LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 64

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Không có…”. Triển Hành thều thào đáp.

Tiếng mở cửa vang lên, Hoắc Hổ ngạc nhiên: “Chiếc chìa khóa vạn năng này có thể mở được cửa siêu thị không?”.

Đường Du đáp: “Anh chỉ biết ăn thôi, đừng ra ngoài nói lung tung đấy!”.

“Tiểu Tiện?”. Đường Du mở cửa ra, bước vào căn nhà nhỏ hẹp tối thui, mùa xuân không khí ướt át, hơi nước đọng khắp nơi làm tầng hầm bức bối đến khó tả, đồ đạc bị vứt lung tung, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, áo trong của Triển Hành mắc trên đầu giường, đầy mùi mồ hôi khó chịu.

“Sao bừa bãi như vậy mà không dọn dẹp bớt đi?”. Đường Du nhìn ngó xung quanh, tìm công tắc trên tường, ánh mắt Hoắc Hổ hơi phát sáng, thò tay bật đèn lên.

Triển Hành nằm trên giường như cái xác chết trôi.

Đường Du: “Anh Hổ tới thăm cậu này… Tiểu Tiện? Cậu sao thế! Tiểu Tiện cậu đừng có xảy ra chuyện gì nha!”.

Cuối cùng Đường Du cũng tìm được cơ hội, thật đúng là ngàn năm có một mà!

Thế là Đường Du như hổ đói vồ mồi xông lên giường bóp cổ Triển Hành lắc như điên, lo lắng gào ầm ĩ: “Tiểu Tiện! Cậu hãy gắng gượng! Đừng chết mà”.

Triển Hành lên cơn vung gối đập cho Đường Du một phát, quát: “Tao đang ngủ! Lắc cái con em mày ấy!”.

Nửa tiếng sau, trong cửa hàng KFC.

Triển Hành giống như con ma đói, cầm lấy chiếc bánh kẹp thịt mà Hoắc Hổ đưa cho nhai ngấu nghiến, mặt mày ngây ngẩn bóp nước sốt cà chua vào giữa hai lớp của chiếc bánh.

Đường Du xem lá thư kia xong, thông cảm nói: “Anh ấy bảo…”.

“Đừng nói cho tôi biết”. Triển Hành nhìn chằm chằm vào tách cà phê.

Hoắc Hổ sờ đầu Triển Hành.

Nước mắt Triển Hành lại rơi xuống, nhỏ vào tách cà phê, cậu tiện tay cho thêm chút đường khuấy lên, không bỏ kem béo vào đã uống ngay.

“Trước khi đi anh ấy có để lại thông tin gì cho cậu không?”. Đường Du nói: “Tôi tới nhờ anh ấy giúp một chuyện!”.

Triển Hành: “Người cũng đã đi rồi, còn giúp gì được nữa?”.

Đường Du: “Chuyện của anh tôi”.

Triển Hành chợt nhớ ra: “Đúng rồi, chị Bân có nhắc tới anh cậu!”.

Đường Du lập tức căng thẳng: “Nói gì? Nói cho tôi biết đi, xin cậu đấy! Chuyện này rất quan trọng”.

Triển Hành kể lại một lượt tin nhắn của chị Bân rồi hỏi: “Cậu có biết anh cậu ở đâu không?”.

Đường Du rối muốn chết, nằm gục trên bàn suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lẩm bẩm nói: “Ngoại trừ đổ bao ra thì bọn chúng chẳng còn cách nào khác. Theo cậu câu này nghĩa là gì?”.

 Đầu óc Triển Hành đã tỉnh táo hơn chút, trước đó cứ mải nghĩ về chuyện Lâm Cảnh Phong, giờ có Đường Du ở đây, thì chủ đề câu chuyện đã rẽ hướng, cậu bắt đầu suy đoán ý nghĩa đằng sau tin nhắn đó.

“Bọn chúng”. Triển Hành nói: “Tôi nghĩ là chỉ sư môn của tiểu sư phụ, nghe nói sư phụ của anh ấy là một lão già, còn có đại sư tỷ nữa, cái người chị Bân từng giả dạng hồi mình ở Liễu Châu mà cậu từng gặp qua rồi đấy”.

Đường Du gật đầu, Triển Hành lại hỏi: “Đổ bao nghĩa là gì?”.

Đường Du: “Đổ bao là một thủ thuật đặc biệt chỉ có ở vùng biên giới, mà trong đó người ta giấu đồ đạc trên mình để chuyển ra nước ngoài, rồi bán lại cho người ngoại quốc. Nếu tin nhắn có nhắc đến “đảo Gấu Chó”, vậy chứng tỏ khu vực hoạt động của họ ở gần dải biên giới Trung – Nga, chắc họ muốn đem mớ văn vật kia…”.

Đường Du phát hiện xung quanh có quá nhiều người, bèn nói nhỏ lại: “Muốn chuyển văn vật xuất cảnh à”.

Thân thể cao to của Hoắc Hổ hơi run lên: “Anh cậu muốn bán đồ á?”.

Đường Du: “Không phải anh em đâu, anh ấy chưa bao giờ làm ăn với người nước ngoài. Nhưng anh ấy… có khả năng gặp nguy hiểm rồi”.

Thân thể cao to của Hoắc Hổ lại run lên: “Tại sao?”.

Đường Du: “Triển Hành nói không sai, chắc họ là người trong sư môn của Lâm Tam, nói thật cho hai người biết, lần này tôi lén lút trốn ra đấy, bọn chú Đỏ đã nhận được mệnh lệnh của tổ chức, phải giết anh trai tôi… mà Trang Minh Thanh là ai?”.

Thân thể cao to của Hoắc Hổ run lên lần thứ ba, Triển Hành ngứa mắt đập vào gáy anh một phát: “Anh bị động kinh à?”.

Hoắc Hổ giật bắn mình mẩy, Đường Du nói: “Đừng rung lắc nữa! Sắp lật cả bàn rồi này!”.

Triển Hành: “Chúng bắt được anh cậu và một gã tên Trang Minh Thanh, tôi từng nghe tiểu sư phụ nhắc đến, Thanh Vân Trai là do anh ta và em gái anh ta mở…”.

Hoắc Hổ vội nói: “Anh tới Thanh Vân Trai rồi! Lần trước em gái trong tiệm cho anh những mười tỷ đấy…”.

Triển Hành: “Đó là tiền âm phủ… Á đù, cái chuông đó là của anh à? Bảo sao em cứ thắc mắc đồ cổ Tây Tạng niên đại cả ngàn năm mà bán có hai trăm… Không được! Chuyện này em không để yên cho con bé ấy đâu!”.

Đường Du: “Nói thật lòng, lần này tôi tới nhờ Lâm Cảnh Phong giúp, nhưng trong thư chẳng có gì hết, chỉ bảo…”.

Triển Hành: “Đừng nói tôi biết nội dung bức thư”.

Đường Du nhìn Triển Hành giây lát: “Vậy cứ xé rồi vứt luôn nhé?”.

Triển Hành nhận thư, nhét vào ngực, nước mắt trực trào đáp: “Tôi chờ ngày nào đó anh ấy về mới đọc…”.

Triển Hành càng nghĩ càng khổ sở, mũi chua xót không nói nên lời.

Mấy ngày liền Đường Du phải lặn lội từ Quảng Châu thẳng tới Bắc Kinh, nơm nớp lo lắng cho anh trai, mệt muốn gục ngã luôn rồi, giờ thấy Triển Hành chẳng khác nào cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, nước mắt lưng tròng mãi thì không khỏi xù lông:

“Người nên khóc là tôi đây mới phải, biết chưa? Anh tôi giờ còn sống hay đã chết tôi còn chẳng biết! Nhiệm vụ của bọn chú Đỏ là bắn chết anh tôi ngay tại chỗ đó! Bắn chết ngay tại chỗ! Tôi phải làm sao bây giờ a a a a…”.

Triển Hành đột nhiên bị Đường Du quát, thế là bật khóc “hu hu”.

Đường Du mắng Triển Hành phát khóc, cảm giác như sét đánh trúng đầu, ý thức được mình gây họa to rồi, không có cách nào cứu vãn nữa, bèn dứt khoát bật khóc “hu hu”, nghênh chiến với tiếng khóc om sòm của Triển Hành trong cửa hàng KFC như chốn không người.

Hoắc Hổ trợn tròn mắt.

Đêm xuống, ánh trăng xuyên qua cửa sổ áp mái hắt vào căn phòng nửa tầng hầm, Đường Du và Hoắc Hổ tạm thời ở nhà Triển Hành, Triển Hành và Đường Du ngủ trên giường đôi, Hoắc Hổ trải chăn đệm ngủ dưới đất, bụng kêu ùng ục, lúc nãy còn chưa có ăn no.

Đường Du lẩm bẩm: “Sáng quá”.

Triển Hành nhích sát sang gối Đường Du, nhìn ra ngoài: “Mọi ngày mỗi khi đi ngủ tôi đều nằm bên này, tiểu sư phụ nằm phía ngoài, những lúc không ngủ được tôi đều ngắm trăng, thỉnh thoảng còn đếm sao nữa”.

Đường Du: “Nhà cậu giàu như thế, vì anh ấy, cậu lại chạy tới cái nơi chật chội này ở, không thấy thiệt thòi sao? Này tay cậu sờ đi đâu đó?”.

Triển Hành: “Không thiệt thòi, cũng có phải ở cả đời đâu, đang trong thời kỳ quá độ thôi. Có thể tiểu sư phụ thực sự cảm thấy… ấy ngại quá tôi quen tay ấy mà, cứ đi ngủ là muốn nắm cái gì đó… may mà cậu có mặc quần”.

Đường Du: “Này, trong thư anh ấy bảo…”.

Triển Hành: “Dừng, đừng nhắc tới lá thư đó. Tiếp theo làm gì đây?”.

Đường Du: “Đám người chú Đỏ đã được điều động đi cả rồi, toàn bộ tới biên cảnh chặn người, cậu nghĩ anh tôi có thể chạy thoát không?”.

Triển Hành: “Họ sẽ không làm vậy đâu… tôi nghĩ họ sẽ nể mặt cậu thả cho anh ấy một con đường sống”.

Đường Du: “Họ không biết anh ấy là anh trai tôi”.

Triển Hành: “Cậu không nói sao?”.

Đường Du: “Cậu bảo tôi phải nói thế nào đây? Tội anh tôi phạm phải đủ để ngồi ghế điện cả chục lần rồi! Lúc trước tôi căn bản không thể nói được, lần này bọn họ vừa nhận được nhiệm vụ lập tức đi ngay, tôi còn không có cả thời gian để nói! Tổ hành động đặc biệt phụ trách mọi tình báo thuộc phạm vi lãnh thổ đại lục, và xử lý gọn ghẽ những đối tượng đầu sỏ liên quan đến chuyện vượt biên vận chuyển văn vật trái phép”.

Triển Hành: “Xử lý gọn ghẽ?”.

Đường Du: “Nghĩa là khi cảnh sát không có cách nào truy nã được, thì tổ hành động sẽ giết sạch tất cả những kẻ tình nghi có liên quan tới vụ án”.

Cả phòng lặng ngắt.

“Đó là anh tôi mà”. Đường Du lẩm bẩm.

Triển Hành: “Chúng ta cùng đi đi, tôi theo cậu. Cậu định nhờ Cảnh Phong giúp chuyện gì?”.

Đường Du: “Tôi vốn định… nhờ anh ấy đánh anh tôi ngất xỉu, mang ra khỏi biên giới, nhưng giờ ngẫm lại, dù tìm được cũng chẳng còn cách nào nữa, nhiệm vụ của tổ chức nhất định phải hoàn thành, chỉ sợ liên lụy đến tính mạng sư phụ cậu thôi… Quân lương của tôi mấy năm nay, cùng tiền dành dụm anh tôi cho, tôi đều mang theo trên người, định trả hết cho các cậu, nhờ Tam gia đi một chuyến”.

Triển Hành: “Chúng ta cùng đi đi, vừa hay tiết kiệm được ít tiền, khỏi lo bị tiểu sư phụ tôi gạt nữa, tôi cứ cảm thấy anh ấy chẳng làm được cái gì cả”.

Triển Hành lật mặt rồi.

“Cậu thì làm được cái đếch gì”. Đường Du trở mình, xoay mặt vào tường, Hoắc Hổ nằm dưới đất đột nhiên cất tiếng: “Anh cũng không muốn ở lại nơi này, đi nhé?”.

Triển Hành: “Anh cũng có buồn phiền à?”.

Hoắc Hổ ừm một tiếng, Triển Hành hỏi: “Anh lại sao nữa?”.

Hoắc Hổ ấp úng kể qua loa: Anh vốn định ở nhà Tôn Lượng cho đến khi nào chán mới thôi, nhưng hình như Tôn Lượng có chút lo lắng đối với thằng cha này, lai lịch không rõ ràng lại thân thiết với Lục Diêu, sợ lỡ lòi thêm thằng cháu rể đào mỏ nữa thì dễ mình lại bị Triển Dương quát cho bay thẳng tới đảo Java, nên đành nghĩ cách cắt đứt quan hệ với tên này vậy.

Hôm nay Lục Diêu về New York, có gọi điện thoại cho Triển Hành nhưng ông anh không bắt máy, nghĩ chắc anh đang đi làm, cũng lười tới tạm biệt, thế là Tôn Lượng kêu xe, Hoắc Hổ đi theo tiễn Lục Diêu ra sân bay, bước qua cửa an ninh.

Hoắc Hổ tiễn Lục Diêu xong đi ra, phát hiện xe Tôn Lượng đã đi mất tiêu rồi, thế là không có chỗ nào khác để đi, bèn thả một trăm đồng vào khe tiền xu, bắt xe trở về, đánh một vòng trước nhà Tôn Lượng, nhưng người ta không mở cửa.

Hoắc Hổ đụng phải Đường Du đang lần theo địa chỉ đi tìm Triển Hành, bèn nhập hội.

Triển Hành: “…”.

“Cậu hai vô lý thật”. Triển Hành nói: “Em chưa từng nhận ra cậu ấy lại là kẻ xấu đến vậy đó”.

Hoắc Hổ thương tâm nói: “Chứ gì nữa, ôi”.

Triển Hành an ủi: “Lần sau em giúp anh mắng ông ấy một trận nhé, đừng giận nữa, ông anh cho em xin lỗi, là em sơ ý, sau này em đi đâu anh đi đó, anh cứ ở nhà em đi, chỉ cần em có miếng cơm ăn thì sẽ không để anh chết đói đâu”.

Hoắc Hổ xúc động gật đầu.

Đường Du nói trong bóng tối: “Để tôi suy nghĩ lại”.

Hôm sau, Triển Hành thực sự không còn chuyện gì để làm, đành quay lại viện bảo tàng làm việc, giữa trưa Đường Du và Hoắc Hổ tới tìm cậu đi ăn cơm, xế chiều Triển Hành dẫn bọn họ dạo loanh quanh trong Viện bảo tàng.

“Mỗi phút của tôi trị giá mấy đồng đấy nhé, trông tôi vậy mà giờ đang là hoa khôi trong đám nhân viên hướng dẫn đó…”. Triển Hành gắng sốc lại tinh thần nói đùa.

Đường Du đứng trước một khối ngọc khắc, đột nhiên nói: “Ê, hoa khôi, tôi nghĩ xong rồi”.

Triển Hành cầm loa phóng thanh hướng về phía Đường Du kêu ầm ĩ: “Cậu muốn đi tìm anh cậu hả? Tốt quá rồi! Tôi còn đang nghĩ phải thuyết phục cậu thế nào đây…”.

Đường Du đập rớt loa phóng thanh xuống đất: “Tôi đi đây, cảm ơn cậu đã ở bên tôi!”.

Triển Hành: “Tôi đi với cậu, đừng đi!”.

Triển Hành co giò chạy về phòng làm việc phía Đông, tìm viện trưởng Vương xin nghỉ việc.

Viện trưởng Vương: “Chủ nhiệm bảo cậu làm rất tốt mà”.

Triển Hành thở phì phò: “Cháu… có chút chuyện, phải đi khỏi đây một khoảng thời gian”.

Viện trưởng Vương mỉm cười nói: “Thanh niên các cậu đúng là tràn trề tinh lực”.

Triển Hành cười đáp: “Vâng ạ, chờ đến đợt nhập học sắp tới, cháu sẽ trở về”.

Viện trưởng Vương nhìn Triển Hành từ sau lớp mắt kính, mặt đầy vẻ ngẫm ngợi, sau đó lấy một lá thư từ trong ngăn kéo ra: “Cho cháu đấy, nếu không có giấy xác nhận thực tập, thì dùng cái này thay thế cũng được”.

Triển Hành sửng sốt, giờ mới nhận ra sơ hở lớn nhất lần này, cậu quên béng mất nộp giấy xác nhận… Triển Hành trong lòng thấp thỏm không yên, nhận lấy lá thư của viện trưởng Vương, lại nghe ông ấy nói tiếp: “Sau khi khai giảng cháu có thể tới đây làm thêm”.

Triển Hành vội gật đầu đáp: “Cháu cảm ơn ạ”, sau đó không dám nói thêm gì nữa, tạm biệt rồi đi khỏi.

Đường Du hỏi: “Cái gì vậy?”.

Triển Hành rút ra xem: “Là thư giới thiệu… ông ấy kêu tôi tới Học Viện Nhân Văn học, chung quy Lục Thiếu Dung vẫn cứ gọi điện thoại cho ông ấy”.

Khóe miệng cậu khẽ cong lên, khoác vai Đường Du rời khỏi viện bảo tàng, ngay hôm đó cậu đến một cửa hàng bán đồ dã ngoại, sắm sửa trang bị cho Hoắc Hổ và Đường Du, căn cứ theo đúng những thứ mà Lâm Cảnh Phong có, xong xuôi thì về nhà, lục cái ba lô khác dưới gầm giường ra.

Ba lô leo núi ướt nhẹp, trên đó còn gắn huy hiệu xin được từ Thanh Vân Trai, Triển Hành cười nói: “Tôi cũng biết xúc đất đấy!”.

Đường Du ngồi trên mép giường, tiện tay cải tiến chiếc loa phóng thanh mà Triển Hành quên trả lại: “Ừ, cậu là đồ đệ của Tam gia, tôi tin vào năng lực của cậu”.

Triển Hành ra ngoài thanh toán tiền điện nước, Hoắc Hổ và Đường Du ngồi tại chỗ đến ngây người.

“Meo”. Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

Đường Du: “???”.

Hoắc Hổ: “!!!”.

Hoắc Hổ luống cuống tay chân túm chăn bịt kín cửa sổ áp mái lại, Đường Du chẳng hiểu mô tê gì: “Anh Hổ, có mèo tìm anh à?”.

Hoắc Hổ giả bộ không liên quan đến mình: “Cái gì cơ?”.

Đường Du: “…”.

Con mèo chỗ cửa sổ áp mái không còn kêu nữa, mãi một lúc lâu sau, ngoài cửa chính vang lên tiếng cào sột soạt, Hoắc Hổ lại giật bắn mình, úp sấp xuống nhòm qua khe cửa trông ra ngoài, thấy một cái vuốt mèo đầy lông mượt mà màu trắng sữa.

“Meo”. Con mèo ngồi trước cửa kêu mãi không thôi.

Hoắc Hổ trợn tròn mắt, đành đứng dậy mở cửa.

Con mèo hoa nhỏ màu trắng sữa quay đi, cật lực tha một bao thức ăn cho mèo con vào, đó là một gói đồ ăn khô Whiskas dùng cho cả đàn, to hơn cả thân thể nó.

Hoắc Hổ: “A Mị, em mang… từ nhà qua à?”.

Đường Du: “Ồ, có tên nữa kìa? Là bạn anh hả?”.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hoắc Hổ rơi vào trạng thái phiền muộn “không nói được thành lời” như thế, con mèo nhỏ ngồi trên mặt đất, nhìn Hoắc Hổ kêu meo meo, ý nói đồ ăn này cho anh đấy.

Hoắc Hổ đành nhét thức ăn mèo vào ba lô, chợt thấy Triển Hành trở về.

“Ai thế này? Anh nuôi hả?”. Triển Hành chẳng hiểu chuyện gì, phát hiện trong nhà có thêm con mèo mặc tã trẻ em ngồi trên giường – là do Hoắc Hổ sợ nó tè bậy trên giường Triển Hành nên tiện tay bọc vào cho nó.

Hoắc Hổ vội xua tay: “Đây là bạn anh… từ nhà cậu hai em tìm tới đây… thế này…”.

Triển Hành: “Chúng ta mang nó đi cùng chứ?”.

Hoắc Hổ vội nói: “Không không, nguy hiểm lắm, có thể tạm thời để nó ở lại đây không?”.

Triển Hành ngờ vực nhìn con mèo hoa kia, rồi lại nhìn Hoắc Hổ: “Đực hay cái vậy, chắc không phải là gì đó của anh…”.

Hoắc Hổ: “Đực!”.

Triển Hành: “Chỗ này đâu có đồ ăn, nuôi kiểu gì được?”.

Hoắc Hổ vội nói: “Mở cánh cửa sổ áp mái ra, ban ngày nó sẽ ra ngoài kiếm ăn, đêm quay về ngủ”.

Triển Hành gật đầu: “Được, ở đây thì không thành vấn đề, chúng ta đi đâu trước đây?”.

Đường Du mở máy tính xách tay, nhìn một cái rồi nói: “Đi tìm chú Đỏ trước nhé? Chắc giờ họ đang ở Đại Liên”.

Triển Hành: “Được, tới đó rồi nghĩ cách sau”.

Đêm đó ba người thu xếp hành trang, lên xe lửa tới Đại Liên.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp