LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 62

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Cảnh Phong lấy ra một tờ giấy, đặt lên giường: “Đây là bản sao chị Bân làm giả giúp”. Sau đó một tay anh cầm ngón tay Phật, một tay cầm cục đá vuông nhìn Triển Hành.

Triển Hành nhìn Lâm Cảnh Phong hỏi ý kiến: “Chúng ta có thể… giữ cục đá lại không?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Đương nhiên, anh thuê xong nhà rồi, hôm nay có thể dọn sang luôn”.

Lâm Cảnh Phong thuê căn nhà nửa tầng hầm chỉ có một gian nho nhỏ ở khu Hải Điện, chỗ này vị trí hẻo lánh, nhưng lại có khá nhiều người, phần lớn là những người từ nơi khác lang bạt đến phương Bắc chờ xin việc, ban đêm rất không an toàn, có điều Triển Hành cũng chẳng thấy sợ, Lâm Cảnh Phong không đi cướp của người khác là may, ai dám nhòm ngó của cải nhà họ chứ?

Triển Hành thu dọn đồ đạc xong thì chào từ biệt Tôn Lượng và Lục Diêu, chuyển tới căn nhà mới của họ, Hoắc Hổ vẫn ở lại nhà họ Tôn, một mặt bầu bạn với Lục Diêu, còn mặt khác, Lâm Cảnh Phong cũng ngỏ ý rằng nhà mới thuê Hoắc Hổ không chen vào được.

Lâm Cảnh Phong lấy chìa khóa ra, mở cửa: “Em nghĩ kỹ từ giờ sẽ làm những gì chưa?”.

Nhà mới nhìn không khác gì cái phòng xông hơi xám xịt, cửa sổ áp mái hướng ra ngoài vườn hoa đầu phố, chỉ có một khe nắng chiếu vào, còn những không gian khác đều tối mù, diện tích không đến mười lăm mét vuông, ngay cửa vào là góc bếp và nhà tắm chật hẹp, sau đó đến cái giường là hết.

“Em nghĩ kỹ rồi, ngày mai em sẽ tới viện bảo tàng Cố Cung”. Triển Hành nhìn một lát, ý thức được rằng, kể từ hôm nay trở đi, họ sẽ phải đối mặt với cuộc sống thật sự rồi.

“Nhỏ vậy à?”. Triển Hành thầm nghĩ may mà không có đem theo đồ nội thất mà Tôn Lượng tặng, nếu lỡ mang theo mấy cái bình hoa cổ, vạc thanh đồng thậm chí sô pha Ý này nọ, có lẽ ngay cả cửa cũng không chen lọt.

Lâm Cảnh Phong giễu cợt: “Không vừa lòng à? Nhỏ tẹo vậy mà cũng mất đến sáu ngàn đấy, ba tháng thuê cộng thêm tiền đặt cọc”.

Triển Hành mù tịt gật đầu, không hề có khái niệm với con số mấy ngàn này, cậu mỉm cười nói: “Rất vừa lòng, không thể vừa lòng hơn, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta rồi”.

Triển Hành chép miệng, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ lắm, bèn đi khắp nơi tìm kiếm không gian có thể dùng được, cuối cùng từ bỏ ý định này.

Mấy món đồ lặt vặt mà Đường Du tặng đã phát huy công dụng hoàn toàn, Triển Hành không khỏi cảm thán thằng nhóc này quả là thiên tài, gậy kích điện bật lên là có thể làm đèn bàn, rồi làm cán lăn bột, móc treo quần áo, thanh lăn bụi và máy xén lông cho đồ len… Mấy món đồ thử nghiệm dở dang mà Lâm Cảnh Phong nhặt nhạnh từ chỗ Đường Du cũng hết sức có tác dụng.

Họ gần như không cần mua đồ điện nữa, hơn nữa mua về cũng chẳng có chỗ mà để.

Lâm Cảnh Phong nằm nghiêng gối đầu trên giường kéo ngón tay, nhìn trần nhà ngây ra, Triển Hành nằm sấp trên mình Lâm Cảnh Phong hết hôn rồi lại cọ.

“Em có hối hận khi theo anh không?”. Lâm Cảnh Phong đột nhiên hỏi.

Triển Hành cười đáp: “Hiện tại vẫn không, anh thì sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Đương nhiên không, đây là căn nhà đầu tiên của anh, anh rất thích”.

Triển Hành hôn lên môi anh: “Anh định lúc nào đi tìm việc? Đừng đi đào mộ nữa”.

Lâm Cảnh Phong nhìn vào mắt Triển Hành, mãi một lúc lâu mới mỉm cười nói: “Anh phải chờ một thời gian nữa, chị Bân sẽ sắp xếp cho anh”.

Triển Hành cau mày nói: “Lại đưa tin tức cho anh à? Lại bảo anh đi chui hang hốc nữa chứ gì?”.

“Không phải”. Lâm Cảnh Phong xua tay: “Chị ấy giúp anh tìm việc làm”.

Triển Hành sung sướng hét to: “Tuyệt vời!”.

Lâm Cảnh Phong hết hồn, sau đó cũng bật cười: “Vui mừng như vậy làm gì?”.

Tình yêu có rồi, chỗ ở cũng có rồi, vấn đề còn lại cần giải quyết, chính là kiếm ăn thôi.

Mặc dù Lâm Cảnh Phong vẫn còn không ít tiền, nhưng tốt nhất là chưa động đến vội, trong tay Triển Hành có hai tấm thẻ, một tấm do chính cậu làm, trong thẻ có năm ngàn tiền mặt – chính là thù lao đi trộm mộ mà Lâm Cảnh Phong cho cậu hồi trước, khi họ vẫn chưa thật sự quyết định ở cùng nhau.

Còn tấm thẻ kia là của Lâm Cảnh Phong, trong thẻ chứa chừng trăm nghìn.

Triển Hành đắn đo rồi cất kỹ chúng đi, cậu mua một quyển sách “Kho tàng viện bảo tàng Cố Cung” dầy bịch, bỏ hai ngày liền ra học thuộc lòng, ngày thứ ba thì dậy sớm, ra đường đi tìm việc, cái thói quen ra khỏi nhà là ngồi taxi gì đó phải chấm dứt hoàn toàn, cũng không thể để xe của Tôn Lượng tới chờ ngoài khu nhà nửa hầm ngầm xập xệ này, thế nên hai người chỉ đành ngồi xe điện.

Lâm Cảnh Phong nhìn bản đồ, rồi dẫn cậu cầm ngón tay vàng của Phật Thích Ca Mâu Ni tới viện bảo tàng Cố Cung.

Đang vào kỳ nghỉ nên viện bảo tàng vô cùng đông đúc, Lâm Cảnh Phong nói: “Em vào à?”.

Triển Hành: “Để em tự vào là được rồi, anh không cần lo”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Cố lên em, anh về giặt đồ, tối tới đón em”.

Triển Hành hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cánh cửa viện bảo tàng rồi đi vào, điện thoại kêu lên, là tin nhắn của Lâm Cảnh Phong: “Cố lên, em yêu”.

“Tôi muốn tìm phó viện trưởng Vương Hoa”. Triển Hành đi vào hàng lang phía Đông, nói với bảo vệ khu hành chính.

Triển Hành nhớ một trong những người phụ trách viện bảo tàng Cố Cung mang họ Vương, rất nhiều năm trước khi cậu còn khá nhỏ, ông ấy từng tới viện bảo tàng New York dự hội nghị, lúc đó chính Lục Thiếu Dung là người tiếp đãi, họp xong ông Vương còn đến nhà họ dùng bữa.

Ngẫm đi ngẫm lại, chỉ có người này là cậu còn nhớ rõ tên.

Bảo vệ hỏi: “Cậu có hẹn trước không?”.

Triển Hành lấy thư giới thiệu giả mà chị Bân làm giúp ra: “Không có hẹn trước, nhưng ở đây có một bức thư giới thiệu, tôi là sinh viên của đại học Nhân Văn”.

Bảo vệ cầm thư đi vào trong, lát sau đi ra nói: “Phó viện trưởng mời cậu vào nói chuyện”.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, thế là qua ải đầu tiên rồi.

Phó viện trưởng là một ông già tóc hoa râm, đeo mắt kính, thấy Triển Hành tới, ông vội đứng dậy bắt tay với cậu, mở lời: “Cậu là tân sinh viên của đại học Nhân Văn à, học trò của thầy Dương Lâm Ba?”.

Triển Hành thấy mắt viện trưởng Vương đã ngấn đỏ, vội vui vẻ nói: “Vâng, ngài biết thầy ấy ạ?”.

Viện trưởng Vương gật đầu, hai mắt đỏ au: “Chúng tôi là bạn học cũ”.

Triển Hành sững sờ, không ngờ giáo sư Dương đã chết ở Tây Tạng lại được tưởng nhớ tại nơi này.

“Cháu biết… viện trưởng Lý và giáo sư Dương”. Triển Hành nói: “Hai thầy ấy đều là người rất tốt, tiếc thay vì bảo vệ… văn vật quốc gia mà hy sinh, cháu rất đau lòng. Giáo sư Dương đã dạy cháu nhiều điều”.

Triển Hành nhớ tới chuyến đi chơi kia thì hơi chột dạ: “Cháu rất biết ơn thầy ấy”.

Câu này cậu nói là chân thành.

Viện trưởng Vương tháo kính xuống, Triển Hành vội lấy khăn giấy đưa cho ông, trong lòng ngổn ngang thứ cảm xúc không nói được thành lời, viện trưởng Vương hỏi: “Căn cứ vào công ấn của học viện trên lá thư này, hồi thầy ấy còn sống, hẳn đã tiến cử cậu tới viện chúng tôi làm bán thời gian”.

Triển Hành vội nói: “Vâng ạ, khi đó xảy ra sự cố, nên mới trì hoãn lại, chính là chuyện xảy ra trước Tết”.

Viện trưởng Vương ngẫm nghĩ, rồi nói: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi, có thể cho tôi xem thẻ căn cước không?”.

Triển Hành lấy bản sao hộ chiếu ra, viện trưởng Vương giật mình: “Lại còn là quốc tịch Mỹ nữa?”.

Triển Hành cười nói: “Cháu nhớ quê hương, nên về đây… học”.

Viện trưởng Vương nhìn bản sao hộ chiếu của Triển Hành, không ngẩng đầu lên, nói: “Sau này cháu có dự định gì không?”.

Triển Hành: “Chắc cháu sẽ ở lại nước”.

“Bác tin cháu”. Viện trưởng hỏi: “Cháu nghĩ mình thích hợp làm công việc gì?”.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, cửa ải thứ hai cũng trót lọt rồi.

Triển Hành đáp: “Cháu muốn làm hướng dẫn viên giới thiệu văn vật, hồi nghỉ đông cháu có mua quyển sách này”. Cậu nói xong thì lấy quyển sách giới thiệu bảo tàng dầy cộp trong ba lô ra: “Cháu đã thuộc gần hết rồi, ngài có thể chọn bất cứ tờ nào để kiểm tra cháu”.

Viện trưởng Vương không hề nhìn quyển sách kia, ra hiệu cậu hãy cất đi: “Quyển sách này là do bác biên soạn”.

Triển Hành cười nói: “Dạ”.

Viện trưởng Vương còn hơi do dự, Triển Hành vội nói luôn: “Nếu ngài có thời gian, cháu sẽ thử dẫn ngài đi một vòng thuyết minh thử, chúng ta ra ngoài đi dạo chứ ạ?”.

Viện trưởng Vương cười nói: “Bác tin cháu có năng lực này, nếu cháu là sinh viên mà lão Dương đánh giá tốt khi còn sống, vậy thì chắc chắn khả năng của cháu không tệ, hơn nữa lại sẵn biết tiếng Anh…”.

Triển Hành nói: “Cháu biết tiếng Anh, tiếng Quảng Đông và tiếng phổ thông. Tiếng Tây Ban Nha cũng biết chút ít, hồi cháu còn nhỏ bà ngoại ép học, bà từng đi du học ở châu Âu ạ”.

Lần này thì viện trưởng Vương gật đầu, nói: “Tốt lắm, cậu định mỗi ngày làm việc bao lâu?”.

Triển Hành: “Cháu nghĩ cháu có thể làm full time mỗi ngày trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc, còn sau khi khai giảng… sẽ sửa thành thứ bảy, chủ nhật tới làm việc được không ạ?”.

Viện trưởng Vương sảng khoái nói: “Được, nếu không chịu được thì nhất định phải nói, tôi viết cho cậu một tờ giấy nhắn, cậu ra ngoài Ngọ Môn tìm một vị chủ nhiệm họ Lâm, anh ta sẽ sắp xếp cho cậu, về phần tiền lương…”.

Triển Hành liếm môi, điều này hết sức quan trọng đối với cậu.

Viện trưởng Vương nói tiếp: “Thanh toán cho cậu theo ngày, còn tiền típ thì cứ trả theo tiêu chuẩn của hướng dẫn viên, thử việc ba ngày, trong ba ngày này cậu chỉ có thể phụ trách trong khu trưng bày báu vật, khu đồng hồ và khu dụng cụ thanh đồng; sau khi hết giai đoạn thử việc, căn cứ theo sắp xếp của chủ nhiệm Lâm, cậu sẽ được chia tiếp hai lối nằm giữa khu Trung Tây, qua một tuần mà không có vấn đề gì, thì cậu sẽ được đi hết hành trình”.

Triển Hành: “Cảm ơn thầy! Khu riêng thì bao nhiêu tiền ạ?”.

Viện trưởng Vương đáp: “Khu riêng hiện giờ do tình nguyện viên phụ trách, không có tiền công, nhưng nếu đã thuê cậu thì lối Trung Quốc là một trăm đồng mỗi lần, lối Trung Tây một trăm năm mươi đồng, cả hành trình thì hai trăm năm mươi”.

Triển Hành ù hết cả đầu, đổi hai trăm năm mươi đồng thành thịt bò khô, nhận ra chỉ mua được không quá mười cân.

Như vậy cũng ít quá đi, Triển Hành gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt lại xúc động nói: “Được ạ! Cháu sẽ cố gắng!”.

Viện trưởng Vương đứng dậy bắt tay Triển Hành, đưa tờ giấy cho cậu: “Vất vả cho cậu rồi, nhất định phải kiên trì đấy”.

Thế là Triển Hành cầm tin nhắn ra Ngọ Môn, treo cái loa phóng thanh trước ngực, bắt đầu phần công việc đầu tiên của mình, lúc chờ không quên nhắn tin cho Lâm Cảnh Phong: “Mọi chuyện đều thuận lợi, em bắt đầu tiếp khách rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Cố gắng lên! Giành cho được hạng nhất”.

Triển Hành bừng bừng khí thế đi làm, đây là công việc chính thức đầu tiên trong cuộc đời cậu.

Chiều tối Lâm Cảnh Phong tới đón, phát hiện Triển Hành ỉu xìu.

“Mệt lắm hả?”. Lâm Cảnh Phong quan tâm hỏi.

Triển Hành chỉ vào cổ họng, nói không thành lời.

Triển Hành lại chỉ vào đồ trong tay Lâm Cảnh Phong: “???”.

Lâm Cảnh Phong nhìn chiếc bình thủy tinh trong tay: “Bình ước nguyện, chưa từng thấy à?”.

Triển Hành đờ đẫn lắc lắc, lại mở cái nút ra dòm, ý hỏi lấy ở đâu ra.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Nhặt được trong thùng rác ngoài viện bảo tàng, đám người nước ngoài mua đồ lưu niệm sợ nó cồng kềnh chật chỗ, nên quăng cái lọ đi, anh nhặt được mấy cái liền”.

Triển Hành: “!!!”.

Cậu nện một cái rõ mạnh vào gáy Lâm Cảnh Phong, rồi vuốt mặt mình, tỏ ý thật quá mất mặt.

Lâm Cảnh Phong: “Lấy về lau rửa sạch sẽ, đựng muối với mấy thứ gia vị linh tinh, hay làm đồ trang trí cũng được…”.

Triển Hành gật đầu, cầm chúng lên cụng một cái leng keng, ý bảo còn có thể treo lên làm chuông gió nữa.

Thế giới này thật quá tĩnh lặng, Lâm Cảnh Phong dắt tay Triển Hành, Triển Hành ngoan ngoãn đi theo sau anh. Cậu đã làm hướng dẫn viên cả ngày, giờ chẳng còn chút sức lực nào mà nhảy nhót nữa, Lâm Cảnh Phong bảo gì cậu cũng ngoan ngoãn làm theo.

Lâm Cảnh Phong chợt có cảm giác, cứ để Triển Hành làm hướng dẫn viên như vậy cả đời cũng hay lắm, chí ít cậu cũng sẽ không còn thừa thãi tinh lực mà lải nhải luôn miệng bên tai anh.

Triển Hành thì bỗng cảm thấy, làm hướng dẫn viên cả đời cũng hay lắm, họ sẽ có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện, ví dụ như ăn xong bữa cơm tối thì xúm xụm bên nhau, dùng dây thừng buộc bình thủy tinh lên, treo thành một hàng chuông gió, cũng có thể bỏ vài món đồ lãng mạn vào trong lọ. Cậu quyết định ngày mai cũng đi lục thùng rác, nói không chừng cũng có thể tìm được vài thứ hay ho.

 Buổi tối ba ngày sau, Triển Hành lĩnh được khoản lương đầu tiên, cậu phấn khởi bấm máy tính trong cái ổ nhỏ của hai người, xếp những tờ một trăm đồng lên nhau, chuẩn bị hôm sau đi gửi tiền ở máy ATM.

Lâm Cảnh Phong liếc thấy, giật mình nói: “Ồ, tuyệt đó nha, nói một ngày mà kiếm được nhiều tiền như vậy cơ à?”.

Triển Hành tức giận nói: “Xấu xa! Còn đòi chia hoa hồng nữa! Ôi tôi kiếm tiền nào có dễ dàng gì… khụ khụ!”.

Cả chặng được hai trăm rưỡi, Triển Hành vừa dẫn đoàn du khách vừa cầm loa phóng thanh lượn lờ cả buổi sáng, tiền công còn bị viện bảo tàng bớt xén mất một trăm rưỡi, tới tay thực sự chỉ có một trăm. Triển Hành sáng dẫn một chuyến, chiều dẫn một chuyến, đến tối lại làm thêm một chuyến vào điện Thái Hòa ở lối phổ thông, cả ngày được có tổng cộng hai trăm năm mươi đồng tiền lương.

Lâm Cảnh Phong nằm trên giường cầm điện thoại của Triển Hành lên mạng: “Thế là nhiều lắm rồi, anh thì chỉ có thể tới công trường khuân gạch thôi, cả ngày còn không được hai trăm rưỡi nữa ấy, thời buổi này mấy ngành kỹ thuật mới kiếm ra tiền”.

Triển Hành tính toán, một tháng làm đủ ba mươi ngày không nghỉ ngơi mà cũng chỉ kiếm được hơn bảy nghìn, nên cũng hiểu được ít nhiều tâm trạng của Lâm Cảnh Phong.

Triển Hành xếp tiền lại thành cục nhỏ, chia ra bỏ vào lọ, mỗi lọ để ba mươi lăm đồng làm tiền trang trải cuộc sống hàng ngày.

Lâm Cảnh Phong cười giễu: “Sợ anh tham ô bòn rút hả?”.

Triển Hành: “Hồi đó Tô Đông Pha làm như vậy mà, mỗi ngày đều bỏ tiền riêng ra, thả vào ống trúc, treo trên xà nhà, mỗi ngày lấy một ống ra xài, cách quản lý tiền này hay lắm đó”.

Phần lớn thời gian Lâm Cảnh Phong đều ở nhà, anh vẫn chưa nhận được tin tức của chị Bân, cũng không ra ngoài tìm việc, hình như đang che giấu kế hoạch gì đó không muốn cho Triển Hành biết.

Cứ mỗi buổi sáng, Lâm Cảnh Phong đưa Triển Hành đi làm xong rồi lại quay về làm việc nhà, giặt giũ phơi phóng mớ quần áo hôi mù của Triển Hành, buổi trưa thì hai vợ chồng trẻ tự lo bữa ăn, Lâm Cảnh Phong ăn mì tôm, Triển Hành ở Cố Cung chén bát mì “Thêm Thùng Nữa”, buổi tối Lâm Cảnh Phong mua thêm ít thức ăn rồi tự mình vào bếp, có lúc xào rau chưng cá, có lúc nấu lẩu, hai người dọn một chiếc bàn thấp ra, ngồi trên ghế gấp ăn cơm, cũng rất ra dáng, vô cùng ấm áp.

Triển Hành bận đến nỗi không có thời gian đi thăm Tôn Lượng, chỉ gọi điện thoại cho ông cậu để báo cáo sơ tình hình công việc, còn khi cậu gọi điện thoại cho Triển Dương và Lục Thiếu Dung, bên kia vẫn là câu “muốn xem sách ảnh tự động để lại lời nhắn” của Lục Diêu, thế nên chỉ đành buông xuôi.

Mười ngày sau, khi Triển Hành kiếm được kha khá tiền, thì phiền phức cũng tìm tới cửa.

Chiều hôm đó, có hai người đàn ông đeo kính râm đi dạo bên ngoài Ngọ Môn.

“Anh đẹp trai!”. Một cô hướng dẫn viên cười nói: “Có khách đặc biệt lật thẻ của anh kìa!”.

“Ừ!”. Triển Hành húp sột soạt cho xong bát mỳ “Thêm Thùng Nữa”, xong chùi miệng rồi đi ra ngoài đón khách.

“Các vị cần thuyết minh cả chặng… à?”. Nụ cười của Triển Hành cứng lại trên mặt, miệng co giật không ngừng.

Lục Thiếu Dung gỡ kính xuống: “Đúng vậy, chào cậu”.

Chơi ông à! Triển Hành chỉ muốn gào ầm lên.

Triển Dương cũng bỏ kính xuống, vênh váo hỏi: “Ồ, không tồi nha, tiền thuyết minh bao nhiêu? Có lấy tiền típ không?”.

Triển Hành cầm cán loa phóng thanh, đầu ngón tay run run: “Chuyện đó… tiền típ tùy hai vị muốn trả nhiêu cũng được, hướng dẫn cả chặng hai trăm rưỡi, gồm lối Trung Tây, năm điện, ba cung, mười hai viện vân vân”.

Triển Dương: “Bao cậu cả ngày thì bao nhiêu tiền?”.

Triển Hành rất muốn đập chiếc loa phóng thanh lên người ông già nhà mình, lát sau mới ấp úng nói: “Cả ngày… hơn ba trăm đến bốn trăm, trong đó phải trích ba mươi lăm phần trăm cho viện bảo tàng”.

Lục Thiếu Dung gật đầu, nói với Triển Dương: “Tiền lương năm sáu nghìn, vẫn tạm chấp nhận được ở Bắc Kinh”.

Triển Dương: “Cái công việc này có thể làm cả đời được không? Không cả có bảo hiểm. Rồi đến khi bảy tám mươi tuổi rồi vẫn còn cầm loa phóng thanh vẫy qua vẫy lại trong Cố Cung à, còn ra cái thể thống gì nữa?”.

Lục Thiếu Dung cười không nói gì, Triển Dương lại bảo: “Thôi, đưa máy POS ra đây”.

Triển Hành muốn phát điên: “Không có! Chỉ trả tiền mặt được thôi! Xin hai người đó!”.

Sắc mặt Lục Thiếu Dung hơi xám xịt, cất giọng dạy bảo: “Cậu đối xử với bạn bè quốc tế bằng thái độ như vậy à?”.

Triển Hành chịu thua hoàn toàn, cúi đầu vuốt mặt, đổi vẻ hung hăng nhe nanh múa vuốt thành nụ cười tươi sáng, nhã nhặn lịch thiệp nói: “Thật xin lỗi, công việc này không nhận thanh toán được bằng máy quẹt thẻ, thưa hai vị, nếu không có tiền mặt thì thứ lỗi chúng tôi không thể phục vụ được… Ồ tốt quá, tiền mặt kìa, vậy giờ chúng ta bắt đầu chứ?”.

Triển Dương hài lòng gật đầu, lấy ba trăm nhân dân tệ ra đưa cho Triển Hành: “Thế còn coi được”. Triển Hành chờ mãi hồi lâu, vẫn không nghe thấy câu “không cần trả lại”, đành phải xoay người đi vào văn phòng đăng ký, Triển Dương không quên dặn với theo: “Lấy hóa đơn ra đây”.

Triển Hành nhìn ông già: “Xin… xin lỗi, không có xuất hóa đơn”.

Lục Thiếu Dung hỏi: “Không xuất hóa đơn thì có ưu đãi gì không?”.

Triển Hành thật muốn đập đầu chết quách đi cho xong: “Để con đi hỏi đã…”.

“Tặng hai ba chai nước khoáng”. Triển Hành đăng ký xong trở lại, cầm tiền hai ông ba thanh toán bỏ vào túi.

Triển Dương miễn cưỡng uống ngụm nước, còn Lục Thiếu Dung thì không cả buồn mở nắp chai, hai người theo Triển Hành vào Ngọ Môn.

“Khụ, tòa kiến trúc hai vị đang nhìn thấy chính là điện Thái Hòa…”.

Triển Dương: “Trên tấm biển có ghi rồi, tôi đâu có đui”.

Lục Thiếu Dung cười muốn đau cả bụng.

Triển Dương: “Cậu biết nói tiếng Tây Ban Nha không? Thuyết minh bằng tiếng Tây Ban Nha đi”.

Lục Thiếu Dung: “Em thấy cậu hướng dẫn viên này trông có vẻ là người biết tiếng Tây Ban Nha đấy, hay là dùng tiếng Tây Ban Nha giới thiệu đi”.

Triển Hành lại ho một tiếng, bắt đầu nói bằng ngoại ngữ, hai người gật đầu lia lịa, Triển Dương nói: “Khá lắm!”.

“Năm Vĩnh Lạc thứ mười tám, Chu Đệ – vị hoàng đế kim long cẩm bào, chiến giáp địch vạn nhân vô cùng nổi tiếng trong lịch sử kia đã xây nên điện Thái Hòa, với tên gốc là “điện Kim Loan”…”. Tiếng Tây Ban Nha lên xuống trúc trắc thật khó phát âm, cả mớ danh từ không cách nào dịch được, Triển Hành bèn tự động đổi sang tiếng Trung: “Đó là nơi quan trọng để cử hành các nghi thức của hai đời đế vương triều Minh và triều Thanh”.

“Ví dụ như hoàng đế lên ngôi, lập hậu các thứ”. Triển Hành nhấn nhá vô cùng sống động: “Đại thần trong triều sẽ đứng ở đây theo thứ tự quan chức, hoàng hậu đi ra từ sau tấm bình phong ở bên hông điện, thiên thu vạn đại…”.

Lục Thiếu Dung đã thuộc lòng mấy nội dung này như cháo chảy, nhưng Triển Dương lại nghe đến say sưa, còn lấy máy ảnh ra chụp hình.

Triển Hành im bặt, lát sau tức giận đuổi hai người khách nước ngoài đang sáp lại gần ra: “Này, mấy người đừng có nghe chùa nữa được không?”.

Triển Dương bật cười, chào hỏi mấy người nước ngoài kia, họ là người Tây Ban Nha, Triển Dương lại dùng tiếng Anh nói: “Đây là con trai tôi”.

Người nước ngoài gật đầu lia lịa, Lục Thiếu Dung bảo: “Để họ nghe ké chút đi, giọng con lớn vậy, cũng đâu có mất gì”.

Triển Hành đành phải gật đầu lấy lệ, sửa lại ngôn ngữ, dẫn họ vào lối giữa.

Đi qua viện châu báu trong mười hai viện, Triển Hành đang giảng giải say sưa thì Lục Thiếu Dung bỗng hỏi: “Con không thấy chán à? Ngày nào cũng lặp lại những lời như nhau”.

Triển Hành ngừng lại, ngạc nhiên nói: “Không đâu, mỗi ngày dẫn khách vào, nội dung thuyết minh của con đều khác nhau mà!”.

 “Ngoại trừ giới thiệu về lai lịch các vật phẩm được lưu giữ ở đây, nội dung không có gì thay đổi, còn phần lớn điển cố đều do con bịa bừa ra mà”. Triển Hành chủ động nói: “Mỗi ngày đi qua nơi này, con sẽ thêm thắt cho họ nghe rất nhiều chuyện khác nhau, bịa vui lắm ấy”.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Triển Dương: “…”.

Mấy người nước ngoài theo họ ngắm nghía bình hoa, Lục Thiếu Dung lại hỏi: “Trả đồ lại chưa?”.

Triển Hành đáp: “Vẫn chưa, con đang chờ cơ hội”.

Thấy mấy người nước ngoài đi đến, Triển Hành ho một tiếng, đi sang lối phía Tây bắt đầu giải thích lần nữa.

Ở rìa Đông của viện châu báu có một pho tượng Phật màu vàng kim được chuyển tới, vẫn chưa gắn bảng tên, cũng chưa lắp máy ghi hình bên trên, viện trưởng Vương và mấy vị giáo sư đứng trước tượng Phật bàn luận, Triển Hành nhìn một lát, rồi dẫn họ tới trước tượng Phật, nói: “Đây là một vật vô cùng quan trọng, minh chứng cho thời kỳ gián đoạn giữa Tiền Hoằng và Hậu Hoằng ở Tây Tạng”.

Viện trưởng Vương quay người sang, ngạc nhiên nhìn bọn họ, Triển Hành nói tiếp:

“Truyền thuyết kể rằng nó là báu vật đầu tiên mà công chúa Văn Thành mang tới chùa Đại Chiêu lúc sang hòa thân, sau đó trải qua hành động diệt Phật của Lãng Đạt Mã, cả Phật giáo Tạng truyền chìm vào bóng tối, các tăng nhân khởi động nghi thức “Thức Tàng”, chôn vùi những pho tượng vàng như tượng Phật đồng tử Thích Ca Mâu Ni mười hai tuổi xuống lòng đất”.

Triển Dương hỏi: “Lãng Đạt Mã là cái giống gì?”.

Lục Thiếu Dung giải thích: “Lãng Đạt Mã biệt hiệu Miêu Đồng Thần Quang, là vị Tán Phổ Tây Tạng gây tranh cãi nhất trong lịch sử, người này rất thú vị, truyền thuyết kể rằng trên mặt ông ta có một lớp lông mao màu vàng như lông hổ”.

Triển Hành trố mắt đứng nhìn, thế là gặp phải cao thủ rồi.

Viện trưởng Vương nhận ra Lục Thiếu Dung, vội nói: “Phó viện trưởng Lục! Chào ngài chào ngài!”.

Lục Thiếu Dung mỉm cười lễ độ, bắt tay với ông, viện trưởng Vương lại giới thiệu với người bên cạnh: “Đây là ngài Lục Thiếu Dung, người phụ trách khu Trung Quốc ở viện bảo tàng thế giới New York, còn vị này là…”.

Triển Dương: “Tôi họ Triển”.

Mọi người rối rít gật đầu, viện trưởng Vương nhìn Triển Hành, rồi lại nhìn Triển Dương, phát hiện ra đây là hai cha con, Lục Thiếu Dung nhã nhặn cười nói: “Nó là Triển Hành, con trai chúng tôi”.

Lúc này viện trưởng Vương mới nhớ ra, Triển Hành tò mò hỏi: “Ba, Lãng Đạt Mã rốt cuộc là người tốt hay người xấu ạ?”.

Lục Thiếu Dung nhún vai: “Chuyện lịch sử ai nói rõ được chứ? Theo ba thấy thì ông ấy thậm chí còn không được tính là người, bởi vì căn cứ theo một số sách cổ ở đất Tạng ghi chép lại, vợ ông ấy từng sinh cho ông ấy ba đứa con, mặt đứa nào cũng mọc lông hổ, thậm chí còn có đuôi nữa”.

“Đương nhiên, cuối cùng mấy đứa trẻ này đều bị dìm chết, sau đó ông ta lại nhận nuôi hai đứa trẻ, hậu duệ của một đứa rời xa Cổ Cách, thành lập nên vương triều mới, trong khi đứa còn lại giải phóng Phật giáo Tạng truyền vốn đang giấu mình trong bóng tối ra ngoài lần nữa, thu dọn tai họa do ông ấy gây ra”.

Triển Hành: “Thật đáng thương”.

Viện trưởng Vương nói: “Đời không thiếu chuyện lạ, không thể tin hoàn toàn, tôi vẫn luôn cho rằng Lãng Đạt Mã đã gây tổn hại đến tôn giáo, là tội lỗi mà hậu thế không cách nào bù đắp được”.

Lục Thiếu Dung nhìn giây lát, hỏi: “Tôi xin giữ nguyên ý kiến, cho hỏi nước sơn vàng này được phết lên từ khi nào vậy?”.

Viện trưởng Vương: “Ngài cũng nhìn ra à?”.

Lục Thiếu Dung hỏi: “Có thứ gì mà có thể ăn mòn đục ra một lỗ trên lớp sơn vàng được chôn sâu dưới lòng đất chứ? Hơn nữa gần đây mới đắp lại thôi”.

Viện trưởng Vương nói: “Ngài quả nhiên tinh mắt, lúc vật này được đưa đến viện bảo tàng Lhasa thì chẳng có lời giải thích nào được để lại. Theo ý kiến của tôi thì nên khôi phục diện mạo vốn có của nó, bên Lhasa đã cố hết sức rồi rồi, rất nhiều nhân viên của viện chúng tôi đều không nhìn ra dấu vết sửa chữa”.

Lục Thiếu Dung gật đầu: “Tiểu Tiện?”.

Triển Hành hiểu ý, dẫn họ đi tiếp, Lục Thiếu Dung hỏi: “Chắc thầy Vương rất bận, tối rồi chúng tôi không lãng phí thời gian của thầy nữa”.

Viện trưởng Vương cười nói: “Ngài quả nhiên hiểu lòng tôi”, nói xong ông bắt tay từ biệt bọn họ.

Triển Dương nói: “Không mời ông ấy ăn bữa cơm à?”.

Lục Thiếu Dung cười bảo: “Những người học khảo cổ đều thích nhốt mình trong phòng cả, hận không thể dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu học thuật và tàng phẩm, ai thừa hơi nghe anh tán gẫu viển vông? Thấu hiểu lòng nhau một chút đi”.

Triển Hành nói: “Lát nữa dạo xong mình đi ăn cơm nha, con mời, con trả tiền!”.

Triển Dương nhìn thằng con giây lát, kinh ngạc thốt lên: “Con kiếm ra tiền rồi à?”.

Triển Hành: “Đương nhiên! Đây chẳng phải là tiền sao, hứ?”. Cậu nói xong lấy mấy tờ tiền mới nhận được từ Triển Dương ra phe phẩy.

Lục Thiếu Dung: “Gọi anh hai và Lục Diêu ra luôn đi”.

Triển Dương lập tức quát tháo inh ỏi trong viện ngọc thạch: “Con trai tôi khổ cực vất vả lắm mới kiếm được ít tiền, dựa vào cái gì mà lại gọi cái người kia ra ăn chực!”.

Triển Hành: “Ba!”.

Lục Thiếu Dung: “Dương Dương! Để ý mặt mũi đi!”.

Triển Hành: “Hiện tại chúng ta đang xem vài món đồ ngọc thời nhà Thanh, ba già ạ, ba mà ở đây quát nạt con là con báo cảnh sát đấy…”.

Buổi tối, Lâm Cảnh Phong đứng chờ rất lâu ngoài Ngọ Môn.

Mấy hướng dẫn viên nữ gỡ thẻ chuẩn bị tan ca, líu ra líu ríu đi ra, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Triển Hành đâu?”.

Mọi người đã gặp Lâm Cảnh Phong nhiều lần, biết ngày nào anh cũng đến đây đón Triển Hành nên có người nói luôn: “Cậu ấy đón một đoàn khách từ hai giờ trưa đi toàn bộ hành trình, chắc cũng sắp ra rồi, anh vào tìm thử xem?”.

Lâm Cảnh Phong đều đặn tới đây nên các bảo vệ đều quen mặt, Triển Hành và các bảo vệ lại rất thân nhau, giờ nghỉ trưa hoặc chập tối thường cùng nhau hút thuốc cắn hạt dưa tán gẫu, Lâm Cảnh Phong bèn nói với một người trông khá quen mặt: “Tôi sẽ ra ngay”.

Nhóm bảo vệ cũng không thu vé mà cho anh đi thẳng vào trong.

Ánh chiều tà hắt chiếc bóng của anh đổ dài trên nền gạch, Lâm Cảnh Phong nhảy lên bậc thang, nhìn thấy Triển Hành nói cười vui vẻ, tạm biệt mấy người nước ngoài, rồi dẫn Lục Thiếu Dung và Triển Dương đi ra.

Lục Thiếu Dung bấm điện thoại gọi Tôn Lượng và Lục Diêu tới ăn cơm, Triển Dương một tay khoác âu phục, một tay không ngừng chọc vào đầu Triển Hành: “Ở đây trời lạnh, con đứng cả ngày mà không mặc nhiều hơn chút, chỉ khoác mỗi cái áo len thế này…”.

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong từ xa gọi.

Triển Hành thấy người, bèn nói với hai ba: “Anh ấy tới đón con kìa”.

Lâm Cảnh Phong: “Qua đây!”.

Triển Hành đi qua, Triển Dương tức giận quát: “Mày coi con tao là chó đấy hả?”.

Lục Thiếu Dung gọi được điện thoại, ra hiệu: “Được rồi đừng to tiếng, kẻo lát lại cãi ầm lên mất vui. Alo, anh hai hả? Em là em ba đây, em mới tới Bắc Kinh hôm nay, cùng ăn bữa cơm đi…”.

Triển Hành đi qua, bỏ loa phóng thanh xuống, Lâm Cảnh Phong cầm giúp cậu, nói: “Sao ba em lại tới thế?”.

Triển Hành: “Không biết nữa, chắc do cậu hai em nói đó. Tối nay phải mời họ ăn cơm…”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Anh có linh cảm em sắp lên thớt rồi”.

Triển Dương đứng tại chỗ, nhìn con trai và Lâm Cảnh Phong tay trong tay thì lòng ngổn ngang trăm mối, tràn đầy cảm xúc khó nói thành lời. Triển Hành đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội nói: “Mọi người ở đây chờ chút ạ!”.

Cậu kéo tay Lâm Cảnh Phong, sải bước chạy vội về phía viện châu báu, băng qua hành lang cung điện dưới ánh chiều tà, dừng bước bên ngoài một căn phòng trưng bày. Triển Hành căng thẳng hỏi: “Anh có thấy cái máy ghi hình kia không?”.

Lâm Cảnh Phong thò đầu ra nhìn thử, chấm đỏ của camera lắp dưới mái hiên đã sáng đèn, hệ thống máy quay bố trí khắp các ngóc ngách bắt đầu theo dõi toàn cảnh viện bảo tàng Cố Cung.

“Có, nhưng không quay tới chỗ chúng ta”. Lâm Cảnh Phong cũng hơi hồi hộp: “Sao pho tượng Phật kia lại tới đây?”.

Triển Hành nói nhỏ: “Từ Lhasa vận chuyển về đó, trên tượng Phật vẫn chưa được lắp camera, giờ chắc bảo vệ cũng đi ăn cơm cả rồi, thật tốt quá, anh đỡ em đi, chúng ta trèo lên cửa sổ”.

Lâm Cảnh Phong đỡ Triển Hành, hai người đứng trên bệ cửa sổ, Triển Hành lấy xương Phật luôn mang theo bên mình ra, làm một động tác.

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Lâm Cảnh Phong: “Bảo vệ quay lại, đi thôi, lần sau lại tới’.

Triển Hành khoan thai ném một cái, xương Phật màu vàng kim rời khỏi tay quay vù vù giữa không trung, Triển Hành vừa ném xong thì chẳng buồn nhìn, xoay người nhảy xuống đất, rồi cùng Lâm Cảnh Phong chạy như bay.

Một cánh cửa khác của phòng trưng bày vừa mở ra, xương Phật keng một tiếng rơi chuẩn xác vào lòng bàn tay tượng Phật Thích Ca Mâu Ni.

Dưới ánh chiều tà, đôi mắt của pho tượng Thích Ca Mâu Ni màu vàng kim ẩn chứa vẻ từ bi và thương xót, những tia sáng cuối cùng của trời chiều dần tắt ngấm trong phòng, chỉ còn mảnh xương Phật vẫn lặng lẽ lấp lánh.

Ba ngày sau, tin tức xá lợi ngón giữa của Phật Thích Ca bất ngờ xuất hiện trong viện bảo tàng Cố Cung khiến cả nước xôn xao chấn động.

Kết thúc quyển 4 – Bặc Mẫu.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp