VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 20

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“What?! Ôi trời ạ! Trời ạ trời ạ!” Cô ấy kêu ầm lên: “Diệu Dương! Ồ chú Phúc, Diệu Dương đâu? Anh ấy ở trên lầu sao? Thôi bỏ đi bỏ đi!” Cô ấy lại quay ra ống nghe cười: “Trần Thạc! còn đó không còn đó không?”

“Quý cô đừng phấn khích quá thế.”

“Tình nhân trong mộng của tôi lại ít đi một người, không phải phấn khích mà là sốc chết đi đây, thế đã được chưa!” Giọng nói của cô ấy tràn đầy vui mừng: “Công tác bảo mật của anh đừng có chặt chẽ quá như thế có được không, tôi bị anh gạt chết khiếp rồi đây. Tuần trước tôi hỏi anh có bạn gái hay không anh còn làm bộ không quan tâm, thế mà giờ đã sắp kết hôn rồi. Anh giỏi lắm. Ngày bao nhiêu thế?”

“Còn chưa quyết định. Sắp rồi.”

“Này này, ông anh hơi lạnh nhạt quá đấy, chẳng giống chàng trai hạnh phúc chờ ngày kết hôn gì cả? Có phải vợ tương lai không đẹp bằng tôi nên buồn bực hả?” Cô ấy tiếp tục trêu chọc.

“Đúng vậy, buồn bực đến không ngủ được luôn.”

“Có muốn tôi bay qua dự hôn lễ của anh không?”

Tôi bật cười: “Không cần phiền như vậy, gửi nhẫn kim cương mười ca-ra qua là được.”

 “Tôi đã nói anh là tên đàn ông xấu xa mà.” Đột nhiên cô ấy hô lên với ai đó bên cạnh: “Diệu Dương! Qua đây qua đây, là Trần Thạc, anh ấy sắp kết hôn rồi, anh biết tin chưa? Sắp kết hôn! Em phải đi làm phù dâu cho anh ấy mới được!”

Tôi muốn dập điện thoại nhưng không kịp nữa: “Alo, Trần Thạc hả?”

Tim tôi đập càng gấp, giống như đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn vậy, thầm tự rủa mình một tiếng.

“Anh sao cơ? Nói lại xem nào!” Thấy tôi không nói, hắn hỏi luôn: “Anh làm cái quái gì vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hắn có vẻ vẫn rất hiểu tôi.

“Không có gì đáng nói hết.”

“Đối phương là ai?” Giọng điệu hắn rất lạnh lùng.

“Feist.”

“Gia tộc đứng đầu nền công nghiệp ô tô của Mỹ?” Không cần tôi phải giới thiệu, người trong giới kinh doanh không ai không biết đến bọn họ cả, Trịnh Diệu Dương rốt cuộc nổi cáu lên rồi: “Sao anh không đổi mẹ nó số điện thoại luôn đi!” Hắn dập điện thoại không thương tiếc.

Nửa tiếng đồng hồ sau, lại có tiếng chuông vang lên, lúc này tôi chắc chắn Tú Phương không có bên cạnh hắn.

“Bọn họ ép cưới à?”

“Tôi không có ý định trốn tránh trách nhiệm.” Tôi cười khổ: “Tôi đồng ý với bọn họ là bởi vì Lydia đã có thai với tôi.” Tôi cảm thấy không nên làm tổn thương một cô gái như vậy, mấy tháng trước khi biết về gia đình Lydia, tôi đã gắng sức rời xa cô ấy, nhưng tôi vẫn không kiên quyết tuyệt tình, cho nên mới xảy ra chuyện này. Tôi thừa nhận tôi yêu cô ấy chưa đến mức vì cô ấy mà vứt bỏ danh dự, gia tộc của cô ấy đã bóp chết cảm xúc của tôi đối với Lydia.

“Nợ tình quái quỷ! Ai không chọc, lại đi chọc vào đàn bà nhà Feist!” Một tên nợ tình khắp nơi như hắn rốt cuộc cũng có cơ hội lên lớp người khác: “Mẹ kiếp, cái đám người đó thế nào chắc không cần tôi nhắc anh chứ? Giờ mà chui vào đó, chúng không làm thịt anh tôi không làm người.”

“Họ Trịnh kia, cậu gọi cú điện thoại vượt đại dương để chửi người khác như thế đã sướng miệng chưa? Con mẹ nó cậu bị bệnh à! Chuyện của tôi tôi tự giải quyết, không phiền đến cậu.” Tôi càng nói càng bực.

Hắn cũng bùng nổ: “Đúng vậy, liên quan cái rắm gì đến tôi! Tôi còn chưa phải hạng mặt dày, việc quái gì phải quan tâm mấy chuyện chó má nhà anh! Tôi nói cho anh biết, nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ ăn đủ!”

Tôi quẳng điện thoại xuống trước, giờ thì tôi đã hiểu thế nào là cả giận mất khôn rồi, tôi thở hồng hộc, không biết đang tức hắn hay tức chính mình.

Nhưng ngay sáng sớm ngày thứ hai, chuông cửa của tôi lại reo lên, tôi đoán chắc là nhà Feist sai người đến lôi tôi đi xem nơi tổ chức cưới rồi. Nhưng vừa mở cửa ra, tôi không khỏi giật mình.

“Sao, cần phải kinh ngạc đến thế cơ à?” Dáng vẻ mệt mỏi của hắn không giống với vẻ tiều tụy của người thường, mà lại khêu gợi đầy nguy hiểm giống những người mẫu nam trang bìa tạp chí Phong Thượng.

Tôi dần bình tĩnh lại: “Trụ Phong sắp đóng cửa rồi hả? Sao ông chủ lại có thời gian rảnh rỗi bay đến tận nước Mỹ này?”

“Anh nhất thiết phải độc mồm độc miệng thế không, dẹp đi, giờ tôi mệt chết rồi, không còn sức cãi nhau với anh, để tôi vào tắm cái đã.”

Tôi nghiêng người tránh ra: “Sao không vào khách sạn năm sao mà ở?”

Hắn cười mỉa mai, đi vào: “Sắp phá sản vì anh rồi, còn khách sạn gì nữa.”

Tuy đó chỉ là lời nói đùa, nhưng lọt vào tai tôi cũng chẳng dễ chịu gì, tôi không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn rất tự nhiên mà cởi áo khoác lẫn sơ mi.

“Hành lý đâu?”

“Ừm?” Hắn liếc mắt nhìn tôi: “Không mang.”

“Bó tay với cậu.” Tôi lắc đầu.

Mãi cho đến khi hắn rời khỏi phòng tắm, tôi vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào tường như vậy. Hắn dùng khăn khô lau tóc ướt, mặc bộ áo tắm đi tới: “Nước nhà anh nóng quá, không sợ bị lột da luôn sao?”

“Qua đây làm gì?” Tôi làm lơ câu hỏi của hắn.

Hắn vứt khăn mặt xuống nhìn tôi: “Vì sao anh lại báo cho tôi chuyện kết hôn?”

 “Người tôi báo là Tú Phương.”

“Không, anh muốn nói cho tôi biết.” Hắn khẳng định chắc nịch.

Tôi đi tới bên cạnh rót rượu: “Cái này nghĩa gì? Hiểu rõ lòng tôi? Hay sớm đoán được Trần Thạc tôi cũng có ngày vùng vẫy không xong?”

“Cái miệng của anh vẫn không khá lên được.” Hắn đi tới chỗ tôi, tôi ôm cổ hắn, hắn từ từ áp môi tới, cho đến khi hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng mới chịu buông tôi ra.

Ngực hắn hơi phập phồng: “Phòng ngủ của anh ở đâu? Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Tôi đi mở cửa phòng ngủ, dựa vào cánh cửa đưa tay làm tư thế “mời vào”, hắn cười đi tới, vừa vào cửa đã kéo tôi theo: “Nào, ngủ cùng tôi lát.”

Tôi ngạc nhiên: “Cậu vẫn còn sức làm?”

“Anh đừng làm tôi là tốt rồi!” Hắn kéo lấy vai tôi, trút bỏ toàn bộ đề phòng mà ngã xuống giường, cánh tay cố ý đè ngang ngực tôi, kết quả tên đàn ông luôn cảnh giác cao độ này lại ngủ trên giường tôi không khác gì một đứa trẻ. Suốt quá trình ấy, tôi không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà, lòng đầy ắp rối ren.

Mãi đến trưa, hắn vẫn chưa tỉnh, xem ra thật sự mệt muốn chết luôn rồi. Tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành, khi trở về mới phát hiện hắn đã rời khỏi.

Chập tối, tôi nhận được điện thoại của Trương Thủ Huy: “Diệu Dương đến Mỹ rồi, cậu biết chưa?”

“Ừm…” Tôi không trả lời thẳng, chờ ông ta nói tiếp.

“Không ngờ hôm nay nó đồng ý mua cổ phần Thành Nghiệp, ta vốn nên vui mừng, dù sao đây cũng là mục đích bao lâu nay của ta, nhưng nó đột nhiên dứt khoát như vậy chẳng phải rất khó hiểu sao? Bao nhiêu lần nó từ chối ta rồi, cậu vừa trở về thì… chuyện này làm ta ngạc nhiên lắm Trần Thạc ạ. Lần nhượng bộ này của Diệu Dương làm ta không sao hiểu nổi, cho đến khi nó nói với ta điều kiện của nó, cậu đoán được là gì không? Ta không thể tưởng tượng nổi.” Tôi có thể tưởng tượng ra sắc mặt Trương Thủ Huy lúc này, hẳn là rất xám xịt đi. Ông ta nói tiếp: “Nó muốn ta dùng danh nghĩa Thành Nghiệp thương lượng với nhà Feist cho Trần Thạc cậu, trước đây, nó cũng nói với ta muốn dùng ba mươi triệu để ta nhường cậu lại cho Trụ Phong, ta nói phải chuyển thành đô Mỹ, không ngờ nó đồng ý không chớp mắt. Ta thật sự nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.”

“Chủ tịch Trương, ông không cần vòng vo, cứ nói thẳng đi.”

“Được, ta thích sự thẳng thắn của cậu.” Giọng nói của ông ta đã hơi dịu lại: “Cậu nói nó vì cái gì lại ra mặt thay cho một kẻ đã từng mưu đồ hại nó? Cậu hấp dẫn nó ở chỗ nào thế? Giờ nó lại hi sinh vì cậu như vậy? Dựa vào những gì ta biết về Diệu Dương, đây tuyệt đối không phải là chuyện nó có thể làm.”

“Vậy vì sao ông lại phái tôi đi Hồng Kông điều tra cậu ta? Vì sao lại là tôi?” Tôi cười nhạt: “Không phải vì cảm thấy tôi có thể mang tin tức gì về cho ông sao?”

“Nhưng ta không bảo cậu lên giường với nó! Trần Thạc, Diệu Dương là cháu ngoại của ta!” Cơn tức của ông ta bùng phát rất nhanh: “Thằng oắt con cậu từ lúc nào thích quan hệ song tính rồi? Trước nay ta chưa từng phát hiện cậu có sở thích này!”

 Tôi thẳng thắn đáp: “Giữa chúng tôi vốn chẳng có gì, là ông suy nghĩ quá nhiều thôi. Nếu ông còn nghi ngờ, thì đi mà hỏi cháu ngoại ông, sao chất vấn tôi?”

“Giỏi! Không có gì đúng không? Hôm qua nó không đầu không đuôi bay thẳng đến Mỹ, nơi mà có mời vạn năm nó cũng chẳng thèm nhấc chân qua, mục đích chỉ để nói với ta một câu: Đừng để Trần Thạc kết hôn! Cậu nói không có gì, ta làm sao tin được? Cậu bảo ta làm sao tin được? Trần Thạc, cậu cẩn thận cho ta, sau khi chuyện này giải quyết xong, đừng bao giờ tiếp cận Diệu Dương nữa, gây ra tin xấu gì ta không đỡ nổi, đến lúc đó cậu muốn tự bảo vệ mình cũng không kịp đâu!”

“Ông nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cúp máy!” Nếu người ta đã không nể mặt, tôi cũng chẳng cần phải khách khí nữa.

“Cậu được lắm! Nhớ kỹ những gì ta dạy cậu trước đây, đừng có không biết điều!”

Tôi quẳng điện thoại xuống, ngồi trên sô pha hơn cả tiếng đồng hồ không nhúc nhích, nghĩ tới kẻ thủ đoạn độc ác như Trương Thủ Huy cũng gặp phải vấn đề nan giải, lòng không khỏi ảo não vô cùng, tên Trịnh Diệu Dương kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Không quậy cho trời long đất lở không được sao?”

Chín giờ tối, hắn trở về. Hắn vừa vào cửa, tôi đã xông đến túm cổ áo hắn: “Vì sao lại đi nhờ Trương Thủ Huy thay tôi? Vì sao?”

“Ông già thật không giữ lời hứa, đã dặn trước rồi, không được nói cho anh biết.” Hắn bày ra vẻ mặt thờ ơ, nhìn tôi một lát rồi nói: “Chỉ có ông ấy mới đủ sức cứu anh khỏi vụ này, anh tưởng tôi thích nhờ ông ta sao? Chuyện thế này nếu là trước đây, tôi chả thèm xen vào đâu.”

“Vậy tại sao bây giờ lại muốn xen vào? Vì sao lại phá vỡ nguyên tắc vốn có của cậu?” Tôi tức điên lên: “Cậu cho rằng làm thế này là giúp tôi sao? Cậu dựa vào cái gì cho là như thế?”

“Anh dám nói anh không biết? Đến bây giờ anh còn dám nói anh không biết?” Sắc mặt hắn tối sầm lại.

Tôi buông hắn ra, né tránh ánh mắt của hắn. Hắn không giấu nổi châm biếm: “Feist, gia sản kếch sù, tiếng tăm lừng lẫy! Vì sao anh không vào nhà họ? Anh chính miệng nói tôi nghe xem nào!”

“Tôi không muốn bị một đám nước ngoài tự cao tự đại dẫm đạp dưới chân! Tôi không muốn bị một đám nhãi con lôi tên Feist ra mà giương oai giễu võ, tôi là Trần Thạc!”

 “Không thích bị trói buộc, anh không phải là tự phụ tột cùng thì là ích kỷ tột cùng, anh thật sự cho rằng mình có thể tự do tự tại sao?” Hắn kéo tay tôi, nhìn tôi gay gắt: “Không phải Feist, không phải gia tộc tiếng tăm bức người, anh sẽ vui mừng tột độ cưới người ta về làm vợ chứ?”

 “Đừng hỏi tôi, tôi không biết!”

 Hắn dựa sát lại, dùng hai cánh tay ôm lấy tôi từ phía sau, lột áo tôi xuống, hôn dọc theo gáy tôi, bàn tay ấm áp lần mò vào ngực tôi, bức thiết sục sạo…

“Dừng lại!” Tôi vốn định từ chối: “Đừng làm, giờ tôi không có hứng…”

“Thật hả?” Hắn đột nhiên cười khẽ: “Nhưng anh sẽ có ngay thôi…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp