VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 51

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Trong lúc nhìn cô ta bấm điện thoại, lòng tôi mông lung vô cùng, trước đây vì sao anh ta nể mặt tôi, trong lòng chúng tôi đều rõ ràng, nhưng lần này lại va phải địa lôi, không thể không chạm mặt lần nữa, thật chẳng muốn chút nào.

Cô nàng thư ký mỉm cười với tôi: “Trần tiên sinh, chủ tịch Phùng mời ngài chờ ngài ấy ở phòng khách tầng ba một lát, ngài ấy đang tiếp bạn hàng, không ra được.”

“Làm phiền rồi.” Tôi lập tức vào thang máy đi lên tầng ba.

Một lát, hay cho một lát! Cả hai tiếng đồng hồ không thấy đâu, nhưng tôi vẫn ngồi, rất ít người có thể khiến tôi mất kiên nhẫn, lần này cũng không ngoại lệ. Không biết là anh ta định tung đòn phủ đầu với tôi, hay thật sự không ra được, tôi nghĩ trường hợp trước có khả năng hơn.

Thẳng đến khi cánh cửa gỗ đào phòng khách bị đẩy ra, Phùng Bằng Phi mặc một bộ âu phục màu trắng bước vào, bốn mắt nhìn nhau, anh ta cười kín kẽ: “Để cậu đợi lâu rồi.”

“Không việc gì, gần đây tôi khá rảnh.” Tôi ôn hòa đáp, có việc nhờ người, thái độ không thể quá cao ngạo.

Cách nhau một cái bàn dài, anh ta ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt ôn hòa sáng lên, có vẻ đầy nghi hoặc.

“Tìm tôi… có việc sao?”

Trần Thạc tôi cũng là loại người không có việc thì không mò đến, Phùng Bằng Phi đã mấy lần làm việc với tôi, đương nhiên biết rõ điều này.

“Nghe nói Phùng lão tiên sinh có quan hệ rất tốt với chủ tịch Lâm của tập đoàn công thương nghiệp Huntoon, lần này tôi đại diện Trụ Phong đến đây thỉnh cầu Ngân Thuẫn đứng ra giúp đỡ hòa giải trận chiến thương nghiệp này.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Cậu đúng là quá trực tiếp, lần này Trụ Phong chịu tự nhận không biết lượng sức rồi hả?”

“Anh muốn nói sao cũng được.” Tôi đứng lên, “Xin hỏi chủ tịch Phùng có đồng ý giúp chuyện này không?”

“Ngân Thuẫn có thể được lợi gì từ việc này chứ?” Phùng Bằng Phi lạnh lùng nói.

“Mọi thứ mà chúng tôi có thể làm.”

“Chà, là cậu quá hùng hồn hay Trụ Phong quá hùng hồn nhỉ? Trần Thạc, cậu hiện tại có thể đại diện cho Trụ Phong phát ngôn rồi sao? Trịnh Diệu Dương giao cho cậu trọng trách này, cậu cũng cam tâm sắm một vai diễn xui xẻo như vậy tại đây?” Anh ta lo lắng đứng dậy, cười nhạt nhìn tôi: “Đến Ngân Thuẫn đi, Trần Thạc.”

“Nếu tôi nói không, thì anh chuẩn bị không nhúng tay vào chuyện của Trụ Phong hả?” Giọng điệu của tôi không hề chứa đựng sự giận dữ mà trái lại cười hỏi khá bình tĩnh.

“Tôi không có nói vậy. Trần Thạc, tôi chưa bao giờ muốn uy hiếp cậu.” Tay anh ta đột nhiên nắm cánh tay tôi.

Tôi cau mày giật ra, ngồi xuống lần nữa: “Tôi nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện lại.”

Anh ta cũng bình tĩnh lại, nhìn tôi chăm chú: “Vì sao thoáng cái biến mất không một dấu vết? Có phải quá khứ có hiểu lầm gì khiến cậu không muốn gặp lại tôi hay không? Tôi không ngờ, cho đến hôm nay, cậu lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi đưa ra yêu cầu như vậy, cậu luôn khiến tôi không kịp trở tay, Trần Thạc ạ. Nếu như trước đây tôi có chẳng may làm việc gì lỗ mãng, thì nguyên nhân cũng chỉ vì đối thủ là cậu mà thôi.”

“Sự thẳng thắn của anh cũng không phải ngày hôm nay tôi mới được biết.” Tôi cười khổ, đúng là tôi còn chưa nghĩ ra cách kiềm chế phương thức biểu đạt của anh ta, “Anh hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới đây, cùng lắm là muốn Phùng tiên sinh nghĩ đến quan hệ hợp tác giữa Trụ Phong và Ngân Thuẫn mà ra mặt dàn xếp, dẹp yên trận tranh chấp này, giải trừ chút mạo hiểm và nguy cơ không đáng có, dù sao hiện tại Ngân Thuẫn và Trụ Phong cũng có vài món làm ăn.”

“Tôi có thể hỏi một vấn đề riêng tư được không?”

Tôi nhìn anh ta, không trả lời, không biết anh ta lại muốn đùa giỡn cái gì nữa đây.

“Cậu và Trịnh Diệu Dương có… quan hệ đặc biệt không?”

“Chuyện này thì liên quan gì đến việc vừa rồi chứ?”

“Không liên quan, nhưng tôi muốn biết.”

Tôi nghiêng người về phía trước một chút: “Tôi và cậu ấy không chỉ là mối quan hệ công việc. Đáp án này, anh hài lòng chưa?”

Ánh mắt của anh ta khá buồn bã, hít sâu vào một hơi, cuối cùng nói: “Lần này là tôi giúp cậu, không phải là giúp Trụ Phong.”

“Cảm ơn.” Tôi đứng lên, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Không ai bắt được cậu, Trần Thạc ạ, kể cả Trịnh Diệu Dương cũng phải có lúc cẩn thận.” Anh ta đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi, đến khi chúng tôi đi ra khỏi phòng khách, anh ta chợt xoay người, “Bàn xong rồi, cuối tuần này lại đánh một trận cầu với tôi nhé.”

“Anh phải đảm bảo không có đám chó săn rình rập đấy.”

“Được, tôi bao hết cả sân.” Anh ta cười, hơi xấu hổ, “Xem ra, tôi cần thay đổi nơi giải trí liên tục mới được. Đồng ý với tôi thêm một điều kiện được chứ?”

Tôi cảnh giác nhìn anh ta, Phùng Bằng Phi lắc đầu: “Đừng quá cảnh giác, đừng có đẩy tôi ra ngoài ngàn dặm như thế, tôi muốn chúng ta còn có thể làm bạn bè.”

“Bạn bè.” Tôi gật đầu cười, “Được.”

Đêm đó, hầu hết mọi người trong công ty đều không quay lại, đối phó xong với đám quan viên chính phủ, tất cả mọi người đều tận lực mà chiến đấu đến cùng, Trịnh Diệu Dương kéo tôi đến ngồi trước bàn làm việc của cậu ta.

Tôi hỏi: “Nghe nói họ kiểm tra cũng không quá kỹ.”

“Bọn họ có ý định thả cho Trụ Phong con đường sống, xem chừng tình hình còn cứu vãn được.” Cậu ấy có vẻ hơi bất ngờ, sau đó còn nói: “Sao Phùng Bằng Phi lại giúp đỡ nhiệt tình như vậy?”

“Chuyện này có gì kỳ quái đâu, đối với bọn họ mà nói, mất đi đối tác làm ăn như Trụ Phong chẳng phải chuyện gì hay ho cả, anh ta chỉ cần tiện tay nói một vài câu, còn việc có hiệu quả hay không, anh ta cũng chẳng cần để ý.” Tôi giương mày thản nhiên nói.

“Anh ta sẽ không dùng chiêu gì tệ hại chứ?” Trịnh Diệu Dương có vẻ nghiêm túc ôm lấy lưng tôi, cánh tay quàng qua vai tôi, “Tôi nhận ra thằng cha ấy đối với anh…”

Tôi cắt ngang lời cậu ấy: “Lại lên cơn rồi đấy! Phùng Bằng Phi cũng không phải kẻ làm ăn hèn mọn đâu, cậu cho rằng ai cũng là cáo già gian ác như cậu sao.”

“Cáo già gian ác? Cái bệnh dùng loạn thành ngữ của anh vẫn chưa sửa được.” Cậu ấy cười nhẹ, đột nhiên cắn vành tai tôi, “Người bề ngoài càng quy củ thì càng nguy hiểm, anh không biết à?”

Trịnh Diệu Dương thường không giở trò trong phòng làm việc, nhưng lúc này, tôi ngạc nhiên nhìn động tác vô cùng thân thiết của cậu ấy, nhất thời không nghĩ đến chuyện đẩy cậu ấy ra: “Chưa chắc, cứ như cái loại tối ngày tỏ ra không quy củ như cậu thì cũng chẳng an toàn hơn chút nào.”

“Hừ, lại còn khua môi múa mép với tôi nữa.” Môi răng cậu ấy không ngừng liếm cắn khắp cổ tôi, “Tôi không dám hi vọng quá lớn vào anh ta, lại càng không ký thác số phận Trụ Phong lên người một thuyết khách, nhưng anh là đặc biệt, anh vẫn luôn là trường hợp đặc biệt, khiến tôi cảm thấy yên tâm, cũng… khiến tôi cảm thấy kinh tâm[1].”

Tôi khẽ nhếch khóe miệng: “Khả năng ngụy biện của cậu càng ngày càng cao rồi, đầu óc tôi bị cậu làm cho loạn hết cả lên, cảm giác hơi mất phương hướng, nếu là trước đây, tôi sẽ không lựa chọn dùng phương thức cực đoan, chuyện không nắm chắc trong tay sẽ không thực hiện.”

Mu bàn tay cậu ấy ma sát cằm tôi: “Phùng Bằng Phi cũng là một trong những thứ mà anh không nắm chắc trong tay?”

Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy: “Đừng có chọc tôi. Trên người tôi đã chẳng còn gì nữa rồi, đều bị người ta dồn đến trắng tay, Trịnh Diệu Dương, cậu còn muốn đoạt được thứ gì từ tôi chứ?”

“Anh còn cái gì tôi muốn cái đó.”

“Tham lam thật, có điều đây mới thật sự là tác phong của Trịnh Diệu Dương, bằng không, tình hình Trụ Phong hiện tại cũng sẽ không bế tắc như thế.”

“Trần Thạc, thật không nhìn ra, khả năng tổn thương người khác của anh không suy giảm chút nào.” Cậu ấy cười dùng miệng chặn kín môi tôi, trời đất tối tăm vô cùng vô tận, không khí trong lồng ngực bị hút hết, cuối cùng truyền vào hô hấp của Trịnh Diệu Dương, trái tim tôi giật thột, đè nén lại kích động trong cơ thể, đẩy mạnh cậu ấy ra.

“Được rồi…          còn có tài liệu quan trọng cần thảo luận, đừng chậm trễ việc quan trọng.”

Cảm xúc mãnh liệt bị cắt ngang, cậu ấy nhất thời không có phản ứng gì, chỉ ngây ngốc nhìn tôi không nói, một lúc sau mới cười: “Ây, anh thật biết bóp chết cảm xúc mà.”

Tôi lắc đầu: “Cậu cũng phân biệt hoàn cảnh rõ ràng chút.”

“Tôi chả quan tâm hoàn cảnh gì hết, nếu như anh đồng ý, chúng ta làm ngay trên bàn làm việc đi.”

“Cậu thật phát rồ rồi.” Tôi bắt đầu đau đầu, đứng dậy khỏi ghế: “Ngày mai Ngân Thuẫn sẽ đưa tin tới, không khẳng định chắc chắn, nhưng có thể thấy rõ đầu đuôi rồi.”

 Cậu ấy gật đầu, nghiêng người dựa vào chiếc bàn bên cạnh: “Còn nữa, Trương Ký Vân nói muốn gặp anh.”

“Có thể, cậu thu xếp thời gian giúp tôi, xem ra, cậu vẫn không thể thiếu cuộc thảo luận với chuyên gia rồi.”

Cậu ta đùa giỡn: “Việc xúi quẩy này chẳng ai chịu nhận nên tôi mới giao cho anh đấy.”

Tôi cười đáp: “Vậy có thể thấy được nhân duyên cậu kém cỏi, nhân tài xói mòn nghiêm trọng ha.”

“Trần Thạc, nhãi con anh đừng có ăn nói lung tung.” Cậu ấy cười đá tôi một cái.

Ngân Thuẫn cũng thật giữ lời, nhanh chóng truyền tin tức hòa giải đến, Trụ Phong cũng đổi ý, quyết định nhượng bộ một miếng đất.

“Mẹ nó thật chẳng khác nào cắt đất cầu vinh.” Trịnh Diệu Dương dựa vào ghế da cười mắng.

“Mấy chuyện lấy gian diệt gian thế này cậu hẳn rất có kinh nghiệm mà?” Tôi hờ hững đáp lời.

“Anh nói ai gian, hả?” Cậu ấy cười ném một quyển tạp chí bay qua chỗ tôi, tôi giơ tay chặn lại, cậu ta lại thêm một câu, “Trần Thạc, nếu như anh làm ông chủ, làm việc chắc chắn còn gian hơn tôi, anh có tin không?”

“Tin, sao lại không tin!” Tôi không chút nể tình mà quăng quyển tạp chí bay về đường cũ.

Ba ngày sau, tôi gặp mặt Trương Ký Vân tại “quán cà phê Tầm Hương”. Bộ dạng cậu ấy vẫn cứ già dặn như thế, có điều kiểu cười đùa bỡn cợt thường đọng trên môi thì giảm đi khá nhiều.

“Không béo không gầy, đẹp trai vô song, rốt cuộc anh đã trở về rồi, Trần Thạc.”

Tôi cười ngồi xuống: “Có ý gì?”

“Cũng chỉ có sự đến đi của anh mới khiến đại ca lưu ý nhất.” Trương Ký Vân chậm rãi đẩy ly cà phê đến trước mặt tôi.

“Sự ra đi của cậu, cậu ấy cũng lưu ý như vậy đấy.” Tôi nhìn vào con mắt đối phương, “Tôi biết cậu không đơn giản vì tiền.”

Cậu ấy im lặng một lát mới nói: “Giám đốc điều hành khu vực Hồng Kông của Huntoon là anh rể tôi.”

 

Chú thích:

[1] Kinh sợ, kinh hãi, hoảng sợ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp