LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 63

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Tại Ngự Phẩm Thần Trù ở Bắc Kinh,.

Cả nhóm ngồi vào ghế, Triển Hành hỏi: “Mọi người muốn ăn gì?”.

Lục Thiếu Dung thế nào cũng được: “Khách tùy chủ đi, chờ cậu hai con tới rồi hỏi luôn chứ?”.

Triển Hành gãi đầu, ở đây chọn bừa món nào thì giá cũng bằng lương cậu thuyết minh không ngừng nghỉ trong viện bảo tàng cả ngày rồi.

Triển Hành: “Cho bốn bát cơm trắng, một đĩa dưa góp”.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Triển Dương: “…”.

Lục Thiếu Dung tốt bụng nhắc nhở: “Phải gọi sáu bát, cậu hai con và Lục Diêu không ăn cơm à?”.

Triển Hành: “Hơ, nghe nói gần đây Lục Diêu đang giảm cân mà…”.

Lâm Cảnh Phong: “Tám bát mới đúng, anh Hổ ít nhất cũng phải chén được hai bát đấy”.

Triển Hành: “Anh Hổ có chuyện ra ngoài rồi, hay chúng ta đổi nhà hàng khác đi?”.

Triển Dương khăng khăng nói: “Chỗ khác ba không quen, lần nào ba tới Bắc Kinh cậu hai con cũng mời ăn ở chỗ này mà, ừ hử?”.

Triển Hành ỉu xìu như cọng bún thiu, Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, cầm lấy thực đơn gọi vài món, nói: “Còn hai vị khách nữa, bao giờ họ tới thì hãy mang đồ ăn lên”.

Nhân viên phục vụ nhận lại thực đơn đi chuẩn bị, Triển Hành rót trà cho ba, Triển Dương ngẫu hứng gõ ngón trỏ lên bàn, mở miệng nói chuyện phiếm.

“Khi nào bảo anh cả và cô út tới đây chơi”. Lục Thiếu Dung nói: “Em thấy Tiểu Tiện thuyết minh rất khá, sau này cả nhà ra ngoài du xuân khỏi cần mời hướng dẫn viên nữa rồi”.

Triển Hành “dạ” một tiếng lấy lệ, đột nhiên Lâm Cảnh Phong lén hỏi: “Nhà em còn có người thân nào nữa hả?”.

Triển Hành: “Còn một dì út, kết nghĩa với Lục Thiếu Dung có bốn người tất cả, cậu cả, cậu hai, Lục Thiếu Dung và dì út, dì út đã kết hôn rồi, hồi đó cũng thích cậu hai em”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành đoán được Lâm Cảnh Phong đang nghĩ gì, bèn nhỏ giọng cười nói: “Cậu hai em vạn người mê đó, thật ra trước đây ông ấy tính cưới em gái em thật, có điều khoản nợ này cứ dai dẳng không rõ, ai cũng tưởng rằng em gái em lớn lên giống Lục Thiếu Dung…”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Cả hai anh em đều rất đẹp, nhưng con bé không giống ba em, cũng không giống Triển Dương, rốt cuộc giống ai vậy?”.

Triển Hành thần bí nói: “Nó giống bà ngoại em, thật ra em rất thích bà ngoại”.

Lâm Cảnh Phong: “???”.

Triển Hành: “Nhưng bà ngoại trước giờ cứ tìm mọi cách chia tách Triển Dương và Lục Thiếu Dung, cho nên người mà Triển Dương bình sinh không muốn gặp nhất chính là bà ngoại… cậu hai tới rồi kìa, tạm thời không nói chuyện này nữa”.

Tôn Lượng vạn người mê lên sàn.

Lục Diêu dịu dàng hiền thục, dáng vẻ điệu đà ngồi xuống ghế, Tôn Lượng nói: “Trẻ con mà bày đặt trang điểm gì chứ? Hại cậu hai chịu tiếng oan, để mọi người chờ lâu như vậy, ngại ghê ngại ghê”.

Lục Diêu: “…”.

Lục Thiếu Dung an ủi: “Diêu Diêu lớn rồi mà”.

Mọi người vội cười ha ha bảo đúng vậy đúng vậy, lúc này Lục Diêu mới vui hơn được chút.

“Gọi món chưa?”. Tôn Lượng cứ tưởng rằng mình mời khách, nhân viên phục vụ khom người đọc tên món ăn, Tôn Lượng lại nói: “Sao toàn là cơm với rau thôi vậy? Một mỗi người một suất vi cá tần trong trái dừa, thêm hai chai rượu vang đỏ hai ngàn năm…”.

Trạng thái trong lòng Triển Hành: sét đánh giữa trời quang.

Lục Thiếu Dung đồng cảm nhìn Triển Hành, Lâm Cảnh Phong cố nhịn cười, cả nửa ngày còn chưa bình thường lại được.

Tôn Lượng nói cười vui vẻ, làm Triển Hành nhanh chóng quên luôn vấn đề xoắn não của mình, Lâm Cảnh Phong lắng nghe hết sức hứng thú, mặc dù vị nhị thế tổ này nói năng liến thoắng, nhưng đều là những đề tài hay ho.

Tôn Lượng lúc nào cũng có thể hấp dẫn thính giả, làm động tác chọc cười lại còn không ngại tự bêu xấu mình, đây là điều ảnh hưởng rõ nhất lên Triển Hành. Lâm Cảnh Phong lại nhịn không được nhìn Triển Hành, bắt đầu tìm kiếm hình mẫu mà cậu bắt chước: không cần hỏi cũng biết, nhất định là hồi nhỏ cậu vô cùng sùng bái Tôn Lượng.

“Con còn nhớ không? Tiểu Tiện?”. Tôn Lượng nói: “Cậu sợ nhất là mỗi lần con tới Phan Gia Viên”.

Triển Hành cười nói: “Nhớ chứ”.

Tôn Lượng: “Hồi ấy con bé tí tẹo, thế mà mới chớp mắt đã lớn ngần này rồi, còn sống chết đòi mua cây xiên gãy đó về làm cái còi gọi chim…”.

Triển Hành đỏ mặt: “Nhớ chứ! Đừng nhắc nữa!”.

Lục Thiếu Dung trêu chọc: “Tên nó là trâm cài ngọc”.

Lâm Cảnh Phong ngẩn người, Lục Thiếu Dung lại nói: “Mua về chẳng được mấy ngày thì bị Dương Dương mắng cho không dám thổi nữa, sau đó làm mất luôn rồi”.

Lâm Cảnh Phong hỏi Triển Hành: “Là… cái gãy làm đôi đó à?”.

Triển Hành mù tịt gật đầu: “Nhưng vẫn còn thổi được, anh cũng từng nghe nói à?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu cười, không nói gì.

Mọi người ăn bữa cơm hết sức vui vẻ, cuối cùng cũng tới lúc tính tiền rồi.

Tôn Lượng: “Mang hóa đơn ra đây”.

Lục Thiếu Dung: “Bữa nay Triển Hành mời khách”.

Tôn Lượng: “…”.

“Ấy sao lại bắt Tiểu Tiện mời khách?!”.

“Đã bảo để con mời khách mà, cậu hai đừng giành với con…”.

“Sao không ai nói cho tôi biết hết vậy, mấy người đừng có dong dài… Tiểu Tiện! Con mới đi làm có mấy ngày trả được bao nhiêu tiền chứ? Đưa hóa đơn đây! Con… con dám động tay động chân với cậu hai? Chú ba chú ác quá đấy, trơ mắt nhìn không giúp à? Ấy, sao lại giật giúp Tiểu Tiện?”.

“Cậu buông tay… đưa con!”.

Cả đám người quậy tưng bừng, Triển Hành rốt cuộc cũng giật được hóa đơn, chỉnh lại cổ áo nói: “Bao nhiên tiền, để con xem xem?”.

Tôn Lượng: “Con… vẽ cái đầu heo là được rồi! Bây điên hả?”.

Triển Hành tức giận nói: “Không cần! Để con tự trả!”.

Tôn Lượng: “Cần gì phải khổ thế con ơi! Lần sau con hãy mời không được à? Khó khăn lắm ba con mới tới Bắc Kinh một chuyến…”.

Triển Hành mặt đỏ phừng phừng, lấy thẻ ra, thẻ không đủ tiền.

Lâm Cảnh Phong chìa thẻ ra nói: “Dùng của anh đi”.

Triển Dương: “Chuyện của Tiểu Tiện”.

Lâm Cảnh Phong lễ phép nói: “Tiền của cháu đều giao cho Tiểu Tiện giữ nên cũng như nhau cả, cậu ấy cầm hết mà”.

Mọi người không biết nói gì nữa, Triển Hành đổi thẻ trả tiền, Tôn Lượng lấy thuốc lá ra, mời mọi người, Lâm Cảnh Phong châm thuốc cho Triển Dương, Triển Dương nheo mắt nhìn không nói gì.

Lát sau Lâm Cảnh Phong nói: “Nhà cửa cháu vẫn chưa dọn dẹp xong, đành để hôm khác mời mọi người tới chơi ạ”.

Triển Dương gật đầu, Lục Thiếu Dung lại hỏi: “Tiểu Tiện bảo công việc ở viện bảo tàng chỉ là làm thêm, hai đứa liên hệ với trường học thế nào rồi? Có cần giúp không?”.

Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chốc lát: “Tạm thời không cần, ngày mai cháu sẽ đi xem thông tin tuyển sinh ở Bắc Kinh”.

Lục Thiếu Dung cũng gật đầu, Triển Hành trả tiền xong đi qua, Lục Thiếu Dung nói với con trai: “Hai ba ở nhà cậu hai con một đêm, mai sẽ về Mỹ”.

Mọi người tạm biệt nhau ở cửa nhà hàng, Tôn Lượng lại sờ đầu Triển Hành: “Hôm nào không phải đi làm thì tới nhà cậu hai ăn cơm”.

Triển Hành cười nói: “Được ạ”.

Tôn Lượng dẫn cả nhà Triển Dương lên chiếc xe Cadillac, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nắm tay nhau ngồi xe điện ngầm, ai về nhà nấy, ở hai thế giới khác biệt.

Chín giờ tối, phố mới lên đèn, ngọn đèn đầu đường hắt xuống thứ sáng vàng nhạt ấm áp.

Lâm Cảnh Phong: “Ăn no không?”.

Triển Hành sờ bụng: “Chưa no, lừa bố chắc! Đắt kinh khủng! Em phải làm nửa tháng mới đủ ăn một bữa cơm!”.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười: “Thế giới của người có tiền là vậy đó, ăn bữa cơm còn không chịu ăn no, muốn dưỡng sinh cơ”.

Triển Hành thật không biết phải nói gì, hỏi: “Anh ăn no chưa?”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, đáp: “Cũng không no lắm, đúng rồi, em còn nhớ ngày trước mua cây xiên đó trong tiệm nào không?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, hoàn toàn không nhớ nổi.

Lâm Cảnh Phong sờ đầu Triển Hành, để mẩu chuyện cũ đó phủ bụi hoàn toàn trong ký ức.

 Những hạt tuyết trắng lác đác bay giữa bầu trời đêm, dưới ngọn đèn đường, Lâm Cảnh Phong kề sát môi hôn vào tai Triển Hành, khẽ nói: “Anh yêu em, Tiểu Tiện”.

Triển Hành: “???”.

Triển Hành: “Anh động dục hả tiểu sư phụ? Nhưng tối nay chúng ta đâu có ăn rau hẹ? Chắc do mùa xuân hả? Nhưng thật ra thời tiết bây giờ cũng đâu có ấm áp gì… Ấy tiểu sư phụ anh đi đâu vậy? Chờ em với!”.

Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành tìm một quán ăn nhỏ bên vỉa hè, dưới ánh đèn huỳnh quang mờ tỏ, họ gọi hai đĩa rau xào ăn khuya, rồi ai nấy tự bưng cả bát cơm to và cho đã miệng, đến khi tạm coi là no nê rồi thì mới về nhà.

Bao ngày liên tục như vậy, Triển Hành ngày ngày thức sớm, đi làm chẳng ngại gió tuyết, Lâm Cảnh Phong mang về mấy bản đăng ký trường học, muốn thi vào một vài đại học ở Bắc Kinh thì trước hết phải học dự bị một kì đã.

Phía bên New York thì có Lục Thiếu Dung gửi giấy chứng nhận và bản sao bằng cấp của Triển Hành về, Lâm Cảnh Phong đăng ký giúp Triển Hành, tháng tư nhập học rồi thi, học tới khi kết thúc kỳ nghỉ hè sẽ tham gia cuộc thi tuyển sinh độc lập vào đại học.

Triển Hành cứ cảm thấy Lâm Cảnh Phong đang giấu mình chuyện gì đó, thế là một ngày nọ, cậu lén lút về nhà sớm, mở điện thoại của Lâm Cảnh Phong ra vuốt xem.

Tin nhắn lưu trong điện thoại toàn là của cậu gửi cho Lâm Cảnh Phong, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều lưu lại, Triển Hành cứ kéo mãi xuống, nhìn thấy tin nhắn từ một dãy số xa lạ:

“Trừ cách đổ bao ra thì chúng chẳng còn phương pháp nào khác đâu, những nơi còn lại đều bị kiểm soát nghiêm ngặt hơn đảo Gấu Chó rất nhiều. Tin tức cuối cùng về hoạt động của Đường Sở là ở vùng Phủ Viễn, em gái của Trang Minh Thanh đang ở trong tay Cừu Nguyệt”.

Triển Hành: “!!!”.

Triển Hành còn muốn kéo xuống nữa, nhưng tiếng chìa khóa của Lâm Cảnh Phong đã vang lên.

“Tiểu Tiện, em ở nhà làm gì đó?”. Lâm Cảnh Phong đẩy cửa ra, nhưng cửa bị buộc lại dây xích, chỉ hé được một khe hở nhỏ.

Triển Hành chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Em đang bắn súng! Đừng vào đây”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lâm Cảnh Phong ý thức được điều gì không đúng, tức giận quát: “Mở cửa!”.

Triển Hành: “Anh lại muốn đi trộm mộ à? Đã bảo không đi rồi mà! Đổ bao nghĩa là gì? Đảo Gấu Chó ở đâu? Số 158 này là của chị Bân đúng không, sao chị ta lại sai anh đi làm cái chuyện nguy hiểm này?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh không có đi, em cho anh vào đi, nghe anh giải thích đã”.

Triển Hành: “Tại sao lại nhắc đến chuyện kiểm soát? Anh lại muốn đi phải không?”.

Lâm Cảnh Phong tức giận quát: “Không phải anh đi trộm mộ! Em để anh vào đi!”.

Giọng Lâm Cảnh Phong quá to làm hàng xóm mở cửa ra, Triển Hành đành ra mở cửa, Lâm Cảnh Phong đẩy cậu sang một bên, giật điện thoại lại, xóa tin nhắn.

Triển Hành cả giận: “Anh giấu tôi lén liên lạc với chị Bân, tại sao không nói cho tôi biết!”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, ra ngoài gọi điện thoại, Triển Hành hung hăng đóng rầm cửa lại, hít sâu một hơi, muốn đập đồ trút giận, nhưng vẫn nhịn xuống.

Lâm Cảnh Phong gọi điện thoại xong, định đẩy cửa đi vào, Triển Hành lại khóa chặt cửa lại.

Triển Hành dựa lưng vào cửa nhà đờ đẫn cả người, Lâm Cảnh Phong đập cửa: “Tiểu Tiện, mở cửa, đây là nhà chúng ta, em không thể nhốt anh ở ngoài được”.

Triển Hành nghe câu đó xong ứa nước mắt.

“Không mở”. Triển Hành nói.

Lâm Cảnh Phong thở dài, cũng tựa lưng vào cửa, ngồi bệt xuống, lấy cây sáo nhỏ gắn trên chìa khóa ra, chốc lát sau, Triển Hành nghe thấy một tiếng sáo vụng về ngắt quãng vang lên.

Lâm Cảnh Phong không nhớ hết giai điệu, vậy mà lại thổi bài “thỏ con ngoan ngoãn… mau mở cửa ra”.

Khúc nhạc thổi sai nhịp lung tung, nhưng Triển Hành nghe vào tai lại bật cười.

Lâm Cảnh Phong thổi xong, bình thản nói: “Vẫn chưa chịu mở?”.

Triển Hành ra mở cửa.

Lâm Cảnh Phong: “Anh giữ đúng lời hứa với em, thật sự không đi trộm mộ nữa”.

Triển Hành: “Vậy tại sao anh còn nhắn tin qua lại với chị Bân?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tụi anh đang bàn một chuyện, lần này anh trai của Đường Du gặp phiền phức to rồi, lần trước từ Quý Châu về, anh đã nhờ chị Bân nghe ngóng chuyện này, dù gì Đường Du cũng là bạn bè của chúng ta, đúng không?”.

Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý, Triển Hành miễn cưỡng chấp nhận được, cậu lo lắng hỏi: “Có cần gọi điện cho Đường Du, báo với cậu ấy chuyện của anh trai không? Nhưng cậu ấy chưa cho em số…”.

Lâm Cảnh Phong: “Không cần đâu, mỗi người mỗi số, không lo được nhiều vậy đâu”.

Triển Hành lại hỏi: “Đổ bao nghĩa là gì?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, nằm trên giường kéo ngón tay đến thất thần, thật lâu sau thở dài nói: “Đừng hỏi nữa, chuyện này rất phức tạp, Tiểu Tiện, để anh yên tĩnh một mình”.

Triển Hành vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nhưng đâu thể ở nhà trông chừng Lâm Cảnh Phong mãi được, một người đang sống sờ sờ như vậy mà muốn chạy cậu cũng chẳng thể giữ chân được, chỉ có thể tùy ý anh vậy.

“Có tờ giấy chuyển tiền nè”. Triển Hành mở thùng thư.

Lâm Cảnh Phong ừ một tiếng, Triển Hành lại nói: “Viết tên anh, số tiền là hai mươi nghìn, là ai chuyển thế?”.

Lâm Cảnh Phong: “Khoản tiền còn lại thôi, của chị Bân gửi, để đó đi, mai anh đi lấy”.

Hôm sau Triển Hành đi làm, Lâm Cảnh Phong đi lĩnh tiền, xong về nhà khom lưng ngồi ở mép giường, nghiêm túc suy nghĩ rất lâu.

Anh đặt một bức thư lên chiếc bàn thấp ăn cơm, sau đó mở tủ quần áo, bên trong là dụng cụ trộm mộ được Triển Hành chùi sạch sẽ, dùng túi nylon bọc kín.

Lâm Cảnh Phong lấy áo khoác và quần lính của mình ra, mở túi.

Lúc giũ áo khoác, ngón tay của Lâm Cảnh Phong bị dính chặt lại.

Trong chiếc áo khoác bị dán một tờ keo bẫy chuột.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Trong túi áo khoác có tờ giấy, vẽ cái mặt quỷ: đừng hòng tính chuyện bỏ nhà đi bụi.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, mất hết cả tiếng mới giặt sạch được, bắt đầu lục tìm quần áo của mình, tất vải và bít tất dày chống lạnh đi cùng giày lính đều bị Triển Hành cắt thủng đầu.

Lâm Cảnh Phong chịu thua hoàn toàn, lại cho tay lục lọi, nhìn thấy dưới đáy hòm có một cái hộp nhỏ, bên trong đựng một chiếc quần lót nam kiểu chữ T màu đen mỏng dính, bên cạnh kẹp một tờ giấy nhỏ: quà sinh nhật.

Chắc cậu ấy nhìn thấy ngày sinh của mình trên thẻ căn cước, Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ rồi mở chiếc hộp ra, nhét quần chữ T vào túi, lấy cây bút ghi lên bên cạnh: nhận được rồi, cảm ơn, anh yêu em, Tiểu Tiện.

Anh đặt tờ giấy bên cạnh bức thư, chặn tách cà phê lên.

Đế chiếc giày lính được giặt rất sạch sẽ, bỏ vào tầng cuối cùng trong chiếc tủ, Lâm Cảnh Phong đành tìm tất thể thao đi vào, vừa nhét chân vào thì lòng thầm kêu không ổn, quả nhiên chân cũng bị dính chặt.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Anh phải mất đến chừng hai tiếng mới giải quyết xong hết mớ vướng víu này, sau đó vác ba lô leo núi, nhồi chặt tiền vào túi đeo hông, trước khi đi nhìn lại căn phòng một lần, ánh mắt tràn ngập nỗi cô đơn.

Anh để chìa khóa trên bàn, trước khi đóng cửa lại ngẫm nghĩ, tốt nhất là nên mở ba lô leo núi ra kiểm tra kỹ lại một lần, quả nhiên…

Dụng cụ thám hiểm trong ba lô đều bị lấy đi hết, chỉ còn một bọc quả óc chó đầy ú ụ…

Lâm Cảnh Phong chực khóc tới nơi, lục tung tủ quần áo tìm cho ra đồ đạc, đến lúc xếp xong xuôi rồi thì đã là năm giờ chiều.

Đồng hồ báo thức đổ chuông, đến giờ tan ca rồi, phải đi đón vợ về, Lâm Cảnh Phong đột nhiên bỏ ba lô xuống, trong khoảnh khắc lại nảy sinh suy nghĩ chẳng muốn đi đâu nữa.

Lặng thinh hồi lâu, đến năm giờ mười, cuối cùng anh mới hạ quyết tâm, vẫn đeo ba lô leo núi rời khỏi căn nhà nửa tầng hầm nhỏ xíu này, ngồi tàu điện ngầm tới ga xe lửa.

Triển Hành ở Cố Cung chờ tới tối mịt mà chẳng có ai tới đón, các hướng dẫn viên đều đã tan ca cả rồi, chỉ còn mình cậu vẫn còn đeo thẻ hướng dẫn, cầm loa phóng thanh ngồi trước cửa ngơ ngẩn buồn thiu.

“Ngài Lâm Cảnh Phong ơi!”. Triển Hành cầm loa phóng thanh hét trước quảng trường: “Cục cưng thất lạc nhà anh đang chờ anh ở trước cửa viện bảo tàng Cố Cung này, mau tới nhận về đi!”.

Quảng trường dần thưa thớt bóng người, người gác cổng bắt đầu thu xếp lại mọi thứ trong viện, trước Thiên An Môn có đội nghi thức đang tập luyện, mãi đến khi đội nghi thức đều đi cả rồi, Triển Hành mới lặng lẽ đứng dậy, gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Phong, nhưng máy bị khóa rồi.

Trên chiếc xe điện ngầm người qua người lại, Triển Hành tự về nhà một mình, đối diện với căn nhà nửa tầng hầm quạnh quẽ, cậu chẳng buồn ăn cơm, nằm dài trên giường ngây ngẩn cả đêm.

Mười hai giờ, Lâm Cảnh Phong vẫn chưa về.

Thư trên bàn, Triển Hành chẳng hề mở ra.

Một đêm trôi qua, mãi đến khi trời sáng, lúc ánh mặt trời từ cửa sổ áp mái chiếu xuống, Triển Hành mới trở mình, điện thoại kêu báo thức, bị cậu tắt phụt đi.

Triển Hành gọi điện thoại tới viện bảo tàng xin nghỉ, cứ khư khư nằm trên giường chẳng màng ăn uống, lại đợi thêm một ngày nữa trong căn nhà nhỏ bé của hai người, kệ cho ánh mặt trời trên cửa sổ áp mái hắt bóng từ trên tường xuống mặt đất, rồi chạy lên bàn, ánh hoàng hôn lẳng lặng chiếu lên bức thư kia, cậu đói đến hoa mắt chóng mặt, rốt cuộc cũng xác nhận được một chuyện, Lâm Cảnh Phong sẽ không về đâu.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiểu Tiện! Cậu có nhà không?”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp