũng đáng xông pha thử một lần, có thể sẽ đạt kết quả không ngờ tới, chưa từng thử ai dám khẳng định chứ.”

Hắn nhích tới càng gần: “Anh dám!”

“Vì sao không dám? Vì cậu hả? Hay là vì cái thói khó đổi của nhà Feist?”

Hắn bật cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: “Anh thích kiếm cớ, anh lúc nào cũng chỉ kiếm cớ cho mình.”

 “Cậu thì thẳng thắn lắm sao?” Tôi cười nhạo: “E rằng cũng không phải đâu.”

“Tôi chẳng qua chỉ muốn giữ anh lại.” Lời nói của hắn rất dứt khoát, nhưng vẻ mặt lại không như vậy.

“Giữ tôi lại để làm gì? Cậu biết loại người như tôi vốn không thích hợp ở bên cạnh cậu.” Tôi cười khổ: “Cậu định cho tôi sắm vai gì? Trợ thủ? Hay là… kẻ chung giường giấu mặt? Tôi không biết, cũng không muốn diễn thứ tiết mục biến thù thành bạn này. Hơn nữa, Trịnh Diệu Dương không hề thiếu người, không thiếu bất cứ ai, tôi không muốn tự chuốc lấy nhục đâu.”

“Nói vậy, anh sẽ không về Hồng Kông cùng tôi?” Hắn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt đầy phức tạp.

“Thế nào, đây được coi là tối hậu thư phải không?” Tôi đứng lên đi qua ghế sô pha: “Tôi sẽ không trở về Trụ Phong nữa. Trí nhớ của cậu vẫn rất tốt, không cần phải nhân nhượng một kẻ từng là địch thủ đâu. Feist, hừ, e là không thoát khỏi chúng rồi, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu.”

“Giọng điệu của anh rất xa lạ, tôi không quen với kiểu cảm ơn đó của anh.” Hắn cười có chút khinh thường: “Thật ra, anh không cần phải vội vàng cắt đứt quan hệ với tôi như vậy.”

“Tôi không vì tôi, cũng không vì cậu, mà vì chúng ta.”

“Lý lẽ của anh thật vĩ đại, nhưng xin lỗi tôi không ngửi nổi.” Hắn nói.

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, chuông cửa nhà tôi vốn không nên kêu, từ giây phút này trở đi, bất cứ ai đến tìm tôi đều không có ý tốt gì. Tôi và Trịnh Diệu Dương liếc mắt nhìn nhau, chuông cửa vẫn kêu, giống như biết rõ tôi đang ở bên trong vậy.

Cuối cùng tôi tự mình ra nghênh chiến, đến lúc nhìn thấy mấy người ngoài cửa thì tôi đã không còn ngạc nhiên nữa, thứ phải tới thì có tránh cũng không thoát.

“Đạo tiếp khách của cậu phải cải thiện nhiều đấy.” Landy Mo vênh váo nói, sải bước tiến vào, ánh mắt đúng lúc chạm tới Trịnh Diệu Dương đang ngồi trên sô pha, đột nhiên bắt gặp một người đàn ông như vậy, Landy Mo cũng thoáng giật mình.

“Thì ra cậu có khách rồi, thảo nào lại bên trọng bên khinh như vậy.” Landy Mo thản nhiên nhìn lướt qua phòng khách: “Xem ra tôi đã bỏ lỡ một màn kịch vui.”

Tôi trở về phòng mặc áo rồi đi ra: “Nói thẳng vào vấn đề chính đi.”

Con mắt xanh biếc của Landy Mo hơi co lại: “Bản lĩnh của cậu thật không nhỏ ha, có thể kêu tập đoàn Thành Nghiệp ra đàm phán với nhà Feist chúng tôi, hình như có phần công tư lẫn lộn rồi đó.” Không ngờ hành động của Trương Thủ Huy lại nhanh như vậy, xem ra ông ta thật sự rất coi trọng đứa cháu ngoại Trịnh Diệu Dương này.

“Nếu như đã là việc riêng của tôi và Lydia, thì anh cũng không có tư cách lôi danh nghĩa nhà Feist ra nói, bất cứ ai xen vào việc này cũng không thích hợp, phải không nhỉ?”

“Ngài đây không định tránh đi một chút sao?” Landy Mo không phản bác tôi, ngược lại quay ra nói chuyện với người lạ.

Nhưng Trịnh Diệu Dương lại vắt chân lên, ngồi ngay ngắn tại sô pha, không có biểu cảm gì: “Không, tôi thấy không cần thiết.”

Có lẽ không ngờ người đàn ông phương Đông này lại ngạo mạn như vậy, Landy Mo vô cùng khó chịu: “Anh bạn lấy tư cách gì xía vào chuyện người khác ở đây?”

“Thưa ngài Feist, ngài dùng từ sai rồi, đây không phải “xía vào”, mà là giám sát. Tôi rất ghét nghe phải những lời lẽ không đúng mực trong khi nói chuyện.”

Landy Mo không kiềm chế được, lạnh lùng lên cơn: “Benjamin Trần, lẽ nào cậu không định giới thiệu tôi với vị tiên sinh này sao? Hiện tại tôi rất muốn biết… anh ta là ai đấy.”

“Có những lúc, quen thêm một người không hẳn là chuyện tốt, nhưng tôn trọng người khác là đức tính tốt đẹp, tôi không ngại tự giới thiệu trước đâu.” Hắn đứng lên giơ tay phải ra một cách rất tự nhiên: “Tôi là Trịnh Diệu Dương.”

Landy Mo do dự một chút, sau đó hờ hững chạm vào ngón tay Trịnh Diệu Dương, ánh mắt ngầm soi xét: “Tôi là Landy Mo Feist, Trịnh tiên sinh… là bạn của Benjamin Trần?”

“Bạn hả?” Trịnh Diệu Dương nhíu mày, vẻ mặt hơi suy nghĩ: “Ờ tất nhiên, có thể nói vậy.”

“Tôi thấy người ngoài cuộc xen vào cuộc nói chuyện riêng của người khác không phải là hành động sáng suốt gì, có điều quyền lựa chọn vẫn là của Trịnh tiên sinh ngài thôi.”

“Tôi nghĩ, tôi rất có trách nhiệm với hành vi của chính mình.”

Lúc này tôi mới thật sự thấy lại được một Trịnh Diệu Dương vừa bản lĩnh vừa quyết đoán trong công việc hay trước bàn đàm phán, nhưng hắn cũng quá kiêu ngạo rồi, mà đối diện hắn bây giờ lại là một Landy Mo kiêu ngạo thành thói, cho nên tôi không khỏi cảm thấy đau đầu.

Landy Mo một lần nữa quay lại nhìn tôi: “Cậu xác định chưa? Quyết định của cậu ấy.”

“Tôi hy vọng chuyện này có thể do tôi và Lydia tự quyết định, chứ không phải kết quả do người khác can thiệp.”

“Là anh trai của Lydia, tôi thấy tôi hoàn toàn có quyền hỏi đến chuyện này, chứ không phải để cho mấy lời tuyên bố vội vàng của cá nhân cậu quyết định.” Anh ta trả lời rất kiên quyết. Tôi nên sớm hiểu rõ, Landy Mo sẽ không bao giờ chịu cho người khác mắc nợ đâu.

“Dùng một sinh mệnh chưa ra đời để uy hiếp người khác, cách này đã lỗi thời từ tám trăm năm trước rồi, kết cục đổi chác như vậy cũng chẳng phải thứ hay ho gì.” Trịnh Diệu Dương đột nhiên xen miệng vào: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, nhưng là một người ngoài, tôi đề nghị các người bàn bạc lại một cách kỹ lưỡng, đừng nóng vội nhất thời như vậy.”

 “Người bạn này của cậu xem ra nhìn xa hơn chúng ta nhiều đấy.” Anh ta quay ra nói một câu đầy trào phúng, sau đó nhìn Trịnh Diệu Dương: “Lời đã nói ra rồi không thu lại được đâu, nhiều người không gặp phiền phức thường là vì biết cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy.”

Landy Mo bước vài bước đến trước mặt tôi, trong mắt phát ra tín hiệu cảnh cáo: “Giờ đúng như cậu mong muốn, tôi để người trong cuộc tự nói chuyện với cậu, Mitre, mời tiểu thư vào đi.”

Tôi giật mình, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh. Lát sau, Lydia đi vào, vẫn là vẻ đẹp yếu ớt, đôi mắt nâu chứa đựng sự kiên quyết, một cô gái tôi đã từng yêu.

Lúc này Trịnh Diệu Dương đi tới bên cạnh tôi, cúi đầu kề sát vào tôi như chỗ không người, môi gần như chạm vào vành tai tôi: “Tôi ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện.” Hắn luôn không biết phân biệt tình huống mà thể hiện sự thân thiết ra ngoài, khiến cho tôi nhiều lúc rất khó xử.

 Landy Mo nhìn Trịnh Diệu Dương, lập tức cũng theo ra ngoài. Mà ánh mắt của Lydia thì vẫn chăm chú nhìn tôi, đợi mọi người đều ra hết, cô ấy mới mở miệng: “Ben, anh đã không còn yêu em nữa rồi.”

Tôi nhìn cô ấy không đáp.

“Em nghe nói rồi.” Cô ấy buồn bã cúi đầu: “Thì ra anh không hề tự nguyện đến tìm em. Thật ra em sớm có chuẩn bị tâm lý, từ lúc nói cho anh biết em là người nhà họ Feist, em đã biết sẽ mất anh rồi, em biết…”

“Lydia.” Tôi đi tới ôm cô ấy: “Có một số việc không thể miễn cưỡng được, lòng em đã có quyết định rồi, không phải sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy.” Cô ấy cười khổ không biết phải làm sao, lắc đầu trong lòng tôi: “Ben, khuyết điểm của anh chính là quá thẳng thắn.”

“Em có hận anh không?”

“Không, không đâu.” Cô ấy ngẩng lên nhìn kỹ tôi lần nữa: “Anh em của em rất thương yêu em, Landy Mo cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, anh ấy chỉ hơi cực đoan khi làm việc. Đừng lo lắng, em sẽ không để anh ấy làm khó dễ anh đâu, điều này anh rõ mà.”

“Anh biết.” Tôi nhịn không được thở dài: “Là anh làm khó em…”

“Chuyện đứa trẻ, em sẽ giải quyết ổn thỏa, sinh mệnh không được tạo nên bởi tình yêu vốn chẳng có ý nghĩa gì hết.” Ánh mắt của cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em hiểu rõ anh muốn nói cái gì. Chỉ là anh sẽ không… từ nay về sau sẽ không coi em là người xa lạ phải không?”

“Anh là người như thế sao? Em hiểu rõ anh mà.”

“Chính vì em hiểu rõ anh, mới biết rằng một khi anh đã quyết định thì rất khó thay đổi.” Một lúc lâu sau, cô ấy mới hỏi tôi một câu: “Anh có người yêu rồi sao?”

“Cái gì?” Tôi cười: “Không, anh không có.”

“Coi em hỏi ngốc chưa kìa, sao anh có thể nói với em điều này chứ.” Cô ấy xoay người đi ra ngoài: “Em đi đây Benjamin, chỉ mong… hai chúng ta đều có thể hạnh phúc.”

“Chú ý giữ gìn nhé Lydia, em là cô gái vô cùng tốt.” Mấy lời thoại kiểu này nhan nhản khắp các bộ phim lãng mạn chiếu vào giờ vàng trong nước, chẳng có gì mới mẻ, cũng chẳng mấy chân thành, nhưng tôi thật sự không tìm được lời lẽ nào phù hợp hơn.

“Cảm ơn anh đã khiến em vui vẻ, tạm biệt.” Cô ấy đột nhiên thêm vào một câu: “Anh sẽ rời khỏi New York đúng không?”

Tôi thật sự khâm phục về sự nhạy cảm của cô ấy: “Ừm, anh đang tính đi châu Âu.”

“Đi Ý hay Pháp ấy, những nước đó phù hợp với anh.” Cô ấy nói xong, lại xoay người hôn tôi một cái, sau đó mới đi thẳng ra ngoài.

Tôi ngẩn ngơ ngồi xuống tay vịn sô pha, nhớ lại cử chỉ quý phái của Lydia, ừm, từng yêu người con gái ngoan hiền của nhà Feist, tôi thật sự rất may mắn.

Chuông điện thoại vang lên, tôi tưởng đó là Trịnh Diệu Dương, nhưng khi giọng nói già nua chứa đựng sát khí của Trương Thủ Huy vang lên từ đầu dây bên kia, lòng dạ tôi không khỏi bồn chồn: “Trần Thạc, mười giờ sáng mai đến văn phòng tôi.”

Tắt máy, tôi vừa mở cửa vừa gọi điện thoại cho Trịnh Diệu Dương.

“Cậu đang ở đâu?”

“Nhà hàng dưới lầu, anh đang xuống hả?”

“Ừm.” Tôi sải bước đi vào thang máy.

“Nói chuyện sao rồi?”

“Lũ đàn ông đúng là khốn nạn.” Tôi lên tiếng tổng kết.

Hắn cười nhỏ: “Anh đang nói chính mình hay ám chỉ ai khác?”

“Cả cậu và tôi đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

“Cẩn thận tôi kiện anh tội bôi nhọ danh dự công dân đấy.”

“Cứ việc.”

Hắn ngừng một chút mới nói: “Tôi vừa nói chuyện với Landy Mo rồi.”

“Cậu và gã đó thì có cái quái gì đáng nói chứ?” Giọng điệu của tôi không thoải mái cho lắm.

Câu trả lời của hắn thiếu chút làm tôi quẳng cả điện thoại: “Tôi nói với thằng cha đó quan hệ của chúng ta.”

“Cái gì?!” Tôi chửi to, ra khỏi thang máy, tôi đi nhanh hơn về phía nhà hàng: “Mẹ kiếp, tôi và cậu thì có quan hệ gì?”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp